Chương 4:
Ánh mắt lóe lên, tôi nhìn kỹ hơn, lại thấy người ngồi đối diện anh ta là bạn trai của Chu Nguyệt Nguyệt.
Bọn họ đến đây để chống lưng cho cô ta.
“Con tiện nhân!”
“Mày dám giở trò hèn hạ sau lưng hại tao! Ai cho mày lá gan đó hả?!”
Chu Nguyệt Nguyệt hung hăng gào lên, đôi môi đỏ rực mấp máy như lưỡi rắn độc, nước bọt văng tung tóe trước mặt tôi, suýt nữa b.ắ.n cả vào mắt.
Cô ta vẫn thao thao bất tuyệt, lời lẽ thô tục, bẩn thỉu hơn cả rác rưởi bốc mùi trong cống ngầm.
Từng câu từng chữ như giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, nghiền nát từng mảnh nhỏ.
Mà bạn trai của tôi…
Anh chỉ ngồi đó.
Cùng đứng về phía Chu Nguyệt Nguyệt, lạnh lùng dõi mắt nhìn cảnh cô ta hành hạ tôi.
Thật là một màn kịch buồn cười biết bao.
Khóe môi dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên, thành một đường cong nhỏ.
Vừa nhục nhã, vừa chua chát.
…
Chu Nguyệt Nguyệt mắng xong còn muốn xé tuột khẩu trang của tôi, lôi mất lớp che chắn cuối cùng còn sót lại.
Chiếc bát trong tay cô ta rơi bổ xuống nền rồi vỡ tan, tôi ôm mặt né khỏi động tác ấy.
“Cô còn dám trốn nữa à?”
“Con tiện nhân!”
“Hôm nay tao nhất định xé mặt mày ra cho bõ tức!”
Không được.
Nhất định không được để cô ta động tới khẩu trang.
Tôi như thú bị dồn trong cũi, cố gắng dùng hết sức bảo vệ khẩu trang trên mặt.
Mọi người xung quanh đều đứng nhìn, không một ai giúp tôi vì lo sợ Tống Thời Nghiễn và bạn trai của Chu Nguyệt Nguyệt đang ngồi đó.
Chu Nguyệt Nguyệt giận đến không kìm được, định tát tôi.
Bàn tay của cô ta cuộn theo gió, chuẩn bị bổ xuống mặt tôi thì bỗng có người tóm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
Đương nhiên người giúp tôi không phải Tống Thời Nghiễn.
Tôi co rúm người lại, chờ đợi cú tát rơi xuống.
Khi mở mắt, một thân hình mặc váy đã chắn ngang trước mặt tôi.
Cô ấy siết chặt lấy tay Chu Nguyệt Nguyệt. Trong khoảnh khắc, một tiếng tát giòn giã vang lên, khiến cả đám đông hít mạnh một hơi.
Mặt Chu Nguyệt Nguyệt bị hất sang một bên, đỏ ửng lên vì cú tát nặng nề.
Tống Thời Nghiễn quay đầu, ánh mắt quét qua tôi khinh miệt như nhìn rác rưởi, thậm chí chẳng buồn dừng lại, rồi lập tức dồn hết lên người đứng chắn trước mặt tôi.
Bạn trai của Chu Nguyệt Nguyệt vừa định bật dậy, đã bị anh đè vai xuống.
Chu Nguyệt Nguyệt ôm mặt, trong mắt ngập tràn độc hận và oán khí, nhưng cuối cùng cũng không dám hành động thêm.
Người chắn trước mặt tôi quay đầu lại một lọn tóc xoăn rủ xuống, đôi môi đỏ thẫm, thái độ lạnh lùng.
Tôi cắn môi, gọi khẽ: “Sinh Sinh.”
Hạ Sinh.
Nữ thần của khoa toán.
Cũng là người bạn tôi, người tôi kết giao từ thuở tiểu học, cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều khó nhọc.
…
Trường tôi chia thành hai khu, Nam và Bắc. Cô ấy học ở khu khác tôi, chẳng hiểu sao hôm nay lại đến bên này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô kéo tôi đi suốt dọc đường, gần như có thể nói là lôi tôi về ký túc xá.
Bạn cùng phòng không có ở đó, cô đẩy tôi vào nhà tắm rồi không nói thêm câu nào.
Nước canh đã khô một nửa, dính trên người khó chịu vô cùng, buổi chiều nóng bức, làm cho một mùi nồng nặc khó tả lan tỏa.
Tôi bật vòi hoa sen, xả nước cho sạch.
Khi bước ra, đã thấy cô ấy ngồi trên ghế của tôi, dựa vào thành ghế nhíu mày. Tóc uốn lượn rủ xuống vai, bờ môi đỏ tươi, hợp với mái tóc như một đóa hồng rực rỡ.
“Bạn trai cậu nhắn tin đó.”
Cô chỉ vào điện thoại đặt trên bàn.
“Nếu tớ nhớ không nhầm, anh ta tên là Tống Thời Nghiễn, phải không?”
Tống Thời Nghiễn học ở khu Bắc.
Hai người đó đều là nhân vật nổi bật, có lẽ đã quen biết nhau ở bên ngoài.
“Ừ.” Tôi khẽ đáp.
Cô đưa tay day giữa hai hàng lông mày, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường.
“Hôm nay anh ta cũng có mặt phải không?”
“Chuyện gì thế? Anh ta không phải là bạn trai cậu à?” cô ngạc nhiên hỏi.
Tôi im lặng, cúi nhìn mũi giày.
Những giọt nước rơi rớt trên tóc khẽ văng xuống nền, loang thành vệt ướt.
Ánh mắt cô trở lại nhìn tôi, trong yên lặng có nét dò hỏi.
“Chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa.” Tôi bất chợt lên tiếng, ngẩng nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Sinh nhìn tôi, ánh mắt lạnh như dao, vẫn sắc bén như trước.
Cô lặng nhìn tôi một lúc, tôi thì để mặc cho cô ấy nhìn.
Qua một lúc lâu rồi cô ấy đứng dậy, ngón tay khẽ véo má tôi.
“Nếu có chuyện gì thì nói cho tớ biết, đừng tự ôm trong người.”
…
Hạ Sinh cuối cùng vẫn ở lại ăn tối với tôi rồi mới về lại khu Bắc, tôi tiễn cô ấy đến cổng khu phía Nam, thì vì quét mã để đi xe đạp, tôi quyết định chậm rãi bước về ký túc xá.
Đường vắng người.
Ánh đèn đường rọi xuống lối nhỏ, bóng côn trùng lấp lánh, gió lùa qua rặng cây bên đường kêu xào xạc.
Lòng tôi hiếm hoi thấy nhẹ nhõm.
Lát nữa về phòng còn hẹn với Tống Thời Nghiễn chơi game.
Bỗng có tiếng bước chân từ phía sau vọng tới, lạo xạo, như có người đang bám theo không xa.
Tôi tăng tốc, tiếng bước sau cũng nhanh lên.
Ai đó đang theo tôi?
Quay lại đột ngột thì phía sau trống không, tiếng bước chân biến mất, cũng không có bòng người nào.
Có phải là ảo giác không?
Trong lòng chợt thấy hơi lo lắng.
Tôi quay lại, bước nhanh hơn, rút điện thoại định gọi bạn cùng phòng.
Bỗng tôi cảm nhận một nỗi đau đớn từ tay, rầm, điện thoại rơi tõng xuống đất.
Tôi rụt tay lại vì đau, ngay lập tức hai cánh tay bị kẹp chặt từ trái phải, không thể vùng thoát.
Một chiếc giày cao gót đế nhọn màu đen giẫm lên chiếc điện thoại của tôi, dậm mạnh, tiếng kính vỡ phát ra trong con đường yên ắng như một tiếng nổ.
Tim tôi như rạn ra từng mảnh vụn.
Chiếc điện thoại ấy là tôi tự mua bằng tiền mình đi làm.
Dùng được ba bốn năm rồi, dù không còn nhạy lắm nhưng chỉ vì dung lượng lớn mới giữ lại.