Bất Nguyệt

Chương 6



Chương 6:

 

Đến khúc ngoặt, cổ áo đột nhiên bị một bàn tay kéo mạnh từ sau, cả người bị giật ngược lại.

 

Chân không kịp trụ, tôi ngã xuống bãi cỏ ven đường.

 

May mà đất ẩm mềm, ngã không quá đau.

 

Tống Thời Nghiễn buông tay, đứng từ trên cao nhìn xuống tôi.

 

Ánh đèn đường trên đầu hắt xuống thứ ánh sáng vàng đục, nhưng bị bóng dáng anh che đi, khiến cả gương mặt anh chìm trong bóng tối.

 

Tôi bất an đưa tay sờ vào khẩu trang trên mặt.

 

Ánh mắt anh nhìn tôi lạnh như băng, không có lấy một tia nhiệt độ, thậm chí còn xen cả sự thiếu kiên nhẫn.

 

“Chu Nguyệt Nguyệt bảo cô xin lỗi.”

 

Anh đứng nhìn tôi từ trên cao, giọng nói rời rạc, không mang chút cảm xúc nào.

 

Tôi ngồi bệt dưới đất, lấm lem nhếch nhác, đôi mắt nhìn anh tôi trân trân, như thể không hiểu nổi những lời vừa thoát ra từ miệng anh.

 

Ngũ quan của Tống Thời Nghiễn thật sự xuất chúng.

 

Ngay lần đầu thấy ảnh anh gửi, tôi đã sững sờ vì anh đẹp đến mức giống như một thiên sứ lạc xuống trần gian.

 

Một cách so sánh nghe có phần sáo rỗng.

 

Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp ai lại phù hợp với hình ảnh ấy hơn anh.

 

Bức ảnh anh từng gửi cho tôi.

 

Thiếu niên nhìn thẳng vào ống kính, trong ánh mắt và chân mày đều là dịu dàng.

 

Thế nhưng, rõ ràng nơi thân thể ấy vẫn còn vương lại một nét lạnh lẽo không thể xua tan.

 

Sự dịu dàng ấy, chỉ là chiếc mặt nạ anh dành cho tôi.

 

Còn giờ đây, đứng trước mặt tôi… mới là Tống Thời Nghiễn thật sự.

 

“Cô ngoan ngoãn để cô ta trút giận chẳng phải là xong rồi sao, cô còn chọc tức cô ta làm gì.”

 

Giữa chân mày của Tống Thời Nghiễn tràn đầy sát khí, như sắp bùng nổ.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nhíu mày, dùng giọng điệu đầy mất kiên nhẫn để nói chuyện với tôi.

 

Một con sâu nhỏ không biết lượng sức mình.

 

Tôi sững sờ nghĩ.

 

Trong mắt của anh lúc này, tôi chính là như vậy.

 

“Tôi không có sai.”

 

Giọng nói vang ra từ dưới lớp khẩu trang khàn khàn, đến cả chính tôi cũng thấy kinh ngạc.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng ngồi thẳng lưng, muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

 

“Là Chu Nguyệt Nguyệt sai trước…”

 

“Không liên quan đến tôi.” – Tống Thời Nghiễn đột ngột cắt ngang, ánh mắt lạnh băng

 

“Tôi chẳng quan tâm ai đúng ai sai.”

 

“Là cô khiến cô ta mất mặt.”

 

“Là cô khiến cô ta tức giận.”

 

Toàn thân tôi như bị rút sạch sức lực, những lời chưa kịp thốt ra nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Tôi chỉ còn biết gắt gao nhìn anh.

 

“Cô ta muốn cô vào cuối tuần này, ở trước toàn trường, phải xin lỗi cô ta.”

 

Tống Thời Nghiễn liếc xuống điện thoại, mày càng nhíu chặt.

 

“Đồng ý đi. Tôi cũng không muốn ra tay với con gái.”

 

“Xin lỗi?” – Tôi nhắc lại lời anh, trong giọng lộ ra chút buồn cười. 

 

“Xin lỗi thế nào?”

 

“Chủ nhật, tám giờ tối, sân thể dục phía Tây.”

 

Anh dừng một nhịp, rồi nói ra hai chữ.

 

“Quỳ xuống xin lỗi.”

 

Có người đi ngang qua khúc rẽ.

 

Ánh mắt họ dừng lại trên người tôi, thoáng mang chút thương hại, nhưng chỉ trong tích tắc khi nhìn thấy Tống Thời Nghiễn, sắc mặt liền thay đổi, vội vã bước nhanh rời đi.

 

Sự im lặng lan tràn trong màn đêm.

 

Tôi cụp mắt xuống.

 

Tiếng hít thở trong không khí yên tĩnh.

 

“Nhanh…”

 

“… Được.”

 

Tống Thời Nghiễn dừng lại một chút:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đừng có giở trò.”

 

“Chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết, đừng để nó biến thành rắc rối lớn hơn…”

 

“Tôi biết rồi.” Tôi cắt ngang lời anh.

 

“Chủ nhật, tám giờ tối, sân thể dục phía Tây.”

 

“Tôi sẽ đến.”

 

Nhất định sẽ đến.

 

Ký túc đã đóng cửa.

 

Khi tôi lấy điện thoại ra mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ bạn cùng phòng.

 

Tôi nhắn lại cho cô ấy, bảo đừng lo, hôm nay có chút việc nên buổi tối không về phòng.

 

Cô ấy lập tức gửi lại một sticker.

 

Ngay khi tôi thoát khỏi khung chat với bạn cùng phòng, tin nhắn mới từ Tống Thời Nghiễn nhảy ra:

 

【Cục Cưng, vừa rồi sao tự nhiên không trả lời anh?】

 

Một cảm giác khó tả dâng lên trong ngực.

 

Tôi gõ từng chữ một, gửi đi:

 

【Tống Thời Nghiễn.】

 

【Chúng ta gặp mặt đi.】

 

Bên kia ngay lập tức gọi đến.

 

Tôi bấm nhận, trong giọng nói của anh là sự vui mừng không kìm nén được.

 

“Cục Cưng, thật sao? Chúng ta sắp gặp nhau rồi à?”

 

Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, đường phố đã không còn bóng người.

 

Trăng bị mây che khuất, ánh đèn đường cũng mờ nhạt, màn đêm yên tĩnh đến mức im phăng phắc.

 

Tôi nghe thấy tiếng thở của anh vọng qua ống nghe, sát bên tai.

 

Ngẩng đầu nhìn ánh đèn, tôi mỉm cười:

 

“Phải.”

 

Giọng nói tôi ngọt đến mức chính tôi cũng thấy buồn nôn.

 

“A Nghiễn.”

 

“Em thật sự rất muốn gặp anh.”

 

Khi Hạ Sinh mở cửa cho tôi, vừa khéo tôi cũng kết thúc cuộc gọi.

 

Ánh mắt cô dừng lại ở vết bẩn trên quần tôi, im lặng ra hiệu bằng ánh mắt, chờ tôi đưa ra một lời giải thích.

 

“Một sự cố nhỏ thôi.” Tôi bình thản nói.

 

“Sự cố?” – cô nhắc lại, giọng nhanh, không mang chút cảm xúc. – “Vậy còn cái này thì sao?”

 

Màn hình điện thoại dí thẳng trước mặt tôi.

 

Trên đó là một ảnh chụp màn hình:

 

【Chủ nhật, tám giờ tối, sân thể dục phía Tây.】

 

【Xin mời mọi người tới xem một vở kịch hay.】

 

Dòng chữ “Chu Nguyệt Nguyệt” sáng rực ở trên.

 

Kèm theo một tấm hình.

 

Chắc hẳn được chụp tối nay, do Tống Thời Nghiễn gửi.

 

Tôi đội mũ kéo thấp, đeo khẩu trang, ngồi dưới đất trông vô cùng thảm hại.

 

Bài viết đó của Chu Nguyệt Nguyệt có độ hot rất cao.

 

Bình luận phía dưới dày đặc, tuy không nói thẳng, nhưng ẩn ý thì chẳng ai không hiểu.

 

“Lục Nhiễm.”

 

Khuôn mặt Hạ Sinh lạnh lẽo như mọi khi.

 

“Nói cho tớ biết, đây là chuyện gì.”

 

“Chuyện này à…”

 

Tôi tháo khẩu trang xuống, nở một nụ cười với cô.

 

“Chỉ là một con cáo mượn oai hùm thôi.”

 

Nắng sớm len qua khung cửa sổ, đồng hồ sinh học khiến tôi thức dậy sớm.

 

Hạ Sinh vẫn còn ngủ.

 

Tôi dụi mắt, nhìn thấy tin nhắn Tống Thời Nghiễn gửi đến từ năm phút trước:

 

【Cục Cưng, anh dậy rồi đây, mong chờ quá.】

 

【Hôn hôn.jpg】