Bày Hàng Xung Quanh Phú Bà

Chương 18: Ăn ở quán vỉa hè à?



Thật ra thì viên kẹo trong miệng Chu Linh đã tan hết từ lâu, vừa nghe xong lời Tôn Miểu nói, thì tài xế đã tiến lên nhắc nhở:

"Cô chủ, chúng ta nên về thôi, không lát nữa ông bà chủ sẽ sốt ruột."

Chu Linh đứng dậy, vẫy tay chào Tôn Miểu:

"Hẹn gặp chị ngày mai nha~"

"Ừ, ngày mai gặp lại."

Chu Linh đi rồi, Tôn Miểu vừa hát nho nhỏ vừa dọn sạch đồ đạc trên bàn, rồi quay lại ngồi ở phía sau xe bán đồ ăn. Cô nàng cầm điện thoại chơi một lát, dưới ánh đèn lặng lẽ bên lề đường trong đêm, chờ đợi vị khách tiếp theo.

Tôn Miểu không ngờ việc bán hàng rong lại thú vị đến thế. Cô nàng được gặp gỡ đủ kiểu người, từ nữ thần trong lòng mình là Tô Thụy Hi, đến cô y tá nhỏ, rồi hôm nay còn an ủi được một cô bé như Chu Linh. Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô nàng luôn cảm thấy mỗi lần Chu Linh ăn xong lẩu cay của mình, tâm trạng đều trở nên vui vẻ hơn hẳn.

"Biết đâu mình còn có tố chất làm cô giáo hay chuyên gia tư vấn tâm lý đó chứ~"

[Không phải đâu, là món ăn đã chữa lành tâm hồn.]

"Haha, cũng đúng, đúng hết~"

Tôn Miểu không cãi nhau với Hệ Thống mấy chuyện nhỏ này, với lại nói món ăn chữa lành tâm hồn thì cũng chẳng sai. Nếu không có món lẩu cay siêu ngon, thì dù cô nàng có nói hay đến đâu, chắc gì Chu Linh đã chịu ngồi nghe. Chính là nhờ có món ăn hấp dẫn, Chu Linh mới sẵn lòng nghe cô nàng nói nhiều như vậy.

Tôn Miểu bên này còn đang vui vẻ, thì bên kia Tô Thụy Hi lại chẳng dễ chịu chút nào.

Quay ngược thời gian về một chút, khi vừa lên xe, cô cởi áo khoác ra, nghĩ ngợi một lúc rồi lục túi áo, lấy viên kẹo mà Tôn Miểu đã đưa, xé vỏ bỏ vào miệng.

Viên kẹo nhỏ xíu, có màu hồng nhạt trong suốt. Nhìn thì trong suốt vậy, nhưng không hẳn tinh khiết, vì giá tiền của nó... không cho phép nó được như thế. Vừa vào miệng, phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Thụy Hi lại không phải là "mùi hóa học ngọt gắt", mà là...

"Ừm, vị dâu."

Cô ngậm viên kẹo dâu trong miệng, tắt đèn cảnh báo, hạ thắng tay, rồi lái xe về nhà. Hôm nay cô về sớm hơn bình thường, còn xem tin tức một lúc. Đến 8 giờ rưỡi, cô mới lục lọi trong nhà lấy ra một món quà nhỏ, đi sang nhà hàng xóm bên cạnh.

Cô đã hứa với Tôn Miểu rồi, nên nhất định phải làm.

Nếu không, mai đi ăn Mala xianggou mà gặp ánh mắt long lanh mong chờ của Tôn Miểu hỏi "Sao rồi?", thì cô biết nói sao? Bảo là bận quá nên quên? Vậy thì khỏi ăn luôn đi cho đỡ nhục.

Tô Thụy Hi đứng ngoài cổng vườn, ấn vào nút bên dưới màn hình gắn trên trụ đá. Chẳng mấy chốc, màn hình sáng lên, hiện ra khuôn mặt của mẹ của Chu Linh, có vẻ hơi bất ngờ, mất vài giây mới nhớ ra Tô Thụy Hi là ai.

Tô Thụy Hi giải thích lý do đến, nói mình là hàng xóm, lúc đó mẹ của Chu Linh mới nhớ ra.

Cổng sắt mở bằng điều khiển từ xa, Tô Thụy Hi đẩy cửa bước vào, đi theo con đường lát đá qua khu vườn, lên tới cửa chính. Lúc đó, cánh cửa lớn được mở ra từ bên trong. Mẹ Chu Linh dẫn theo Chu Linh đứng đó, cười tươi tiếp đón:

"Cô Tô đúng là khách sáo quá."

Tô Thụy Hi vừa rồi đã nói qua màn hình rằng biết Chu Linh đang học lớp 12, sắp thi đại học, nên mang quà sang chúc em ấy thi cử hanh thông(*).

(*)Thi cử hanh thông: là cách nói mang tính chúc tụng, thường dùng để chúc ai đó thi cử thuận lợi, suôn sẻ, đạt kết quả tốt.

"Thi cử": là việc tham gia các kỳ thi, đặc biệt là những kỳ thi quan trọng như thi đại học, thi tuyển công chức, v.v.

"Han thông" (cách viết khác là "hanh thông"): nghĩa là thuận lợi, trôi chảy, không gặp trở ngại.

Nên "thi cử hanh thông" có thể hiểu đơn giản là: chúc bạn đi thi không gặp khó khăn gì, làm bài tốt, thi đâu đậu đó.

Mẹ Chu Linh mời cô vào nhà ngồi, Tô Thụy Hi cũng không khách sáo, vừa nói "đã làm phiền" vừa bước vào. Chu Linh đứng phía sau mẹ, vẻ mặt có phần lúng túng, hơi căng thẳng.

Thấy phản ứng đó, Tô Thụy Hi cảm thấy rất quen thuộc, chẳng phải tối nay lúc cô đang ăn lẩu cay, cô cũng có biểu cảm y chang khi thấy cô gái hiphop sao?

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thụy Hi hiểu Chu Linh đang lo điều gì.

Chu Linh sợ cô sẽ tiết lộ chuyện cô bé lén đi ăn lẩu cay, rồi bị ba mẹ la.

Cùng một thế giới, cùng một nỗi sợ.

Khoảnh khắc đó, tâm trạng Tô Thụy Hi bỗng tốt lên hẳn. Nhưng cô không có ý định bán đứng Chu Linh, cô không giống "cô gái hiphop" kia, đâu có rảnh đi mách lẻo với phụ huynh.

Tô Thụy Hi đưa món quà được gói gọn gàng cho Chu Linh:

"Tặng em một cây bút máy, chúc em đậu đại học."

Chu Linh ngoan ngoãn nhận lấy, lễ phép nói:

"Cảm ơn chị."

Qua khỏi cửa, mẹ Chu Linh định lấy dép đi trong nhà, nhưng Tô Thụy Hi lại xin dùng bọc giày xài một lần. Sau khi mang bọc giày xong, cô mới vào nhà ngồi một lúc. Cô nói chuyện với Chu Linh vài câu, thấy cô bé có vẻ mất tự nhiên nên ngắt lời:

"Em về phòng học tiếp đi, đừng để ảnh hưởng đến việc ôn thi."

Nói xong câu này, rõ ràng là Chu Linh đã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Tô Thụy Hi mới quay sang nhìn mẹ Chu Linh, bắt đầu nói ra mục đích thật sự của mình.

"Chị à, tôi nghĩ ngoài việc quan tâm đến thành tích của con, chị cũng nên chú ý đến sức khỏe tâm lý của cô bé nữa."

Câu này cô nói khá thẳng, khiến lông mày mẹ Chu Linh nhíu lại ngay:

"Cô Tô, ý cô là gì vậy?"

Tô Thụy Hi cũng rất giỏi chém gió, nói dối không chớp mắt:

"Thật ra, hôm nay không phải lần đầu tôi gặp Chu Linh. Trước đây tôi từng gặp cô bé một lần bên bờ sông, đang đi dạo để giải tỏa tâm trạng. Tôi đứng cạnh khá lâu, thấy cô bé cứ khóc bên cầu, có vẻ áp lực tâm lý rất lớn."

Tô Thụy Hi không nói trắng ra rằng Chu Linh có ý định làm chuyện dại dột, mà chỉ bóng gió rằng:

"Chu Linh là một đứa trẻ rất ngoan, chắc chắn sẽ không làm điều dại dột gì. Nhưng hôm đó, khi thấy cô bé, tôi lại nghĩ tới mấy tin tức trên mạng gần đây... Chỉ cảm thấy cô bé đang phải chịu áp lực rất lớn. Chị là một người mẹ chắc chắn không có gì để chê trách, nhưng cũng nên nghĩ xem liệu con mình có đang chịu đựng quá sức không."

"Giờ là giai đoạn nước rút cho kỳ thi đại học, nếu để cô bé gục ngã về tâm lý thì không phải là mất nhiều hơn được sao?!"

Trong giao tiếp, điều tối kỵ là nói chuyện quá sâu với người chưa thân. Mà giữa cô với nhà họ Chu cũng chỉ là kiểu hàng xóm gặp gật đầu chào xã giao. Ra khỏi khu chung cư, chưa chắc cô đã nhận ra mẹ Chu Linh. Nhưng vì Tôn Miểu nhờ vả, nên Tô Thụy Hi mới sẵn lòng nói những lời mà bình thường chắc chắn cô sẽ chẳng hé miệng.

Mẹ Chu Linh nghe xong thì tỏ vẻ không tin tưởng lắm, nhưng vẫn lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn cô, nhưng con gái tôi tôi hiểu, chắc chắn không phải là đứa yếu đuối gì đâu. Kỳ thi đại học lần này, con bé nhất định sẽ thể hiện tốt."

Tô Thụy Hi cũng biết, chỉ vài câu nói sẽ chẳng dễ lay động một bà mẹ đang tràn đầy niềm tin vào con. Muốn thay đổi niềm tin đã ăn sâu bao năm đâu có dễ. Nhưng phải phá thế nào đây? Cô có cách.

Không tiếp tục nói thêm về chuyện của Chu Linh, cô chuyển chủ đề sang nhóm chat cư dân khu nhà. Mẹ Chu Linh có vẻ khá quan tâm chuyện này, thậm chí còn chủ động kể với Tô Thụy Hi mấy chuyện tán gẫu trong khu. Sau vài câu, Tô Thụy Hi bèn đổi hướng, nhắc tới quầy lẩu cay ngoài cổng.

Mẹ Chu Linh sững lại, sắc mặt quả nhiên lộ ra vài phần... chán ghét không dễ nhận ra.

Biết mà, kiểu quý bà nhà giàu thường hay thế, thể nào cũng coi thường mấy quán lề đường. Còn chưa đợi Tô Thụy Hi mở miệng, bà ấy đã lên tiếng: "Không biết mấy cái quán vỉa hè kia có gì ngon mà nhiều người cứ khen nức nở."

"Đồ ngoài đường thì làm sao mà sạch được, rau với dầu mỡ bên trong toàn không rõ nguồn gốc, lỡ đâu là dầu cống hay thịt dơ cũng nên. Ăn cái đó chẳng có gì tốt cả."

"Ờ... tôi cũng từng ăn thử rồi."

Tô Thụy Hi vừa nói ra câu này, vẻ mặt mẹ Chu Linh cứng đờ. Trước mặt một người từng ăn, mà lại chê đồ ăn y như thể đồ cho chó, vậy chẳng phải là đang xúc phạm sao?

Tô Thụy Hi không nói thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng kết một câu: "Thật ra vị cũng không tệ lắm đâu. Nếu không ngon, sao cư dân khu mình lại kéo nhau ra đó ăn nhiều như vậy chứ?"

Trên mặt mẹ Chu Linh lúc này đã lộ rõ vẻ tò mò. Với Tô Thụy Hi mà nói, vậy là đủ rồi.

Cô xin phép ra về. Hôm nay nói chừng đó, đủ để mẹ Chu Linh từ từ ngẫm nghĩ. Tô Thụy Hi rất hiểu lòng người, nhìn là biết mẹ Chu Linh là người hay tò mò và thích hóng chuyện. Ngày mai, rất có khả năng bà ấy sẽ tới xem thử.

Còn chuyện Tôn Miểu có tận dụng được cơ hội này hay không, dùng tay nghề nấu nướng để đập tan định kiến "đồ vỉa hè thì dơ bẩn, không ngon", từ đó khiến mẹ Chu Linh suy nghĩ lại nhiều điều, thì phải xem bản lĩnh của cô nàng.

Quả nhiên đúng như Tô Thụy Hi đoán, hôm sau, mẹ Chu Linh cố ý đi vòng qua cổng sau. Ban đầu bà ấy chỉ nghĩ sẽ không ăn đâu, chỉ đi ngang qua xem thử cái quán lẩu cay đó có thực sự đông như lời đồn không thôi. Cũng chẳng sợ chạm mặt con gái, vì giờ giấc của hai mẹ con khác nhau hẳn.

Chu Linh tan học trễ, phải đến 7 rưỡi tối mới học thêm về, còn bà ấy thì chỉ ra ngoài vào ban ngày.

Lúc bà ấy đi ngang qua quán, đúng giờ cơm trưa, 12 giờ rưỡi. Lúc này quầy hàng của Tôn Miểu đông nghẹt người, nhỏ xíu mà xếp hàng hơn chục người. Khác với kiểu người thấy đông là ngán như Tô Thụy Hi, mẹ Chu Linh lại rất thích chen vào mấy chỗ đông đúc.

Nói trắng ra là  thích hóng chuyện.

Tô Thụy Hi không hiểu được, nhưng thực tế thì nhiều người đúng là như vậy. Thấy chỗ nào đông đông là lập tức muốn ghé thử. Ngay khoảnh khắc thấy hàng dài, mẹ Chu Linh lập tức có hứng thú. Bà ấy bắt đầu tò mò: 'Mala xianggou này ngon cỡ nào mà nhiều người xếp hàng vậy?' Trong đám đông còn có vài người quen mặt.

Bà ấy lập tức xuống xe, bảo tài xế lái xe về nhà trước, còn mình thì nhập hội... đứng xếp hàng.

Ngay trước Mẹ Chu Linh là bà Lý đang dắt cháu gái. Mẹ Chu Linh tò mò hỏi: "Bà Lý, sao bà lại dẫn cháu ra đây ăn? Không sợ con bé bị đau bụng à?"

Cô bé nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng phản bác: "Dạ, không có đau bụng đâu."

Bà Lý cũng cười toe toét đáp lời: "Quán cô Tôn bán sạch sẽ lắm. Nguyên liệu đều chuẩn bị từ sáng sớm, giờ mới trưa làm sao mà hư được. Tôi thấy rau cô ấy chọn còn tươi hơn cả đồ người giúp việc nhà tôi mua ngoài chợ nữa kìa."

"Cô Tôn tuy còn trẻ nhưng con mắt chọn đồ thì không phải dạng vừa đâu nha, dân trong nghề nhìn một cái là biết. Người bình thường sao sánh được."

Bà Lý còn ghé sát lại, nói nhỏ với mẹ Chu Linh: "Còn chưa kể, cháu gái tôi kén ăn mà khen quán này ngon là biết rồi!"