Bất Phụ Tương Tư

Chương 10



Gia Cát Lập Vân từ phía xa đi tới, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trong đình thổi tách trà nóng hổi còn mắt thì nhìn mông lung ra mặt hồ, làn khói mờ nhạt sớm bị gió lạnh thổi tan biến, hai má ửng hồng kèm theo cánh mũi đỏ hửng rất đáng yêu, mái tóc tuỳ tiện búi một nửa chừa lại một nửa để che vành tai trắng trẻo khỏi bị đông cứng.

Cơ thể tròn trịa ngồi gọn trong bộ áo lông dày cộm đang phủ từ trên cổ xuống tận mắc cá chân, chàng muốn ôm gọn nàng vào lòng nhưng hiện tại có ôm cách nào cũng thừa ra.

Hơi thở vừa ra khỏi miệng liền thành khói trắng mà bay, chàng nhẹ giọng: "Sao nàng lại ra đây, không thấy lạnh sao?"

Vương Tử Lăng thu tầm mắt khỏi mặt hồ trắng xoá, nghiêng mặt nhìn chàng mỉm cười: "Có chút lạnh nhưng nếu không ra thiếp sợ sẽ thành con lật đật suốt ngày lắc lư một chỗ đó."

Gia Cát Lập Vân ngồi xuống kéo nàng vào lòng mình, tay mơn trớn vuốt ve chiếc bụng tròn trịa rồi lại nựng gương mặt đáng yêu của nàng: "Lại nhớ gia đình sao?"

Vương Tử Lăng cười tươi gật gật đầu, nhụi mặt vào ngực chàng, tay ôm chặt eo: "Có chút chút."

Gia Cát Lập Vân vì sợ nàng buồn nên đã đi đón phụ mẫu, nội tổ, di nương và huynh đệ tỷ muội của nàng đến phủ An Định Vương, cả nhà mấy chục người vượt đường xá xa xôi đến đây thăm nàng gần tháng trời, mới vừa về hồi tuần trước.

Vốn dĩ họ có thể thăm lúc nàng ở kinh thành nhưng Gia Cát Lập Vân vì sợ có người hay tin nàng mang thai liền hãm hại nên lúc trở về Nam Thành mới cho tất cả mọi người biết.

Còn nhớ lần đó Hoan Cẩn Tú muốn báo tin đến thái hậu liền bị chàng nhốt hai tháng trời, hăm he đủ thứ làm nàng ta hoảng sợ chẳng dám hó hé nửa lời, ngoan ngoãn đến tận hôm nay cũng không thấy tăm dạng.

"Vậy ngày mai vi phu sẽ sai người đón họ đến hàn huyên với nàng." - Gia Cát Lập Vân ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng như an ủi, chàng biết nữ nhân mang thai sẽ rất nhạy cảm và áp lực nên tìm đủ mọi cách để giúp nàng thấy thoải mái hơn.

"Không cần đâu, đã hứa là tháng sau sẽ quay lại săn sóc lúc thiếp sinh, giờ là thời gian để họ sắp xếp công việc, đừng làm phiền." - Mặc dù đã hứa tháng sau sẽ quay lại để săn sóc lúc nàng lâm bồn nhưng sao cứ thấy lo lắng không yên.

Chỉ tiếc là, tính trước thì bước không qua, cái hẹn đến thiên thu cũng chẳng thể thực hiện chính là nó.

"Được, nghe nàng hết, chúng ta vào trong, ngoài này gió lạnh nàng không nên ở lâu." - Gia Cát Lập Vân ôn nhu thỏ thẻ bên tai, dìu nàng đi vào phòng đã được đốt than sưởi ấm.

Một tuần sau.

Hôm nay tiết trời đã ấm áp hơn mấy ngày trước, ánh nắng cố gắng hâm nóng thảm thực vật đã bị mưa tuyết đông cứng, khi nàng đang cố ngồi gọn trong lòng chàng trên trường kỷ thì có tin cấp báo từ tiền tuyến.

"Vương gia, có tin khẩn." - Lâm Tử Kỳ sắc mặt tối sầm chạy vào.

Gia Cát Lập Vân đưa tay đón lấy tin mật, cũng không phải lần đầu có tin khẩn, khoảng hai tháng nay cách một vài ngày lại có tin quân Nam Hạ đang chuẩn bị đánh chiếm biên thuỳ, cách vài ngày lại có tin bọn chúng tàn nhẫn giết chóc người dân sống quanh thành, chỉ là trông sắc mặt của chàng và Lâm Tử Kỳ thì lần này có vẻ nghiêm trọng hơn.

"Sao vậy tướng công?" - Vương Tử Lăng ngước lên tay nắm lấy tay chàng.

Gia Cát Lập Vân mỉm cười, hôn lên trán nàng, lắc đầu: "Không sao, nàng nghỉ ngơi trước, ta phải đi xử lí vài việc."

Chỉ một câu nói mà nàng chờ đến tận khuya vẫn chưa thấy chàng quay lại.

Vương Tử Lăng nằm thất thần nhìn trần nhà: "Xuân An, vương gia vẫn chưa rời khỏi thư phòng sao?"

Xuân An lắc đầu: "Vẫn chưa ạ, từ chiều tới giờ người ra người nào nườm nượp, nhìn họ rất căng thẳng, nô tì thấy mà sợ, cũng là tướng quân mà sao Lâm phó tướng và Ngô phó tướng ai cũng dễ nhìn, chỉ riêng bọn họ rất dữ tợn và hung hăng, nô tì không dám đến gần thăm dò luôn."

"Vậy để ta đi pha cho tướng công ấm trà nóng, sẵn tiện đến đó đấm bóp cho chàng, chắc tướng công mệt mỏi lắm." - Vương Tử Lăng ngồi dậy mở chăn định xuống giường.

Lòng nàng cứ dự cảm chuyện không lành, có nằm mãi cũng không thể ngủ được, thôi thì tìm việc gì đó giúp tướng công được thư giãn.

Xuân An vội đỡ nàng rồi can ngăn: "Không được đâu vương phi, người đang mang thai, đường đi trơn trợt lại còn tối, cứ để nô tì làm cho."

Nàng lắc đầu: "Không được, trà mà chàng ấy thích chỉ có ta mới biết pha."

Xuân An định cản tiếp thì cửa mở ra, Gia Cát Lập Vân choàng áo lông cừu bước vào, gương mặt hiện rõ mệt mỏi, giữa mi tâm còn lưu lại vài vết hằn.

"Nàng vẫn chưa ngủ sao? Đã muộn lắm rồi." - Gia Cát Lập Vân cởi áo ngoài đưa Xuân An, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng.

Vương Tử Lăng lắc đầu: "Thiếp cứ thấy bồn chồn lo lắng không yên nên không thể ngủ, định đi pha cho chàng ấm trà, tướng công, có chuyện hệ trọng sao?"

Gia Cát Lập Vân thở dài, mỉm cười trấn an nàng: "Không sao, có ta ở đây, dù trời có sập vẫn chống lưng cho nàng."

Vương Tử Lăng nhoài người tới ôm cổ chàng: "Hứa với thiếp chàng phải nhất định bình an, không được xảy ra chuyện gì, thiếp và hài nhi chỉ biết trông cậy vào chàng thôi."

Từ lúc xuyên tới đây đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy bất an tới vậy, chẳng biết là do mang thai nên nhạy cảm rồi nghĩ nhiều hay thật sự nàng linh tính trước được chuyện tương lai.

"Ừm, nàng mau ngủ trước đã, phải giữ gìn sức khoẻ cho bản thân và hài tử thật tốt, như vậy vi phu mới yên tâm." - Gia Cát Lập Vân vuốt ve lưng nàng, tầm mắt mông lung vô định.

"Thiếp biết rồi."

"Ngoan, ta còn chuyện phải làm, nàng ngủ trước lát nữa vi phu sẽ trở lại." - Biết nàng sẽ không thể ngủ nếu không đến dặn dò nên Gia Cát Lập Vân đã tranh thủ lúc các tướng quân đang nghị sự mà đến đây nói với nàng vài câu, chờ nàng vào giấc mới đứng dậy rời đi.

Vương Tử Lăng thiếp đi trong bao lo âu muộn phiền, đến cả giấc mơ cũng doạ dẫm nàng về một tương lai u tối.

Nàng hoang mang tột độ khi thấy mình đang đứng giữa chiến trường khô cằn đất đá, thây người nằm ngổn ngang máu vấy đầy, trên lớp áo giáp loang lổ toàn vết kiếm và tên đâm, khiếp đảm không kể xiết.

Cờ hiệu không còn vẫy, trống quân không còn vang, mây đen vần vũ khắp nền trời, dưới đất nhuộm đỏ màu máu tang thương tàn khốc.

Xa xa... Một bóng hình quen thuộc đến độ dù chỉ lướt qua nàng cũng sẽ nhận ra, Gia Cát Lập Vân, thân thể chàng bị thương dài xuyên thủng qua người ghim vào một cỗ xe chở trống quân, dòng máu ấm nóng chảy dài từ ngực xuống thân, chiến bào vàng nay lại nhuộm một màu đỏ thẫm chẳng biết là của chàng hay của kẻ địch, cả người từ mặt đến chân không chỗ nào là không có máu, đôi mắt nhắm nghiền, chàng vẫn đứng sừng sững tựa như để giữ lời hứa rằng dù trời có sập vẫn có ta chống lưng cho nàng.

"Tướng công." - Vương Tử Lăng mấp máy môi, chân nàng như mất hết sức lực loạng choạng bước qua xác người để đến gần chàng hơn,

Dòng lệ nóng hổi tuôn dài trên má, con ngươi trong trẻo sớm đã mờ dần vì lớp nước cứ đọng mãi khoé mi, có trào ra bao nhiêu cũng không hết.

"Tướng công, chàng mở mắt ra nhìn thiếp đi." - Vương Tử Lăng vấp ngã trên đất, kỳ quái, dù nàng có bước nhanh cách mấy thì khoảng cách giữa hai người vẫn không rút ngắn phân nào, mặc dù rất gần nhưng cố thế nào vẫn không chạm đến.

Dường như nghe được lời nàng, hai hàng mi khép kín của Gia Cát Lập Vân dần dần hé mở, ánh mắt chứa chan ân tình nhìn nàng, khoé môi đỏ lờm vì máu khẽ cong lên, nói nhỏ: "Tử Lăng, đừng sợ."

"Tướng công,..." - Chưa hết sững sờ nàng lại phải đối mặt với nguy hiểm cận kề, sau lưng đột nhiên có ai đó hét lớn, khi quay lại thì thấy người đó đang cầm thanh kiếm chạy về phía mình muốn ra tay sát hại.

Đôi đồng tử nàng đông cứng lại nhìn thân ảnh đang chạy về phía mình, là hắn, Gia Cát Chính Hiến, hắn muốn giết nàng ư?

Nàng sợ hãi bỏ chạy nhưng đôi chân như bị xiềng xích kéo lại, mỗi bước rất khó nhọc mà di chuyển, lòng cuống quýt muốn chạy thật nhanh nhưng lại không thể, muốn cầu cứu nhưng chẳng biết gọi ai.

Hắn giương đôi mắt đầy căm thù và phẫn hận đuổi theo nàng, hắn chạy rất nhanh, dù nàng có cố thế nào cũng không thể bỏ xa hắn.

Chân nàng vấp phải xác binh sĩ tử trận ngã lăn ra đất, Gia Cát Chính Hiến không buông tha một mạch đuổi đến.

Vương Tử Lăng lùi về sau, hoang mang lắc đầu nói lớn với hắn: "Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn giết ta?"

Hắn trừng hai con mắt to như hai hòn lửa đỏ rực, nghiến răng ken két: "Ngươi không có nhưng tướng công ngươi thì có, các ngươi đi chết đi."

Theo phản xạ nàng đưa tay lên đỡ lấy nhát kiếm, miệng hét lớn.

"Vương phi, vương phi..." - Tiếng gọi đầy lo lắng của Xuân An vang lên kéo nàng khỏi giấc mộng kinh hãi kia.

Vương Tử Lăng bật ngồi dậy, trán nàng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thất thần nhìn Xuân An.

Ngó đầu nhìn ra ngoài một lượt, vẫn là căn phòng của nàng, trời vẫn sáng trong, tất thảy vẫn bình an.

Nàng thở hắt ra, hai tay che mặt, mắt nhắm nghiền để bình tâm.

"Vương phi, người đã mơ thấy gì, sao lại hoảng hốt vậy? Người uống chút nước ấm trước nha." - Xuân An lo lắng cúi người quan sát nàng.

Đôi mắt long lanh của chủ tử áng một tầng lệ mỏng, gương mặt xanh xao cùng ánh mắt thất thần cũng đủ biết nàng vừa thấy chuyện gì đó rất ghê sợ.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***