Edit: Ry
Các vị đại tông sư thuộc ban tổ chức hội võ đạo ngồi trên đài cao, trong tiếng người huyên náo nhìn xuống lôi đài đã được sửa lại cho rộng hơn. Mọi yếu tố dư thừa bị loại trừ, chỉ còn lại mặt đất bằng phẳng, không mang lại ưu thế cho bất kì tu sĩ nào.
"Ông thấy giữa Túc Lê và Du Tư thì ai sẽ là người chiến thắng?"
"Khó mà nói, trình độ trước đó của Du Tư không khác lắm với Tạ Hòa Phong. Nếu năm nay không có Túc Lê thì vốn là hai người đó quyết đấu. Nhưng thực lực hiện giờ của Du Tư như thế nào cũng chưa rõ, mấy vòng trước cậu ta đều không lộ thực lực chân chính."
"Cũng đúng, Du Tư cũng là Yêu tộc có phản tổ truyền thừa. Nếu không phải Túc Lê quá chói mắt, cậu ta mới là tiêu điểm của hội võ đạo năm nay."
Trong sự náo nhiệt, Thích trưởng lão đứng ở một góc chết, ra lệnh cho người bên cạnh: "Tiếp tục theo dõi, chắc chắn rồi hẵng ra tay."
Người nhận lệnh vội vàng rời đi, hoàn toàn không nhận ra ở một góc khác, có người theo dõi tất cả, truyền tin ra ngoài.
Trước khi trận chung kết bắt đầu, hai tu sĩ sẽ ở hậu trường để chuẩn bị, dùng chung phòng nghỉ, không có người ngoài ở đây.
Dịch Đạo còn bày ra trò đột kích phòng nghỉ, nhân viên đẩy cửa vào nhìn thấy hai người ở trong phòng được ngăn cách nhau bởi một cái ghế sô pha. Một người nằm cạnh cửa sổ hóng gió, một người thì đang ăn bữa sáng.
[Quả nhiên là Túc Lê đi đâu cũng có bữa sáng.]
[Hôm nay không phải là bánh bao à?]
[Trông thì có vẻ như là đồ nhà làm? Không giống hàng bán ngoài quán lắm.]
[Khoan... Trước khi thi đấu ăn cơm hộp, Túc Lê nghĩ gì vậy nhỉ lol.]
Ban tổ chức cũng không can thiệp mà lặng lẽ đặt máy quay lại tình huống trong phòng, tới khi nhân viên chính thức bước vào.
Nhân viên công tác nói: "Hai vị đạo hữu, quy tắc của trận chung kết rất phức tạp, ngoại trừ binh khí và vật dẫn để bày trận, lần này không được phép mang bất cứ linh vật hay thuốc thang gì lên đài. Chúng tôi cần phải kiểm tra vật phẩm tùy thân của các cậu."
Túc Lê ngạc nhiên, giơ hộp cơm lên: "Thức ăn cũng không được à?"
Nhân viên khựng lại, không biết phải đáp sao, đành phải nói: "Theo quy tắc là không được."
"Ừ vậy thôi." Túc Lê tiếc nuối, đành phải tăng tốc độ ăn cơm.
"Còn 10 phút nữa mới ra sân cơ, cậu cứ ăn từ từ." Nhân viên thấy ba lô dưới chân Túc Lê thì nhắc nhở: "Ba lô cũng không được mang, bọn tôi có nhân viên trông coi đồ cho các cậu."
Túc Lê gật đầu: "Hiểu rồi."
[Lol tha cho thằng bé đi mà, mang theo ít sô cô la với kẹo lên sân đấu thì có làm sao đâu.]
[Cười chết mất, đến trận chung kết, cuối cùng livestream mukbang cũng bị cấm sóng à?]
[Nhân viên cũng đến là bó tay, chắc đây là lần đầu ổng gặp tu sĩ đòi mang thức ăn lên lôi đài há há há.]
Kiểm tra xong vật phẩm tùy thân, Túc Lê cũng ăn xong, theo chỉ dẫn của nhân viên nhẹ nhàng ra sân.
Cậu và Du Tư tách ra mỗi người đi một cổng, bước lên lôi đài, nhanh chóng nhìn thấy đấu trường rộng hơn hẳn lôi đài lần trước. Lần này đúng là loại bỏ tất cả bố trí dư thừa, còn đúng cái sân to rộng, tiện cho các tu sĩ trổ hết tài năng.
Ngắm nghía một hồi, Túc Lê mới quay sang nhìn vị thiên tài nổi tiếng của Yêu tộc, Du Tư.
[Chẹp, Yêu tộc nội đấu, hai thiên tài phản tổ PK.]
[Ai cũng nói hai người họ phản tổ, rốt cuộc là phản tổ cái gì?]
[Ừ nhỉ... Tôi cũng chưa từng nghe nói. Túc Lê thì chịu thật, nhưng Du Tư hình như là phản tổ Lỏa Ngư*.]
*Một loại quái ngư được ghi chép trong Sơn Hải Kinh, theo mô tả là nó có thân cá và cánh chim, tiếng kêu như tiếng chim uyên ương, nó xuất hiện ở đâu, thì ở đó sẽ xảy ra nạn hồng thủy.
"Nghe nói nhà họ Du những năm qua cũng liên tục mở rộng thế lực ở Yêu tộc?" Ba Túc vừa lột hoa quả cho vợ và con trai, vừa nói chuyện phiếm với Trần Kinh Hạc: "Nhà họ Du thuộc tộc Nguyệt Lý, mấy trăm năm trước em cũng từng uống rượu với trưởng lão của họ. Về sau thì ít liên hệ, nghe nói ông ta cũng bận rộn hơn nhiều."
Trần Kinh Hạc đáp: "Tộc Nguyệt Lý không thích bị cuốn vào thị phi của Yêu tộc, nhưng mấy trăm năm nay thanh danh ở Yêu giới đúng là ngày càng phát triển. Nghe nói đã đổi một tộc trưởng có lòng cầu tiến hơn, là ông nội của Du Tư. Tộc Nguyệt Lý thừa kế huyết mạch Lỏa Ngư, nhưng những năm qua truyền thừa ngày càng mỏng manh, không ngờ đời này lại có Du Tư."
"Đứa bé kia mạnh không?" Ba Túc hỏi.
Trần Kinh Hạc: "Hai trăm năm trước thực lực đã ngang với Tạ Hòa Phong, nhưng rốt cuộc là hai trăm năm trước. Mấy hôm rồi xem đấu lôi đài thì có vẻ thực lực đã tăng lên rất nhiều. Suy cho cùng cũng là thiên tài phản tổ Lỏa Ngư, tinh thông yêu pháp hệ thủy, có kém cũng không thể kém nhiều... Lại nói, anh mới nhớ ra chuyện này."
Ba Túc hỏi: "Chuyện gì thế?"
Trần Kinh Hạc cẩn thận hồi tưởng: "Hình như anh từng nghe Phượng Hoàng đại nhân nói là hồi trước ngài ấy từng đánh một trận với Lỏa Ngư."
Ly Huyền Thính khựng lại, quay sang nhìn Trần Kinh Hạc.
"Nhưng thời kì Thượng Cổ đã không còn Lỏa Ngư rồi mà?" Ba Túc nhớ lại những ghi chép từng đọc trong sách cổ: "Thời kì Lỏa Ngư tồn tại thì phải ngược dòng tới thời Hỗn Độn trước Thượng Cổ nhỉ?"
Trần Kinh Hạc cố vắt óc cũng không nhớ thêm được chi tiết gì: "Hình như chỉ là thuận miệng nói một câu vậy thôi, ngài ấy nói là khi còn nhỏ đã từng đánh với Lỏa Ngư. Cũng có thể là anh nhớ nhầm, dù sao cũng là chuyện từ thời Thượng Cổ, có vài việc cũng không nhớ rõ lắm."
Ánh mắt Ly Huyền Thính trở nên đăm chiêu, không biết là nghĩ cái gì.
Dưới sân, người chủ trì hô một tiếng, kèn lệnh vang lên, trận chung kết chính thức mở màn.
Du Tư là yêu tu hệ thủy, thiện yêu pháp hệ thủy. Giây phút kèn lệnh vang lên, bên cạnh y lập tức xuất hiện hai con rồng nước lao lên trời. Chúng đan vào nhau rồi phóng thẳng tới chỗ Túc Lê.
Túc Lê tránh chiêu, nhưng rồng nước này không đơn giản như rồng tạo từ phù chú, mà là do Du Tư điều khiển. Chúng ngày càng linh hoạt, công kích cậu không ngừng nghỉ, hết lần này tới lần khác, hoàn toàn không cho Túc Lê cơ hội bày trận. Áo bào đen của Du Tư bay lên theo gió, y đứng đó, vẫy tay, từ hai con rồng nước lại phân ra thêm một con, rồi một con nữa, bốn con rồng tấn công đủ bốn phương, chặn mọi đường lui của Túc Lê.
[Vãi nồi, Du Tư giấu nghề!]
[Mới bắt đầu đã dữ dội vậy ư... Ôi trời ơi.]
Trận mở đầu! Ẩn!
Túc Lê đột nhiên biến mất vào giây phút bốn con rồng lao tới, sau đó bốn trận pháp bỗng xuất hiện, ong ong vận chuyển, như bốn bức tường bao bọc lấy cậu. Túc Lê nhìn Du Tư, phát hiện một cảm giác quen thuộc mơ hồ từ yêu pháp của y.
Rầm ---
Rồng nước va chạm với trận pháp, lập tức tạo thành vết rạn.
Rầm ---
Con rồng thứ hai cũng lao tới, liên tục đâm vào vết rạn đã hình thành.
[Mẹ ơi, mới mở đầu Du Tư đã đánh ác vậy sao? Cái này thì trận pháp của Túc Lê cũng không chống được.]
[Tôi hiểu đại khái ý định của cậu ta rồi... Trận pháp kiếm pháp của Túc Lê đúng là rất mạnh, nhưng thời gian tu hành của cậu ấy ngắn, mà trận này không được phép bổ sung linh lực từ bên ngoài, nên linh lực của cậu ấy không bằng Du Tư.]
[Du Tư định dùng tu vi áp đảo, vãi thật, bá đạo vậy sao?]
[Quả nhiên là bách khoa toàn thư của Yêu tộc không lừa tôi... Du Tư đúng là người ngang ngược nhất tộc Nguyệt Lý.]
[Túc Lê đang nhìn gì vậy? Còn không mau sửa trận pháp đi?]
Túc Lê quan sát mấy con rồng nước, lẩm bẩm: "Quyết Thủy Long Bát Phương...?"
Đây không phải pháp quyết thời Thượng Cổ, hình như cậu từng thấy nó ở đâu rồi. Trong đầu nhanh chóng rà lại tư liệu từng đọc, thiếu chủ tộc Nguyệt Lý, Yêu tu hệ thủy, người thừa kế phản tổ của Lỏa Ngư trong truyền thuyết.
Lỏa Ngư, thời Hỗn Độn.
Không đúng, không đủ, đây không phải Quyết Thủy Long Bát Phương hoàn chỉnh.
Túc Lê không hề nghĩ ngợi kết ấn tay, một trận pháp lập tức nối liền với trận pháp phòng ngự ban đầu, chữa trị vết rạn.
Mà Du Tư ở đằng xa thấy vậy cau mày, hai tay duỗi ra, lại có thêm hai con rồng nước lao tới va chạm.
Tay Túc Lê chưa từng ngừng, lại một trận pháp hình thành.
[Ôi trời ơi, 6 con rồng nước!]
[Vãi chưởng vãi chưởng, ổng gọi tiếp kìa, 8 con!]
[8 con xông tới!]
[Trận pháp của Túc Lê cản được!]
"Cái này..." Các đại tông sư Yêu tộc ngồi trên đài cũng sửng sốt: "Hóa ra Quyết Thủy Long của Du Tư đã có thể tạo thành 8 con. Ta nhớ hai trăm năm trước thằng bé chỉ ngưng tụ được nhiều nhất 4 con thôi mà nhỉ?"
"Không tồi. Ta từng thấy nó đấu với Tạ Hòa Phong ở một cuộc thi khác, lần đó thằng bé chỉ ngưng tụ được 4 con." Một tu sĩ khác nói: "Mới 200 năm mà thực lực của Du Tư đã tăng gấp đôi ư?"
Tạ Hòa Phong đứng ở một góc cao trên khán đài, tập trung theo dõi tình hình chiến đấu bên dưới. Khi nhìn thấy Quyết Thủy Long của Du Tư, anh cũng sững sờ. Trước kia đấu với y, anh từng gặp 4 con rồng nước, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Du Tư gọi ra được 8 con... Hóa ra trong những năm qua, tu vi của y chẳng những không lùi mà còn tăng vọt.
Anh cẩn thận quan sát tình huống trong sân. Dù vậy, Du Tư vẫn không thể phá hủy trận pháp của Túc Lê.
[Ôi trời ơi... Du Tư mạnh gấp mấy lần hồi xưa.]
[Tôi nghe nói lần này Du Tư tới hội võ đạo là để quyết đấu với Tạ Hòa Phong. Năm đó hai người đấu hòa, rất nhiều người đều nói sẽ phân được thắng bại trong hội võ đạo năm nay, không ngờ Tạ Hòa Phong lại bỏ thi đấu.]
[Thế chắc Du Tư tức chết nhỉ? Đối thủ hai trăm năm bỏ thi đấu...]
[Cũng chưa chắc. Túc Lê đánh bại Tạ Hòa Phong, Du Tư chỉ cần đánh bại Túc Lê thì chẳng phải là chứng minh y mạnh hơn Tạ Hòa Phong sao?]
[Nhưng 8 con rồng nước... Y vẫn chưa đột phá được trận pháp của Túc Lê.]
[Lần đầu tiên tôi thấy Túc Lê dùng trận pháp phòng ngự mạnh như vậy.]
Nhìn thấy 8 con rồng nước bao vây Du Tư, trong đầu Túc Lê vô thức hiện lên cách đối phó. Từ lúc bắt đầu đấu với y, cậu đã có một cảm giác quen thuộc mơ hồ, như thể từ rất lâu về trước cậu đã đấu với đối thủ tương tự Du Tư. Thế nhưng thời Thượng Cổ đã không còn Lỏa Ngư... Thời kì cuối cùng nó xuất hiện là Hỗn Độn.
Du Tư nhíu mày, theo dõi động tĩnh kế tiếp của Túc Lê.
Y là người thừa kế phản tổ, bảy tuổi đã bắt đầu thức tỉnh truyền thừa có liên quan tới tổ tiên của Nguyệt Lý là Lỏa Ngư, tất cả công pháp Lỏa Ngư am hiểu từ phút đó đã khắc sâu trong thần hồn. Nhưng khác với những Yêu tu phản tổ khác, ngoài công pháp ra, y còn thừa kế một ít kí ức từ thời Hỗn Độn.
Trong đó có một màn mà đến nay y vẫn còn khắc sâu ấn tượng, đó là một trận đấu.
Góc nhìn từ phía Lỏa Ngư, đối thủ của y là một con Phượng Hoàng rực lửa.
Hình thể của Phượng Hoàng không hề to lớn như ghi chép về Thượng Cổ, Phượng Hoàng trong những kí ức đó rất nhỏ bé. Về sau y đoán rằng có thể đó là cuộc đấu giữa Lỏa Ngư với Phượng Hoàng con. Kết quả của cuộc chiến là Lỏa Ngư thua, đi cùng với những kí ức đó còn có một chút thần lực của Lỏa Ngư, cùng với nỗi sợ tiềm ẩn sâu bên trong.
Trước kia Du Tư không để những kí ức đó vào mắt, dù sao cũng là chuyện từ thời Hỗn Độn, y có theo đuổi tới cùng cũng vô dụng.
Nhưng hôm đó nhìn thấy Túc Lê đấu với Tạ Hòa Phong, trong lúc họ giao thủ, y thế mà cảm nhận được chút sợ hãi. Là cảm giác e ngại khi gặp được đối thủ nhỏ tuổi hơn lại rất mạnh, không cam lòng chịu thua nhưng cũng không khỏi bội phục.
Thời kì Hỗn Độn, là Phượng Hoàng để lại cho Lỏa Ngư sự e ngại này.
Và giờ, y có cảm giác tương tự với một đứa bé nhỏ hơn mình mấy trăm tuổi.
Còn có sư tôn của y, Ưng Trường Không... Du Tư cảm thấy mình phải thắng trận này bằng mọi giá.
"Tiểu tiên sinh không phải kiểu chỉ biết thủ." Đại sư trận pháp lo âu: "Từ khi hội võ đạo bắt đầu cho đến nay, đây là lần đầu ta thấy cậu ấy chỉ thủ chứ không công, luôn có cảm giác như cậu ấy đang suy tính gì đó."
Trần lão tiên sinh cũng chăm chú theo dõi tình huống, bỗng nói: "Lên rồi."
Dưới công kích mãnh liệt của 8 con rồng nước, trận pháp của Túc Lê có vẻ mỏng manh vô cùng. Ngay khi tất cả dán mắt vào sàn đấu, Túc Lê vẫn luôn phòng thủ lại có động tĩnh. Cậu nhích người ra khỏi phạm vi bảo vệ của trận pháp, đám rồng nước lập tức đuổi theo, đâm ra từng cái hố sâu hoắm, thủy linh văng tứ tung, khiến người Túc Lê dính đầy nước.
Nhưng bị công kích như vậy, Túc Lê vẫn không hề ngừng bước. Cậu nhằm thẳng vào mệnh môn của con rồng trước mắt, chẳng biết từ khi nào mà trong tay đã cầm kiếm gỗ, hỏa linh phủ kín thân kiếm, bổ thẳng xuống con rồng nước đang bay lượn, dễ dàng chặt đứt đầu nó. Thủy linh đang tụ tập lập tức nổ tung, hóa thành mưa phùn bay lất phất.
Du Tư sửng sốt, vội vàng lùi lại tránh kiếm của Túc Lê.
Sao có thể? Mệnh môn của Quyết Thủy Long Bát Phương bị tìm ra!?
Túc Lê không hề ngừng, một kiếm rồi lại một kiếm đuổi theo. Tám con rồng nước dưới thế công hung hăng của cậu chỉ còn hai con, mà công kích của cậu cũng ngày một tiếp cận Du Ngư. Y không để cậu được như mong muốn, lập tức triệu ra đao bản mạng, lao lên đối đầu trực diện với Túc Lê.
[Ôi trời ơi, toát mồ hôi lạnh luôn, cứ tưởng là Túc Lê bị rồng nước nuốt rồi chứ.]
[Hình như đây là lần đầu tiên Quyết Thủy Long của Du Tư bị người ta phá nhỉ, lần trước Tạ Hòa Phong cũng không chém đứt được mấy con rồng này. Hay thật, sao Túc Lê tìm được biện pháp vậy?]
[Du Tư rút đao ra rồi!]
Đao kiếm va chạm, Du Tư phát hiện cường độ kiếm của Túc Lê. Khác hoàn toàn với cơ thể nhỏ bé của cậu, kiếm của Túc Lê mạnh vô cùng, còn mạnh hơn cả Tạ Hòa Phong.
Trên đao của y ngưng tụ một lớp khí lạnh, va chạm với kiếm của Túc Lê khiến khói trắng bốc lên.
Khói lại không tản ra, chúng mịt mờ áp súc lại, biến thành một con rắn linh hoạt quấn lấy cổ tay Túc Lê, hạn chế khả năng hành động của cậu. Du Tư tìm được điểm đột phá, một chiêu đánh Túc Lê rơi xuống.
[Vãi! Đó là cái gì!?]
[Thôi xong, xem mà chả hiểu gì hết.]
[Đây là thần tiên đánh nhau ư, tôi không nhận ra chiêu nào hết.]
Trên khán đài, Trần Kinh Hạc thấy thế không khỏi nhíu mày: "Chiêu thức của Du Tư không phải là công pháp hiện có."
"Xem ra lần này bé bé gặp phải đối thủ rồi." Ba Túc nói: "Du Tư phản tổ Lỏa Ngư, còn là đồ đệ của Ưng Trường Không. Tu vi của thằng bé có thể nói là mạnh nhất ở thế hệ hiện tại, chỉ tiếc là đứa nhỏ này gặp phải bé bé."
Phong Yêu nhắm mắt: "Phong linh dưới sân có biến động, con Nguyệt Lý kia có khả năng điều khiển gió."
"Xem ra Du Tư vẫn còn ẩn giấu rất nhiều át chủ bài, ngưng nước thành băng, hóa khói thành gió..." Ba Túc suy tư: "Mà còn dùng toàn công pháp hiếm gặp, linh lực dự trữ trong cơ thể cũng vượt xa bé bé. Nếu bé bé muốn thắng thì phải phá được cục diện bế tắc này."
Ở góc đằng kia, Phương Mạch Mạch căng thẳng tóm lan can: "Papa? Túc Lê có thắng được không?"
Phương Thủ Ý khó mà nói, với cục diện hiện tại thì Du Tư đang chiếm lợi thế: "Mạch Mạch đừng sốt ruột, xem tiếp đi con."
Túc Minh đang ăn bánh quy heo, thấy Mạch Mạch ngồi cạnh lo lắng thế thì hỏi: "Cậu ăn bánh quy không?"
Phương Mạch Mạch lắc đầu: "Tớ không ăn đâu."
"Anh hai tớ siêu lắm." Túc Minh thấy bạn không ăn thì cầm bánh về, thò tay lấy mấy cái bỏ vào miệng nhai: "Vèo vèo mấy cái là có thể đánh ngã người ta."
Phương Mạch Mạch nói: "Nhưng mà bây giờ cái người Du Tư kia cũng rất siêu."
"Đó là vì anh hai đang nhường đó." Túc Minh tràn đầy tự tin: "Phim hoạt hình luôn diễn vậy mà, nhân vật chính cuối cùng đều sẽ chiến thắng!"
Được Túc Minh an ủi, Phương Mạch Mạch bớt lo lắng hơn hẳn: "Vậy lỡ nhân vật chính không thắng thì sao?"
"Thế thì không qua được kiểm duyệt đâu." Túc Úc nghe hai nhóc con trò chuyện bèn chen mồm vào: "Nhân vật phản diện chiến thắng không phù hợp với giá trị quan của xã hội tiến bộ lạc quan, đài truyền hình nào dám chiếu cái này?"
"..." Bạch Quân: "Ông xem thi đấu thì xem đi tự dưng lôi giá trị quan ra nói làm gì? Với cả cái này mà so với phim được à?"
Du Tư nhìn sương khói đậm đặc bên dưới, vun vút rơi xuống, thủy linh quanh người nháy mắt trở nên rét lạnh, mặt đất dần hình thành băng mỏng. Khán giả trên khán đài bắt đầu thở ra sương trắng, khí lạnh đã thẩm thấu qua trận pháp lan ra ngoài, có thể thấy được bên trong còn lạnh cỡ nào.
[Vãi nồi, khí lạnh dữ dội thế, tôi không thấy được Túc Lê ở đâu.]
[Ban nãy tôi loáng thoáng thấy cậu ấy bị khói trói lại lôi xuống, aaaaa Du Tư xông tới kìa, mau trốn đi.]
Tình hình gần như nghiêng về một phía, Du Tư vung đao lao xuống, khi mà tất cả tưởng rằng thắng bại đã rõ, lại nghe được một tiếng keng lanh lảnh. Giữa sương khói nồng nặc bỗng bắn ra một chú chim lửa, khiến Du Tư phải lùi lại ba thước.
Hơi khói tan dần, chim lửa nhanh chóng lao xuống, khi tới gần mặt đất thì thu cánh lại đáp xuống.
Sương đã tan, Túc Lê tay trái cầm kiếm, tay phải bị một luồng sương khói vô hình trói chặt, nhưng dưới chân cậu là từng trận pháp đang nở rộ. Bảy trận pháp, từng vòng nối tiếp nhau, xuất hiện xung quanh cậu bé. Trận văn giao thoa khiến người xem không rõ là trận pháp gì, nhưng lớp băng mỏng bao phủ sàn đấu đang dần tan ra dưới tác dụng của chúng.
Tay phải của Túc Lê nhẹ nhàng kéo một cái, sương khói đang trói tay cậu lập tức tan biến. Cậu ngửa lên nhìn Du Tư trên cao: "Yêu pháp hệ thủy? Không, anh hẳn là am hiểu hai hệ thủy và phong. Chưa kể linh căn hệ thủy của anh thiên sắc bén, nên anh còn am hiểu yêu pháp hệ băng..."
Lỏa Ngư thời Hỗn Độn nổi tiếng với yêu pháp hai hệ thủy phong.
Du Tư cúi đầu nhìn cậu: "Vậy thì sao?"
Túc Lê hất kiếm, hỏa linh bắn ra rơi vào sương khói xung quanh, bá đạo làm chúng tan biến. Đối mặt với công kích từ Yêu tu hùng mạnh thiện ba hệ yêu pháp, cậu không những không e ngại mà còn hào phóng cười nói: "Không sao hết, chỉ là thấy thật thú vị thôi."
[Đó là cái gì!?]
[Sắc trời thay đổi.]
[Là đao vực của Du Tư!]
[Ôi trời... Cái này còn khủng khiếp hơn cả kiếm vực của Tạ Hòa Phong.]
[Má ơi hối hận quá, biết thế mua vé tới hiện trường xem!]
Trời dần tối, mây đen tích tụ, gió lốc điên cuồng.
Đan xen trong gió giật dường như còn có nước mưa, băng rôn treo trên Tầm Vân Các được linh lực cố định cũng bay phất phới, cờ hiệu các thứ bay phần phật lạch cạch, có vài khán giả còn bị thổi bay cả mũ.
Túc Minh cẩn thận che chở cho bánh quy của mình, ngửa đầu nhìn lên trời: "Oa----"
Túc Úc cốc đầu em trai: "Oa cái gì mà oa, đó là đao vực của đối thủ, không phải của bé Lê."
Túc Minh nghe vậy lập tức đổi giọng: "À ---"
Mà đứng dưới đao vực hùng mạnh như vậy, Túc Lê không chút hoảng hốt múa kiếm, bảy trận pháp dưới chân vẫn tiếp tục lan ra ngoài, trận văn đan xen, chồng thành một đồ đằng phức tạp. Từng cái từng cái, hỏa linh chạy theo trận văn, ánh lửa nhảy nhót, biến mặt đất thành một biển lửa.
Trên trời dưới đất là hai lãnh địa hoàn toàn khác biệt.
Ly Huyền Thính khẽ cười: "Tới rồi."
Ông ---
Tiếng trận pháp vận chuyển như gõ thẳng vào lòng, gõ lên trái tim của tất cả người có mặt ở đây.
Ông ---
Hỏa linh tán loạn như những đóa hoa lửa nở rộ, tạo thành một đóa sen đỏ trên trận văn.
Ông ---
Kiếm gỗ trong tay Túc Lê biến mất, sự bảo hộ cuối cùng đã biến mất.
Yêu đồng xinh đẹp xuất hiện, trong con ngươi rực rỡ nhảy nhót màu đỏ kì dị.
Bạch Quân không khỏi chấn động: "Giống như là Nghiệp Hỏa miêu tả trong sách..."
Túc Úc nhìn xuống, đây cũng là lần đầu cậu ta thấy trận pháp mạnh như vậy: "Trận? Không đúng, hình như không phải trận."
Túc Minh nhìn hỏa linh nhảy nhót trên mặt đất, lại nhìn những đóa sen lửa do chúng tạo thành, thán phục: "Oa---- Đẹp quá."