[Tôi lại bắt đầu mong chờ rồi đây, vậy tuần sau cô bán ở đâu, bán gì vậy? Có thể tới trước cửa nhà tôi không?]
[Có thể quay lại bán cơm chiên trứng được không? Nghe người ta cứ nhắc hoài mà thèm chảy nước miếng, tôi cũng muốn nếm thử cái món "ngon nhất vũ trụ" đó xem có ngon tới mức nào!]
[Tôi cũng muốn ăn Mala xianggou, tôi mê món đó lắm, nhưng chưa bao giờ ăn thử phiên bản của cô chủ Tiểu Tôn, không dám tưởng tượng sẽ ngon cỡ nào nữa luôn, húp cái rột.]
Những khách mới vừa vô nhóm đã lú luôn:
[Cái gì vậy trời? Cơm chiên trứng gì, Mala xianggou gì? Sao tôi chưa từng nghe qua vậy?]
[Sau khi xác nhận bằng mắt, đây là người mới rồi. Cậu không biết chứ, cô chủ Tiểu Tôn siêu bướng luôn, trước thì bán cơm chiên trứng ở sau cổng bệnh viện, lần trước thì Mala xianggou ở gần khu Thúy Đình Nhã Uyển, tuần này lại chuyển sang tòa nhà Kim Sa bán bánh kẹp thịt bò đó!]
Mọi người tám chuyện rất rôm rả, nhưng nói tới cuối cùng vẫn quay về câu hỏi với Tôn Miểu: "Tuần sau cô bán ở đâu, bán món gì vậy?"
Tôn Miểu không trả lời nổi, vì cô nàng còn chưa biết nữa. Phải đợi Hệ Thống huấn luyện xong mới được thông báo. Thế là Tôn Miểu đành giả chết trong nhóm, xem mà không trả lời.
Khó khăn lắm mới được nghỉ, sáng nay cô nàng ăn một tô bún rồi đi mua điện thoại mới. Cái điện thoại này ngốn của cô nàng 3 ngàn tệ, tuy cấu hình không phải siêu cao, nhưng pin trâu, chơi được hầu hết game phổ biến, còn là bản dung lượng lớn, camera cũng ổn áp nữa.
Tôn Miểu chụp vài tấm ảnh, thấy cũng ra gì phết.
Cô nàng vừa cầm máy đã tải một đống app, đăng nhập tài khoản xong, WeChat lập tức ting ting ting không ngừng.
Tôn Miểu thấy tò mò, mở ra xem thì thấy trong nhóm khách toàn đang mắng người.
[Đồ đầu đất, cậu đang làm cái gì vậy, muốn hại chết tụi này hả?!]
[Cứu mạng! Làm sao lại lọt vô một đứa ngu vậy trời!]
Tôn Miểu kéo lên xem một lúc mới hiểu đầu đuôi sự việc. Cái tài khoản đó cô nàng có chút ấn tượng, là một trong hai cô gái tới ăn bánh kẹp thịt bò hôm 2 tháng 5. Nhìn hai người họ giống sinh viên đại học, sau này trò chuyện thì quả đúng như vậy.
Một cô tên là Man Man, người còn lại là Tiếu Tiếu.
Hiểu mà, hồi cấp hai tụi con gái lớp cô nàng cũng thích đặt biệt danh kiểu lặp chữ như vậy. Cô nàng cũng từng bị gọi là Miểu Miểu đây này.
Cô gái bị mắng "Đồ đầu đất" chính là Man Man, bắt nguồn từ việc Tiếu Tiếu share bài viết của Man Man trên Tiểu Hồng Thư vào nhóm. Tiêu đề là: "Trời đất ơi! Không thể tưởng tượng nổi lại có bánh kẹp thịt bò ngon tới vậy!!!" Đính kèm là hình bánh kẹp thịt bò mà cô ấy đã chụp.
Mà phải công nhận, hình đính kèm đó nhìn bóng bẩy hấp dẫn, còn đẹp hơn cả hình Tôn Miểu chụp nữa.
Tôn Miểu bấm vào bài viết, giật mình với lượt like lên tới tận 50 ngàn! So với những bài triệu like thì không là gì, nhưng với Man Man thì đây đúng là con số khổng lồ rồi.
Tôn Miểu xem kỹ nội dung thì thấy bài nổi cũng hợp lý thôi, Man Man viết quá lôi cuốn!
Trong nhóm cũng có người khen bài viết của Man Man hay, cô ấy hớn hở đáp: "Tất nhiên rồi! Tôi học chuyên ngành ngôn ngữ học Trung Quốc mà! Hồi thi đại học điểm Văn cao lắm đó!"
Bài viết của cô ấy đã nâng tầm bánh kẹp thịt bò lên thành đào tiên trên trời, ăn một miếng sẽ trường sinh bất lão. Đến Tôn Miểu đọc còn thấy ngại, vừa thì thầm "Nói quá...", vừa tiếp tục đọc.
Ngoài văn phong, hình trong bài cũng rất cuốn hút, có hình cái bánh còn nguyên trong chén sứ trắng, có hình cắt ngang vì bị cắn một miếng, rồi hình còn nửa cái, bên cạnh rải vài vụn bánh, kiểu chụp có tâm cực kỳ.
Nói chung, cái cảm giác "ngon muốn xỉu" như muốn trồi ra khỏi màn hình.
Phần bình luận cũng rôm rả:
[Nhìn ngon quá trời luôn, thèm muốn xỉu!]
[Thật sự có ngon như chủ thớt nói không đó? Tôi không tin đâu, trừ phi cho tôi cắn thử một miếng.]
[Cho xin cái địa chỉ đi, đang gấp quá nè!]
Cũng có người từng ăn rồi nhảy vào xác nhận:
[Ủa, IP của chủ thớt và tôi trùng nhau nè? Để tôi đoán, là xe đồ ăn trước cổng toà Kim X phải không?]
[Nếu là chỗ đó thì tôi xác nhận không hề nói quá! Hôm kia tôi có dịp đi ngang qua, thấy lạ lạ thì xếp hàng thử, chờ dài cổ nhưng ăn xong thì thật sự đáng giá nha!]
[Tôi biết chỗ đó! Chỉ có thể nói là: MAU ĐI ĂN! Bỏ lỡ là tiếc hận cả đời á!]
[Hu hu sao ai cũng ăn được hết vậy, lần nào tôi tới cũng bị báo hết bánh...]
[Mấy bạn nói có phải là xe đồ ăn bên dưới công ty tôi không? Chỗ đó siêu ngon nha, trước khi nghỉ lễ tôi tranh thủ mua một lần, 1 cái ăn không đủ, 2 cái không ngán, 3 cái cũng nhét vô được!]
Vì ngày càng nhiều người vào hóng, nên dân mạng bắt đầu sốt ruột:
[Rồi rồi, vậy rốt cuộc là chỗ nào vậy trời?!]
Nhưng bất ngờ là... dù ai cũng khen ngon ngất trời, lại chẳng ai hé miệng tiết lộ địa điểm.
Lý do thì đơn giản thôi, ai cũng sợ phải xếp hàng lâu hơn. Đồ Tôn Miểu làm có hạn, người càng đông thì khả năng được ăn càng thấp.
Thời buổi này ai cũng có "tâm cơ" cả, ai cũng có toan tính nhỏ trong lòng. Vì thế, chẳng ai muốn để lộ tung tích quầy hàng của Tôn Miểu, cũng là lý do từ trước tới nay không ai dám quảng bá mạnh mẽ trên mạng.
Chứ nếu dựa vào độ ngon món ăn của Tôn Miểu, thì sớm đã hot rần rần rồi, chứ không đợi tới tuần thứ 3 bán bánh kẹp thịt bò mới có người đăng bài, mà đăng xong còn bị chửi trong group.
[A a a tôi biết sẽ có ngày này mà! Hồi group mới 100 người là tôi đã có linh cảm rồi!]
[Người ta muốn chia sẻ cũng là chuyện thường thôi mà, ăn ngon thì muốn khoe chứ sao.]
[Nhưng đừng có lộ địa điểm nha, đặc biệt là chỗ bán tuần sau! Lặng lẽ vào làng, đừng nổ súng!]
[Rõ.]
[Rõ.]
Bên dưới là một hàng dài "Rõ", xem ra mọi người đã đạt được thỏa thuận ngầm: "Hiệp ước không lan truyền địa chỉ quầy hàng của Tôn Miểu."
Hình như Man Man cũng nhận ra sai lầm, không lên tiếng nữa. Ngược lại, Tiếu Tiếu đi chung với cô ấy lại rất tăng động:
[Thôi mà, không sao đâu, không tìm ra đâu! Mấy người mà nói Man Man nữa là tôi quạo à nha! Đừng tưởng tôi hiền, tôi mà lên mạng thì gõ bàn phím vô địch thiên hạ đó, ai dám đấu không?]
Mọi người cũng chỉ đùa giỡn chứ không ai muốn gây hấn thật, có người ra dàn xếp nên chuyện cũng lắng xuống. Nhưng sự cảnh giác thì đã cắm rễ sâu trong lòng các "khách ruột", ai cũng sợ Tôn Miểu bị phát hiện bởi có quá nhiều người. Ai nấy giống như rồng dữ giữ kho báu, thấy ai cũng giống ăn trộm, muốn giành mất vàng của mình vậy.
Lúc đi mua điện thoại, Tôn Miểu tiện tay mua ít rau về. Mà vừa mua lại nghĩ đến Tô Thụy Hi, nghĩ tới chuyện từng hứa, nên cô nàng mua hơi nhiều một chút.
Thấy rau nhiều, cô nàng gọi điện cho Tô Thụy Hi, tất nhiên đối phương đồng ý. Sau khi cúp máy, ánh mắt Tôn Miểu nhìn đến hộp giữ nhiệt mà Tô Thụy Hi để lại. Đó là cái hộp cô đưa cho Tôn Miểu vào ngày 3 tháng 5, nói nếu không phiền thì lấy hộp này để đựng cơm.
Từ hộp nhựa dùng một lần chuyển sang hộp giữ nhiệt, Tôn Miểu chẳng thấy phiền chút nào. Chỉ là cô nàng thấy hành động đưa hộp giữ nhiệt có hơi... nhanh quá? Giống như có âm mưu từ trước vậy!
Tôn Miểu lắc lắc đầu đuổi suy nghĩ lung tung rồi bắt tay vào làm bữa trưa.
Sau khi làm xong, cô nàng còn tận tay mang đến cho Tô Thụy Hi. Nhìn sắc mặt Tô Thụy Hi, Tôn Miểu cảm thấy cô vẻ vui lắm.
Lúc này Tôn Miểu lại dội cho Tô Thụy Hi một gáo nước lạnh: "Ngày mai không có cơm đâu. Ngày mốt em lại đi bán, khi đó nếu chị muốn ăn thì kêu người lấy giùm hay sao đó thì chị tự tính nha..."
"Tôi tự tới."
Tô Thụy Hi nói chắc nịch. Sau khi lỡ hẹn 2 lần với món cơm chiên trứng và Mala xianggou, cô đã rút ra một chân lý: "Gặp món ngon thì phải bám chặt, không là đói!"
Dựa vào cái gọi là duyên phận hả? Họ đúng là có duyên, nhưng không thể tới mức lần nào cũng tình cờ gặp được. Gặp 3 lần rồi còn gì, lần thứ tư mà còn gặp nữa thì không phải số mệnh sắp đặt nữa hay sao.
Nhất là mấy bữa cơm gần đây, khiến Tô Thụy Hi càng tin chắc rằng đây là duyên trời ban! Nếu không nắm lấy thì chính là đồ ngu!
Mà cô thì không ngu ngốc chút nào. Cô thông minh lắm, nên sau vài lần vừa làm bộ kiêu vừa đói meo, cuối cùng cũng học khôn. Dù có kiêu, có ngại, thì cơm vẫn phải ăn!
Có thể nói, những người "tsundere" cũng có thể bị thuần hóa bởi đồ ăn ngon.
Nghe Tô Thụy Hi nói chắc nịch vậy, Tôn Miểu khựng lại một giây rồi gật đầu: "Ừm."
Hai người trao đổi hộp cơm, Tôn Miểu đưa hai hộp giữ nhiệt đựng canh, một hộp đựng cơm và đồ ăn; còn Tô Thụy Hi trả lại hai hộp canh của hôm trước.
Tôn Miểu xách hộp quay về, còn không quên dặn dò: "Ngày mai chị cũng phải ăn đúng giờ đó nha, dù không có canh hay cơm của em."
Tô Thụy Hi ban đầu tính gật đầu, nhưng bất chợt muốn chọc ghẹo cô nàng nên nói: "Cố gắng thôi!"
"?"
Tôn Miểu tròn mắt nhìn cô: "Sao lại là cố gắng thôi?!"
Tô Thụy Hi chớp mắt mấy cái, thấy Tôn Miểu lo lắng thật thì nhỏ giọng giải thích: "Công việc bận quá, tôi không chắc có ăn đúng giờ được không. Nhưng tôi sẽ cố gắng."
Tôn Miểu bĩu môi: "Thôi được."
Vừa lúc có người đến, hai người lập tức tách ra như đặc vụ giao hàng bí mật. Sau đó Tôn Miểu mới rón rén rời khỏi tầng hầm dưới công ty Tô Thụy Hi.
Đúng vậy, hai người họ giống y như gián điệp, bí mật giao cơm ở tầng hầm dưới toà Kim Sa. Tô Thụy Hi sợ bị nhân viên thấy mình xách hộp cơm; còn Tôn Miểu thì sợ bị khách quen chặn lại đòi ăn bánh kẹp thịt bò không cho đi.
Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm vì không bị ai phát hiện. Cô nàng cẩn thận băng qua đường trước toà nhà Kim Sa, tới bãi để xe lấy chiếc xe điện đã mượn, chuẩn bị về nhà. Trên đường về, cô nàng còn không quên nghĩ: 'Xe điện đúng là tiện, chứ chạy xe bán đồ ăn to đùng thì dễ bị phát hiện lắm!'
Tô Thụy Hi cũng không gặp ai, cho đến khi về lại văn phòng và chạm phải ánh mắt của trợ lý...