Hồi sau không nghe tiếng nàng khóc cũng như không còn cử động, Gia Cát Lập Vân nắm lấy bả vai nàng kéo ra thì thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh, gương mặt vẫn lấm lem vì nước mắt.
"Quý..." - Nhớ lại thái độ hung hăng của nàng ban nãy, Gia Cát Lập Vân bật cười lắc đầu sửa lại: "Tử Lăng, Tử Lăng."
Chàng nhẹ lay lay nhưng Vương Tử Lăng không có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Tử Kỳ chạy đến đứng bên ngoài đình, nhìn thấy cảnh này liền hoảng hốt.
"Hoàng thượng, chuyện này?"
Gia Cát Lập Vân lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nàng ấy cứ nói ta là người thân của nàng ấy, còn nhận ra ta là Gia Cát Lập Vân, nói bản thân là Vương Tử Lăng, ngươi nói xem, chuyện này là sao?"
Lâm Tử Kỳ ngập ngừng không biết làm thế nào để một lời giải thích, ban đầu thấy Vương Tử Lăng ngồi trên chiếc ghế quý phi thì Y đã nhận ra rồi, chỉ là cách biệt 8 năm, hiện tại vương phi cũng đã trở thành quý phi của Ngạn Thiên Phùng, vương gia cũng đã trở thành đế vương Tư Lăng Quốc còn sắp lập hậu, nếu nói ra liệu hoàng thượng có tin, rồi nếu tin thì làm sao?
Lẽ nào đập chậu cướp hoa, vấn đề này trở nên phức tạp hơn khi cả hai nam nhân đó vừa là huynh đệ đồng môn vừa là hai vị đế vương cao cao tại thượng.
Nếu Ngạn Thiên Phùng chịu giao người thì hoàng thượng lại mang tiếng dùng chung nữ nhân với huynh đệ, hoàng tử và công chúa mặc dù trông có nét rất giống Gia Cát Lập Vân nhưng thực sự là hài nhi của ai thì không biết được.
Ban đầu Ngạn Thiên Phùng che giấu thân phận của Vương Tử Lăng để lập nàng lên chức vị cao quý khó ai có được, hắn đã làm đến mức như vậy thì có dễ dàng trả người lại cho hoàng thượng không?
Nếu Ngạn Thiên Phùng không đồng ý thì chắc chắn giữa hai nước có xảy ra thảm kịch, đằng nào cũng xảy ra chuyện.
Gia Cát Lập Vân hiện đang mất ký ức về Vương Tử Lăng, thế nên khi nãy Lâm Tử Kỳ đã rất đắn đo, suy nghĩ sắp nát óc xem tương lai nên làm sao mới vẹn đôi đường.
"Lâm Tử Kỳ." - Tiếng gọi của Gia Cát Lập Vân làm Lâm Tử Kỳ giật mình hồi thần.
"Có."
"Ngươi nghĩ gì vậy?" - Gia Cát Lập Vân cau mày.
"Không có, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ, quý phi đã ngất xỉu, vậy để thần gọi người đến." - Sau một hồi do dự, Lâm Tử Kỳ quyết định không nói bí mật đó ra, giờ ai cũng có cuộc sống riêng êm ấm thì Y quyết định không phá vỡ nó, cùng lắm sau này hoàng thượng có nhớ lại thì bị trách phạt thôi.
Nhưng đâu biết rằng vì chút suy nghĩ chủ quan của mình mà hại hai người không thể trùng phùng sớm hơn, đến lúc xém chút không còn mạng để sống mới ngộ ra chân ái.
"Làm gì?" - Chàng hơi khó hiểu, tay vẫn đang ôm Vương Tử Lăng để nàng tựa vào ngực mình.
Lâm Tử Kỳ cũng khó hiểu: "Thì gọi người đến bế quý phi về cung."
"Ta không thể sao? Ngươi cũng không thể sao?" - Chàng thấy tên này hôm nay có hơi ngớ ngẩn, chuyện đơn giản dễ dàng vậy mà muốn làm cho phức tạp hơn, với sức lực của hai người lẽ nào không thể bế một nữ nhân chân yếu tay mềm.
"Chuyện này sao có thể, người là hoàng thượng thân phận cao quý, người này lại là quý phi của Ngạn Thiên Phùng, thần lại là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân,.." - Lâm Tử Kỳ nói chưa dứt câu đã bị chàng chặn ngang.
"Đừng lải nhải nữa, nếu ngươi gọi người đến thì mới dễ gây hiểu lầm, cô nam quả nữ ở trong khung cảnh vắng vẻ còn trong tư thế này, ngươi nghĩ sao?" - Gia Cát Lập Vân không nói hai lời liền bế nàng lên, một cước phi nước đại lên tường thành.
Lâm Tử Kỳ nhìn theo bóng lưng Gia Cát Lập Vân mà thở dài, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, phải tìm cách dẫn hoàng thượng về Tư Lăng càng sớm càng tốt.
Trong Trữ Minh cung, Gia Cát Lập Vân cẩn thận đặt nàng nằm ngay ngắn lên giường đắp chăn, vốn định rời đi thì nghe nàng lẩm bẩm gì đó trong miệng, ghé sát tai lại thì chính là.
"Tướng công, chàng đừng đi, đừng đi mà, đừng bỏ thiếp và hài nhi ở lại, tướng công."
Bàn tay nàng siết chặt, hàng mày liễu cau lại tạo thành rãnh giữa trán, xem ra dù tỉnh táo hay thần trí mơ màng nàng đều rất sợ mất đi người đó.
Tâm tư chàng phức tạp đến lạ, trước nay chưa từng muốn tiếp xúc kề cận với một nữ nhân nào, vậy mà nàng lại là ngoại lệ.
Trái ngược với thái độ chán ghét khi thấy những nữ nhân vờ ngọt ngào lượn lờ để lấy lòng hay cố tình ướp lên người hương thơm nồng nặc có ý dụ hoặc làm người ta ngột ngạt khó chịu thì nàng lại cho chàng cảm giác muốn tiến đến gần hơn và được ở bên cạnh lâu hơn dù chỉ mới gặp lần đầu, kể cả hương thơm này cũng không làm chàng thấy bài xích mà rất đỗi quen thuộc cũng như dễ chịu.
Gia Cát Lập Vân ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng mà duỗi nó ra, năm móng tay sớm đã cấu vào da thịt rướm máu, chàng lấy lọ thuốc trị thương bản thân vẫn thường mang theo bôi lên những vết máu loang lỗ ấy, lòng dâng đầy xót xa, lấy trong người chiếc khăn tay nhẹ nhàng quấn quanh bàn tay nàng rồi như có thế lực nào đó xui khiến chàng đặt nhẹ bờ môi mình lên bàn tay trắng nõn mềm mại ấy.
Nhìn nàng thật lâu đôi môi bất giác cong lên nụ cười, thì thầm.
"Tử Lăng, mặc dù ta không thể nhớ nàng là ai nhưng ta tin những gì nàng nói, tuy không thể hồi đáp nàng lập tức nhưng hãy chờ ta, ta sẽ cố gắng tìm cách để khôi phục lại ký ức đã mất của mình, không biết phải mất bao lâu, có thể rất mau cũng có thể là rất lâu, không biết nàng có thể kiên nhẫn chờ đến lúc đó không."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***