Nàng uống ngụm nước, hít thở mấy bận lấy lại bình tĩnh, nhìn chỗ trống bên cạnh không có chút xê dịch nào thì hỏi.
"Vương gia từ đêm qua vẫn không trở lại sao?"
Xuân An lắc đầu: "Lần này có vẻ chuyện rất hệ trọng, vương gia và các tướng lĩnh đã ở thư phòng đến tận sáng, nô tì vừa gọi Như Như mang trà và dặn người làm bữa sáng đến cho họ."
"Không được, ta phải qua đó xem sao." - Vương Tử Lăng mở chăn ra định xuống giường thì bụng co thắt đau điếng, hai tay nàng ôm bụng, hàng mày liễu cau lại tạo ra rãnh sâu giữa trán.
Dưới giường còn dính một mảng máu nhỏ.
Xuân An nhìn thấy thì giật mình chạy ra ngoài hô lớn: "Mau truyền thái y, mau truyền thái y, vương phi có chuyện."
Nô tì bên ngoài nghe vậy thì nhanh chóng chạy đi, Xuân An trở vào trong đỡ nàng nằm xuống giường: "Vương phi, người ráng đợi chút thái y sẽ tới ngay."
Sau một hồi chẩn đoán, thái y thở dài đáp: "Mạch tượng thai nhi không có gì xấu, chỉ là vương phi cơ thể yếu ớt nay lại thêm lo âu sợ hãi nên gây ra động thai, hạ quan sẽ sắc thuốc để người dưỡng thai, trong thời gian này vương phi phải hạn chế đi lại và vận động mạnh."
Gia Cát Lập Vân bên ngoài đi vào với nét mệt mỏi, hai hốc mắt sớm đã sậm màu vì đã thức bao nhiêu đêm để xử lí quân vụ, nghe thái y nói vậy thì gật đầu: "Được rồi, nhanh chóng đi sắc thuốc đi."
"Hạ quan cáo lui."
"Tướng công, thiếp xin lỗi." - Thấy dáng vẻ kém sắc của chàng, Vương Tử Lăng thấy mình quá vô dụng, chỉ ngoan ngoãn dưỡng thai thật tốt cũng không làm được, hại chàng bận rộn bao nhiêu việc lại lo thêm phần mình.
Gia Cát Lập Vân ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh nhìn chứa đầy ưu tư muộn phiền rồi hít thật sâu cất giấu vào trong, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng vuốt ve: "Ngốc quá, là thân thể nàng không khoẻ sao lại xin lỗi ta, có trách là trách ta không săn sóc nàng thật tốt."
Vương Tử Lăng mím môi: "Chàng có chuyện gì giấu thiếp phải không?"
"Ta...." - Gia Cát Lập Vân ấp úng, vốn định nói với nàng chuyện xuất chinh nhưng với sức khoẻ hiện tại, sao có thể bỏ nàng ở lại một mình mà đi.
"Có chuyện gì chàng cứ nói, thiếp không muốn tướng công mình đầy rẫy việc phải làm nhưng thân là vương phi lại chẳng thể giúp ích gì cho chàng." - Vương Tử Lăng nắm chặt cánh tay chàng.
Nàng chẳng muốn mình phế phẩm thế này, Gia Cát Lập Vân thì không muốn nàng nhọc công nên không bao giờ cho nàng cơ hội tiếp xúc sâu xa những chuyện trọng đại, chỉ qua loa cho có, thế nên đến tận bây giờ ngoài những chuyện thường nhặt trong phủ và doanh thu của những cửa hiệu thì nàng chẳng biết gì cả.
Bên ngoài, trắc phi Hoan Cẩn Tú đẩy cửa vào kéo theo luồng gió lạnh tràn vào phòng.
Cửa khép lại cũng là lúc nàng ta cất giọng trong trẻo của mình phá tan bầu không khí ngập ngừng ở đây.
"Còn chuyện gì ngoài chuyện xuất chinh giết giặc, vương phi suốt ngày ở trong phủ nên không nghe bên ngoài đã loạn thế nào khi quân Nam Hạ nhiều lần quấy nhiễu làm đảo lộn cuộc sống của người dân, quân ta thì chỉ có thể phòng thủ không được phép tấn công, đừng nói vương phi không nghe nô tì của mình bẩm báo lại rằng các tướng lĩnh không ngừng lui tới hai đêm liền đó chứ? Nếu không cấp bách thì họ cần gì đến xin chỉ thị của vương gia liên tục vậy, nếu không bận lòng về tỷ thì vương gia cũng không nán lại vương phủ mà hao tâm tổn trí đâu, không chừng đã ra chiến trường từ tháng trước rồi."
Vương Tử Lăng nghe nàng ta nói vậy thì nhìn chằm chằm Gia Cát Lập Vân, không ngờ nàng lại là nỗi bận tâm lớn đối với chàng, là hàng rào chắn đường chàng đi: "Là thật sao tướng công? Vậy chúng ta nên làm gì?"
"Còn cách nào ngoài xuất binh đánh chúng lui về Nam Hạ." - Hoan Cẩn Tú cư nhiên ngồi xuống ghế, nô tì thân cận nhanh chóng rót tách trà, tay chống lên bàn gỗ đàn hương nhẵn nhụi nâng cằm nhìn nàng, giọng mỉa mai: "Vương phi ở ẩn lâu quá nên chuyện đơn giản thế này nghĩ cũng không ra ư?"
"Nhưng hoàng thượng trước đó đã có chỉ thị không được đánh Nam Hạ." - Không phải nàng không biết những chuyện đơn giản này, nhưng Gia Cát Chính Hiến là hoàng đế, chàng tuy là vương gia nhưng nếu làm trái thánh chỉ cũng sẽ bị gán tội như thường.
"Thì tiền trãm hậu tấu, chứ chúng ỷ Hoàng Vĩ Nhã được phong làm Lệnh phi, được hoàng thượng hết mực cưng chiều, nghĩ mình có chỗ dựa liền lấn lướt muốn tạo phản, tên Hoàng Mặc Đồ đó từ lúc gặp mặt đã thấy không phải loại người tốt lành gì." - Hoan Cẩn Tú nhanh chóng đáp lời không cho Gia Cát Lập Vân kịp nói gì.
"Hoàng Vĩ Nhã được phong làm Lệnh phi từ khi nào? Không phải trước đó...." - Vương Tử Lăng bất ngờ, chuyện này xảy ra từ khi nào? Mấy tháng ngắn ngủi đã được phong làm Lệnh phi.
Hoan Cẩn Tú thở dài: "Chỉ trách nô tì bên cạnh vương phi không biết nghe ngóng tin tức cho chủ tử."
Nàng ta liếc nhìn Xuân An rồi hắng giọng: "Người ta đã đạp biết bao nhiêu tú nữ mà hoàng hậu cất công chọn lựa, ưu ái trở thành quý nhân từ mấy tháng trước rồi, liên tục thị tẩm rồi thăng lên Lệnh Tần, tháng rồi nghe tin nàng ta hoài thai nên hoàng thượng phong làm Lệnh Phi, ban biết bao lụa là gấm vóc vòng vàng trang sức, hoàng huynh nàng ta cũng được hưởng lây khi hoàng thượng chiếu cố hắn vô cùng, cũng từ đó vương gia mới nhọc lòng hơn, haizzz... Mới hoài thai đã phong làm Lệnh phi, sau này nhỡ sinh hoàng tử không biết hoàng thượng có phong nàng ta làm Quý phi hay Hoàng quý phi không nữa, tới chừng đó...."
"Vậy, tướng công..." - Vương Tử Lăng gấp gáp níu lấy cánh tay chàng, đúng thật ở ẩn trong phủ lâu quá nên chuyện trên trời dưới đất gì cũng đều không tỏ tường, những tưởng trở về Nam Thành sẽ sóng yên biển lặng, đâu ngờ xảy ra bao nhiêu chuyện mà nàng không hay biết gì.
"Ta đã có tính toán, chỉ là sắp tới phải rời khỏi phủ vài ngày." - Gia Cát Lập Vân thở dài một hơi, nhìn Hoan Cân Tú đầy ý vị.
Hoan Cẩn Tú biết mình đã lỡ cướp hết lời vương gia, hai mắt chớp lia lịa nhìn nơi khác tránh ánh nhìn của chàng, không cam lòng nói: "Thiếp chỉ nói sự thật thôi, tỷ ấy là vương phi, không nên cứ ngây ngô mà để chàng một mình gánh vác trong ngoài."
Mặc kệ nàng ta lảm nhảm, chàng nắm tay Vương Tử Lăng: "Nàng ở lại phải nhất mực cẩn thận, săn sóc tốt cho bản thân và hài nhi, rất nhanh vi phu sẽ trở về."
"Nhưng nếu tướng công xuất chinh, hoàng thượng sẽ nương theo chuyện này mà bắt tội chàng." - Vương Tử Lăng vẫn lo lắng chuyện này, Gia Cát Chính Hiến là kẻ thù dai chỉ luôn chực chờ tìm ra sai sót của chàng mà trả thù, còn có đi đánh trận nguy hiểm khôn lường, tuy chàng được mệnh danh bách chiến bách thắng nhưng...
Gia Cát Lập Vân nắm chặt bàn tay, đôi mắt kiên định nhìn nàng như trấn an: "Nàng đừng lo, hoàng huynh chỉ ra lệnh không được tiến đánh Nam Hạ, không nói là chúng ta không được phản công đuổi chúng ra khỏi lãnh thổ mình, vả lại chúng là người bội ước trước, tự tiện đánh giết con dân Hiên Quốc, về tình về lý chúng ta không sai ở đâu hết."
"Tướng công nói phải, nhưng..." - Vương Tử Lăng ậm ờ, nàng lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, tướng công ra trận, thây chết trên chiến trường, còn Gia Cát Chính Hiến muốn ra tay hại chết cả vương phủ, lòng nàng dâng lên cảm giác sợ hãi lạ thường.
"Tử Lăng, nàng yên tâm, ta nhất định bình an trở về, cũng sẽ không để vương phủ xảy ra chuyện gì, ta đã dâng tấu sớ, hoàng huynh có tuyệt tình mấy cũng sẽ không đành lòng để bách tính khắp thành sống trong khốn khổ và chết oan." - Gia Cát Lập Vân cố gắng dỗ dành nàng, dù sao thì từ lúc thành thân đến nay đây cũng là lần đầu tiên chàng phải rời khỏi phủ để đi đánh trận, nàng lo lắng quá mức cũng là chuyện hiển nhiên.
Cũng vì nghĩ hoàng huynh mình không tàn nhẫn như thế nên chàng mới bị đâm sau lưng một cú đau thấu trời.
"Tỷ tỷ à, con dân trăm họ ở khắp Nam Thành chỉ trông cậy vào vương gia, tỷ không muốn chàng ấy bị người đời đàm tiếu là hôn quân chỉ biết ham mê tửu sắc không màng tánh mạng của dân chúng sao? Muốn họ dèm pha tỷ là yêu phi suốt ngày mê hoặc vương gia để chàng ấy không màng chính sự sao?"
Hoan Cẩn Tú cực kì ngứa mắt cảnh hai người âu âu yếm yếm, tình chàng ý thiếp, mặc dù trong lòng cũng không muốn vương gia tiên phong trận mạc vì rất nguy hiểm, binh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, kẻ địch kia gian manh xảo trá biết đường nào mà lần nhưng nhìn Vương Tử Lăng cứ ỷ vào chàng suốt nên nàng ta cũng muốn xem bộ dạng của nàng khi Gia Cát Lập Vân rời khỏi vương phủ thời gian dài, cho mẫu tử các người nhớ đến chết luôn.
"Thiếp chỉ muốn nhắc nhở tướng công bảo trọng thôi, không có ý gì khác đâu." - Nàng đành mỉm cười gật đầu, phải, trên vai chàng không chỉ có an nguy của vương phủ, còn cả bách tính thiên hạ vẫn đang chờ, nàng cần tướng công bên cạnh nhưng thiên hạ cần An Định Vương hơn, bên nào nặng bên nào nhẹ đương nhiên nàng rõ ràng.
Thu xếp một hôm, sáng hôm sau Gia Cát Lập Vân khởi hành rất sớm.
Vương Tử Lăng đứng ở cổng vương phủ nhìn theo bóng dáng hiên ngang lẫm liệt của chàng trên lưng ngựa dần khuất theo màn sương, không biết là sương hay nước mắt mà hai hàng mi nàng sớm đã thấm ướt.
"Vương phi, vào trong thôi ạ, bên ngoài trời lạnh rất dễ cảm." - Xuân An thấy nàng cứ lưu luyến thì kéo tay: "Vài ngày nữa vương gia sẽ trở về thôi ạ."
Hoan Cẩn Tú đỏng đảnh vào trước, lúc đi ngang còn lén liếc nàng.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***