Chương 7:
【Cuối cùng cũng sắp gặp được bảo bối của anh.】
Tôi bấm tắt màn hình, xỏ dép bước nhẹ ra ngoài.
Trên ban công, chiếc áo khoác hôm qua tôi mặc đang đong đưa trong gió.
Tôi cầm lấy mắc áo định lấy xuống.
“Cậu định mặc cái này đi hẹn hò à?”
Ngoảnh lại, thấy Hạ Sinh đã dậy, khoanh tay đứng ở cửa ban công, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía tôi.
“Không.” Tôi lấy áo xuống, gấp lại cẩn thận.
Áo khoác mùa hè mỏng nhẹ, gấp lại bỏ vào túi xách cũng không hề cồng kềnh.
“Đây là một bất ngờ.”
Gió sớm lướt qua mặt, vẫn còn vương chút se lạnh.
Tà váy ngủ của Hạ Sinh bị gió hất nhẹ, từ nhỏ đến lớn, gương mặt cô ấy lúc nào cũng dửng dưng như thế.
Cô ngáp một cái, xoay người trở lại phòng:
“Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
Kim giờ trên điện thoại từ 9:59 nhảy sang 10:00.
Chuông gió trước cửa tiệm trà sữa leng keng vang lên.
Tôi lấy gương nhỏ từ trong túi ra, một lần nữa xác nhận lớp trang điểm vẫn hoàn hảo.
Ngay khoảnh khắc ấy, mặt kính cửa sổ bên cạnh bị gõ nhè nhẹ.
Tôi hạ gương, ngoảnh đầu lại thì thấy một chàng trai đứng dưới ánh mặt trời, vạt áo sơ mi bị gió thổi tung, trong mắt là nụ cười ấm áp.
Tống Thời Nghiễn cong môi cười.
Tôi không nghe rõ giọng anh, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng đôi môi mấp máy, cũng có thể nhận ra vẫn là hai chữ cưng chiều quen thuộc.
Tôi xách túi, nhanh bước ra khỏi tiệm trà sữa.
Nắng sớm chan hòa, rọi sáng gương mặt tinh tế của anh, bên đường là tiếng động cơ xe cộ ầm ầm.
Như có phép màu, từ sau lưng anh rút ra một bó hoa.
Nhưng ngay cả bó hoa trong n.g.ự.c anh, cũng chẳng thể so được với nửa phần vẻ đẹp của chính anh.
Khoảnh khắc đứng trước anh, người trong bức ảnh dường như thật sự bước ra ngoài đời.
Chàng trai trong sáng xinh đẹp ấy
Là Nghiễn Nghiễn của tôi.
Tống Thời Nghiễn đưa tay, khẽ vén lọn tóc bên má tôi ra sau tai.
Động tác thân mật đến mức như thể chúng tôi chưa từng xa cách.
Tôi thấy rõ trong mắt anh là tình ý sâu nặng.
Nghe trong giọng anh, là niềm vui khó giấu:
“Cục Cưng cuối cùng cũng gặp em rồi.”
Đúng vậy.
Cuối cùng cũng gặp rồi.
Tống Thời Nghiễn.
…
Tống Thời Nghiễn rất thích Lục Nhiễm.
Thích đến mức nào ư?
Thích đến mức anh hết lần này đến lần khác cầu xin tôi gặp mặt, nhưng khi bị tôi từ chối, lại lặng lẽ im đi.
Thích đến mức từng hỏi tôi thích váy cưới kiểu Trung hay vay kiểu Tây.
Thích đến mức, dù dị ứng hải sản, anh vẫn mỉm cười kiên nhẫn bóc từng con tôm cho tôi.
Đèn đường bật sáng, phố xá rộn ràng khói lửa bình dân.
Tôi từ chối lời đề nghị đưa tôi đến nhà hàng sang trọng, kéo anh ngồi xuống một quán ven đường.
Với dáng dấp công tử nhà giàu như Tống Thời Nghiễn, không gian quán vỉa hè khiến anh có chút gượng gạo.
Thế nhưng, ngay khi chạm vào ánh mắt tôi, nét mặt anh lập tức dịu lại.
Tôi cầm thực đơn gọi món.
Anh nghe tôi gọi xong, khẽ nói bằng giọng mềm mỏng:
“Nhiễm Nhiễm, đồ ăn vỉa hè ngon thì ngon, nhưng không tốt cho sức khỏe. Sau này chúng ta nên ít đi thôi, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi gật đầu.
Anh cười, xoa nhẹ đầu tôi, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi.
Suốt một ngày, Tống Thời Nghiễn giành trả hết mọi chi phí.
Ban đầu, anh cẩn thận đi bên cạnh, lúc vô tình lúc cố ý để tay chạm vào tôi.
Đến khi tôi chủ động nắm lấy, vành tai anh lập tức ửng hồng.
Từ đó, anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, mười ngón đan vào nhau, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, tôi sẽ bỏ chạy.
Trong mắt anh, trong tim anh, chỉ có mình tôi.
Những đĩa hải sản, tôm cua và thịt nướng nghi ngút khói nóng hổi được bưng lên.
Từng con tôm căng mọng, ngập trong lớp nước sốt màu cam đỏ, bóng bẩy, nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Tôi vừa định với tay thì bị Tống Thời Nghiễn ngăn lại.
Anh lấy một con ra, có chút vụng về bóc vỏ, rồi đặt vào bát tôi.
Tôi khựng lại trong giây lát.
“Để anh bóc, em ăn đi là được.”
Tôi biết rõ anh có bệnh sạch sẽ, cũng biết anh dị ứng hải sản.
Tôi còn cố tình dặn ông chủ không cần mang găng tay.
Dầu màu cam bóng nhẫy theo ngón tay anh chảy xuống bàn.
Đôi tay thon dài trắng trẻo ấy vốn như một tác phẩm nghệ thuật, vậy mà giờ đã loang lổ dầu mỡ.
Tống Thời Nghiễn cúi mắt nhìn tôi, trong mắt toàn là dịu dàng.
Trong đáy mắt ấy phản chiếu hình ảnh một tôi nhỏ bé.
“Nhiễm Nhiễm, em chỉ cần phụ trách ăn thôi.”
“Nửa đời còn lại của em, cứ để anh lo cho em.”
Người trong mắt anh khẽ cong môi cười, nhưng không trả lời.
…
Trời càng lúc càng tối
Tống Thời Nghiễn đi tìm ông chủ để thanh toán.
Tôi bước ra ngoài, ra tận vệ đường vẫy một chiếc xe.
Cửa ghế sau được tôi kéo mở.
Gió chiều tối thổi mạnh, khiến tôi rùng mình một cái.
Đúng lúc ấy Tống Thời Nghiễn nhìn thấy.
Anh vội vã trả tiền xong, nhanh chóng chạy về phía tôi.
Tôi lấy chiếc áo khoác trong túi ra mặc vào.
Gió đêm thổi lật tung một lọn tóc anh, ánh trăng và đèn đường cùng rọi xuống, ôm lấy dáng hình ấy.
Anh chạy đến gần, trong tay còn cầm cả bó hoa tôi để lại trên ghế.
Khi khoảng cách chỉ còn bốn, năm bước.
Tôi bỗng mở miệng:
“Đừng qua đây.”
Bước chân anh khựng lại, gương mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi, anh cứng người lại.
“Nhiễm Nhiễm…?”
Anh dè dặt gọi tên tôi.
Tiếng gió rít bên tai.
Trên màn hình điện thoại, thời gian nhảy sang đúng 10 giờ.
Như thể chuông đồng hồ của nàng Lọ Lem vang lên, mọi giấc mộng ngọt ngào tan biến chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng tôi không phải Lọ Lem.
Tống Thời Nghiễn cũng không phải hoàng tử.
Mười hai tiếng đồng hồ trôi qua.
....
Ba năm trước, tôi đã gặp Tống Thời Nghiễn.
Ngày ấy, anh cô độc, chán đời, lạnh lùng, thiếu thốn tình cảm.
Mỗi một cuộc trò chuyện đều lộ rõ sự bất mãn của anh với cuộc sống hiện tại.