Sau một phen ầm ĩ, rốt cuộc Hàn Vân đại sư vẫn bị Vệ Tuân mời về phủ Tướng quân.
Chỉ tiếc rằng — ông cũng không hiểu gì về cổ độc.
So với những đại phu khác, điểm khác biệt duy nhất của ông ta là ngoài kê đơn ra còn có thể tụng kinh siêu độ.
Thế nhưng Vệ Văn Ký vẫn chưa tỉnh lại.
Vành mắt của Vệ Tuân đỏ hoe, ngay cả vỏ bọc bấy lâu nay cũng có phần rạn nứt, thái độ dần trở nên thiếu kiên nhẫn.
Năm xưa ở doanh trại Tây Bắc, hắn vốn đã chẳng phải người có nhiều kiên nhẫn — điều đó, ta hiểu rõ hơn ai hết.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta khẽ kéo lại chăn cho Vệ Văn Ký, rồi bất chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói:
“Sớm biết Hàn Vân đại sư chẳng hữu dụng đến thế, chàng đã chẳng nên đi cầu Dương Uyển Phất, uổng phí một phen, còn liên lụy cả Chương đại nhân.”
Vệ Tuân im lặng, không đáp.
Ta nói tiếp:
“Kỹ nữ ở thanh lâu là thứ bẩn thỉu nhất. Chỉ cần dây vào một chút, danh tiếng cả đời cũng chẳng thể gột rửa.”
Sắc mặt Vệ Tuân tối sầm:
“Y La, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thiện lương. Dương Uyển Phất có lỗi với nàng, nhưng nàng ta đã ra nông nỗi này rồi, cần gì phải tiếp tục châm chọc mỉa mai? Năm xưa đúng là nàng ta sai, nhưng bản tính… không đến mức xấu xa.”
“A Tuân,” — ta bật cười — “là ai từng nói với chàng rằng ta là người thiện lương?”
Ta chưa từng thiện lương.
Ta là kẻ có thù tất báo, nhớ lâu hơn ai hết.
Vệ Tuân nhìn ta, lộ rõ vẻ thất vọng.
Ta lại nói:
“Nàng ta đã làm kỹ nữ, ta mỉa mai vài câu thì đã là gì? Gió lạnh d.a.o sắc, lời người cũng thế. Chuyện đau lòng — nàng ta sẽ còn gặp nhiều nữa cơ.”
Vệ Tuân nghẹn họng, không nói được lời nào.
Cuối cùng, hắn hất tay áo, xoay người bỏ đi — lại một lần nữa đến phố Hồng Sơn.
Trong viện nhỏ trên phố Hồng Sơn, Dương Uyển Phất đang vừa khóc vừa dọa thắt cổ tự vẫn.
Vệ Tuân hoảng hốt cứu xuống, nàng ta lập tức mềm nhũn ngã vào lòng hắn, nức nở:
“Chắc chắn là tiện nhân Thẩm Y La đang giở trò hãm hại thiếp.”
Vệ Tuân do dự, lên tiếng:
“Có lẽ không phải… Trước đó Y La hoàn toàn không biết sự tồn tại của nàng. Chuyện ở chùa Hương Vân, e chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Dương Uyển Phất đẩy hắn ra, nghiến răng:
“Chàng còn nhìn không ra sao? Hôm qua ở chùa Hương Vân, từ việc gán cho thiếp cái danh kỹ nữ đến chuyện định tội thiếp không còn trinh bạch, đều là do nàng ta thao túng cả!”
Vệ Tuân khẽ thở dài:
“Nàng ấy vốn đã hận nàng, trong tình cảnh như vậy, có nhằm vào nàng cũng là điều dễ hiểu. Huống chi… nếu nàng ấy biết nàng là ngoại thất của ta, với tính cách của nàng ấy, ta đã sớm không còn chốn dung thân rồi.”
Dương Uyển Phất nổi giận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chàng cứ mãi bênh vực nàng ta, trong lòng chàng có phải vẫn còn yêu nàng ta không? Chuyện chàng nói yêu thiếp… chẳng qua cũng chỉ là dối trá thôi sao?”
Nàng ta thảm thiết nói tiếp:
“Chàng có biết ngoài kia đang đồn những gì không? Nói rằng đích nữ của Lễ bộ Thị lang chẳng biết liêm sỉ, rơi vào thanh lâu làm kỹ nữ.”
“Còn lũ nam nhân mặt dày năm xưa, đến xách giày cho thiếp còn không xứng, nay lại vì muốn khoe mẽ mà khắp nơi rêu rao: ‘ta từng gọi nàng ấy ở Chu Hồng Lâu’…”
“Nếu chàng không yêu thiếp, thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Vệ Tuân vội ôm chặt nàng ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ta hiểu rõ nàng là người thế nào, tuyệt đối không tin những lời đồn đại bên ngoài. Tấm lòng của ta đối với nàng — trời đất chứng giám.”
“Sở dĩ ta chưa trở mặt với nàng ấy, một là vì nàng ấy có ơn với ta, hai là vì phụ thân nàng ấy còn có học trò làm quan trong triều. Ta chỉ nghĩ chờ thời cơ rồi tính tiếp, tránh cùng nàng ấy cá c.h.ế.t lưới rách.”
“Nhưng nay nàng ấy đã ra tay hãm hại nàng, ta tuyệt đối sẽ không dung thứ thêm nữa.”
“Ký nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, càng cần nàng — mẫu thân ruột thịt — ở bên chăm sóc.”
Dương Uyển Phất nghe xong, nước mắt chưa khô đã mỉm cười.
Lúc Tuyết Anh về báo, ta chỉ khẽ nhếch môi, cười lạnh.
Ta thật muốn xem — bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để trừ khử ta.
…
Khi Vệ Tuân trở về, hắn mang theo một gói mứt trái cây từ cửa hiệu nổi tiếng ở phố Đông.
Thuở nhỏ ta ở Lư Châu, sống cùng ngoại tổ mẫu, khẩu vị chịu ảnh hưởng ở nơi ấy, vốn không ưa ngọt.
Nhưng bảy năm trước, ta bị một đao trọng thương, ngày ngày phải uống thuốc đắng khó nuốt, Vệ Tuân khi đó vì dỗ ta, liền mỗi ngày đưa một gói mứt đến.
Về sau, tuy không cần uống thuốc nữa, nhưng thói quen mỗi ngày ăn vài miếng mứt… vẫn giữ mãi không đổi.
Lần này mang mứt tới, rõ ràng là hắn có ý muốn làm hòa với ta.
Ta mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
“Bệnh của Ký nhi đã có manh mối rồi. Trương thần y có một vị sư đệ, thường xuyên bôn ba khắp nơi, kiến thức phong phú. Hắn nói Ký nhi là mắc phải chứng ‘ly hồn’. Hắn có thể chữa được, đã kê đơn thuốc, mỗi ngày sắc một thang, tốn kém đến hai mươi lượng bạc. Chỉ cần kiên trì dùng thuốc trong vòng một hai tháng, ắt sẽ tỉnh lại.”
Vệ Tuân nghe xong, mừng rỡ vô cùng:
“Bạc không thành vấn đề, chỉ cần cứu được người là tốt rồi.”
Vệ Văn Ký là cốt nhục duy nhất của hắn, trong lòng hắn, đứa bé ấy vô cùng quan trọng.
Ta khẽ gật đầu, lặp lại lời hắn, giọng trầm tĩnh:
“Phải, bạc không quan trọng.”
Nội tâm ta khi ấy… lại đang nghiền ngẫm từng bước trong kế hoạch của chính mình.
Tới chiều hôm sau, Tạ Loan mang đến một tin tức.
Phụ thân nàng làm quan trong Hình bộ, theo lời nàng thì gần đây kinh thành xuất hiện một bọn đạo tặc, chuyên đột nhập trộm cướp, trên người còn vướng vài mạng người.
Hôm nay truy được đến chỗ Từ chưởng quỹ — người chuyên thu mua hàng hóa bất minh cho chúng — thì phát hiện… Vệ Tuân từng liên hệ với Từ chưởng quỹ.
Phụ thân nàng biết Vệ Tuân là phu quân của ta, liền tạm thời đè chuyện này xuống, cho nàng tới hỏi ta một tiếng.