Bầu Trời Biên Cương

Chương 2



Sau khi tỷ tỷ xuất giá lâu.

Có một tin tức truyền đến, Lục tướng quân về thành.

Tiền tuyến đại thắng, chỉ tiếc là mặt Lục tướng quân thêm một vết sẹo kiếm đáng sợ.

Ai nấy thấy đều cảm thán tiếc nuối.

Công chúa Bình Dao vốn cùng kết mối lương duyên, giờ tránh xa ngàn dặm.

Bệ hạ hỏi ban thưởng gì, vạn lượng vàng cũng cần, chỉ cầu xin cưới .

Bệ hạ kinh ngạc, quần thần cũng kinh ngạc.

Chuyện sỉ nhục lan truyền khắp nơi, thể nào .

“Ái khanh, khanh cùng công chúa Bình Dao là thanh mai trúc mã, trẫm ý tác hợp cho khanh cùng Bình Dao kết phu thê.”

Lục Thời Diễm khấu đầu, trầm giọng : “Bệ hạ, dung mạo thần xí, e rằng lương phối với công chúa.”

“Thời Diễm, nắm đ.ấ.m của chiến sĩ lớn hơn dung mạo, Bình Dao cũng là hiểu chuyện, khanh cùng con bé là ông trời se duyên. Chỉ cần khanh một lời, trẫm tự sẽ an bài.”

“Thần, chỉ nguyện cưới tiểu thư Mộc Uyên, một đời một kiếp một đôi.”

Dù bệ hạ hiểu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cha vui, Lục Thời Diễm chịu cưới .

Mặc kệ xí , là đại tướng quân.

Một con gái ông gả cho Thái tử, một gả cho đại tướng quân.

Ông còn nghi ngờ gì sẽ là quyền thần một của triều .

ông , đây chính là khởi đầu cho vận mệnh bi kịch của ông .

Còn Lục tướng quân, cưới , chắc chắn là coi trọng phận của .

Bất kể còn trong trắng , chỉ cần còn sống, vẫn là đích nữ của tể tướng.

Còn , chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ di chuyển đây đó mà thôi.

Ta bước xuống kiệu hoa.

Chàng nắm lấy tay , là chinh chiến bên ngoài, lòng bàn tay cảm giác dày dặn, vững chãi.

thấy, chẳng đặt chân xuống .

Chàng dường như thấu sự lúng túng của , liền vòng tay ôm ngang eo nhấc bổng lên.

Chàng ghé tai : “Đừng lo, việc tiếp theo cứ giao cho .”

Ta tựa đầu vai .

Ta thấy tiếng tim đập thình thịch, là của , của .

Ta nhớ ngày thành hôn nhiều lễ nghi rườm rà.

Nào là bước qua chậu lửa, vân vân.

Chàng dường như đều bế vượt qua từng cái một.

Khi bái đường, nắm tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng bái, liền bái theo.

Mọi việc đều suôn sẻ.

Chẳng mấy chốc những lễ nghi kết thúc.

Nến đỏ lung lay, cửa sổ ấm áp tràn ngập ánh trăng. 

Đêm động phòng hoa chúc đêm, giường tân hôn, lòng thấp thỏm.

Không qua bao lâu, Lục tướng quân đẩy cửa bước .

Dường như lâu, mới đến vén khăn trùm đầu màu đỏ của lên.

Chàng ôn tồn : “Nàng còn thể cảm nhận ánh sáng ?”

“Có, nhưng rõ.”

“Đừng sợ, mắt nàng vẫn còn cứu .”

Quan y trong kinh thành hết lượt đến lượt khác, đều mắt còn hy vọng.

“Tướng quân đừng lừa , sẽ bao giờ thấy nữa.”

“Nàng thấy ?”

“Đương nhiên .”

“Vậy thì hãy tin , cách.”

“Cách gì?”

“Theo đến biên ải, nàng ở đây thấy quá nhiều thứ sạch sẽ, mắt tự nhiên sẽ thể lành .”

Thiên Thanh

Ta chỉ coi như đang dỗ dành , phong cảnh biên ải cực , thấy mà còn biên ải, cảnh mà thấy , chẳng sẽ càng khó chịu hơn ?

“Tướng quân, biên ải ?”

“Phải, sẽ đưa nàng xem.”

Ta khổ : “Tướng quân, mắt thật sự thấy nữa .”

“A Uyên xin , là đến muộn , nàng yên tâm, nhất định sẽ báo thù cho nàng.”

Giọng bi thương.

Người hoàng thành ai nấy đều giỏi ngụy trang, xem Lục tướng quân mắt cũng ngoại lệ, ngay cả , một kẻ mù lòa, cũng lừa gạt một phen.

“Tướng quân, giữa và cần những điều , chúng là liên hôn chính trị. Người yên tâm, đều hiểu rõ.”

Chàng dường như thở dài một : “A Uyên, nàng vì thích nàng mà cưới nàng chứ?”

Ta sững sờ, thích… ?

Vị thiếu niên tướng quân , từng gặp mặt.

Chỉ vẫn luôn chinh chiến bên ngoài.

“Tướng quân, chúng từng gặp mặt, thể đến thích?”

“Đã gặp .”

Chàng chỉ đáp một câu như , giọng điệu mang theo vài phần tiếc nuối và vài phần cô độc.

Thế nhưng tài nào nhớ .