Chương 3:
【Thật sao, Cục Cưng?】
【Chúng ta cuối cùng cũng sắp gặp nhau rồi!】
【Anh mong chờ lâu lắm rồi, anh sớm đã muốn gặp em.】
【Cũng rất đúng lúc, dù sao chúng ta quen nhau cũng gần ba năm rồi.】
【Đợi anh nghĩ kỹ ngày, sẽ nói với em.】
【Được!】
【Anh vui quá, cuối cùng cũng có thể gặp em rồi.】
【Nhưng nếu lỡ gặp rồi mà anh lại không thích em nữa thì sao.】
【Sao có thể!】
【Cục Cưng của anh dù có thế nào đi nữa, anh cũng thích.】
【Hôn hôn.jpg】
Đoạn trò chuyện dừng lại ở đó.
Tôi lấy cơm xong, ngồi trong căn-tin, lật đi lật lại đọc lại mấy dòng ấy.
Như muốn nhìn ra một manh mối nào đó, nhưng rốt cuộc chẳng thấy gì.
Trước khi quen Tống Thời Nghiễn, tôi vốn không phải đứa hay hòa đồng.
Nhiều năm qua, có thể được gọi là bạn thân, cũng chỉ có một mình Sinh Sinh.
Bị bài xích, bị cô lập, bị người khác nhìn bằng ánh mắt như nhìn quái vật.
Tuổi thơ của tôi, đều tràn ngập những thứ ấy.
Nhưng rõ ràng, tôi chưa từng làm sai điều gì.
Trong quãng thời gian đó, người duy nhất luôn ở cạnh tôi, chính là Sinh Sinh.
Tôi chưa từng học cách cúi đầu.
Chu Nguyệt Nguyệt tưởng rằng cô ta đã thắng.
Nhưng sau đêm đó, Tống Thời Nghiễn không còn tìm tôi nữa.
Ngày ngày dường như trở lại yên bình.
Nhưng dưới mặt biển phẳng lặng kia, đang ẩn giấu một xoáy nước bất an đang cuộn trào.
Cơn tức này, tôi nuốt không trôi.
…
Chiều thứ Hai, tiết học tự chọn.
Giáo viên hôm nay là một người nổi tiếng nghiêm khắc. Người này không chỉ yêu cầu nghiêm khắc về vấn đề học tập mà cả về điểm chuyên cần hằng ngày cũng keo kiệt hết mức.
Những sinh viên chọn trúng môn này, hoặc là xui xẻo, hoặc là thật sự muốn học.
Chuông vừa reo, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng bước vào, cầm sổ điểm danh.
Tôi ngồi tại chỗ, lắng nghe từng cái tên vang lên, đồng thời cúi đầu xem tin nhắn của Tống Thời Nghiễn.
【Cục Cưng, rốt cuộc bao giờ đây?】
【Anh chờ không nổi nữa, anh thật sự muốn gặp em ngay bây giờ.】
Tôi trả lời bằng một sticker, vừa lúc trên bục, giáo viên đọc tới tên tôi.
“Lục Nhiễm.”
Tôi đáp “Có” và giơ tay. Ánh mắt giáo viên lướt qua mặt tôi, rồi cúi xuống đánh dấu vào bảng.
【Không cần vội.】
Tiếng điểm danh vẫn tiếp tục. Tôi nghe rõ một cái tên quen thuộc, vội nghiêng đầu nhìn, nhưng diện mạo lại không ăn khớp với cái tên đó.
Một cô gái giơ tay, giọng nhẹ nhàng:
“Có mặt ạ.”
Giáo viên nhìn cô ta rồi gật đầu.
Tim tôi bất chợt đập nhanh, vừa giống như mong đợi, lại giống như cảnh báo.
“Thưa cô!”
Giọng tôi vang lên giữa lớp, khiến người phụ nữ trung niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đứng dậy, môi nở nụ cười ngoan ngoãn, lễ phép nhưng lời nói buông ra lại như một tiếng sấm giữa trời quang:
“Cô ấy không phải Chu Nguyệt Nguyệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt tôi rơi xuống gương mặt hơi hoảng hốt của cô gái kia, thần sắc vẫn thản nhiên:
“Chắc là đi học giùm nhỉ.”
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Tôi biết rõ.
Mối thù giữa tôi và Chu Nguyệt Nguyệt, từ đây sẽ càng ngày càng sâu.
…
Có lẽ giáo viên khác sẽ lười để tâm chuyện học thay hay không.
Nhưng tôi biết, vị giáo viên này chắc chắn sẽ truy cứu.
Không chỉ vậy.
Tôi đoán, môn học này của Chu Nguyệt Nguyệt muốn qua thì… khó rồi.
Buổi tối về ký túc, Tống Thời gọi điện thoại đến.
Giọng anh khàn thấp, mang theo sự cưng chiều đến mức có thể dìm c.h.ế.t người.
“Cục Cưng hôm nay thế nào rồi?”
Anh gọi hai chữ đó, cứ như lăn qua một hũ đường rồi mới rót vào tai tôi, ngọt ngào tê dại, khiến mặt tôi bất giác ửng đỏ.
“Hôm nay… em rất vui.”
Tôi bật cười đáp, trong giọng nói không giấu được chút hân hoan.
Anh dường như cũng bị tôi lây nhiễm, ngữ điệu ẩn chứa ý cười.
“Gặp chuyện gì tốt à?”
“… Nghĩ tới việc sắp được gặp anh, em liền thấy vui.”
“Anh cũng rất vui.”
Chúng tôi cầm điện thoại nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, tôi nằm trên giường, mơ mơ màng màng sắp thiếp đi thì nghe anh hỏi:
“Còn bao lâu nữa?”
“… Sắp rồi.” Tôi khẽ đáp.
Sự trả thù của Chu Nguyệt Nguyệt bắt đầu sau hai ngay, kể từ khi tôi vạch trần chuyện cô ta nhờ người học thay.
Cô ta muốn nhốt tôi trong tòa giảng đường, nhưng vừa nhìn thấy thì tôi đã chạy, cô ta đã không đuổi kịp.
Mỗi ngày, lúc ra khỏi lớp, tôi đều đeo khẩu trang, kéo thấp mũ, cẩn thận quan sát bốn phía, tìm cách tránh mặt cô ta.
Chu Nguyệt Nguyệt mấy ngày liền không bắt được tôi, tự mình tức tối đến phát hỏa.
Thế nhưng đời vốn không mấy khi như ý.
Ngày thứ năm, tôi và cô ta chạm mặt ở căn-tin.
Tôi lấy được món mình thích, ôm bát thức ăn trong lòng đầy vui vẻ, định tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Căn-tin lúc này chật kín người, ồn ào huyên náo. Tôi tinh mắt thấy được một chỗ ngồi, mừng rỡ bước nhanh tới.
Chỉ còn cách bốn, năm bước.
Bỗng nhiên, một dòng canh nóng hổi, dính nhớp từ đỉnh đầu tôi đổ xuống, chảy qua má, rồi len vào cổ áo.
Không ít canh còn b.ắ.n cả vào bát cơm tôi đang cầm.
Tôi sững người, đứng yên tại chỗ.
Canh từ cổ rỉ xuống, như con rắn nhỏ, vừa ngứa vừa nóng rát khiến da tôi bỏng rát.
Tôi cau mày, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chăm nhìn vào bát cơm đã bị canh vấy bẩn.
Thật đáng tiếc.
Không ăn được nữa rồi.
Trong căn-tin yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người đứng trước mặt tôi, thì quá quen thuộc.
…
Tôi và Chu Nguyệt Nguyệt lại một lần nữa lại trở thành tâm điểm của mọi người.
Bộ dạng ướt như chuột lột của tôi trông thật thảm hại.
Bị cô ta hại đến mức chẳng còn chút tôn nghiêm nào, may mà chiếc khẩu trang còn giữ lại cho tôi một phần tự tôn cuối cùng.
Những ánh mắt nóng rát dồn dập chiếu lên người, khiến tôi đứng ngồi không yên.
Khóe mắt tôi thoáng thấy trong đám đông có một dáng lưng quen thuộc, ngồi thẳng tắp.