Chương 5:
Bao năm nay đã tích trữ rất nhiều thứ, đôi khi máy khựng, pin chai, tôi cũng đã mang đi sửa vài lần.
Nhưng vì nó chứa quá nhiều thứ, khiến tôi không nỡ vứt.
Nó lưu giữ gần ba năm ký ức của tôi và Tống Thời Nghiễn.
Những lần anh khóc gọi tôi bằng giọng nghẹn ngào; những bài hát anh hát cho tôi nghe; những lúc nửa đêm anh dỗ tôi ngủ, từng khoảnh khắc nhỏ anh chia sẻ về cuộc sống của mình.
Chỉ cần lướt nhìn một chút thôi, có thể khiến tôi vui nguyên cả ngày.
…
Nửa khuôn mặt Chu Nguyệt Nguyệt vẫn còn sưng đỏ chưa tan hết, lớp che khuyết và phấn nền chỉ che được đôi phần, khiến cô ta trông có chút lố bịch.
Tôi chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức cúi mắt, dán chặt ánh nhìn vào chiếc điện thoại đang bị cô ta giẫm dưới gót giày.
“Con tiện nhân.”
Cô ta bước về phía tôi, gót nhọn của đôi giày cao gót gõ xuống nền cộp cộp, âm thanh vừa giòn vừa chói tai.
“Giờ thì mày chỉ có một mình. Không có Hạ Sinh ở bên, để xem ai còn che chở cho mày?”
Giọng cô ta sắc nhọn như móng tay cào trên bảng đen, chói tai đến mức màng nhĩ tôi đau nhói.
Những lời độc mồm độc miệng lại tràn vào tai tôi lần nữa.
Con đĩ.
Đồ rẻ rách.
Cô ta còn lôi cả ba mẹ tôi ra chửi, văng đủ thứ lời thô tục, câu nào cũng khó nghe hơn câu trước.
“Con khốn, hôm nay tao sẽ cho mày biết, đụng phải người không nên đụng thì kết cục sẽ thế nào.”
Chu Nguyệt Nguyệt vung tay, lập tức có hai đứa con gái kéo tôi lôi vào trong rừng cây.
Chúng rất khỏe, giày của tôi bị lê trên mặt đất phát ra tiếng xoẹt xoẹt.
Tôi bướng bỉnh không chịu đi, ánh mắt chỉ dán chặt vào chiếc điện thoại rơi cách đó không xa.
Mặt lưng kính đã hiện lên một vết nứt như mạng nhện.
Chính là dấu vết từ gót giày nhọn của Chu Nguyệt Nguyệt để lại.
Hai đứa phía sau dùng sức, bàn tayc chúng bóp chặt làm cô tay tôi đau nhói. Thấy tôi không chịu nhúc nhích, chúng dứt khoát lôi xềnh xệch đi.
Gót giày tôi cà vào mặt đất cỏ, ma sát cùng những mảnh sỏi nhỏ lạo xạo; một viên đá bén cứa rách da cổ chân khiến tôi vô cùng đau đớn.
Chúng vứt tôi xuống đất.
Tôi ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyệt Nguyệt đang khoanh tay.
Đêm nay trăng sáng.
Dù đã xuyên qua từng tầng lá cây chồng chất, nhưng vẫn đủ để soi rõ khuôn mặt méo mó dữ tợn của cô ta.
Hai bên mặt không đều, khiến người ta nhìn mà thấy khó chịu.
Cô ta bất ngờ nhấc chân, động tác vừa nhanh vừa độc ác, mũi giày nhọn hất mạnh về phía tôi.
Tôi nghiêng người tránh kịp, mũi giày lướt sát qua, sượt trong gang tấc.
Chu Nguyệt Nguyệt mất mặt, tức giận gào:
“Kéo nó dậy!”
Hai đứa kia lập tức xốc tôi lên, như lôi một con vật chờ làm thịt.
Chu Nguyệt Nguyệt nhếch môi cười, vết son đỏ loang ở khóe miệng dưới ánh trăng, trông chẳng khác nào một con búp bê nguyền rủa trong bức tranh tô màu vụng về.
“Con tiện nhân.”
Cô ta vung chân, gót nhọn sắc lẹm nhắm thẳng vào bụng tôi, nụ cười nham hiểm cong trên môi.
Cú đá mang theo cả luồng gió lạnh, dữ dội lao tới.
Hai tay bị ghì chặt, tôi chỉ có thể mở to mắt, trơ trọi nhìn cú đá ấy ập xuống.
Chắc sẽ rất đau đây
…
Khi tôi về đến ký túc thì đã gần đến giờ đóng cổng.
Dưới lầu, dì quản lý đang cầm ổ khóa. Trên người tôi lấm lem bùn đất, dính cả vết cỏ, bẩn thỉu nhếch nhác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đi ngang qua, tôi nhỏ giọng nói một câu xin lỗi.
Dì chỉ cười hiền lành, bảo không sao.
Về đến phòng, bạn cùng phòng đang vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim, nghe tiếng mở cửa thì ấn tạm dừng.
“Nhiễm Nhiễm, sao về muộn thế… quần áo lại dơ nữa rồi?”
“Tớ lại ngã.” Tôi khẽ đáp, vẫn chưa tháo khẩu trang.
“Không sao chứ? Dạo này cậu cứ hay ngã hoài vậy? Lần này có đau ở đâu không, tớ lấy thuốc cho cậu bôi nhé?”
Tôi lắc đầu.
Cánh tay thả bên người còn hơi nhũn.
Tôi chậm rãi đi tới tủ lấy đồ rồi vào nhà tắm.
Dòng nước ấm rơi xuống từ vòi sen, lúc ấy tôi mới thấy mình như được sống lại.
Vết bầm ở tay và đùi vẫn còn rất đậm đủ để thấy đám người Tống Thời Nghiễn mang đến ra tay độc ác thế nào.
Ngón tay ấn lên, còn âm ỉ đau nhói.
Tôi nghiến răng, bóp mạnh một cái, nước mắt trào ra theo phản xạ, rồi nhanh chóng bị dòng nước cuốn đi.
Cùng chảy xuống ống thoát nước.
…
Từ phòng tắm bước ra thì điện thoại của Tống Thời Nghiễn gọi đến.
Tôi bấm nút nhận, giọng khàn khàn của anh vang lên, dường như giữa chúng tôi mãi không bao giờ hết chuyện để nói.
Tôi đặt điện thoại sang một bên, bưng chậu quần áo đi giặt.
Bùn đất trên quần tan ra trong nước, làm đục cả một chậu.
Tống Thời Nghiễn kể, hôm nay anh thấy một con mèo nhỏ bên đường, bèn bẻ chút xúc xích cho nó ăn.
Con mèo rất dễ thương.
Tôi ra sức vò quần áo.
“Cục Cưng, em thích mèo hay chó?”
Tôi khựng lại, im lặng một lúc mới đáp:
“Chó.”
“Được, vậy sau này chúng ta nuôi một con chó.”
Tay tôi lỏng ra, chậu nước rơi rầm xuống đất, nứt ra một khe.
Nước từ kẽ nứt chảy tràn, loang đầy nền nhà.
Tiếng động ấy truyền qua điện thoại, Tống Thời Nghiễn vội hỏi tôi có chuyện gì.
Khi tôi đáp không sao.
Anh mới thở phào.
Vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm, vẫn tỏ ra chu đáo và tình cảm.
Y hệt cái dáng vẻ mà anh luôn phô bày trước mặt tôi.
Đến cả động vật lang thang, anh cũng tốt bụng như thế.
Điện thoại bên kia, anh còn đang tiếp tục nói gì đó.
Nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào.
Những lời muốn nói, tôi nuốt hết vào bụng.
Tống Thời Nghiễn.
Giữa chúng ta… làm gì có cái gọi là sau này.
…
Tống Thời Nghiễn tìm đến tôi nhanh hơn tôi tưởng.
Tối ngày thứ ba sau khi bị Chu Nguyệt Nguyệt chặn đánh, tôi ra khỏi thư viện.
Lại có người bám theo phía sau.
Đi càng xa, tiếng bước chân càng rõ, càng gần.
Tôi kéo thấp mũ xuống, lặng lẽ bước nhanh hơn.