Edit: Ry
Kiếm vực hình thành, tất cả có cái nhìn mới với tình hình chiến cuộc.
Trên đài cao có mấy vị đại tông sư, trong đó không thiếu đại tông sư kiếm pháp. Trương Thủ Không thấy vậy hơi nhíu mày: "Tạ Hòa Phong đã dựng xong kiếm vực, tức là tiên cơ đã rơi vào tay cậu ta."
Một kiếm tu khác nói: "Ván này Túc Lê hỏng rồi, thằng bé đã coi thường Tạ Hòa Phong."
Đại sư trận pháp thấy thế cũng không biết mở miệng thế nào, với tình huống trước mắt thì tỉ lệ thắng của Túc Lê không đến 20%. Mà hiện giờ trong sân chỉ có một trận mở đầu, còn là Quyết Công Tự, ông thật sự không nghĩ ra Túc Lê sẽ làm gì để thay đổi cuộc chiến.
Trương Thủ Không khá tiếc nuối, ông cảm thấy đứa bé Túc Lê này chỉ còn thiếu một bước nữa là chiến thắng, thế mà lại khinh địch khi đấu với Tạ Hòa Phong.
[Vãi, kiếm vực của Tạ Hòa Phong, hay, thắng bại rõ rồi.]
[Không thể nào, huhu đừng mà, tôi muốn xem 7 trận thắng liên tiếp.]
[Kiếm vực của kiếm tu đã mở thì tương đương với kiếm tu đã tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất. Tình huống đó mà muốn đối phó với một trận tu không có bất cứ trận pháp phòng ngự nào thì đúng là siêu đơn giản.]
[Aaaaaaaaaaaaaaa Tạ Hòa Phong đỉnh quá!]
Sấm sét ầm ầm, Tạ Hòa Phong đứng im. Trên lôi đài, kiếm vực của anh đã hoàn toàn triển khai.
Anh nhìn Túc Lê ở cách mình không xa và thức mở đầu đang tỏa ánh đỏ dưới sàn đấu. Rõ ràng là sự tồn tại hết sức nhỏ yếu, anh lại không thể thả lỏng, như thể có thứ gì đang ẩn nấp bên dưới chờ anh.
"Chuẩn bị xong chưa?" Túc Lê ngửa đầu lên nhìn anh.
Tạ Hòa Phong sửng sốt, cảm giác nóng ruột càng thêm rõ rệt. Gần như là ngay giây sau anh đã vung kiếm tới, ánh chớp sau lưng hòa với ánh kiếm, mạnh mẽ vô cùng đâm về phía Túc Lê.
Cây kiếm gỗ của Túc Lê được giơ lên, trên thân kiếm lúc này ngưng tụ một lớp hào quang đỏ đậm, hỏa linh rất nồng, va chạm với kim linh trên kiếm của Tạ Hòa Phong.
Coong!
Hai kiếm chạm nhau.
Tạ Hòa Phong là tu sĩ hệ kim, trời sinh nhạy cảm với kiếm. Linh kiếm được bao bọc bởi kim linh của anh chính là thanh kiếm sắc bén nhất trong thế hệ kiếm tu hiện tại.
Ấy thế mà thanh kiếm gỗ như món đồ chơi dễ gãy của Túc Lê lại có thể vững vàng chống được linh kiếm của Tạ Hòa Phong, thậm chí ở trong kiếm vực của anh vẫn vững như Thái Sơn.
Túc Lê xoay cổ tay, hỏa linh chạy từ chuôi kiếm lên mũi kiếm, hừng hực bốc lên khiến cả hai phải tách ra. Cậu dùng kiếm làm điểm tựa, tụ lực bay lên không trung. Một trận pháp bỗng xuất hiện dưới chân cậu, trận văn nhanh chóng nở rộ.
[Vãi!? Túc Lê chặn được?]
[Cây kiếm gỗ kia làm từ gì thế, sao lại mạnh như vậy?]
[Đây là Tạ Hòa Phong đã có kiếm vực đó!]
[Cậu ấy bắt đầu bày trận, đù má đù má, nhanh quá vậy!?]
Túc Lê cử động, chân giẫm trên trận pháp, ngược gió mà đi. Cậu tự do xuyên thẳng qua kiếm vực đầy ánh chớp của Tạ Hòa Phong, chớp mắt đã tới trước mặt anh. Kiếm gỗ bọc trong hỏa linh va chạm với linh kiếm của Tạ Hòa Phong, tạo thành từng tầng sóng linh khí.
Một kiếm nữa!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
Hai bóng người bay lượn trong kiếm vực, mỗi lần va chạm là ánh kiếm lại bùng nổ. Sét tụ thành kiếm vực bao phủ lôi đài, từng tia sét vàng giáng xuống đuổi theo bóng người lao vun vút. Mà trong hoàn cảnh này, những nơi Túc Lê đi qua lại ngưng tụ thành hỏa văn cỡ nhỏ.
Hỏa văn dần lan tràn, biến thành một trận pháp phức tạp.
"Đây là..." Trương Thủ Không không khỏi đứng dậy, nghiêm mặt quan sát: "Đó là kiếm vực của Tạ Hòa Phong, sao Túc Lê có thể làm được?"
Kiếm vực của kiếm tu sẽ tăng cường tất cả năng lực của họ. Trong tình huống này, đối thủ muốn thắng kiếm tu ở giai đoạn đỉnh cao rõ ràng là một chuyện cực kì khó khăn. Nhưng Túc Lê chẳng những không bị kiếm vực của Tạ Hòa Phong đẩy lùi, mà còn đổi từ trạng thái tránh né trước đó sang càng đánh càng hăng.
"Tốc độ bày trận của thằng bé đang nhanh hơn..." Một vị tông sư khác nói: "Không đúng, trận pháp của Túc Lê không phải bây giờ mới bày."
[Từ từ? Mấy người có phát hiện là trận pháp của Túc Lê rất lạ không.]
[Tôi cũng nhìn ra, lần này cậu ấy không triển khai trận từ linh ấn...]
[Bày trận sao nhanh vậy được? Chẳng lẽ đây là giậm chân thành trận!?]
[Vãi chưởng mấy người nhìn kiếm của Túc Lê kìa!]
Khán giả được màn đạn nhắc nhở, bèn chú ý vào thân kiếm của Túc Lê. Nhưng cậu và Tạ Hòa Phong đánh quá nhanh, phải mất một lúc lâu họ mới thấy rõ được tình trạng của thanh kiếm. Thật ra thứ thay đổi không phải là thân kiếm, mà là hỏa linh trên thân kiếm.
Hỏa linh không còn che phủ thanh kiếm như ban đầu nữa, mà nó giống như một vật sống nghỉ ngơi trên thân kiếm.
Hỏa linh lúc này có hình dạng như một chú chim, trên thân chim bò đầy hoa văn kì lạ.
Đại sư trận pháp cẩn thận quan sát trận mở đầu của Túc Lê, bừng tỉnh: "Cậu ấy đang chờ."
"Nghĩa là sao?"
Đại sư trận pháp nói tiếp: "Trước đó khi Tạ Hòa Phong chiếm ưu thế, thật ra Túc Lê đã bố trí xong trận. Cậu ấy vẫn luôn đợi kiếm vực của Tạ Hòa Phong xuất hiện."
[Chờ kiếm vực xuất hiện? Đại sư nói vậy là có ý gì?]
[Túc Lê bị nước vào đầu à mà đợi Tạ Hòa Phong tiến vào trạng thái tốt nhất? Cậu ta không muốn thắng sao?]
[Nhưng Túc Lê lợi hại thật mà. Cậu ấy chỉ biết có kiếm pháp cơ bản mà còn có thể đánh qua đánh lại với Tạ Hòa Phong trong kiếm vực của anh ta.]
Chú chim trên cây kiếm gỗ ngày càng lớn, phần đuôi vẽ ra một vệt lửa thật dài trên không trung.
Mà đại sư trận pháp đối mặt với nghi hoặc của mọi người lại thản nhiên cười: "Bởi vì cậu ấy có sức mạnh để chờ. Ban đầu, Túc Lê không phải bày một trận mở đầu, mà là hai trận mở đầu."
Rầm ---
Túc Lê đạp gió bay lên, tránh đi sét vàng bổ xuống. Trận pháp nháy mắt thành hình dưới chân cậu, như là khắc ấn dừng giữa không trung, mỗi bước hình thành một cái. Thời gian dần trôi, kiếm vực của Tạ Hòa Phong xuất hiện những trận pháp màu đỏ có đường kính chừng một mét. Chúng lơ lửng trên không trung, không bị tia sét ảnh hưởng, như là dấu ấn mạnh mẽ đóng xuống kiếm vực của Tạ Hòa Phong.
Túc Lê dừng bước, tất cả thấy rõ tình trạng thân kiếm của cậu.
Chú chim lửa giương cánh, hóa thành phù văn bay lên đầu Túc Lê, hưởng ứng với Quyết Công Tự vẫn luôn tồn tại dưới chân, bay lượn quanh người cậu.
[Vãi nồi!!!! Đỉnh thế!!]
[Hai trận mở đầu!]
[Vãi nồi cái này tôi biết, là Quyết Ẩn Tự!]
[Ôi trời ơi, ngoài Quyết Công Tự cậu ấy bày ra trước mặt Tạ Hòa Phong ban đầu thì cậu ấy còn khắc Quyết Ẩn Tự trên thân kiếm.]
[Khoan... Cái này cũng có thể là cậu ta khắc sẵn từ trước mà? Kiểu làm vật dẫn giống mấy trận tu khác ấy.]
[Làm gì có? Ban đầu lúc cậu ấy rút kiếm ra tôi có thấy trận văn trên thân kiếm đâu.]
[Tại sao mọi người sốc vậy? Lúc thi trận pháp Túc Lê đã từng vẽ song trận rồi mà?]
[Song trận hôm đó sao sánh bằng cái này được. Đây là hai trận mở đầu đó. Mẹ nó, đầu óc cậu ấy làm từ gì vậy?!]
Trận pháp yêu cầu suy tính cực kì nhiều, trận tu có thể khống chế nhiều trận pháp chứng tỏ họ có khả năng nhìn đại cục rất mạnh.
Bố trí song trận thật ra chỉ cần tính đúng trận văn là được, trận tu cao cấp nào cũng có thể thực hiện. Nếu là song trận có độ khó cao thì tỉ lệ thành công sẽ thấp hơn một chút.
Phòng phát sóng hoàn toàn bùng nổ, có người không hiểu chuyện gì đang diễn ra, có người lại cho rằng song trận thì cũng bình thường, có người thì sốc nặng. Các loại nghi vấn nhanh chóng được giải đáp, bởi vì nhân viên đã đi hỏi thẳng đại sư trận pháp có mặt trong ban tổ chức.
Đại sư vốn đang thảo luận chiến cuộc với các tông sư khác, nghe nhân viên tới hỏi thì cũng kiên nhẫn giải thích: "Đó là bởi vì đây không phải song trận bình thường. Trận mở đầu không giống các trận pháp khác. Các trận khác là một chậu hoa bị hạn chế rất nhiều, còn trận mở đầu là một mảnh ruộng rộng lớn. Trong chậu, cậu chỉ có thể trồng nhiều nhất vài ba loại cây để thu hoạch, nhưng trận mở đầu thì có thể phát triển thành bất cứ trận pháp nào phù hợp, từ đó trồng ra đủ loại cây trái."
Đại sư trận pháp nói tiếp: "Tức là, cậu chăm sóc hai chậu hoa thì không tốn nhiều công sức. Nhưng chăm sóc hai cánh đồng... So sánh như vậy, cậu thấy cái nào khó hơn?"
[Vẫn chưa hiểu... Tóm lại là trận mở đầu rất khó đúng không?]
[Nói thế này nhé, bây giờ có rất nhiều trận tu ngay cả trận mở đầu cũng vẽ không xong, có người còn không biết vẽ cái này. Tất cả đều áp dụng trò vẽ sẵn rồi đặt vào vật dẫn, đâu có ai dùng trận mở đầu làm cốt lõi xây dựng hệ thống chiến đấu? (đang tự chửi bản thân đây)]
[Thức mở đầu là cách chiến đấu của trận tu ngàn năm trước, bị tân trận pháp đào thải.]
[Mấy người đừng thấy trận mở đầu dễ vẽ hơn trận pháp bình thường mà lầm, cái khó là đoạn phát triển thành trận pháp phù hợp kìa. Có rất nhiều trận pháp là trận độc lập, ông điều khiển hai cái trận pháp bình thường là điều khiển hai cái trận pháp thôi. Nhưng trận mở đầu, nó thật sự chỉ là mở đầu. Hai cái trận mở đầu tương đương với ông phải điều khiển hai hệ thống sẽ tạo thành các loại trận pháp khác nhau... Tức là phải làm hai việc cùng lúc.]
[Này đâu chỉ là làm hai việc! Cậu ấy còn phải đấu với Tạ Hòa Phong nữa, là làm ba việc!]
Quyết Ẩn Tự vừa hiện, tất cả trận pháp bị Túc Lê che giấu cũng hiện lên.
Từng trận pháp màu đỏ lơ lửng trên không trung, bất chấp sét vàng liên tục công kích vẫn sừng sững ở đó, chờ lệnh của trận chủ.
Tạ Hòa Phong đanh mặt nhìn những trận pháp này, trong đầu lập tức rà lại tất cả hành vi của Túc Lê trước khi kiếm vực hình thành. Hóa ra né tránh và chạy trốn của cậu không hề chật vật, mà là cậu đang liên tục bày trận pháp dưới sự yểm hộ của Quyết Ẩn Tự trên thân kiếm. Anh lại coi chúng như ấn đỏ trung tâm của trận văn, đây là sơ suất.
Rõ ràng là đang trong kiếm vực, kiếm vực của anh, lại bị một trận tu xé nát, bằng những trận pháp trông tưởng như đơn giản lại rất khó phá hủy này.
Tạ Hòa Phong đột nhiên xông lên, một chiêu, hai chiêu, ba chiêu...
Mỗi lần va chạm với thanh kiếm gỗ kia, anh có thể cảm giác được mình bị hỏa linh hùng hậu ăn mòn. Nhờ có cả đống trận pháp bổ trợ, hỏa linh quanh đây ngày càng sinh động, khiến kim linh trong kiếm vực cũng yếu dần. Rõ ràng Túc Lê không dùng nhiều sức, anh lại cảm giác mỗi lần va chạm trở nên nặng hơn.
"Hãy vững lòng." Tiếng Túc Lê đột nhiên vang lên: "Không phải kiếm của ta nặng, mà là kiếm của anh chậm đi."
Tạ Hòa Phong sững sờ, cảm giác kì quái trong lòng được phóng đại vô hạn.
Từng chút từng chút, cơ thể anh không khỏi run rẩy, dường như nhìn thấy cái gì.
Trên không trung, tất cả trận pháp sáng lên ánh đỏ trở thành yểm hộ cho Túc Lê. Cậu tự do xuyên qua sàn đấu, mỗi một lần công kích đều bất ngờ, vừa nhanh vừa mạnh. Rõ ràng Túc Lê không hề dùng kiếm pháp gì cao cấp, mỗi chiêu đều là đâm chém cơ bản nhất, lại khiến Tạ Hòa Phong cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Như thể trước mặt là bức tường cao lớn kín kẽ, kiếm của anh không thể khiến nó rung chuyển.
Điều này khiến Tạ Hòa Phong ngầm cảm nhận được nỗi sợ của mình, là nỗi sợ khi phải đối mặt với bình cảnh sắp tới, đối mặt với con đường tu hành càng lên cao càng mờ mịt, một lần nữa cảm nhận được ranh giới giữa mình với đất trời.
Cầu đạo là vô tận, tu luyện là vô biên.
Anh cho là mình rất mạnh, thực tế anh vẫn luôn nhỏ yếu, nông cạn.
Ánh vàng tụ lại, Tạ Hòa Phong xông thẳng lên, một kiếm xuyên qua trận pháp, va chạm chính diện với Túc Lê.
Chú chim lửa vạch một đường thật dài, đối mặt với tia sét bổ từ trên cao xuống, phát ra tiếng keng keng chấn động.
Du Tư đứng phắt dậy, nhìn Tạ Hòa Phong trên không trung, trong mắt là sự khó tin.
Trương Thủ Không ngồi ở ghế ban tổ chức cũng sững sờ, con ngươi phản chiếu cảnh tượng trong sàn đấu: "Bỏ qua tất cả kiếm pháp, đấu kiếm một cách giản dị nhất..."
Thích trưởng lão núp trong tối nhìn lôi đài, con mắt đục ngầu lóe lên sự điên cuồng: "Sao có thể như vậy?"
Trên đài cao, các đại tông sư kiếm tu đứng dậy, chắp tay nghiêm mặt quan sát trận chiến trên không trung. Một vị cảm thán: "Không tầm thường, hai đứa bé này quá không tầm thường!"
-
Tu sĩ trên khán đài ngồi không yên, lần lượt đứng dậy, ngỡ ngàng nhìn hai bóng người qua lại trên không trung. Họ không phân biệt được đó rốt cuộc là kiếm hay là trận, là trận hay là người, là Túc Lê hay là Tạ Hòa Phong, tất cả bị đưa vào một cảnh giới kì lạ và diệu kì.
Trời dường như tối xuống, kiếm vực trên không trung không hề suy yếu, trận pháp màu đỏ lại ngày càng nhiều.
Tiếng chim réo vang, tiếng sét đánh ầm ầm, tiếng kiếm va chạm.
"Tạ Hòa Phong đã ngộ." Trần Kinh Hạc bình luận: "Kiếm tu Nhân tộc ngày ngay cũng không phải là không còn ai."
Nói rồi y chú ý tới Ly Huyền Thính bên cạnh, ngẩn ra: "Huyền Thính, sao vậy?"
"Không có gì." Ly Huyền Thính mỉm cười trước những hình ảnh trùng điệp này, ánh mắt tập trung vào một bóng hình, nhớ đến thiếu niên áo đỏ rực rỡ.
"Chỉ là nhớ tới năm xưa, hắn cũng từng dạy ta học kiếm như vậy."
Rất ngang ngược, rất tùy ý, bổ từng kiếm xuống, mạnh đến nỗi tay hắn tê rần.
Ly Huyền Thính nhắm mắt lại, nhớ rõ từng giây từng phút của tháng ngày ấy.
Thiếu niên thoải mái múa kiếm, Phượng Hoàng giương cánh bay lượn trên trời cao.
Khi cầm kiếm cậu không hề sợ hãi, lúc hướng đạo cũng bình thản vô tư, cùng với ý cười như gió ngày xuân.
Từ rất nhiều năm về trước, Ly Huyền Thính vẫn luôn truy tìm một người như vậy.
"Mama, đó là gì thế?"
Túc Minh ngửa đầu nhìn cảnh chiến đấu hừng hực trên không trung. Nhóc không miêu tả được, nhưng có một cảm giác dẫn dắt mơ hồ. Dường như nhóc không thấy được bóng người, mà chỉ có hai thanh kiếm.
Mẹ Túc xoa đầu con: "Con à, đó là kiếm tâm."
"Là trái tim người cầm kiếm vô dục vô cầu, chỉ thuần túy theo đuổi kiếm đạo chí cao vô thượng."