Vương Tử Lăng ngồi trong phòng, đột nhiên chàng vừa đi nàng lại thấy trống vắng đến lạ, hoàng hôn cũng trở nên buồn bã quạnh quẽ khác thường, vài ánh sáng còn sót lại le lói trong sân ánh lên màu đỏ rực thê lương.
Ngày buồn đâu chỉ có một, tiếp sau đó là hai, ba ngày nàng đều vào ngẩn ra ngơ, hết đến thư phòng lại ra khu vườn nhỏ, nơi hai người từng sớm tối bên nhau.
Liên tục có thư báo tin thắng trận từ tiền tuyến, tuy nhớ nhung da diết nhưng nghe tin chàng bách chiến bách thắng lòng nàng lại vui khôn xiết.
Hôm đó là ngày thứ tư kể từ lúc chàng ra chiến trận, vẫn như thường lệ Vương Tử Lăng ngồi ngắm những bông tuyết rơi ngoài sân, kỳ quái, hôm nay lại thấy bầu trời buồn bã đến lạ thường, haizzz, cũng phải, từ lúc chàng đi đánh trận có ngày nào mà nàng không thấy buồn, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Gia nhân gấp gáp chạy vào luyên thuyên gì đó rất om sòm làm mất cảm hứng thờ thẫn, nàng thở hắt ra nhìn hắn, trầm giọng: "Có chuyện gì?"
"Bẩm vương phi, bên ngoài có người đến nói là có bức thư phải đích thân đưa cho người, đang rất cấp bách."
"Cho vào đây."
"Dạ."
Lát sau người đưa thư đội mũ tre, che khăn vải quỳ rạp dưới chân nàng hành lễ, hai tay dâng lên bức thư: "Đây là thư mà chủ tử gửi cho vương phi, người đặt biệt dặn dò thuộc hạ phải đưa đến người nhanh nhất có thể nhưng do bão tuyết cứ liên tục rơi nên gây ra chậm trễ, xin người nhanh chóng đọc."
Vương Tử Lăng nhíu mày, nhìn lá thư không chút nếp gấp cũng đủ hiểu người này đã bảo bọc kỹ càng bức thư thế nào, trầm tư hồi lâu mới nhận lấy.
Nghe Xuân An nói năm nay thời tiết lại thất thường hơn, mưa tuyết cứ liên tục rơi kín đường, người này cũng phải gian nan lắm mới đem bức thư nguyên vẹn đến vương phủ.
Nàng cẩn thận đưa ra xa mới mở ra, vừa đọc sắc mặt vừa tái lại đến lúc xanh cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy không còn sức, dựa vào người Xuân An.
"Vương phi, trong thư viết gì, sao người lại sợ hãi, có phải kẻ nào đó hù doạ gì người không?"
Vương Tử Lăng khó nhọc nói: "Hoàng Vĩ Nhã đưa tin, nói tất cả đều là kế mà hoàng huynh của nàng và Gia Cát Chính Hiến bày ra, mong vương gia đừng mắc mưu mà xuất binh, chúng đã bày ra thiên la địa võng gài chàng vào bẫy, sau đó còn định cho vương phủ tội kháng chỉ mà tru di, nhưng tướng công đã đi rồi, ta nên làm gì đây?"
*** Trở lại 5 ngày trước.
Trong ngự thư phòng của Gia Cát Chính Hiến.
"Lần này nhất định Gia Cát Lập Vân sẽ mắc mưu, tên vương gia tự cao tự đại đó sẽ không chịu ở yên nhìn quân Nam Hạ ta tiến công mà lộ diện, chậm nhất là ba ngày sau quân ta sẽ tiến đến cổng thành, nếu hắn chần chừ thì Nam Thành sẽ thuộc về tay ta, đến chừng đó sẽ nghe theo mọi sai bảo của hoàng thượng." - Hoàng Mặc Đồ dương dương tự đắc, thái độ rất hống hách.
"Lần này ta sẽ cho hắn vạn kiếp bất phục, nhơ danh muôn đời, nếu chần chừ không tiến quân để kẻ địch thừa cơ hội giết bao nhiêu bách tính vô tội thì con dân trăm họ ở Nam Thành oán thán hắn, nếu tiến quân thì còn tội kháng chỉ, trước hay sau dù hắn có an toàn trở về hay không thì cả vương phủ lẫn dòng tộc của Vương Tử Lăng cũng đều chịu chung số phận bị tru di." - Gia Cát Chính Hiến uống cạn chung rượu, tầm mắt dán chặt trên chồng tấu chương ghi dòng chữ An Định Vương cấp báo.
Những tấu chương này hắn đã nhận được từ hai tháng trước, số lượng không dưới mười bức nhưng đến nay vẫn không có ý muốn chi viện hay thuận ý cho Gia Cát Lập Vân tiến công, chỉ bảo chàng tìm cách hoà hoãn để không gây thương vong.
"Hahaha, diệu kế, diệu kế, hoàng thượng thật anh minh mới nghĩ ra cách này lại còn chu cấp thêm binh lính, lương thực lẫn địa đồ xung quanh Nam Thành, nếu không có người giúp đỡ thì Nam Hạ ta cũng sẽ không thể thuận lợi như vậy, kể ra để diệt trừ Gia Cát Lập Vân thì chỉ có hoàng thượng đây mới có khả năng chứ chỉ có Hoàng Mặc Đồ chẳng làm nên trò trống gì."- Hoàng Mặc Đồ tìm cách ngợi khen để lấy lòng, tương lai còn phải nhờ tên hoàng đế ngu xuẩn này chiếu cố.
"Không lâu nữa hắn sẽ xuất binh, đã chuẩn bị sẵn hết để chào đón hắn chưa?" - Gia Cát Chính Hiến đặt quân cờ đen xuống.
"Đã ổn thoả cả rồi, chỉ cần hắn dám đến, cái chết sẽ chờ hắn ở chiến trường." - Hoàng Mặc Đồ gật đầu như giã tỏi, đặt quân cờ trắng xuống.
"Vậy được rồi, ta tin ngươi có thể giải quyết thật êm xuôi, ngày mai bách tính khắp kinh thành sẽ biết tin vương gia vì ham mê tửu sắc nên lí trí lu mờ không dám xuất chinh ngăn cản quân thù làm bách tính lầm than khổ sở khôn cùng suốt mấy tháng qua, với sức ép này ta không tin hắn không rời khỏi vương phủ mà xuất đầu lộ diện, đến chừng đó..." - Gia Cát Chính Hiến cười đầy thâm độc, trong mắt hắn hiện tại chỉ muốn diệt trừ cả chàng và hậu duệ đang trong bụng Vương Tử Lăng, nếu để sót một đốm lửa nhỏ tương lai nó cũng có thể làm cháy cả khu rừng.
Nếu biết tương lai có chuyện khó nhằn như vầy thì ban đầu hắn đã bàn tính với mẫu hậu giết quách cho xong đứa con ốm yếu bệnh tật có của phụ hoàng, là hắn đánh giá quá thấp Gia Cát Lập Vân.
"Hoàng thượng thật sáng suốt, Hoàng Mặc Đồ thật khâm phục." - Hắn nâng chung rượu đưa lên kính Gia Cát Chính Hiến, đáy mắt loé lên tia khinh bỉ, môi nhếch một đường đầy xảo trá.
Huynh đệ chúng tính kế lẫn nhau, hắn sẽ là ngư ông đắc lợi, quân lính hay lương thực đều là của Gia Cát Chính Hiến, để dân Hiên Quốc diệt dân Hiên Quốc, hắn chỉ cần đứng nhìn giang sơn mình ngày một rộng lớn hơn.
Kể từ lúc Hoàng Vĩ Nhã được sắc phong làm Lệnh phi thì Hoàng Mặc Đồ rất thường xuyên lui tới ngự thư phòng, bên ngoài thì nói là đến chơi cờ để tránh tai mắt của Gia Cát Lập Vân, bên trong chính là cùng nhau bày mưu lập kế hại chàng.
Hoàng Vĩ Nhã vốn định đem tấm khăn mình vừa mới học thêu đến cho hoàng thượng xem, mặc dù ban đầu không yêu thích Gia Cát Chính Hiến nhưng thời gian qua được sủng hạnh và nhất mực yêu chiều làm nàng ta có thêm vài phần thiện cảm với hắn, vô tình nghe được những lời vừa rồi thì thất kinh hồn vía, làm rơi cả tấm khăn thêu xuống đất.
Không ngờ người luôn tỏ ra mình là chính nhân quân tử, là thiên tử của Hiên Quốc lại lòng dạ âm hiểm xấu xa đến mức muốn giết đệ mình.
Còn hoàng huynh của nàng vì muốn chiếm thêm lãnh thổ của người khác mà nối giáo cho giặc bắt tay với Gia Cát Chính Hiến bày mưu lập kế hại cả vương phủ.
Thật là tàn nhẫn, không ngờ những người nàng luôn hết mực tôn kính lại là những người tâm can sắt đá, lòng dạ hiểm sâu.
"Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể báo cho vương gia biết chuyện này? Nếu chậm trễ thì cả vương phủ đều không thể sống."
Hoàng Vĩ Nhã lẩm bẩm quay về tẩm cung, trước đó là Gia Cát Lập Vân đã cứu nàng khỏi mưu kế của hoàng thượng, nay chàng đang bị người ta ám toán sao có thể không tương trợ.
Nhớ lại lần đó vì quá ái mộ chàng nên Hoàng Vĩ Nhã thường canh chừng lúc chàng rời khỏi Cảnh Nhân cung mà không có Vương Tử Lăng liền theo sau nhưng chỉ vô tình gặp được một hai lần, có lẽ chàng biết nên cố tình tránh mặt.
Lần đó đang đứng đợi thì một thái giám lại nói rằng: "Vương gia muốn gặp công chúa, vì nam nữ thụ thụ bất thân nên nhờ nô tài đến chuyển lời với công chúa."
Nàng ngây thơ tin lời thái giám, đi đến một cung vắng liền có người đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh dậy đã thấy cận vệ của chàng đứng gần đó, hỏi ra mới biết là có người tính kế, Gia Cát Lập Vân biết chuyện nên sai người ứng cứu, kêu nàng phải thật cẩn thận, đừng vội tin lời bất kì ai trong cung.
Sau lần đó Hoàng Vĩ Nhã luôn tìm cơ hội nhưng không thể gặp chàng, lời giao ước lúc nàng vừa đến Hiên Quốc chính là nếu Gia Cát Lập Vân không cưới nàng thì nàng phải trở thành phi tần của Gia Cát Chính Hiến, nếu duyên phận chỉ đến đây thì đành buông tay theo số phận, cất đoạn tình duyên với Gia Cát Lập Vân sang một góc sâu thẳm của tim mình, tuy vô hình nhưng bất hủ.
Nàng nhớ rõ lời cận vệ nói, từ sau lần đó không tin bất cứ ai trong cung ngoại trừ hai nô tì thân cận theo nàng từ Nam Hạ đến đây.
Nàng nhét bức thư vào tay tiểu nô tì: "Nhanh chóng tìm cách đưa đến An Định Vương phủ, trao tận tay vương gia hoặc vương phi, không được chậm trễ cũng không được để ai phát hiện."
Tiểu nô tì gật đầu, nhét bức thư vào ngực rồi nhanh chóng rời đi.
"Mong cầu trời phật phù hộ cho vương phủ trên dưới được bình an." - Nhìn bầu trời trong xanh không chút mây mù, Hoàng Vĩ Nhã thở dài, mong mọi chuyện không quá trễ.
Cũng nhờ hai tiểu nô tì lanh lợi này mà thư mới được đưa đến phủ vương gia, chỉ tiếc chậm trễ hơn dự tính.
*** Trở lại thực tại.
Xuân An nghe vương phi nói xong xém té ngã, mặc dù biết có thể là sự thật nhưng với tính cách của vương phi nếu không ngăn cản người sẽ phóng ngựa đi tìm vương gia: "Liệu đây có phải kế mà hoàng thượng bày ra không, Lệnh phi với vương phủ đâu có quan hệ sao lại có lòng tốt không màng nguy hiểm mà báo tin, vương phi nên bình tĩnh suy xét đi ạ."
Vương Tử Lăng hoang mang, Xuân An nói cũng đúng nhưng lại quên đi chuyện Hoàng Vĩ Nhã từng ái mộ vương gia.
Từ lúc mang thai nàng chỉ có nhạy cảm chứ không được nhạy bén như trước mà có thể suy nghĩ vẹn toàn.
Đầu óc nàng rối bời: "Mau tìm trắc phi đến đây."
Xuân An vừa định chạy đi thì bị nàng gọi lại.
"Khoan, không nên tìm trắc phi lúc này, muội ấy chỉ sợ chuyện không ầm ĩ hơn, nếu biết tin này là Lệnh phi gửi tới, e là lấy oán báo ân."
"Vậy..."
"Mang giấy bút đến đây, ta sẽ đưa thư cho chàng ấy, sai người dùng ngựa chạy nhanh nhất có thể để ngăn cản chuyện xấu xảy ra."
Xuân An gật đầu nhanh chân vào lấy giấy bút mực, chăm chỉ mài để Vương Tử Lăng viết.
Thư vừa trao tay, nàng đứng dậy tay đỡ chiếc bụng căng tròn dự định sẽ đi ra cửa thì gia nhân liền hớt hãi chạy vào.
"Bẩm vương phi, bên ngoài có rất nhiều quân lính đang muốn xông vào vương phủ, bọn họ nói phụng chỉ của hoàng thượng đến nhưng nhìn họ sát khí đùng đùng như muốn diệt môn nên chúng tiểu nhân không dám mở cho vào, vương phi nên làm sao đây?"
"Có chuyện đó sao? Lẽ nào thật sự là âm mưu của hoàng thượng, vương gia vừa đi không lâu thì sao tin có thể đến triều đình, lại còn từ triều đình đến đây để truyền ý chỉ, đi về phải mất 6 7 ngày, trời đang bão tuyết thì ít nhiều cũng mất 8 9 ngày, đằng này..."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***