Sáng hôm .
Chúng lên đường.
Thiên Thanh
Chàng nắm tay , đưa lên xe ngựa, bên cạnh .
Kể từ khi mất thị lực, tai trở nên đặc biệt thính nhạy.
Ta cảm thấy tiếng vó ngựa hôm nay rõ ràng chút khác biệt.
Dường như xen lẫn vài động tĩnh bất thường khác.
“Phu quân, cảm giác đang theo dõi chúng .”
“Không , chỉ là vài kẻ quan trọng. Ta sẽ xử lý thỏa, đừng sợ.”
Chàng nắm tay , trấn an .
Chàng dứt lời, thấy vài tiếng "vù vù vù" của mũi tên lạnh.
“Nàng ở yên trong xe ngựa, đừng ngoài.”
“Được.”
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí đao kiếm giao , tiếng tên lạnh, tiếng ngựa hí, vang lên ngừng.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc mũi .
Ai dám tấn công quân đội của tướng quân chứ?
Nghe vẻ, hai bên thế lực ngang ngửa, đều là đội quân huấn luyện bài bản.
Không sơn tặc, hẳn là từ kinh thành đến.
Chỉ là là đến để g.i.ế.c ai.
Ta giá trị, chắc đến g.i.ế.c .
Lục Thời Diễm đánh thắng trận, còn ở hoàng thành mấy ngày, liền điều mà xin chỉ về biên ải, ban thưởng cũng cần, chỉ cưới một .
Đã là vô cùng kín đáo .
Bệ hạ thể nào dung nạp .
Vậy sẽ là ai đây?
Ta mơ màng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đầu đuôi.
Bên ngoài một mảnh hỗn loạn, Nguyệt Nhi nhảy lên xe ngựa của .
“Tiểu thư, chứ?”
“Ta , xe ngựa của ngươi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nô tì , cảm ơn tiểu thư quan tâm.”
Ta nắm tay Nguyệt Nhi, “Tướng quân , thương , thấy tiếng ?”
“Tướng quân đang đánh ngựa phía , xe ngựa quá chậm, tướng quân bảo nô tì đưa đến cùng cưỡi ngựa.”
Ta tuy chút nghi hoặc, nhưng vẫn lên con ngựa phía .
Ta bế bổng lên phía đầu ngựa, từng cưỡi ngựa, theo bản năng siết chặt dây cương, kẹp chặt bụng ngựa.
Ta thấy một tiếng ngựa hí dữ dội, xe ngựa tách khỏi con ngựa đang cưỡi.
Thân ngựa vững, nắm chặt dây cương, nghiêng đầu hít sâu một , ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc.
“A Uyên, , nàng thoát khỏi lòng bàn tay .”
Cơ thể bản năng ghét bỏ: “Bùi Uyên, điên !”
Giọng sắc lạnh: “, điên . Nàng thể , chủ nhân của Đông Cung chỉ thể là nàng.”
Ta khẩy một tiếng: “Ta chỉ hỏi một câu, khi gặp nạn ở Chu Tước Nhai, ở ?”
Hắn im lặng hồi lâu, “A Uyên, nỗi khó khăn của , là Thái tử, chuyện đơn giản như nàng nghĩ, thể trực tiếp mặt…”
“Đủ .”
Ta ấn chỗ lồi của vòng ám khí cổ tay do tướng quân tặng.
Móc lấy cổ , mũi d.a.o đặt chỗ mạch đập ở cổ .
Hắn nắm lấy tay , di chuyển về phía vài phân, “A Uyên, nàng tìm vị trí chuẩn, cứ thế mà đ.â.m xuống .”
Hắn vòng tay ôm chặt eo , dường như sợ ngã.
Ta và tên điên dây dưa rõ, cũng bên tướng quân thế nào .
Ta cất vòng ám khí , “Chàng thừa sẽ g.i.ế.c .”
Hắn nắm lấy tay , giọng mang theo vẻ bệnh hoạn: “A Uyên, nàng đ.â.m một nhát , nàng đ.â.m một nhát , đ.â.m xong chúng như xưa, nàng cùng trở về, sẽ cho nàng một phận khác, công chúa ở bên ngoài, quý nữ hoàng gia, đều thể sắp xếp, chuyện nàng thấy cũng sẽ ai …”
Ta khẩy một tiếng: “Tại đổi phận, chính là Mộc Uyên sỉ nhục, mù lòa đó, thấy mất mặt ?”
“Không A Uyên, nàng mang những ô danh mà sống hết đời, nàng rạng rỡ mà gả cho .”
Ta bình tĩnh như nước: “Muộn , ở bên Lục tướng quân , chúng là phu thê, yêu .”
Hắn tức giận phát điên: “Không thể nào, A Uyên! Nàng hà cớ gì những lời như để chọc tức , xí như con chuột bò từ cống rãnh …”
“Đủ , Bùi Uyên, đây nhận vô liêm sỉ đến , bôi nhọ khác để tôn vinh bản , và thật sự thể nữa .”
Hắn điên cuồng cắn lấy môi buông.
Ta lau mạnh môi, tát một cái, : “Không bằng kỹ năng hôn của tướng quân.”