Bất Nguyệt

Chương 8



Chương 8:

 

Tôi giả vờ không hay biết, lặng lẽ ở bên anh, từng chút, từng chút, chờ đến ngày anh chịu mở lòng.

 

Để rồi hôm nay, anh khoác lên mình dáng vẻ một quý công tử phong nhã.

 

Ba năm trò chuyện.

 

Ba năm đồng hành.

 

Ba năm thanh xuân trôi tuột đi như dòng nước.

 

Giờ đây, đặt dấu chấm hết.

 

Giấc mộng đẹp của Tống Thời Nghiễn, đến đây chấm dứt.

 

Anh đưa tôi vào kế hoạch của mình.

 

Anh luôn nghĩ rằng giữa chúng tôi sẽ có tương lai.

 

Anh vẽ cho tôi biết bao viễn cảnh mai sau.

 

Tiếc là… chúng tôi vĩnh viễn không thể có ngày đó.

 

Ánh trăng nhợt nhạt.

 

Tôi kéo mũ áo khoác trùm xuống, dang rộng hai tay, hướng về phía anh nở nụ cười.

 

“Tống Thời Nghiễn”

 

“Có thấy quen không?”

 

Tôi nhìn sắc mặt anh dần dần tái nhợt, biểu cảm khó coi như món đồ sứ tinh xảo đang rạn nứt rồi vỡ tan.

 

Đôi môi Tống Thời Nghiễn mấp máy, nhưng trong cổ họng chỉ bật ra vài âm thanh vô nghĩa.

 

Lúng túng.

 

Hoảng hốt.

 

Không biết phải nói gì.

 

Anh nhấc chân, định tiến về phía tôi.

 

“Đừng qua đây.” Tôi lùi một bước, tay đặt lên cửa xe.

 

Ánh mắt tôi khiến anh chấn động, gương mặt càng thêm trắng bệch, bước chân chần chừ, rồi khựng lại.

 

“… Nhiễm…”

 

“Tống Thời Nghiễn.”

 

Tôi cắt ngang, giọng nhàn nhạt:

 

“Ngày mai gặp.”

 

“Tám giờ tối tạo sân thể dục phía Tây.”

 

“Không gặp không về.”

 

Lời ấy như nhát d.a.o cuối cùng cắt xuống sợi chỉ.

 

Khuôn mặt Tống Thời Nghiễn trắng bệch như giấy, cả người loạng choạng, trông như thể hồn vía rời xác.

 

Anh lao đến, muốn nắm lấy tay tôi:

 

“Nhiễm Nhiễm, anh không…”

 

Tôi lập tức ngồi vào xe.

 

Tài xế khởi động, bánh xe lăn đi.

 

Khoảnh khắc xe lướt qua anh, tôi ngoảnh đầu ra cửa sổ, nở nụ cười:

 

“Tống Thời Nghiễn.”

 

“Đừng làm Chu Nguyệt Nguyệt mất mặt chứ.”

 

“Em nhất định sẽ có mặt.”

 

Khi Hạ Sinh đón tôi dưới lầu, tôi vừa chặn số điện thoại thứ tư mà Tống Thời Nghiễn đổi để gọi cho tôi.

 

Cô vừa từ buổi tập thể dục buổi tối trở về, trên mặt còn vương chút mồ hôi.

 

“Sao rồi?”

 

“Chia tay rồi.”

 

Hạ Sinh “ừ” một tiếng, không nói thêm gì.

 

Tôi ngoan ngoãn đi theo cô vào phòng.

 

“Kế hoạch thất bại rồi.”

 

Động tác rót nước của Hạ Sinh hơi khựng lại, nhưng rồi lại làm như không có chuyện gì, đưa cốc nước cho tôi.

 

Tôi đón lấy, ngẩng mắt nhìn cô.

 

Cô không né tránh ánh mắt của tôi, chỉ nói:

 

“Đoán trước được.”

 

Vẫn là dáng vẻ ba năm trước, khi cô cười nhạt hỏi tôi tại sao lại rảnh rỗi đến thế.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Thời Nghiễn vẫn liên tục đổi số điện thoại, hết gọi lại nhắn tin cho tôi.

 

Trước khi ngủ, tôi chặn nốt số cuối cùng, chỉ để lại cho anh một tin nhắn:

 

【Tám giờ, không gặp không về.】

 

Thời gian trôi rất nhanh.

 

Giống như ba năm chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

 

Trong bữa cơm, điện thoại của Hạ Sinh reo liên tục.

 

Cô liếc màn hình, rồi trực tiếp dập máy.

 

Tôi đặt đũa xuống, có chút nghi hoặc nhìn cô.

 

“Tống Thời Nghiễn gọi.”

 

Cô nói với giọng nhàn nhạt. – “Anh ta muốn nói chuyện với cậu.”

 

“Không cần đâu.”

 

Kim giây trên tường khẽ rung, kim giờ chỉ đúng con số sáu.

 

Tôi đứng dậy, mỉm cười:

 

“Có gì muốn nói để gặp mặt rồi nói luôn.”

 



 

Khi tôi đến sân thể dục, trời đã gần tối.

 

Người trên đường chạy đông hơn hẳn thường ngày, tụm ba tụm bảy, vừa đi vừa ngó nghiêng như đang tìm thứ gì.

 

Dưới khán đài, ánh đèn sáng rực, hệt như một sân khấu được chuẩn bị sẵn dành cho chúng tôi.

 

Tôi kéo thấp mũ, thẳng bước đi về phía đó.

 

Người đi ngang có kẻ tinh mắt, liếc thấy quần áo trên người tôi quen quen, liền nhìn kỹ thêm mấy lần, rồi ghé sát tai bạn mình thì thầm.

 

Ánh mắt soi mói như những ngọn đèn pha liên tục lia tới, kèm theo làn sóng bàn tán rì rầm.

 

Chúng vo ve như ruồi nhặng, bám lấy quanh tôi, khiến người ta chỉ thấy buồn nôn và khó chịu.

 

“Yo, hôm đó còn vênh váo lắm cơ mà? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn đến xin lỗi chị Nguyệt Nguyệt sao!”

 

Một giọng chua chát chát chúa vang lên, lập tức bóc trần thân phận của tôi.

 

Ánh mắt mọi người càng thêm ngang nhiên, vây quanh tôi, tự động nhường ra một khoảng trống.

 

Tôi ngẩng lên nhìn người vừa nói.

 

Chính là một trong những con nhỏ theo Chu Nguyệt Nguyệt hôm đó.

 

Cô ta khoanh tay trước ngực, trên mặt là vẻ đắc thắng, khinh khỉnh nhìn kẻ thua cuộc.

 

Tôi tránh ánh mắt ấy, không nói gì.

 

Cô ta được đà lấn tới, vươn tay ra, lại muốn đẩy tôi một cái.

 

Tôi không né tránh.

 

Nhưng ngay giữa chừng, bỗng có một bàn tay khác giơ ra, chặn trước tôi, mạnh mẽ gạt phăng bàn tay kia.

 

Cô gái kia kêu đau, trừng mắt định chửi ầm lên, lại đột ngột nín bặt.

 

Qua khoảng trống giữa hai người, tôi nhìn thấy Chu Nguyệt Nguyệt bước ra khỏi đám đông.

 

Khuôn mặt cô ta dù vẫn còn chút sưng chưa tan hết, nhưng cuối cùng cũng trở nên cân đối.

 

Từng bước, từng bước, chỉ mấy mét ngắn ngủi, nhưng cô ta lại đi chậm chạp, nặng nề, như phải dồn hết sức.

 

Bốn phía bỗng chốc lặng đi.

 

Nhân vật chính đã xuất hiện, vở kịch cuối cùng cũng khai màn.

 

“Chị Nguyệt Nguyệt!”

 

Đám bạn gái thấy cô ta lộ diện thì vội vàng chen lên đứng phía sau, như tìm được chỗ dựa, lại vênh váo ra mặt.

 

Chu Nguyệt Nguyệt nhìn tôi, nhưng đã chẳng còn vẻ ngạo mạn như trước.

 

Cô ta không dám nhìn Tống Thời Nghiễn đang chắn phía trước, ánh mắt chỉ gắt gao dán chặt vào tôi, trong đó vẫn không ngừng tràn ra oán độc.

 

Cô ta cố ép lưng thẳng, bàn tay buông bên hông nắm chặt thành quyền.

 

Thật mất mặt phải không?

 

Không cam lòng phải không?

 

Cô ta muốn từ tôi giành lại tôn nghiêm.

 

Muốn dùng tôi để chứng minh địa vị của mình không thể bị lung lay.

 

Tiếc là… toàn bộ tính toán của cô ta đều vô ích.

 

Tôi có thể tưởng tượng cô ta hận tôi đến mức muốn băm vằm tôi thành từng mảnh, nhưng giờ phút này vẫn chỉ có thể nuốt hết tức giận vào bụng.

 

Xung quanh người tụ tập càng lúc càng đông.

 

Tiếng xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn khi thấy chúng tôi vẫn im lặng.

 

Tôi bắt đầu thấy phiền, mở miệng trước:

 

“Chu…”