Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 102: Chiến thắng.



Edit: Ry

[Vãi, mặt đất đỏ rực luôn!]

[Thủy khắc hỏa mà đúng không, hỏa linh của Túc Lê lại bá đạo vậy ư?]

[Ôi trời, trận pháp gì đây... Tôi không nhận ra trận văn nào hết!]

[Hồng Liên... Tôi sốc thật đấy, đây thật sự là hội võ đạo à? Cảm giác như đang xem đại tông sư PK vậy.]

Ban tổ chức, Trần lão tiên sinh là người đầu tiên đứng dậy, vội vàng chạy tới chỗ rào chắn, chăm chú quan sát trận pháp bên dưới. Đây không phải trận pháp được ghi chép trong sách cổ, trận văn phức tạp như vậy ông chưa từng thấy, thậm chí cũng không thể nhìn ra nó là loại trận pháp gì.

"Hồng Liên Nghiệp Hỏa." Trần lão tiên sinh: "Trận pháp Thượng Cổ... Hỏa linh bá đạo như vậy, chẳng lẽ là..."

Lúc này, có mấy lão tiên sinh đi chung với nhau đứng trên cầu thang chỗ khán đài, thanh niên đứng cạnh họ nói: "May quá vẫn kịp."

Cậu ta dừng bước, bị cảnh tượng hoàn toàn trái ngược giữa trên trời và dưới đất hấp dẫn, không khỏi thốt lên: "Thái sư phụ, đây là gì..."

Ông lão đi đầu vuốt râu nhìn lên rồi nhìn xuống: "Phong linh và thủy linh hình thành đao vực vô thượng, hỏa linh hội tụ ra Hồng Liên... Chư vị, lần này không uổng công tới đây."

Một ông lão đứng cạnh thấy thế nói: "Ông cũng đừng ra vẻ nữa, ông nhận ra Hồng Liên kia không?"

"Già rồi, không nhận ra được." Đôi mắt ông lão kia hiện ánh lệ: "Chỉ là bỗng nhớ tới hồi bé."

"Lão cũng nhớ à?" Một ông lão khác nói: "Tưởng lão nói là không nhớ gì thời giới tu đạo loạn lạc mà?"

Ông lão dẫn đầu bật cười ha hả: "Đúng là thế, bao nhiêu năm rồi, sao ta còn nhớ được chuyện hồi đó chứ."

"Chỉ là ta thấy mình rất may mắn, may mắn thế đạo này còn có phản tổ, còn người có đại khí vận." Ông lão nhìn đóa sen lửa dưới kia, cảm khái: "Cũng may ta sống được đủ lâu... Trước khi ta chết già thì trận pháp sẽ không xuống dốc trong tay chúng ta."

Thanh niên kia nghe được không khỏi hỏi: "Thái sư phụ, ngài buồn lắm ạ?"

"Con à, đây là ta đang vui."

Trong sân, cuộc chiến của Du Tư và Túc Lê đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trận pháp bên ngoài, hai vị đại sư phụ trách duy trì trận pháp buộc phải chạy vào tự tay củng cố, tránh cho lan tới khán đài.

Du Tư nhìn mặt đất nở rộ những đóa sen lửa, tay cầm trường đao chĩa về phía trước. Đao vực trên trời chuyển động theo y, gió thét gào, mưa to như trút nước, muôn vàn đao ý theo nước mưa giáng xuống mặt đất, lại không thể rung chuyển sen đỏ bên dưới.

Đứa bé đứng giữa biển hoa, mưa gió xung quanh chẳng ảnh hưởng gì tới cậu.

Chớp mắt sau, cậu bỗng nhảy lên, Nghiệp Hỏa Hồng Liên theo bước chân cậu dâng cao. Du Tư thả người xuống, đao trong tay y hóa thành vô hình, đao ý từng tầng càng thêm lạnh thấu xương. Y lấn người về phía trước, bổ mạnh đao vào mặt Túc Lê.

Keng ---

Một đóa sen nở trước mặt đứa nhỏ, hóa thành mồi lửa, thành thanh kiếm chặn đứng đao của Du Tư. Y nhấc đao đánh tiếp, một loạt biến chiêu ập tới, tiếng va chạm lanh lảnh, lại một đóa sen nữa chặn lại.

Mưa gió mạnh hơn, mỗi giọt nước mưa bén nhọn như thể lấy được mạng người.

Rào rào, trút xuống những đóa sen.

Rào rào, chiêu thức của Du Tư liên tiếp phủ xuống, sen đỏ giữa không trung lần lượt hóa thành những thanh kiếm lửa.

[Má ơi... Gì đây!]

[Kiếm? Hay là trận? Tôi không nhìn ra nữa.]

[Rùng mình thật đấy, hai người này thật đáng sợ.]

Du Tư ở trên cao nhìn xuống Túc Lê, như là Lỏa Ngư ngàn vạn năm trước nhìn xuống Phượng Hoàng non nớt.

Sinh vật nhỏ bé lại có một sự lớn mạnh vô hình đó tưởng như xuyên qua truyền thừa xuất hiện trước mắt y. Mỗi chiêu thức y lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt cậu lại tràn đầy sơ hở, dù là Quyết Thủy Long Bát Phương, hay là đao vực hội tụ vô vàn tâm huyết, tất cả trông như có thể dễ dàng nuốt chửng đứa bé này, nhưng cậu lại chẳng có chút nào sợ hãi.

Đây là chênh lệch.

'Du Tư, con đang sợ.' Tiếng của sư tôn Ưng Trường Không một lần nữa vang lên bên tai.

Túc Lê lơ lửng giữa không trung, ngửa đầu nhìn Du Tư: "Anh đang sợ cái gì?"

Ánh mắt Du Tư rét lạnh: "Ta không sợ gì hết."

Túc Lê hỏi: "Vậy anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Chuẩn bị xong chưa?

Từng đoá từng đoá sen tụ lại, kiếm lửa đang lơ lửng cũng hội tụ.

Giống như là ngàn vạn binh sĩ chờ hiệu lệnh.

Du Tư cứng đờ, giây phút nhìn thấy sen lửa bên dưới chân Túc Lê biến động, một nỗi sợ với điều mình không biết tự nhiên sinh ra.

Đối thoại thuở nhỏ với Ưng Trường Không dường như lại hiển hiện. Sư tôn hỏi y sợ cái gì, trước kia Du Tư không rõ, cho tới sau này, ngày qua ngày bị truyền thừa ảnh hưởng, y mới hiểu là mình sợ thất bại. Nhất là trận chiến thất bại trước Phượng Hoàng trong kí ức của Lỏa Ngư, càng dễ nuôi ra nỗi sợ với thua cuộc trong lòng y.

Ưng Trường Không hỏi y, câu trả lời lúc ấy của Du Tư là không sợ gì hết.

Du Tư tự nhận mình là người hiếu thắng, y khát vọng có thể gặp được người mạnh hơn trong thế hệ của mình, cũng khát vọng dưới sự dạy bảo của sư tôn, mình sẽ trở thành người mạnh nhất. Trận chiến bất phân thắng bại năm đó với Tạ Hòa Phong là trắc trở duy nhất y gặp phải trong nhiều năm. Một khi gặp phải thất bại, y sẽ càng cố gắng gấp bội, sốt ruột muốn giành chiến thắng. Có Ưng Trường Không dạy bảo, Du Tư cũng tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ vượt qua sư tôn.

Y có truyền thừa, nhưng y sẽ không giống Lỏa Ngư thời Hỗn Độn khuất phục trước nỗi sợ nhỏ yếu.

Nhưng giờ này phút này, nhìn thấy biển lửa bên dưới, y bỗng nhận ra kiên trì mấy trăm năm qua của mình không còn giống trước nữa.

Thật ra y vẫn luôn bị truyền thừa của Lỏa Ngư ảnh hưởng, thời gian trôi đi, y dần khuất phục trong nỗi sợ không tên.

'Du Tư, thất bại không đáng sợ. Con không phải Lỏa Ngư, thành công cũng không đến từ so bì với người cùng thế hệ, mà là đột phá khi con tiến lên.'

'Thất bại cũng không cần sợ, người sống một đời đừng bao giờ sợ tiến về phía trước, đừng để quá khứ trở thành chướng ngại vật của con.'

'Con gặp được cường giả không thể vượt qua, nhưng đó không phải là thất bại, mà là phá hủy để gầy dựng.'

"Đó là cái gì!?"

"Là kiếm ư?"

"Nhưng chúng được tạo từ trận pháp mà?"

Trong mưa gió, khán giả không mở nổi mắt, nhưng vẫn muốn nhìn rõ hình dáng thật sự của rừng sen lửa.

Hồng Liên là kiếm, Nghiệp Hỏa vô thượng.

Trần lão tiên sinh kích động vịn rào chắn: "Đó là kiếm trận."

Trong biển lửa, Túc Lê giơ tay, Hồng Liên theo lệnh cậu dần bay lên cao.

Chúng chờ thời cơ, giây phút tay Túc Lê hạ xuống, tưởng như có ngàn vạn kiếm lửa phóng về phía chân trời.

Tất cả xảy ra trong một chớp mắt, xé rách đao vực trên cao, mưa gió tản đi, cuối cùng nở rộ biển lửa như hoa trên không trung.

[Ôi...]

[Đây là trận pháp à? Đẹp quá.]

[Lần đầu tôi thấy trận pháp mạnh như vậy.]

Các đại tông sư trong ban tổ chức thật sự được chứng kiến quá nhiều bất ngờ trong hội võ đạo năm nay. Nhưng bất ngờ nhất vẫn là ở trận chung kết này, dù là tam hệ yêu pháp của Du Tư hay là trận pháp đặc biệt của Túc Lê, tất cả đều là những công pháp không ghi chép trong sách sử. Hai vị Yêu tộc có truyền thừa phản tổ đã mang lại cho họ một trận quyết đấu mãn nhãn.

Đại tông sư Yêu tộc thấy các đại tông sư Nhân tộc nhăm nhe đi xuống thì nói: "Chư vị, hai người bên dưới là nhân tài mới nổi của tộc ta, chư vị có sốt ruột có yêu tài thì lúc này cũng nên ưu tiên quy định của hội võ đạo."

[Ai thắng vậy?]

[Không thấy gì hết! Tôi vẫn chưa nhìn thấy hai người họ.]

Ánh lửa tan đi, yêu tướng Nguyệt Lý xuất hiện trên không trung.

Du Tư nhếch nhác vô cùng, lảo đảo rơi xuống, miễn cưỡng dùng đao chống. Mà bên còn lại, Túc Lê vẫn đang bay, sen đỏ dưới chân cậu đã biến mất, chỉ còn bảy trận pháp đang vận chuyển, từng vòng nối nhau.

Du Tư lau vết máu bên miệng, rõ ràng là thua, y lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Giống như là tầng gông xiềng mà truyền thừa trói buộc y đã hoàn toàn bị phá vỡ, xé bỏ những kiêu ngạo tự cho mình là đúng, dạy y tỉnh táo thừa nhận thất bại.

"Ta thua rồi." Du Tư thản nhiên nói.

Túc Lê nhìn y, không nói gì.

Du Tư thu đao đứng dậy, ánh mắt nhìn Túc Lê đã trở nên khác biệt: "Trước đó ta vẫn luôn không hiểu."

Túc Lê: "Chuyện gì."

Du Tư nghiêm túc nhìn cậu: "Tại sao Tạ Hòa Phong lại bỏ thi đấu sau khi tỉ thí với cậu."

Mặt mày y đăm chiêu: "Nhưng hẳn là sẽ còn lần sau. Ta muốn đánh với cậu lần nữa."

Túc Lê nhìn khuôn mặt dù thua cuộc vẫn tràn trề tự tin của Du Tư, không khỏi cười nói: "Vậy lần sau có sợ thua không?"

"Ta chưa từng sợ thua." Du Tư chắp tay: "Chúc mừng."

Túc Lê gật đầu: "Cảm ơn."

Một tiếng chúc mừng vang lên, khán đài cũng bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

[Trời ơi, đây là người chiến thắng trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ của giới đạo tu đúng không?]

[Tôi nói không nên lời nữa rồi, Túc Lê thắng!?]

[Tôi vẫn chưa thoát khỏi cái trận pháp kia, tôi muốn học trận pháp.]

[Đó là cái gì vậy...]

[Aaaaaaaaaaa tiểu tiên sinh là tuyệt nhất.]

Người chủ trì kích động tuyên bố: "Thắng bại đã phân, người chiến thắng của tổ 500 năm trong hội võ đạo lần này là Túc Lê đến từ Yêu tộc!"

Tiếng hoan hô ủng hộ nối nhau vang lên, người chủ trì há to miệng, dường như còn đang tuyên bố gì.

Mà hai nhân vật chính đã kiệt sức, không có tâm tư nghe hắn lải nhải. Du Tư không có sức để đứng, thu đao lại ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

Túc Lê cũng cạn sạch linh lực. Dựng trận lớn như vậy không phải chuyện dễ dàng, trong mắt người ngoài thì nó rất mạnh, nhưng linh lực dự trữ của cậu không bằng Du Tư, cũng không bằng Tạ Hòa Phong. Có điều những cuộc chiến như vậy thời Thượng Cổ cậu đã đấu vô số lần, thật ra chiến đấu vượt cấp cũng chẳng có gì, chỉ là mệt thôi.

Cậu tiện tay nhặt cục đá, vẽ một trận tụ linh giữa mình và Du Tư, sau đó cũng ngồi bệt xuống, bắt đầu nghĩ tí nữa nên đi đâu ăn.

Tốc độ tụ linh của trận tụ linh cực nhanh, Du Tư ngạc nhiên, sau đó nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Túc Lê nhìn pháo mừng bắn tung tóe hai bên, tiếng hò reo khen ngợi vẫn còn ầm vang. Lâu rồi cậu mới có một trận đánh thoải mái như vậy, thậm chí còn nhớ ra vài kí ức vụn vặt.

Những kí ức này hẳn là từ xa xưa trước cả thời Thượng Cổ, là cảnh cậu đấu với một đại yêu khác ở Hỗn Độn. Lúc đấu với Du Tư, thứ gì đó ẩn sâu trong thần hồn cậu bị kích thích, Túc Lê không cần nghĩ nhiều đã biết công pháp của y là gì. Và trước cả khi cậu kịp nghĩ ra, cơ thể đã tự động thực thi biện pháp đối phó.

Thời Hỗn Độn, cậu đã in sâu những kinh nghiệm chiến đấu này vào thần hồn.

"Lỏa Ngư." Túc Lê lẩm bẩm.

Du Tư không nghe thấy, y khôi phục được chút linh lực, nhìn thấy bên ban tổ chức có người đi xuống, bèn nói: "Cậu hãy coi chừng Kiếm Tông."

Túc Lê giật mình: "Kiếm Tông?"

"Ta cũng không rõ lắm. Hôm trước có người dùng danh nghĩa của Kiếm Tông đưa thư cho ta." Du Tư khép hờ yêu đồng: "Hội võ đạo lần này không mấy yên ổn, cậu nên cẩn thận thì hơn."

-

Trên khán đài, tiếng hoan hô của nhà họ Túc kịch liệt hơn ai hết. Túc Úc và Túc Minh hét muốn rách cổ họng, băng rôn đã bị gió thổi đi đâu rồi, Túc Úc tiện tay rút một lá cờ cổ vũ, đứng lên cao khua khoắng. Ba Túc đeo kính, nhấn điện thoại chuẩn bị nghi thức ăn mừng: "Tiệc đã đặt mấy chục mâm, mời các trưởng lão trong tộc, còn có bạn của tụi nhỏ với..."

"Thế về núi Tức Linh rồi tổ chức." Mẹ Túc dứt khoát từ chối các cuộc gọi chúc mừng: "Bên này còn chuyện chưa xử lý xong."

Trần Kinh Hạc vắt áo khoác âu phục trên khuỷu tay, nghiêm mặt nhìn video trên điện thoại. Trong video là Thích trưởng lão, y thoát ra, gửi cho người đứng đầu Kiếm Tông hiện tại là Trương Thủ Không của Thiên Nguyên kiếm phái, nói với Túc Thanh Phong: "Trông tụi nhỏ đi, anh xuống dưới đón Phượng Hoàng đại nhân."

Phong Yêu khựng lại: "Có cần tôi hỗ trợ không?"

"Cậu để ý tình huống xung quanh, lát nữa phải đưa bọn trẻ tới nơi an toàn." Trần Kinh Hạc nghiêm túc: "Mặc dù chuyện vẫn đang diễn ra theo kế hoạch của chúng ta, nhưng ta có linh cảm không lành."

Vừa rồi y đã liên lạc với người của tộc Huyền Hạc bên ngoài, việc khẩn cấp bây giờ là lấy Chuông Thiên Thu rồi mau chóng rời khỏi đây, tránh có thêm sự cố.

"Tam Thủy kiếm phái ra tay ư?" Ba Túc ngạc nhiên.

"Người của anh mới gửi tin, bọn họ bắt được Đan Tu Dương rồi, nhưng có vẻ gã đã trao đổi trước với Tam Thủy kiếm phái, bọn họ chưa thẩm vấn được gì." Trần Kinh Hạc nhìn video trong điện thoại: "Bọn họ đã bố trí... Chẳng lẽ mấy tên này định ra tay ngay trước khi phần thưởng được trao xuống? Nhưng anh không hiểu, ở đây có cả đống đại tông sư, bọn chúng muốn ra tay thế nào trước mặt họ?"

Mẹ Túc lo lắng: "Vậy lỡ đại tông sư không chú ý hoặc không thể ra tay thì sao?"

Ba Túc nháy mắt nghĩ ra: "Đấu trường này là do Liên Minh Đạo Tu Nhân Tộc phụ trách?"

"Đúng, Yêu tộc không tham gia chuyện này." Trần Kinh Hạc bừng tỉnh, cúi đầu gửi tin nhắn, lại nhìn lên đài cao chỗ ban tổ chức, ánh mắt thay đổi: "Không ổn."

Trên đài cao, Minh Chủ Đạo Tu vừa đứng dậy vừa nói chuyện với các đại tông sư khác, có vẻ như chuẩn bị xuống dưới trao giải.

Trần Kinh Hạc nhìn sang Phương Thủ Ý ở bên kia, cất giọng hỏi: "Phương đạo trưởng, Lồng Sơn Hà mà Kiếm Tông truyền thừa hiện đang do kiếm phái nào trông giữ?"

Phương Thủ Ý đang nhìn bên dưới, nghe Trần Kinh Hạc hỏi vậy khá bất ngờ: "Năm ngoái mới chuyển giao tới Tam Thủy kiếm phái, có vấn đề gì không?"

Trần Kinh Hạc xanh mặt: "Có vấn đề, họ Thích kia muốn đổi trắng thay đen, đổ hết tội cho Đan Tu Dương."

Ba Túc sững sờ: "Tam Thủy kiếm phái điên rồi hả? Đây là hội võ đạo, có nhiều đại tông sư ở đây như vậy, Tam Thủy kiếm phái muốn kết thù với ban tổ chức ư?"

Tam Thủy kiếm phái và Đan Tu Dương muốn cướp Chuông Thiên Thu, nhiều lần lén đi trộm nhưng không được, cuối cùng quyết định cướp nó trước mặt bàn dân thiên hạ.

"Họ Thích không biết Đan Tu Dương đã bị bắt, giờ gã mất liên lạc, kế hoạch của chúng đã bại lộ. Lão muốn nhân cơ hội này làm rối mọi chuyện rồi tranh thủ lúc hỗn loạn trộm đi Chuông Thiên Thu, sau đó đẩy tất cả trách nhiệm cho Đan Tu Dương." Trần Kinh Hạc nhanh chóng chải vuốt tình huống: "Trong mắt người ngoài, Chuông Thiên Thu chỉ là một món linh vật siêu cấp, nếu mất thì cũng không liên quan gì tới họ, chuyện lộ ra thì chỉ có hội võ đạo mất mặt. Sau đó lão hoàn toàn có thể đẩy hết tội cho Đan Tu Dương, bởi vì gã là tội đồ của Kiếm Tông, nếu gã nhân cơ hội gây chuyện ở hội võ đạo thì cũng hợp tình hợp lý."

Ly Huyền Thính nghe mấy người thảo luận, quay đầu nhìn xuống dưới. Nhân viên bưng phần thưởng đang dần đi tới chính giữa lôi đài.

Hắn nói: "Trận pháp của lôi đài vẫn chưa được thu hồi."

"Có thể vào trong không?" Trần Kinh Hạc hỏi.

"Có." Ly Huyền Thính hỏi: "Có kiếm không?"

"Đây." Trần Kinh Hạc phất tay, ném một thanh kiếm cho Ly Huyền Thính, hắn bắt lấy: "Kiếm đúc thì huyền thiết ngàn năm, hẳn là có thể chống đỡ."

"Cảm ơn."

Ly Huyền Thính dứt khoát nhảy lên, rời khỏi khán đài trên cao. Trường kiếm trong tay hắn cắm thẳng vào trận pháp lơ lửng trên không trung, khiến người xung quanh nhốn nháo.

"Trời đất có đứa bé nhảy xuống kìa!?"

"Thằng bé đó làm gì vậy, trên không trung có trận pháp phòng hộ đó, sẽ bị ngộ thương!"

"Mọi người nhìn kìa, kiếm của cậu bé đó!"

Trường kiếm màu bạc cắm vào trận pháp vô hình trên không trung, dưới sự chứng kiến của tất cả, lấy lỗ kiếm làm trung tâm, trận pháp dần xuất hiện vết rách.

Cùng lúc đó, Túc Lê ở trong sân cũng phát hiện biến động, liếc nhìn người nào đó, chỉ trong chớp mắt đã lao tới võ đài, gần như ra tay cùng lúc tới Ly Huyền Thính.

"Trận pháp vỡ?!"

"Trời ơi, chuyện gì vậy!?"

Nhân viên đang bưng phần thưởng vẫn chưa ngừng chân, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen, bàn tay vươn ra từ đó, nhắm vào phần thưởng.

Đúng ở thời điểm này, Ly Huyền Thính hất cái khay đựng phần thưởng đi, mấy món linh vật cao cấp đặt trên đó bị đánh rơi, Túc Lê nhanh tay bắt lấy Chuông Thiên Thu.

Sự cố đột nhiên xảy ra khiến người ở trong lẫn ngoài sửng sốt, mấy vị đại tông sư ở trên đài cao giờ mới chú ý bên cạnh nhân viên có một lỗ đen. Họ đang định ra tay, Lồng Sơn Hà đột ngột được kích hoạt, ngăn chặn linh lực của họ.

Các đại tông sư sững sờ, Trương Thủ Không lập tức nhìn sang môn chủ Tam Thủy kiếm phái: "Lồng Sơn Hà!? Thích môn chủ, chuyện quái gì đây!?"

Môn chủ Tam Thủy kiếm phái cũng chết sững: "Ta không biết, Lồng Sơn Hà đáng lẽ phải ở trong cấm địa mới đúng..."

Bên dưới, bàn tay vươn ra từ hố đen thấy tình thế không ổn định rút lui, Túc Lê thoáng cái đã dịch chuyển tới, tóm chặt bàn tay kia, cười gằn: "Muốn chạy à?"

Sau đó cậu dùng sức, lôi chủ nhân của bàn tay ra ngoài.