Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 100: Đài chủ.



Edit: Ry

Cuối cùng dưới sự áp chế của từng tầng trận pháp, kiếm vực vỡ vụn.

Nhưng hai bóng người trên không trung vẫn đang giao thoa cùng kiếm của họ, từng chiêu từng chiêu, cho đến khi Tạ Hòa Phong ngừng tay.

Chim lửa lượn quanh, kiếm gỗ của Túc Lê chỉ vào anh.

Tạ Hòa Phong thu kiếm, hơi cúi đầu: "Ta thua rồi."

Khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả đứng dậy biểu thị sự kính nể với hai vị tu sĩ trong sân.

[Thua? Aaaaa!! Không thua đâu, hai người giỏi lắm á!]

[Trời ơi vừa rồi tôi không rảnh để gõ luôn á, tất cả sự chú ý dồn hết vào kiếm. Quá đỉnh, nghèo từ quá, quá quá mạnh luôn ấy.]

[Có ai đứng ra giải thích vừa rồi xảy ra chuyện gì được không... Là kiếm hay là trận?]

[Là kiếm pháp, không nhìn thấy hả?]

[Aaaaaa không biết nói gì nữa, kích động quá đi, thật sự quá kích động luôn ấy huhuhuhu.]

[Tôi không hiểu kiếm pháp, nhưng cái này, nói sao nhỉ, kiểu rất sạch sẽ, sạch sẽ lắm luôn.]

[Tôi không dám chớp mắt này... Hình như đây chính là kiếm tâm trong truyền thuyết?]

Trương Thủ Không là người đầu tiên không nhịn được: "Ta không ngờ có thể nhìn thấy hai tu sĩ ngộ ra kiếm tâm ở hội võ đạo, mà trong đó có một người vẫn chỉ là đứa trẻ. Tiền đồ rộng mở, hai đứa bé này có một tương lai rất rạng ngời."

Mà họ có thể thấy được, Tạ Hòa Phong đạt được cảnh giới kiếm tâm hoàn toàn là nhờ Túc Lê dẫn dắt.

Trước kia ông chỉ cho là đứa nhỏ đó có trận pháp xuất sắc, có thiên phú kiếm đạo vô cùng tốt chứ cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay, xem ra thằng bé không chỉ là có thiên phú, mà là trời sinh để học kiếm, kiếm sinh ra bởi vì cậu bé này. Dù là một thanh kiếm gỗ hết sức bình thường cũng có thể khiến sấm sét của kiếm vực trở nên ảm đạm.

Trên lôi đài, hai trận mở đầu lồng lộng sừng sững, ánh đỏ lơ lửng còn chưa tan hết.

Túc Lê rơi từ trên không xuống, tiện tay thu kiếm lại, thong thả nhẹ nhõm, như thể trận đấu với Tạ Hòa Phong chỉ là một trận tỉ thí bình thường, không gây ra nhiều gợn sóng.

Tay Tạ Hòa Phong đã tê rần, nhưng anh không quên được sự vui sướng tràn trề ban nãy khi đấu với Túc Lê. Không cần bất cứ kiếm pháp nào, chỉ là những cú đâm chém bình thường nhất đã khiến anh chạm tới một cảnh giới vô thượng ---

Cảnh giới kiếm tâm.

Âm thanh quanh mình như tới từ nơi nào xa xăm, Tạ Hòa Phong chỉ nghe được tiếng thở dốc của chính mình cùng với tiếng trái tim trong lồng ngực gấp rút nhảy lên. Quá vui sướng, đây là lần tỉ thí sảng khoái nhất từ khi anh học kiếm đến nay.

"Tức là ta thắng?" Túc Lê cười hỏi.

Tạ Hòa Phong trịnh trọng hành lễ: "Cảm ơn đã chỉ giáo."

[Khoan? Túc Lê thắng 7 ván rồi?]

[Ơ đúng rồi... Cậu ấy thắng liền 7 ván!!!]

[Đù má, mấy người không nói tôi cũng không nhận ra, aaaaaa!!]

Người chủ trì lúc này mới sực tỉnh: "Người thắng ván lôi đài này chính là Túc Lê! Và cậu ấy cũng là vị đài chủ đầu tiên hoàn thành 7 ván thắng kể từ khi bắt đầu vòng đấu!"

[Ôi trời ơi, cậu ấy mới tu luyện được bao nhiêu năm chứ, đây là thiên tài trong thiên tài luôn á hức hức!]

[Đây là trận tỉ thí mĩ mãn nhất từ đầu hội võ đạo cho đến giờ, hai người đều quá mạnh!]

[Aaaa tôi phải tua lại xem thêm lần nữa, trời ạ, sao có thể ngầu như vậy chứ!]

[Ư ư ư chừng nào Túc Lê trưởng thành nhỉ, tui tự đề cử có được không?]

[Tạ Hòa Phong lẹ lên, mau đánh 7 ván thắng đi rồi đấu tiếp với Túc Lê!]

Vị đài chủ đầu tiên thăng cấp ở hội võ đạo đã xuất hiện, trong sân chỉ còn 13 người, tức là đài chủ tiếp theo sẽ nằm trong số 13 người này.

Người chủ trì khó nén kích động hỏi: "Chúng ta cùng chúc mừng Túc Lê trở thành vị đài chủ đầu tiên. Tiếp theo đây sẽ bắt đầu cuộc cạnh tranh cho vị trí đài chủ thứ hai, Tạ Hòa Phong sẽ thủ đài, có tu sĩ nào..."

"Chờ chút." Tạ Hòa Phong lên tiếng.

Người chủ trì khựng lại: "Tạ đạo hữu có vấn đề gì sao?"

Tạ Hòa Phong nói rất thản nhiên: "Không có gì, chỉ là ta xin được bỏ thi đấu."

Lời này vừa ra, tất cả người ở đây chấn động, nhất là các tu sĩ vừa được chứng kiến kiếm pháp của Tạ Hòa Phong lại càng khó hiểu trước quyết định này của anh. Anh chỉ cần thắng thêm 7 ván là có thể tái chiến với Túc Lê, sao tự dưng lại bỏ thi đấu?

[Ơ? Tại sao?]

[Khoan, tui vẫn đang chờ hai người họ đánh tiếp ở trận chung kết mà!]

[Aaaaa tại sao nam thần lại muốn bỏ thi đấu chứ! Đánh thêm trận nữa không thích à!]

Túc Lê đã xuống dưới lấy ba lô của mình, nghe vậy cũng khá bất ngờ, quay đầu nhìn Tạ Hòa Phong.

Mà Tạ Hòa Phong biểu đạt áy náy với những tu sĩ khác xong cũng đi thẳng xuống chỗ cậu.

Túc Lê ngửa đầu nhìn anh: "Anh nghĩ kĩ rồi?"

Tạ Hòa Phong nghiêm túc gật đầu: "Ừ."

Anh tới hội võ đạo chính là để tìm kiếm đột phá, giờ đã bước nửa chân vào cảnh giới kiếm tâm, là thời điểm cần củng cố để có thể tiếp tục hướng về phía trước.

Huống hồ, trận vừa rồi không hề ngang sức ngang tài, anh được dẫn dắt cả quá trình, từng bước một tiến lên.

Đây hoàn toàn là một buổi dạy học, đến từ một đứa trẻ còn thấu đáo hơn anh.

Tạ Hòa Phong hỏi: "Từ đầu cậu đã chờ ta tạo kiếm vực đúng không? Với thực lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể đánh bại ta trước khi kiếm vực hình thành..."

"Không, ta bày trận cũng cần thời gian mà." Túc Lê nở nụ cười rất ngây thơ: "Thật đó, lần này ta thắng cũng vất vả lắm."

Cậu sờ bụng, còn hơi đói nữa.

Tạ Hòa Phong sửng sốt, sau đó nói: "Lần này ta có thể mời cậu một bữa không?"

Túc Lê nói: "Nhưng mà ta có hẹn với người nhà rồi."

Tạ Hòa Phong: "Không sao, ta mời mọi người."

Túc Lê khựng lại: "Anh chắc chứ?"

Tạ Hòa Phong nhanh chóng biết tại sao Túc Lê lại hỏi vậy.

Tỉ thí xong đã là buổi chiều, mọi người cùng tới nhà hàng mà ba Túc đã đặt bàn trước. Một bữa cơm này ăn sạch nửa túi tiền của Tạ Hòa Phong, trong đó ăn giỏi nhất chính là hai bạn nhỏ Túc Lê và Túc Minh. Rõ ràng bé tí xíu mà ăn cả đống, bụng còn chẳng thấy phình lên.

Mà nhà họ Túc cũng không thần bí như người ta đồn đại, tất cả đều rất hiền hòa gần gũi, không tùy tiện tra hỏi anh, thậm chí còn chỉ dạy vài vấn đề trong tu hành.

Trên bàn cơm, Tạ Hòa Phong có mấy cuộc điện thoại đến từ ban tổ chức, họ vẫn còn nghi vấn trước việc anh bỏ thi đấu.

Kiếm tu mạnh như Tạ Hòa Phong thật sự rất ít, ngoài chuyện bỏ thi ra thì cũng có các đại tông sư gọi tới ném cành ô liu, muốn nhận anh làm đệ tử. Tạ Hòa Phong đều lễ độ từ chối, không hề dao động.

Túc Lê hơi bất ngờ: "Thật ra với bản lĩnh của anh, về sau muốn tăng tu vi thì gia nhập những danh môn chính phái đó cũng không tệ. Mặc dù có vài nơi đúng là rất đáng ghét, nhưng Nhân tộc không phải không có nơi tốt."

"Thôi, ta đã có ân sư rồi." Tạ Hòa Phong đáp: "Vả lại ta một mình tự do đã quen, thích cuộc sống phiêu bạt, mấy danh môn quy củ kia không hợp với ta."

Ba Túc rất là quý Tạ Hòa Phong, bèn hỏi: "Về sau cháu có dự định gì không?"

"Mấy ngày tới cháu định ở lại để củng cố tâm cảnh, đợi lôi đài kết thúc rồi sẽ đi dạo quanh." Chẳng hiểu sao nói chuyện trời đất một hồi với người nhà họ Túc, Tạ Hòa Phong thấy lòng mình cũng dần lắng lại: "Theo đuổi đại đạo, tâm cảnh hiện giờ của cháu còn chưa đủ, muốn tiếp tục đi lên trước nhìn xem."

Trần Kinh Hạc nói: "Vậy chẳng phải rất tốt sao?"

Y rót vài ly rượu, hỏi: "Biết uống không?"

Tạ Hòa Phong hơi ngạc nhiên, cũng gật đầu: "Biết một chút."

Trần Kinh Hạc cầm bình rượu rót cho mọi người, Túc Lê thòm thèm nhìn ly của mình được rót đầy rượu, nhưng mới thò tay đã bị người khác lấy mất.

"Bé bé, trẻ con không được uống rượu." Ba Túc đổi cho cậu một ly nước trái cây: "Đây, các con uống cái này."

Túc Minh giơ cốc, miệng còn dính hạt cam: "Papa, ly nữa!"

Ba Túc cầm bình nước trái cây: "Đây đây, papa rót đầy cho Minh Minh."

"Nào nào, cùng cạn ly, chúc mừng bé bé nhà ta giành được đài chủ."

-

Túc Lê tạm thời không cần thi đấu, nhưng ở bên kia, cuộc chiến trên lôi đài vẫn tiếp tục. Tạ Hòa Phong bỏ thi, tình huống có vẻ trở nên nhàm chán, cuối cùng mất 5 ngày, vị trí đài chủ thứ hai được Du Tư của Yêu tộc giành lấy.

Hội võ đạo của tổ 500 năm đã tiến vào hồi cuối, trận chung kết sẽ diễn ra vào cuối tháng 12. Điều khiến người ta không ngờ là hai tuyển thủ vào chung kết đều thuộc Yêu tộc, vốn dĩ là thi đấu toàn giới đạo tu, cuối cùng trở thành Yêu tộc nội chiến.

"Thiếu chủ, đây là tư liệu của Túc Lê. Tư liệu của cậu ta rất ít, ba tộc kia bảo vệ quá gắt gao. Nếu không có hội võ đạo lần này thì e là chúng ta cũng không biết cậu bé đó thế mà còn am hiểu kiếm pháp."

Du Tư mặc áo choàng tắm đứng trước cửa sổ sát đất, cầm mấy tờ giấy ghi tư liệu, mặt mày vẫn lạnh tanh: "Phượng Hoàng phản tổ?"

"Vâng." Yêu tộc kia giải thích: "Theo như ghi chép trong tộc thì Phượng Hoàng Thượng Cổ thiện trận thiện kiếm, rất giống với Túc Lê hiện tại. Với cả bên phía núi Tức Linh cũng có rất nhiều lời đồn, có thể xác nhận cậu ta là Phượng Hoàng phản tổ."

"Vả lại sau trận chiến với Tạ Hòa Phong, thái độ của giới đạo tu cũng trở nên mơ hồ. Nghe nói Liên Minh Đạo Tu Nhân Tộc nhiều lần muốn nhân cơ hội bái phỏng nhà họ Túc, Kiếm Tông cũng muốn thu Túc Lê làm đồ đệ, nhưng đều bị nhà họ Túc từ chối khéo." Yêu tu ngập ngừng.

Du Tư nhíu mày: "Nói đi."

Yêu tu kia đành phải nói tiếp: "Cộng với lần dùng đá đo hồn kia, đủ để thấy cậu ấy là thiên tài còn hiếm thấy hơn Ưng tiên sinh. Ưng tiên sinh ở tuổi của Túc Lê cũng không thể đạt thành tựu khủng khiếp như vậy, những năm đó ngài ấy cũng được Nhân tộc mời chào nhiệt tình. Lần này Liên Minh Yêu Tộc cũng phái người tới, nếu không phải Kinh Hạc tiên sinh ngầm ngăn cản thì có lẽ họ đã tìm tới nhà họ Túc rồi."

Thiên phú của Túc Lê thật sự quá đáng sợ. Thằng bé còn nhỏ như vậy đã có thiên phú vượt xa những tu sĩ có đạo hạnh 500 năm, đợi thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ trở thành một đại yêu hùng mạnh. Thiên phú như vậy có thể nói là không có bình cảnh, người có đại khí vận, thần hồn trời sinh cường đại, thân lại có phản tổ thiên phú... Tiến triển một ngày của cậu có thể hơn cả trăm ngày của người khác. Chỉ cần không xảy ra sai sót, Túc Lê chắc chắn sẽ trở thành đại tông sư trẻ tuổi nhất.

Thiên tài lớn mạnh, nhưng cũng khiến người đố kị.

Mà một thiên tài nhỏ tuổi như vậy chính là mục tiêu của đại tông sư các phương, chẳng qua Túc Lê có ba bộ tộc lớn đứng sau làm chỗ dựa nên mới hãm lại suy nghĩ âm u của vài người.

"Cậu ta đúng là xuất sắc hơn sư tôn thời trẻ." Ánh mắt Du Tư rất bình thản: "Nhưng chính vì thế, ta càng không thể thua trận đấu này."

Trong lúc cả hai nói chuyện, có người đi vào báo.

"Thích trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái?" Dư Tư nhíu mày, cầm thư thuộc hạ mang tới, đọc xong hơi rủ mắt, cười gằn: "Thú vị đấy."

Yêu tu kia hỏi: "Thiếu chủ, Kiếm Tông Nhân tộc tại sao lại gửi thư cho ngài?"

"Lão già này buồn cười thật, lão gửi thư nói mình có biện pháp giúp ta thắng. Tam Thủy kiếm phái có mâu thuẫn với Túc Lê à?" Du Tư cầm thư đi ra bể bơi.

Yêu tu cẩn thận ngẫm nghĩ: "Hình như là không, nhưng sao Tam Thủy kiếm phái lại tới tìm ngài?"

"Ai biết được?" Du Tư liếc thư, thấy vài điều kiện được nhắc tới trong đó, lười biếng xé toang tờ giấy: "Chuyện của lão thì liên quan gì tới ta? Gửi thư tới đây là muốn sỉ nhục ai?" Tiện tay ném chúng xuống bể bơi.

"Nói cho lão già đó biết, ta không quan tâm lão họ Thích hay họ gì, Kiếm Tông có cử ai đến cũng đuổi hết cho ta."

Ánh mắt y trở nên cháy bỏng: "Ta muốn đường đường chính chính đấu với Túc Lê một trận."

-

10 ngày nghỉ của Túc Lê cực kì náo nhiệt, cùng cả nhà đi chơi khắp thủ đô. Trần Kinh Hạc bận việc không thể đi chơi cùng họ, trước khi đi còn ném cho Ly Huyền Thính ánh mắt ai oán.

Túc Lê hỏi Ly Huyền Thính: "Tại sao Kinh Hạc lại nhìn ngươi như vậy? Ngươi làm hỏng gì của y à?"

"Không biết." Thái độ Ly Huyền Thính rất dửng dưng: "Chắc là nhiều việc quá không có ai giúp."

"Vậy cả cái đoàn thư kí đó của y để làm gì?" Túc Lê cạn lời: "Ngươi đừng để y lừa, hồi trước ở Thần Sơn y cũng hay giả bộ đáng thương vậy đấy, là để lừa ngươi đi làm việc cho y."

Nhiều lần cậu bị Kinh Hạc lừa ra khỏi kho binh khí, cuối cùng bị lôi tới trước núi làm trâu làm ngựa.

Chơi chán ở thủ đô, cả nhà còn tiện đường tới chỗ tàu cao tốc đón Phong Yêu và cha con họ Phương.

Ba người này đi chung với nhau, cố ý từ núi Tức Linh tới đây xem Túc Lê thi đấu.

"Phong Yêu, anh vượt qua bình cảnh chưa?" Túc Lê quan sát Phong Yêu, cứ cảm thấy y có gì đó khang khác.

"Vâng, tháng trước đã ngộ." Phong Yêu cũng quan sát Túc Lê: "Tôi nghe Kinh Hạc tiên sinh nói trận tiếp theo khá quan trọng nên tới đây xem cậu có cần hỗ trợ gì không."

Mạch Mạch đưa cho Túc Lê một cái lọ nhỏ, bên trong đầy hạc giấy: "Cho cậu đấy."

Những năm qua được Phương Thủ Ý tìm thuốc trị liệu cho nên cổ họng của nó đã tốt hơn nhiều, bây giờ giọng nói không khác gì người bình thường, chỉ là hơi khàn thôi.

Túc Lê cầm cái lọ, ngạc nhiên: "Cậu gấp à?"

Phương Thủ Ý cười bảo: "Mạch Mạch ở nhà xem cháu thi đấu phấn khích lắm, nên chú xin nghỉ dẫn thằng bé tới đây xem. Hạc giấy trong này là Mạch Mạch gấp hết đấy, bạn cùng lớp dạy."

Túc Lê trầm trồ: "Cảm ơn cậu."

Mạch Mạch nói: "Cậu cố gắng lên nhé!"

Cuối tháng 12, thời tiết ở thủ đô dần lạnh.

Núi Tùng Lâm vẫn náo nhiệt, cửa hàng bán bữa sáng dưới núi có một hàng dài người xếp hàng, Túc Lê và Ly Huyền Thính thấy đông người quá đành rẽ sang quán khác mua mì.

Trong lúc đợi mì, Túc Lê thắc mắc: "Tại sao tiệm bánh bao có nhiều người xếp hàng như vậy?"

Rõ ràng trước kia đâu có đông thế.

"À, cháu đang nói tiệm nhà ông Lý hả?" Một ông bác đang ăn mì trong tiệm nói: "Bác cũng khó hiểu lắm, tự dưng mấy hôm nay có cả đống thanh niên chạy tới, coi bánh bao nhà ông ý như bảo bối, còn lầm bầm gì mà phù hộ? Đúng là mê tín."

Một vị khách khác chen vào.

"Chứ còn gì nữa, còn đăng lên cả mạng, thành cửa tiệm hot luôn rồi."

"Nghe nói là Túc thần à? Đám thanh niên bây giờ toàn mê mấy thứ đó còn gì, cái gì mà thần thi cử nhập xác? Thế chắc Túc thần là thần bánh bao rồi."

"Đông thật đấy, hồi trước em toàn mua bánh bao mang tới công trường, giờ cả tháng không được ăn rồi."

Túc Lê: "...?"

Ly Huyền Thính an ủi: "Đợi về núi Tức Linh ta làm bánh bao cho ngươi."

Túc Lê hỏi: "Ngươi biết làm à?"

Ly Huyền Thính đáp: "Ừ."

Chẳng mấy đã tới ngày chung kết của hội võ đạo, ngày đó náo nhiệt vô cùng, Trần Kinh Hạc cho nhà họ Túc một dãy ghế VIP cực đẹp, lơ lửng trên trời, có thể thấy rõ lôi đài bên dưới. Hôm đó vào đúng thứ Bảy, Túc Úc đeo một cái ba lô siêu bự tới, thấy Phong Yêu và hai cha con Phương Thủ Ý thì mừng rơn, phát cho mỗi người một cái biển cổ vũ.

"Chỗ này được treo băng rôn không?" Túc Úc hỏi nhân viên bên cạnh.

Nhân viên nhìn cái biển ghi "Tầm Vân Các" treo trên đỉnh đài ngắm cảnh, lần đầu gặp khách VIP có yêu cầu lạ đời như vậy, ngập ngừng bảo: "Lúc ra về các ngài nhớ tháo xuống nhé..."

"Cảm ơn." Túc Úc tung người nhảy lên trải băng rôn, lại lấy từ trong ba lô ra một đống đồ vặt vãnh.

Bạch Quân thấy thế không nhịn được hỏi: "Ông kiếm mấy thứ này ở đâu vậy?"

Sao còn nhiều hơn cả lần trước!?

Túc Úc nhét cho anh một cái: "Quý Minh gửi link đặt đó, nó đu idol nhớ không? Chuyên các thể loại dịch vụ photoshop, muốn gì có nấy."

Bên cạnh, hai vợ chồng Túc Thanh Phong đã lắp xong "pháo ăn mừng", trên không trung còn có vài cái drone lắp camera bồi hồi. Trần Kinh Hạc vừa quan sát vừa nói chuyện điện thoại: "Ờ, thả thêm cái nữa ở phía Đông đi, không được để có góc chết."

Quay đủ 360 độ, không được bỏ lỡ bất kì tích tắc nào trong giây phút Phượng Hoàng đại nhân dũng mãnh giành chiến thắng.

Trong lúc bận rộn, Túc Úc bày xong biển cổ vũ tranh thủ ba mẹ không để ý, thì thầm hỏi Túc Minh: "Bỏ đồ vào chưa?"

Túc Minh là một bé điệp viên rất chuyên nghiệp, giơ tay làm tư thế tiêu chuẩn: "Báo cáo sếp, nhiệm vụ hoàn thành!"

Túc Úc hài lòng nhét vào túi thằng bé mấy que kẹo: "Làm tốt lắm, vất vả rồi."