Bầu Trời Biên Cương

Chương 4



Ta sắp rời .

Khi xe ngựa đến ngoài thành.

Ta thấy tiếng vó một con ngựa chiến đang phi nước đại về phía xe ngựa của .

Ta thấy một giọng quen thuộc: “A Uyên, nàng thật sự gả cho một dung mạo hủy hoại ?”

Ta cúi đầu đáp: “Điện hạ, dù cũng thấy, khéo thành một đôi ?”

Giọng gấp gáp: “Nàng bây giờ nàng đang ?”

Ta đương nhiên đáp: “Biên cương chứ .”

Chàng dường như chút nghẹn ngào: “Nơi hoang dã, khổ tả xiết, nếu nàng , và nàng kiếp e rằng sẽ còn ngày gặp .”

Ta giờ đây là sắt đá, những lời của , lòng chút gợn sóng.

“Không gặp thì gặp, thứ giữa và đây, quên , cũng quên . Điện hạ cần gì cứ mãi vấn vương một kẻ mù lòa chứ?”

Chàng khẩn cầu: “A Uyên, nàng đừng , nhất định sẽ tìm cách để nàng trở thành Thái tử phi. Xin nàng chờ thêm một chút ?”

Ta sững sờ, khẽ : “ Bùi Uyên, hề tham gia cuộc đấu tranh quyền lực, chán ghét những âm mưu đấu đá, Thái tử phi, thảo nguyên thả diều.”

“Tự do là cái giá của nó, an tâm sống cuộc sống an nhàn sắp đặt cho nàng , thể cho nàng thứ nàng .”

Giọng đầy vẻ hiểu.

“Không cần nữa, cần nữa, cho dù là cái lồng vàng son thì cũng vẫn là cái lồng,” Ta buông rèm xe xuống, “Tướng quân, khởi hành .”

Tiếng ngựa hí và tiếng vó ngựa truyền đến, xe ngựa chuyển động.

Lục tướng quân đang đánh xe phía .

Những lời của , bao nhiêu.

Đều là lời từ đáy lòng, cũng ý định giấu giếm .

Nếu thật sự gả cho Bùi Uyên, dù vẫn còn yêu , cũng thể đối chọi tình yêu đó với sự trống rỗng trong lòng .

Cũng thể dựa tình yêu dành cho để sống hết quãng đời còn .

Ta nghĩ ông trời yêu , cho một cơ hội lựa chọn , khiến gặp trắc trở, khiến đau thấu tâm can.

Khiến hiểu rằng, dù chủ động toan tính, khác cũng sẽ buông tha .

Còn Đông Cung, nơi lạnh lẽo đó, sẽ bao giờ mơ tưởng nữa.

Còn Lục tướng quân, một chút thì một chút .

Chàng chê mù, tự nhiên chê .

“A Uyên, sẽ để nàng thoát khỏi tay .”

Bùi Uyên vẫn đang đuổi theo phía .

“Tướng quân, xin hãy nhanh hơn một chút.”

Giọng trầm thấp của Lục tướng quân truyền đến: “Phu nhân vững nhé.”

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi thoát khỏi Bùi Uyên, xe ngựa chậm rãi di chuyển.

Ta tựa Nguyệt Nhi mà ngủ .

Khi tỉnh dậy, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cây tùng tuyết.

Dường như đang gối đầu lên chân .

“Tướng quân?”

Chàng dịu dàng : “Phu nhân, gì thoải mái ?”

Cổ họng khô khốc: “Ta uống nước.”

Chàng đỡ dậy, tựa , gáy thể cảm nhận thở ấm áp của .

Chàng đút nước cho uống, khi uống xong, bụng réo lên mấy tiếng.

Thiên Thanh

“Phu nhân đói , xe ngựa ít bánh lê, nếu nàng ăn thể tạm dùng , lát nữa sẽ đến quán trọ.”

“Được.”

Chàng đút một miếng bánh lê đến miệng .

Ta miếng bánh lê đó lớn cỡ nào, khi cắn miếng bánh, cẩn thận chạm ngón tay .

Ta cảm thấy hẳn rụt tay đột ngột.

Ta nuốt miếng bánh xuống, ngượng ngùng.

“Tướng quân, đưa bánh cho , thể tự ăn.”

“Cứ để đút cho nàng.”

Ta khẽ gật đầu: “Được thôi.”

Lần , kinh nghiệm, chỉ hé miệng nhỏ, lưỡi cũng dám thè .

Ta ăn ba miếng bánh lê, ngán.

Lại uống thêm chút nước.

Tướng quân dùng khăn tay cẩn thận lau miệng cho .

Phải là tỉ mỉ.

Thật khó cho .

Phải chăm sóc một mù lòa như .

Ta mím môi: “Cảm ơn.”

“Phu nhân, giữa và nàng cần những lời khách sáo .” Chàng choàng một chiếc áo choàng dày cộp cho .

Đêm đầu xuân, gió lạnh thổi từ rèm xe vẫn còn mang theo lạnh.

“Còn buồn ngủ , thể dựa ngủ thêm chút nữa, đến quán trọ sẽ gọi nàng.”

“Không buồn ngủ nữa.”

Thế nhưng vẫn vô dụng mà ngủ .