Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 104: Yêu tướng.



Edit: Ry

Oanh liệt vẫn còn đang tiếp tục, rất nhiều người đã rút lui tới vị trí an toàn, nhìn đấu trường lung lay chực đổ. Trên mạng cũng nhao nhao không kém, dân mạng thấy livestream tắt thì chạy lên diễn đàn mở bài bàn luận.

[Coi màn hình toàn bông tuyết nè...]

[Lại hối hận, đáng lẽ nên mua vé tới hiện trường xem.]

[Ở thủ đô, đã chạy tới núi Tùng Lâm.]

[Tôi phát hiện mình đúng là hóng hớt vượt biên giới luôn á, có ai cung cấp thông tin anh đẹp trai cầm kiếm kia là ai được không?]

[Đây là thi đấu lớn nhất trong ngàn năm qua của giới tu đạo... Thế mà giờ đấu trường sắp sập luôn rồi.]

Ban tổ chức, Minh Chủ Đạo Tu xem hết tư liệu trên laptop, không hề biết Kiếm Tông thế mà lại có bê bối nhường này.

Kiếm Tông vốn là một thể, trước đó vì quyền lợi và lưu phái nên mới chia cắt, tạo thành Thiên Nguyên kiếm phái cầm đầu các đại kiếm phái hiện giờ. Nhưng phần tư liệu này cho thấy, chuyện lưu phái chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất vẫn là Kiếm Tông có quá nhiều mâu thuẫn phức tạp, từ tranh giành kiếm tịch... Cho đến có tu sĩ vì muốn mạnh hơn mà đi đường ngang ngõ tắt.

Đan Tu Dương là người đầu tiên, nhưng năm đó không chỉ có mình gã, chỉ là gã tu luyện tà kiếm nên chuyện mới chấn động tới mức ai cũng biết, Kiếm Tông buộc phải ra lệnh truy nã. Đây chỉ là khởi đầu, về sau còn tra ra có vài kẻ thầm cấu kết, động tới nền móng của Kiếm Tông. Lúc ấy để bảo vệ các đệ tử khác, không để uy danh của Kiếm Tông hủy hoại, Trương Thủ Không mới lấy lưu phái làm cớ để Kiếm Tông phân tách thành các phái nhỏ.

Những năm qua nội bộ của Kiếm Tông cũng không hài hòa như mặt ngoài thể hiện. Bê bối năm đó khiến Trương Thủ Không phần nào dự đoán được, nhưng ông cũng không ngờ đến nay Tam Thủy kiếm phái vẫn còn ngấm ngầm âm mưu. Trần Kinh Hạc đích thân tới đưa thông tin, ông mới biết Tam Thủy kiếm phái có liên hệ với Đan Tu Dương, những năm qua Đan Tu Dương có thể nhiều lần tránh khỏi truy lùng của Kiếm Tông đều là nhờ Tam Thủy kiếm phái báo tin cho gã.

"Kiếm Tông phụ trách phòng ngự của hội võ đạo lần này, đấu trường cũng do Kiếm Tông thẩm tra." Minh Chủ Đạo Tu nhìn về phía Thích môn chủ của Tam Thủy kiếm phái: "Lồng Sơn Hà là ngươi bố trí, tu sĩ canh giữ đấu trường cũng là ngươi sai đi, ngươi còn cấu kết với Đan Tu Dương. Chuyện đã tới nước này ngươi biện minh gì nữa?"

Thích môn chủ thấy thế nói: "Đây chẳng qua chỉ là một văn bản..."

Trần Kinh Hạc cười nói: "Xem ra Thích môn chủ tưởng mình vẫn có thể thoát tội. Một văn bản? Chứng cứ của những tư liệu này đã được bên ta đệ trình một phần cho Trương môn chủ. Nếu ngươi muốn tư liệu kĩ càng hơn, Cục Quản Yêu cũng có ghi chép."

Y nhìn thẳng vào Thích môn chủ: "Đây là hội võ đạo, Cục Quản Yêu là cơ cấu duy trì hòa bình giữa hai tộc, những chuyện điều tra được luôn lưu trữ chứng cứ có liên quan. Chẳng lẽ Thích môn chủ không biết điều này?"

"Nếu Thích môn chủ vẫn không tin, Liên Minh Đạo Tu hoàn toàn có thể yêu cầu chứng cứ từ Cục Quản Yêu." Trần Kinh Hạc đặt tay lên Lồng Sơn Hà: "Ngươi vẫn nên giải trừ Lồng Sơn Hà đi thôi."

-

Thích trưởng lão nằm dưới đất, toàn thân rách nát, vết kiếm chém trên người thấm đẫm máu.

Lão run rẩy chống kiếm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Ly Huyền Thính: "Ta từng thấy nó... Đó là kiếm Huyền Thính."

Đó là thanh kiếm lão đã mô tả vô số lần trong mơ, cũng là Thần kiếm trong điển tịch của Kiếm Tông, làm bao người khao khát lại không có được.

Nó cất giấu vô số kiếm pháp kiếm quyết mà kiếm tu hướng tới, là Thần kiếm duy nhất từ xưa tới nay, từng theo Phượng Hoàng Thượng Cổ chinh chiến muôn nơi.

Ly Huyền Thính lạnh lùng tới gần lão, mũi kiếm vẩy một cái lật người lão qua, lạnh lùng hỏi: "Thật sao? Tiếc là ngươi nhận sai rồi, nó chỉ là một thanh sắt vụn."

Thích trưởng lão thở dốc, máu tươi tuôn ra từ miệng lão: "Sao có thể, đây chính là kiếm Huyền Thính... Là kiếm Huyền Thính mà Kiếm Tông Thượng Cổ cũng không sánh bằng. Nếu có được nó, Thiên Nguyên kiếm phái là cái thá gì... Kiếm Tông sẽ do Tam Thủy kiếm phái làm chủ, thế giới này sẽ tôn sùng kiếm..."

Ly Huyền Thính khẩy kiếm, rạch ra quần áo của Thích trưởng lão, một cái túi càn khôn xuất hiện.

Thích trưởng lão vẫn đang lẩm bẩm, như là si mê với kiếm, như là cuồng nhiệt với kiếm pháp vô thượng: "Ngươi là ai... Quả nhiên Trần Kinh Hạc biết bí mật của kiếm Huyền Thính. Cũng đúng, hắn là thuộc hạ của Phượng Hoàng Thượng Cổ, sao có thể không biết. Rõ ràng ta sắp tập hợp đủ rồi, chỉ còn thiếu, chỉ còn thiếu chút nữa..."

Ly Huyền Thính rủ mắt, mũi kiếm vạch một cái, phong ấn trên túi càn khôn vỡ vụn, mấy mảnh vỡ hiện ra.

Trong này không chỉ có mảnh vỡ thật, mà còn có mấy mảnh giả Trần Kinh Hạc thả ra vài năm trước. Lũ người này tin là thật, chẳng trách lại liều tới cùng ở hội võ đạo, đúng là tính theo số mảnh vỡ thì chỉ còn thiếu hai mảnh nữa.

"Chuông Thiên Thu là mảnh cuối cùng..." Thích trưởng lão đần độn cười: "Ta chỉ còn thiếu nó thôi."

Mũi kiếm lại vạch một đường, Ly Huyền Thính nhấc mảnh vỡ thật lên, dùng thứ khác bọc nó lại, tránh tiếp xúc trực tiếp. Nghe được những lời lẩm bẩm của Thích trưởng lão, hắn cười: "Mảnh cuối cùng, ngươi chắc chứ?"

Thích trưởng lão sững sờ.

Ly Huyền Thính búng ngón tay, những mảnh vỡ giả lập tức hóa thành một đống bụi, bị gió thổi bay.

Thích trưởng lão nhào tới, chỉ mò được bụi đen đầy đất, không dám tin thét lên: "Giả!? Là giả!?" Tay lão dính đầy máu, trộn với đất cát, chật vật vô cùng.

Ly Huyền Thính nhìn xuống lão.

Kiếm pháp vô thượng? Kiếm pháp của hắn là Túc Ly nắm tay dạy từng chiêu. Trên đời này nào có kiếm pháp vô thượng, nào có điển tịch kiếm quyết vô tận... Suy cho cùng, tất cả đến từ Phượng Hoàng Thượng Cổ.

Đến từ Phượng Hoàng duy nhất trên thế gian.

"Ngươi là ai?" Thích trưởng lão giãy giụa hỏi.

Ly Huyền Thính bọc mảnh vỡ lại, liếc lão một cái, thu hồi linh kiếm quay đi, rời khỏi đường hành lang rách nát.

Thích trưởng lão kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lại cúi đầu nhìn mặt đất bừa bộn, đôi mắt càng đục ngầu.

Hóa ra là một nước sai, thua hết cả bàn cờ.

Đường hành lang vang lên tiếng cười điên dại.

Ly Huyền Thính cảm nhận được linh lực vô tận trào lên trong cơ thể, bước ra ngoài nhìn đấu trường bữa bộn, hai yêu tướng trên không trung và vòng xoáy linh lực vẫn đang vận chuyển. Hắn nhìn quanh, bước chân chưa từng ngừng, đi thẳng về phía Túc Lê.

Linh mạch của Du Tư được trận tụ linh hùng mạnh này chữa trị, y đứng dậy nhìn cảnh tượng trên không trung, uy áp của Yêu tộc cao cấp đè xuống, đủ loại khí pha trộn khiến ý thức của y trở nên trì độn. Yêu tướng hoàn toàn triển khai, hai vị đại yêu nhà họ Túc thật sự nghiêm túc.

Y nhìn những kẻ áo đen liên tục ngã xuống khỏi bờ tường, thầm nghĩ vở kịch này sắp hạ màn rồi.

Rồi trong chớp nhoáng, nỗi sợ tiềm ẩn trong huyết mạch bỗng trồi lên. Đó là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả yêu tướng trên không trung.

Y bỗng quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc áo bào đen đi tới từ phía sau. Vạt áo hắn không dính một vết bụi, thậm chí hắn không có khí, nhưng hắn càng tới gần, nỗi sợ kì lạ kia càng mãnh liệt trong lòng Du Tư.

Là uy áp của cái gì?

Linh lực nhanh chóng vận chuyển trong linh mạch, huyết mạch Lỏa Ngư đã hoàn toàn chiếm lĩnh tinh thần Du Tư. Nhưng dù vậy, khi người nọ đi qua, y vẫn cảm nhận được một loại áp lực vô hình, là sự thuần phục từ huyết mạch. Người này là sự tồn tại hoàn toàn áp đảo y.

Cũng may loại áp lực này không duy trì quá lâu, người kia đi qua y chừng 5 mét thì Du Tư cũng tỉnh táo lại.

Y không cảm nhận được uy áp nữa, như thể sợ hãi vừa rồi chỉ là ác mộng.

Túc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính, cũng cảm nhận được uy áp từ hắn, nhắc nhở: "Thu lại long uy đi, ba qua kia hỗ trợ, hai đứa nhớ chú ý an toàn, ba sẽ trở lại ngay."

"Vâng." Ly Huyền Thính nhắm mắt, thu hồi tất cả tàn nhẫn toát ra vì chiến đấu, sau đó mới đi tới bên Túc Lê.

"A Ly."

Túc Lê đang khống chế linh lực cuồn cuộn trong cơ thể, vì sử dụng linh mạch quá độ nên đồ đằng mơ hồ hiện khắp nửa người. Nhưng để cung cấp đủ linh lực cho Ly Huyền Thính, cậu bất đắc dĩ phải vận dụng trận tụ linh cỡ lớn. Ban nãy chiến đấu với Du Tư đã tốn gần hết linh lực, giờ thêm chuyện này, cậu có cảm giác như mình bị khoét rỗng.

"Cẩn thận." Ly Huyền Thính vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy Túc Lê ngã ra sau: "Linh mạch còn chịu được không?"

Túc Lê thở hắt ra một hơi, trận tụ linh vẫn đang vận chuyển. Cậu nói: "Ngươi giỏi thật đấy, một kiếm đã móc sạch linh lực trong người ta, lúc đánh với Du Tư ta cũng không mệt như vậy. May mà mấy năm qua mở rộng được linh mạch, không thì chưa chắc đã chuyển đổi được nhiều như vậy."

Cậu khoanh chân ngồi xuống: "Lấy được mảnh vỡ chưa?"

"Rồi." Ly Huyền Thính giơ mảnh vỡ được bọc trong vải: "Là mảnh lớn nhất, đúng như ngươi dự đoán."

"Xem ra đoán đúng rồi, vậy mảnh ở trong Chuông Thiên Thu hẳn là phần mũi kiếm." Túc Lê nhìn lướt qua, lấy Chuông Thiên Thu ra khỏi túi càn khôn.

Chuông Thiên thu được đúc rất quái dị, nó là một cái chuông, lại không có hình dạng của chuông, không có quả lắc, còn rất to. Mảnh vỡ Túc Lê nói hẳn là nằm bên trong chuông.

"Chuông Thiên Thu dùng linh lực để tạo tiếng." Túc Lê nhấc Chuông Thiên Thu lên, nhìn vào kẽ hở: "Bên trong có vài thứ, nếu kí ức của ta không sai thì kết cấu này chỉ đủ chứa phần mũi kiếm, mà nó còn chưa bị kích hoạt."

Ly Huyền Thính hỏi: "Có thể lấy ra không?"

"Nó chỉ là phụ tùng, lấy ra không khó, nhưng không tiện lấy ở đây. Đợi về nhà rồi ta nghiên cứu xem lấy ra thế nào." Túc Lê thu lại Chuông Thiên Thu, liếc nhìn mảnh trong tay Ly Huyền Thính: "Lạ thật, ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó."

Mảnh vỡ trong Chuông Thiên Thu được dùng làm phụ tùng, lại không có linh lực kích hoạt nên mới không hình thành liên hệ với Túc Lê. Nhưng mảnh trong tay Thích trưởng lão là một mảnh riêng lẻ, cũng đã được kích hoạt. Có vẻ như trên mảnh vỡ này tồn tại một phong ấn, nên khi nó tương tác với những mảnh vỡ giả, cậu và Ly Huyền Thính mới có phản ứng lạ.

"Đây hẳn là phần dưới của thân kiếm." Ly Huyền Thính và Túc Lê đều không chủ động chạm vào nó, chỉ quan sát hình dạng: "Hẳn là đã bị đặt phong ấn, chắc là để tiện che giấu. Đợi về rồi chúng ta phá phong ấn."

Mà mảnh vỡ này còn khá đặc biệt, không nên tùy tiện động vào.

Túc Lê ngẩng đầu nhìn không trung, yêu tướng Thần Loan Điểu và Cửu Vĩ Thiên Miêu vẫn sừng sững ở đó, Lồng Sơn Hà chỗ ban tổ chức vẫn còn. Cậu nhìn sang bên kia, Phương Thủ Ý đang đánh với trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái: "Chìa khóa của Lồng Sơn Hà vẫn nằm trong tay bọn họ, lát nữa nó được giải trừ, ngươi nhớ khống chế lại long uy."

Cậu thấy hơi đau đầu, bất đắc dĩ cười: "Hình như chúng ta đã gây rất nhiều phiền phức."

Nghĩ tới sau đó còn phải giải thích với mọi người thân phận của Ly Huyền Thính, Túc Lê thở hắt ra: "Thôi, để Kinh Hạc đau đầu đi, dù sao y cũng am hiểu xử lý mấy chuyện này hơn ta."

Ly Huyền Thính thấy cậu muốn đứng dậy, bèn vươn tay đỡ: "Có đứng được không?"

"Chắc vẫn được." Túc Lê kiểm tra tình trạng cơ thể, giơ tay ra: "Đỡ ta một chút."

Cậu đặt tay mình vào tay Ly Huyền Thính, được hắn nhẹ nhàng kéo dậy. Túc Lê ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn, thầm nghĩ đúng là vẫn không quen. Trước kia thì không có cảm giác gì, nhưng giờ cậu đang trong hình thể trẻ con, so sánh ra mới thấy kì quái.

Rõ ràng trong kí ức hắn vẫn luôn là kiếm linh bé nhỏ, không biết kiếm cũng không biết trận, một đứa trẻ ngốc nghếch.

Túc Lê đứng dậy thấy người nhẹ nhõm hơn, cười bảo: "Nhưng lần này cũng thu hoạch được rất nhiều, chỉ thiếu một mảnh nữa thôi là có thể đúc lại thân kiếm cho ngươi. Về nhà rồi chúng ta kiểm tra bản đồ..." Nói được một nửa, cậu và Ly Huyền Thính đồng thời khựng lại.

Cả hai liếc nhau, sau đó cùng nhìn mảnh vỡ đã được Ly Huyền Thính dùng vải bọc lại.

Ly Huyền Thính lật tay, lớp vải bọc mảnh vỡ được xốc lên. Phong ấn kì lạ trên mảnh vỡ hiện ra, mà Phượng Hoàng Thần Lực ẩn trong đó cũng dần tiết lộ.

Phượng Hoàng Thần Lực trong cơ thể Túc Lê bị phần thần lực kia hấp dẫn, ánh mắt cậu thay đổi: "Không ổn, phong ấn này đang kích hoạt Phượng Hoàng Thần Lực."

Ánh mắt Ly Huyền Thính đanh lại, nhìn về đoạn hành lang kia: "Phong ấn này bị người ta bố trí, muốn mở ra thì chỉ có cưỡng ép phá hủy." Là do Thích trưởng lão làm. Lão kiếm tu cuồng kiếm tịch kia e là đã đặt nhiều tầng phong ấn, một khi mảnh vỡ này rời khỏi người lão thì sẽ tự động kích thích thần lực bên trong.

"Chúng ta không thể đụng vào. Cưỡng ép phá phong ấn ở đây sẽ bại lộ." Túc Lê đã cảm nhận được thần lực dần dâng lên trong cơ thể. Quả nhiên mảnh vỡ này không bình thường. Phong ấn họ Thích kia đặt ra cùng lắm là rót vào linh lực, nhưng xuất hiện tình trạng như vậy chứng tỏ bản thân mảnh vỡ có vấn đề.

Ly Huyền Thính kết nối với biển ý thức của Túc Lê, tất nhiên cũng cảm nhận được thần lực cuồn cuộn dâng lên trong cơ thể cậu. Túc Lê thế mà lại bị thần lực trong mảnh vỡ này dẫn dắt... Nói cách khác, mảnh vỡ này không chỉ liên quan tới hắn, thậm chí còn chung nhịp thở với thể chất kì lạ của Túc Lê.

Túc Lê kêu lên một tiếng đau đớn, Ly Huyền Thính thấy tóc cậu dần chuyển màu trắng, còn có vài sợi đỏ. Sau đó là yêu đồng, yêu đồng trong suốt vàng kim đã hoàn toàn lộ ra, trong con ngươi lóe lên những vệt đỏ thẫm. Nửa người Túc Lê cũng bò đầy đồ đằng, Phượng Hoàng đồ đằng bá đạo chiếm lĩnh khuôn mặt cậu. Thần lực thoát ra ngoài, có dấu hiệu mất khống chế.

Ly Huyền Thính quyết định triển khai kiếm vực, có trận tụ linh hỗ trợ, kiếm vực chỉ mất vài giây đã mở hoàn toàn. Ba Túc ở đằng kia thấy thế vội vàng chạy về, yêu tướng hùng mạnh phủ trên kiếm vực của Ly Huyền Thính, nỗ lực che giấu biến hóa bên trong.

Thần lực trong mảnh vỡ kia rất kì lạ, còn rất mạnh, Túc Lê có dấu hiệu bị nó dẫn dắt, trong đầu dần hiện những hình ảnh hỗn loạn. Thần Mộc Ngô Đồng cao lớn, Ly Huyền Thính hồi nhỏ, Kinh Hạc bị nhốt trong trận... Thời gian trôi, mọi thứ xa dần, cậu cảm thấy gió của Thần Sơn quét qua mặt, một người đàn ông cao lớn đi tới.

Không được, phải khống chế lại!

Cậu cắn rách môi, kích thích thần hồn bên trong biển ý thức, duy trì sự tỉnh táo, bóp nát phù truyền âm trong tay.

'Huyền Thính.'

Túc Lê kêu lên trong biển ý thức, đã có quyết định, dứt khoát bày trận, tranh thủ phút cuối cùng còn tỉnh táo, làm biện pháp bảo vệ bản thân.

Ly Huyền Thính đứng trong kiếm vực đã hiểu, khống chế kiếm vực chỉ vây quanh Túc Lê.

Trận tụ linh dưới chân hai người bỗng biến đổi, trận văn bắt đầu thoái hóa, hóa thành đường vân màu đen khắc xuống đất. Những đường nét bất quy tắc, giống trận pháp lại không giống lắm, như một loại đồ đằng cổ xưa.

Phù truyền âm là tín hiệu, Trần Kinh Hạc đứng trên cao nhận được, lập tức xoay người đi. Cảm giác bất an nảy lên trong lòng y, giống như giai đoạn trước khi Phượng Hoàng đại nhân độ kiếp, một nỗi sợ không thể khống chế.

Trên khán đài, Bạch Quân phát hiện vấn đề: "Bên dưới có chuyện gì vậy?"

Mẹ Túc và Phong Yêu thấy vậy dừng tay. Biết chuyện không ổn, mẹ Túc lập tức triệu hồi linh vật phi hành, mặc kệ quy định ở xã hội Nhân tộc thì không được dùng linh vật phi hành, vội vàng đưa bọn nhỏ lên: "Bạch Quân, để ý Minh Minh và Mạch Mạch. Phong Yêu, còn lại giao cho cậu."

Phong Yêu gật đầu, hóa thành nguyên hình bảo vệ linh vật, chớp mắt sau yêu tướng Thần Loan Điểu đã bay vút xuống dưới.

Túc Minh và Mạch Mạch ghé vào thành nhìn xuống, hốt hoảng kêu: "Đó là gì vậy!"

Đôi mắt Mạch Mạch phản chiếu trận tụ linh màu đỏ: "Giống như hoa."

Túc Minh chỉ vào trung tâm đóa hoa: "Anh hai tớ ở đó!"

Bạch Quân giữ hai đứa bé, lo lắng nhìn bên dưới. Anh hỏi Phong Yêu: "Giờ chúng ta chờ ạ?"

Phong Yêu tập trung điều khiển linh vật: "Ừ."

Bọn họ cần phải đưa Túc Lê và Ly Huyền Thính ra khỏi đây trước.

Tất cả đều theo dõi tình hình ở đấu trường, nhất là vụ của Tam Thùy kiếm phái. Nhưng tình huống chợt thay đổi, hình như trận pháp bên dưới có vấn đề.

Phương Thủ Ý một kiếm đánh bay trưởng lão Tam Thủy kiếm phái, thấy Lồng Sơn Hà có dấu hiệu chuyển động, bèn nói: "Lồng Sơn Hà do ông ta điều khiển."

Túc Úc vốn đang đánh yểm trợ cho hắn, đột nhiên bị âm thanh sau lưng hấp dẫn. Cậu chàng quay đầu, nhìn thấy kiếm vực và yêu tướng của ba mình, nhìn xuống Túc Lê thì thấy sau lưng thằng bé có một hình bóng mờ nhạt, ánh mắt tức thì thay đổi: "Chuyện lớn rồi."

Cậu quyết định lùi về sau mấy bước, mà kiếm của Phương Thủ Ý đã đâm về phía trưởng lão Tam Thủy kiếm phái: "Thằng nhóc này, Phương đạo trưởng mau dừng tay!"

Bây giờ không thể thả đám đại tông sư kia ra, có chuyện rồi!

Hai yêu tướng khổng lồ một trái một phải bảo vệ kiếm vực ở giữa, đồ đằng màu đỏ đã lan tràn, tựa hoa lại tựa chim, khó mà miêu tả.

Chỗ cầu thang, thanh niên rất chấn động trước cảnh này, uy áp khổng lồ triển khai trước mặt, khiến hắn rất muốn quỳ xuống thuần phục. Đúng lúc này lão tiên sinh bên cạnh đỡ hắn, thanh niên kinh ngạc nói: "Thái sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì đây?"

Trong kiếm vực, một yêu tướng khác đang dần thành hình.

Cánh chim màu đỏ thẫm chầm chậm mở ra, kiếm vực giống như một cái kén, mà sự tồn tại hùng mạnh đó đang giương cánh trong kén, chuẩn bị giáng lâm thế giới này.

Giây phút đó, hai yêu tướng trên cao hoàn toàn không cản được hào quang của nó. Uy áp khổng lồ và đồ đằng hiện thế, một yêu tướng chưa ai thấy giương cánh huýt dài.

"Phượng Hoàng."

[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc: Nín lại mau lên!

Bé Lê: ...