Bầu Trời Biên Cương

Chương 5



Khi tỉnh , đến quán trọ .

Ta tỉnh dậy trong vòng tay của Lục Thời Diễm.

Tại gọi ?

Ta xuống xe ngựa bằng cách nào?

Chưa kịp nghĩ thông suốt.

Ta mùi canh cá thơm lừng cho mê mẩn.

Ta đùi Lục tướng quân, một tay đỡ eo , tay từng muỗng từng muỗng đút canh cá miệng .

Ta thấy tiếng lính tráng đùa, xung quanh hẳn đang nhiều binh sĩ do thống lĩnh, vô ánh mắt nóng bỏng đổ dồn , mặt đỏ bừng.

Ta cắn chặt môi: “Tướng quân, như hợp lễ nghi, mau đặt xuống.”

.

“Phu nhân, còn ăn gì nữa ?”

Ta còn ngửi thấy mùi thịt kho tàu.

Ta vốn còn cầu xin đặt xuống, nhưng dày điều khiển cái miệng , cướp quyền phát ngôn của , đấu tranh hồi lâu, ba chữ: “Thịt kho tàu.”

“Được.”

Ta dám tưởng tượng trong quân sẽ bàn tán về như thế nào.

Liệu là kẻ vô dụng, tay tấc sắt mà ăn cũng tướng quân đút ?

Ta thì cũng thôi , tướng quân cưới nữ nhân mù lòa, ăn cũng đút, mặt mũi còn để nữa chứ?

Ăn cơm xong.

Ta bảo Nguyệt Nhi đưa phòng tắm rửa.

Thoát khỏi ánh mắt của , thở phào một dài.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyệt Nhi, quá.

“Nguyệt Nhi, ngươi bên cạnh.”

Nguyệt Nhi do dự một lát, “Tiểu thư, nhưng mà… tướng quân sinh hoạt ăn uống của đều do lo liệu, cần nô tì nhúng tay…”

Đừng mà, ánh mắt của khiến như gai đ.â.m lưng, đùi tướng quân càng khiến như đống lửa.

“Nguyệt Nhi, hy vọng vẫn là ngươi ở bên cạnh .”

Nguyệt Nhi gỡ trâm cài tóc đầu xuống, giọng vui vẻ: “Tiểu thư, tướng quân đối xử với , Nguyệt Nhi đều thấy cả, yên tâm , tướng quân nhất định sẽ hơn Nguyệt Nhi.”

Ta khó xử, “ mà, tướng quân thống lĩnh đại quân, đối xử với như , cảm thấy hổ thẹn, khiến mất mặt.”

“Ta khi nào mất mặt?”

Tướng quân từ lúc nào lưng .

Lòng giật .

“Tướng quân, là cầm quân đánh trận, lời đồn đại gì phía lung lay lòng quân, phá hoại hình ảnh uy nghiêm của .”

Giọng ôn hòa: “Phu nhân, nàng lo xa , ai dám bàn tán lưng về và nàng? Ta chẳng qua chỉ một việc mà một phu quân nên , mà nàng nghiêm trọng đến .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng nhận lấy chiếc lược gỗ từ tay Nguyệt Nhi.

Ta thấy tiếng bước chân của Nguyệt Nhi dần xa.

“Tướng quân, nên báo đáp ân tình của như thế nào? Ta bây giờ gì cả, cũng gì, một kẻ phế nhân như , ngài mưu đồ gì.”

“A Uyên, nàng gì, nàng thật sự ?”

Ta , tim như nhảy ngoài, là ý đó ?

Ta vặn vẹo ngón tay, hai tay nắm chặt vạt áo xoa xoa .

“Tướng quân, vẫn chuẩn sẵn sàng.”

Chàng lớn một tiếng.

Ghép tai khẽ : “Phu nhân, nàng hiểu lầm .”

Ta hiểu lầm cái gì?

Thiên Thanh

Không ý đó thì là ý gì?

Ta thẹn giận, m.á.u dồn lên má, mặt càng nóng hơn.

“Vậy ý tướng quân là?”

“Ta yêu nàng.”

Vài chữ ngắn ngủi khiến đầu ngón tay run rẩy, tim đập loạn xạ.

“Ta thích là con nàng.”

“Yên tâm, sẽ xử lý chuyện.”

“Mắt nàng cũng sẽ lành thôi.”

Chàng từng chữ, mỗi câu mỗi chữ đều rơi tận đáy lòng .

“Phu quân.”

“Gì ?”

“Đưa tay cho .”

Ta từ từ vuốt ve vân tay , đầu ngón tay dấu vết của việc cầm kiếm quanh năm, đặt một nụ hôn lòng bàn tay .

Đây là lời đáp của , dù cũng chẳng đáng là gì.

Ta cũng thấy vẻ mặt của .

Tạm cho là hiểu lòng .

Ban đêm, vài dùng tay sờ mặt .

Cuối cùng đều từ bỏ.

Ta Nguyệt Nhi ngày thường đều đeo mặt nạ.

Nghĩ , cũng khác thấy, hà cớ gì vạch vết sẹo của .

Bất kể mặt hủy hoại thành .

Con , nhận định .