Edit: Ry
Ánh mắt thanh niên nọ thay đổi: "Cái gì? Phượng Hoàng? Nhưng Phượng Hoàng đã biến mất từ thời Thượng Cổ rồi mà?"
Nếu hắn không nhìn nhầm thì đứa bé ở chính giữa là con nhà họ Túc, cậu bé thần đồng khiến tất cả mọi người thán phục.
Nhưng đứa bé đó hẳn là phản tổ... Nghĩ tới đây, hắn giật mình: "Chẳng lẽ cậu bé ấy phản tổ Phượng Hoàng?"
"Nhà họ Túc có từng công khai thông tin này không?" Lão tiên sinh kia hỏi.
Thanh niên lắc đầu: "Dạ không, mọi người chỉ biết Túc Lê phản tổ. Trước kia cũng có người đoán cậu ấy phản tổ Phượng Hoàng, nhưng tổ tiên của Thần Loan Điểu còn có các đại yêu khác, phần lớn là nói cậu ấy phản tổ Tổ Loan."
Tổ Loan là thủy tổ của tộc Thần Loan Điểu, so với Phượng Hoàng chỉ là truyền thuyết thì Tổ Loan sẽ đáng tin cậy hơn.
Có người nói Túc Lê là Phượng Hoàng phản tổ, hắn chỉ cho là lời đồn phóng đại.
"Tổ Loan? Tổ Loa có linh căn hệ hỏa quá hiếm, mà Tổ Loan cũng không am hiểu trận pháp..." Ông lão thấy Lồng Sơn Hà trên cao có biến động, lập tức quyết định: "Chuẩn bị bày trận, chúng ta phải hỗ trợ nhà họ Túc rời khỏi đây."
Thanh niên sững sờ: "Dạ?"
Hắn không hiểu hỏi lại: "Thái sư phụ, Phượng Hoàng phản tổ là chuyện li kì lắm ư..."
Phượng Hoàng phản tổ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lão tiên sinh đã hoàn toàn thay đổi. Phượng Hoàng phản tổ khác hoàn toàn với các đại yêu như Lỏa Ngư phản tổ. Truyền thuyết về Phượng Hoàng thậm chí có thể ngược dòng tới thời kì Hỗn Độn trước Thượng Cổ, mà Phượng Hoàng còn có bí mật Niết Bàn. Trong ghi chép hiện nay, ghi chép về Phượng Hoàng thời kỳ Thượng Cổ là nhiều nhất. Nhưng so với điển tịch về các đại yêu khác, thông tin liên quan tới Phượng Hoàng có thể nói là ít càng thêm ít.
Phượng Hoàng thời Thượng Cổ thiện kiếm pháp, trận pháp, phù pháp... Hễ nhắc tới Phượng Hoàng là vô số gia tộc tu đạo có thể hồi tưởng nỗi lo sợ của tổ tiên với Phượng Hoàng, càng miễn bàn Phượng Hoàng Thần Sơn từng xưng bá Thượng Cổ. Phản tổ sẽ mang đến truyền thừa Thượng Cổ, mà những truyền thừa đó tới thời đại này đủ để bất cứ gia tộc nào quật khởi.
Giới tu đạo hiện nay ngoài mặt thì chung sống hoà bình, thực tế các tộc chỉ đạt tới một loại cân bằng mong manh.
Đến cả Du Tư là phản tổ Lỏa Ngư, hồi bé cũng bị ám sát vô số lần, tộc Nguyệt Lý vì thế mới bắt đầu tìm đường ra. Về sau truyền thừa của Du Tư bộc lộ, còn có những bộ tộc khác ủng hộ, chuyện này mới dần lắng xuống, thậm chí không còn ai đề cập.
Năm đó chỉ là truyền thừa của Lỏa Ngư đã sóng gió như vậy, giờ là truyền thừa của Phượng Hoàng. Chưa kể đứa bé Túc Lê này mới 8 tuổi đã có thiên phú trác tuyệt, e là rất nhiều kẻ đã bắt đầu lăm le.
Mấy đại tông sư lập tức tách ra hành động, thanh niên giúp Thái sư phụ nhà mình kiểm tra phương hướng, vẫn thắc mắc: "Nhưng trước đó đã có rất nhiều lời đồn về phản tổ truyền thừa Phượng Hoàng... Đến con cũng từng nghe rồi, nếu đám người đó muốn ra tay thì phải ra tay từ lâu rồi chứ."
"Con à, đó là vì bọn họ chưa biết liệu Túc Lê có nhận được tất cả truyền thừa của Phượng Hoàng hay không." Lão tiên sinh nhớ đến bê bối mấy trăm năm trước của Nhân tộc, không khỏi nói: "Năm đó chỉ vì Lỏa Ngư, mấy gia tộc tham lam, mới nghe nói Du Tư là Lỏa Ngư phản tổ đã bắt đầu ra tay. Mà tộc Nguyệt Lý năm đó chưa lớn mạnh được như bây giờ, chuyện ầm ĩ tới mức suýt gây ra chiến tranh giữa hai tộc."
"Bây giờ Yêu tộc sụt giảm dân số, nhưng đại tông sư của họ vẫn còn đó. Nếu không phải quá cùng đường thì mấy gia tộc kia sẽ không mạo hiểm như vậy. Trừ khi lợi ích đó đủ lớn để bọn họ động lòng..."
Thanh niên đã hiểu: "Nói cách khác, dù cho bên ngoài liên tục đồn Túc Lê là Phượng Hoàng phản tổ, bọn họ cũng chỉ đứng ngoài quan sát. Trừ khi Túc Lê thể hiện truyền thừa và thực lực đủ để họ thèm thuồng..."
"Đúng. Và bây giờ, sự cân bằng vi diệu đó rất có thể sẽ bị phá vỡ."
Ông nhìn về phía Phượng Hoàng đang giương cánh trong sân: "Đó là yêu tướng của Phượng Hoàng, Du Tư mạnh như vậy mà cũng không kế thừa được yêu tướng hoàn chỉnh của Lỏa Ngư."
Phượng Hoàng phá xác mà ra, lửa đỏ bao trùm, xuất hiện vào giờ phút này như dục hoả trùng sinh.
Yêu tướng rõ ràng và phức tạp như vậy, giống hệt Phượng Hoàng trong sách cổ.
Đây không phải yêu tướng thoáng hiện, cũng không phải yêu tướng thiếu hụt, mà là kế thừa trọn vẹn.
Chỉ là một đứa bé phản tổ truyền thừa trận pháp chưa đủ để những thế gia kia vứt bỏ ranh giới cuối cùng, nhưng một người thừa kế trọn vẹn truyền thừa lẫn yêu tướng của Phượng Hoàng, vậy ngang bằng Phượng Hoàng tái thế.
Mà đứa bé này còn chưa tới 10 tuổi, là một Phượng Hoàng con chưa hoàn toàn giương cánh, thuộc dạng có thể khống chế.
Vài kẻ ẩn náu gần đó vì thế mà lộ ra nanh vuốt của mình.
Lão tiên sinh và mấy vị đại tông sư trận pháp khác phân ra ba vị trí bắt đầu bày trận, bọn họ nhìn thấy linh vật phi hành lơ lửng trên cao, đã biết phải làm sao để yểm hộ. Ít nhất phải để nhà họ Túc thành công trở lại lãnh địa của Yêu tộc.
Ông căm thù dối trá xấu xí của những gia tộc kia, cực kì quý mến đứa nhỏ Túc Lê luôn sẵn lòng truyền dạy trận pháp cho tất cả tu sĩ. Truyền thừa không phải thứ cho các gia tộc chiếm làm của riêng, mà nên do người thừa kế quyết định.
Một đứa bé ngoan như vậy, không nên trở thành vật hi sinh trong bàn cờ dơ bẩn của lũ người đó.
-
Hội võ đạo đã sơ tán người xem, nhưng vẫn có rất nhiều người cố ở lại. Họ nhìn thấy yêu tướng đang dần thành hình bên dưới hai yêu tướng khổng lồ kia, ánh mắt cũng thay đổi.
"Đó là gì? Yêu tướng?"
"Là yêu tướng của thanh niên kia à? Tôi thấy kiếm vực của hắn."
"Hình như không phải, trông nó không giống Huyền Hạc."
"Nhìn kìa, yêu tướng đẹp quá."
Phương Thủ Ý đánh bay trưởng lão Tam Thủy kiếm phái xong tiếp tục lao tới, lúc này Lồng Sơn Hà trên trời có dấu hiệu được cởi bỏ, hắn mới nghe được tiếng hét của Túc Úc, vội hỏi: "Chuyện gì?"
"Muộn rồi."
Túc Úc dừng bước, nhìn lên đài cao trên không trung rồi quay lại gọi Túc Thanh Phong: "Ba, Lồng Sơn Hà sắp gỡ bỏ rồi."
Từ linh vật phi hành vang lên tiếng kêu của vài người, tiếng Túc Minh là rõ nhất, lanh lảnh: "Anh ơi, bên này!"
Chính giữa, dưới sự bảo vệ của hai yêu tướng, Phượng Hoàng trong kiếm vực đã hoàn toàn giương cánh, tiếng phượng hót vang vọng khắp đấu trường, tu sĩ tu vi thấp cứ thế quỳ xuống dưới uy áp này. Các đại tông sư trong Lồng Sơn Hà chứng kiến, ánh mắt lập tức thay đổi. Mấy đại tông sư Yêu tộc hành động đầu tiên, mấy thuật pháp rơi xuống, cản trở những người khác tiến lên.
Có đại tông sư thuộc Nhân tộc hỏi: "Mấy vị làm thế là có ý gì?"
Vị Yêu tu có quan hệ tốt với Trần Kinh Hạc đáp lại: "Ta muốn hỏi chư vị hơn, các vị có ý gì, đó là tu sĩ của tộc ta."
Đại tông sư Nhân tộc nói: "Đó là Phượng Hoàng phản tổ, không phải Tổ Loan mà nhà họ Túc nói."
Tu sĩ Yêu tộc đáp trả: "Vậy thì sao? Đứa bé đó mới hóa giải nguy cơ cho hội võ đạo đó, chưa gì các vị đã không kìm được sắc mặt xấu xí của mình rồi? Trước khi ra tay thì chi bằng nhìn lại đi?" Hắn chỉ xuống những khán giả còn trong đấu trường: "Bây giờ thì không chỉ có một người biết."
Trần lão tiên sinh căng thẳng theo dõi tình hình bên dưới, thấy có tu sĩ Huyền Hạc chạy tới, ông bèn nghĩ xem nên làm gì để hỗ trợ. Đột nhiện, một phi đao được ném ra từ đài của ban tổ chức, ông hoảng sợ la lên: "Đao!"
Tu sĩ Yêu tộc không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn phi đao kia thoát khỏi thuật pháp khống chế, lao ra ngoài.
Phi đao chịu ảnh hưởng bởi thuật pháp vẫn có uy lực vô cùng mạnh, mà mấy người bên dưới ai cũng đang bận, nếu bị phi đao này đánh trúng, e là sẽ có biến.
Đúng vào lúc này, không trung triển khai một kiếm vực khác, sợi đằng vươn lên, lợi dụng phù chú che chở linh kiếm bên trong kiếm vực, dốc sức đánh phi đao đó bay sang một hướng khác.
Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm đứng trên cao, Lăng Đang vừa chạy tới đang thở hồng hộc bên dưới, thấy phi đao đã đổi hướng, cả ba nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ chỉ có thể làm tới đây, còn lại trông cậy hết vào nhà họ Túc. Ở đây có quá nhiều đại tông sư, dù là Túc Thanh Phong, Túc Dư Đường và Trần Kinh Hạc có thực lực vượt trội thì muốn che chở tất cả mọi người an toàn thoát đi vẫn là một chuyện cực khó.
Mộc Tiệm nói: "Hòa Phong, nhìn bên kia đi."
Tạ Hòa Phong quay đầu, thấy mấy vị lão tiên sinh đang bôn ba ở các góc sân, ngây ra: "Đó là..."
Trong sân, Phượng Hoàng giương cánh trên kiếm vực.
Trận pháp dưới chân nó dần lan ra, từng vòng từng vòng, trận văn đỏ rực nở rộ, tựa hoa lại tựa chim. Trận pháp nhanh chóng triển khai, biến trận ngày càng rõ rệt. Ly Huyền Thính kêu: "Để Phong Yêu xuống."
Yêu tướng của Túc Dư Đường giương cánh, kéo linh vật trên trời xuống.
Lồng Sơn Hà đã được thu hồi, uy áp của đại tông sư mất đi ngăn cách nháy mắt ập xuống. Đúng lúc này, bốn góc sân cũng hình thành một trận pháp do các đại tông sư trận pháp bố trí, nó như một cái lồng bảo vệ cho nhà họ Túc.
Túc Thanh Phong sửng sốt: "Ai vậy?"
"Là trận pháp bảo hộ." Ly Huyền Thính có thể cảm nhận được ảnh hưởng từ kiếm chủ. Hiện giờ thần lực trong người Túc Lê đã hoàn toàn hỗn loạn, nhưng dù vậy, cậu vẫn kiên trì hoàn thành trận pháp.
Yêu tướng của Phượng Hoàng vẫn đứng trên kiếm vực, như thể có vô hạn linh lực chống đỡ.
Trận tụ linh đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một trận truyền tống khổng lồ. Đây là trận truyền tống do Phượng Hoàng Thần Lực cấu thành, không ai biết nó dẫn tới đâu, nhưng tất cả lựa chọn tin tưởng Túc Lê.
Ngoài sân, nhờ các khán giả tốt bụng quay chụp, dân mạng cũng chứng kiến cảnh này.
[Đây là yêu tướng của gì thế...]
[Cách màn hình mà tôi còn cảm nhận được uy áp ở hiện trường.]
[Streamer ráng lên nhé, cắn linh dược đi, đừng ngã xuống!]
[Nhìn hình ảnh run như thế là tôi biết uy áp ở hiện trường khủng bố cỡ nào...]
[Mấy người không thấy là yêu tướng đó trông rất quen à? Hình như tôi từng thấy rồi.]
[Từ từ... Đây không phải là yêu tướng của anh đẹp trai kia, hình như là yêu tướng của Túc Lê?]
[Túc Lê là Thần Loan Điểu mà đúng không?]
[Tôi nhớ ai đó từng nói nếu tộc Thần Loan Điểu phản tổ thì rất có thể là nhận truyền thừa của Tổ Loan. Đây là yêu tướng của Tổ Loan à?]
Dân mạng bắt đầu tra tìm thông tin về Tổ Loan, hình ảnh trong điển tịch hoàn toàn khác với yêu tướng ở hiện trường. Yêu tướng kia cường đại và trang nghiêm hơn, phải nói là nó đã không còn là yêu tướng, khiến người nhìn sinh lòng kính trọng.
[Vãi cả nồi, tự dưng tôi nhớ ra hồi trước, lúc mà mọi người mở bài bàn luận trên diễn đàn ấy, có người nói Túc Lê rất có thể là phản tổ của Tổ Tiên Bách Điểu - Phượng Hoàng?]
[???? Cái đó bị mọi người phủ nhận mà? Lúc đó bọn họ nói kiếm pháp của Túc Lê có thể là truyền thừa mới, khẳng định người ta là Phượng Hoàng.]
[Từ từ anh em... Tôi mới giở được điển tịch vẽ yêu tướng của Phượng Hoàng, có ai muốn xem không, hình hơi nhòe chút [hình ảnh] ]
Có dân mạng đăng yêu tướng của Phượng Hoàng lên, khiến tất cả sốc nặng, mất vài giây mới tỉnh. Trong sự nỗ lực vượt khó của người quay, họ còn được chứng kiến giây phút nguy hiểm trước đó, nhìn thấy phi đao đánh lén bay ra từ đài của ban tổ chức, cuối cùng bị đám Tạ Hòa Phong đánh bay. Có người đánh hơi được bất thường, kết hợp lời giải thích đứt quãng của người quay.
[Cái gì, phi đao? Ban tổ chức có người ném phi đao?]
[Vãi ông nào thất đức thế, mấy đại yêu nhà họ Túc vừa giúp giải quyết chuyện Đan Tu Dương đó.]
[Tình hình ở hiện trường có vẻ hỗn loạn, chẳng lẽ có người...]
[Ơ, bắt đầu thuyết âm mưu à?]
[Tôi sợ rồi đấy, ban tổ chức thật sự định?]
Tình huống quá phức tạp, dân mạng thảo luận được dăm ba câu lại thấy mấy trận pháp liên tiếp hiện lên. Trận pháp dưới chân người nhà họ Túc hoàn toàn lộ nguyên hình, ánh đỏ cùng với tiếng phượng gáy bùng nổ, hào quang dâng lên bao phủ tất cả người trong phạm vi trận pháp, làm họ biến mất.
Đó là trận truyền tống đỉnh cấp.
Ban tổ chức, Thanh Điểu xoay người ra ngoài.
Người của tộc Huyền Hạc đã đợi sẵn, cô bước nhanh tới chiếc xe con màu đen, vừa vào đã nói: "Có người ra tay, rất có thể là nhóm người chúng ta hoài nghi."
Máy tính bảng của Trần Kinh Hạc đang dừng ở giao diện chat nào đó, ánh mắt y tăm tối: "Thông báo về, tộc Huyền Hạc tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ. Ngoài ra truyền tin cho các Điểu tộc trong bách tộc, nói Phượng Hoàng tái thế ở hội võ đạo."
Chuyện đến nước này, giấu giếm không thể bảo vệ Phượng Hoàng đại nhân nữa. Dù cho ba tộc Cửu Vĩ Thiên Miêu, Thần Loan Điểu và Huyền Hạc có thế lực trải rộng, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu bên Nhân tộc muốn chơi, bọn họ chưa chắc có thể che chở được cho đại nhân. Trừ khi vĩnh viễn để ngài ấy theo bên mình, nhưng đây là chuyện không thể.
Vậy thì chỉ còn cách phát tán tin tức. Phượng Hoàng là tổ tiên của bách điểu, các Điểu tộc biết tin sẽ không ngồi yên mặc kệ. Chỉ là một khi làm vậy, cuộc sống của Phượng Hoàng đại nhân e là sẽ không quá bình yên.
"Nhưng chuyện này vẫn phải để Yêu tộc biết."
-
Trận truyền tống chớp mắt đã thành, mọi người trong nhà chưa kịp phản ứng đã bị đưa tới một nơi khác.
Trước khi rơi xuống đất, ba Túc biến thành nguyên hình, vững vàng đỡ lấy linh vật và người rơi từ trên cao xuống. Cả nhà ngã vào trong rừng, tạo thành một cái hố sâu.
"Mọi người không sao chứ?" Túc Úc sờ cái đầu đau nhức vì va đập, quay lại nhìn linh vật phi hành: "Bạch Quân, mấy ông ổn không?"
"Ổn, bọn tôi không sao." Mỗi tay Bạch Quân ôm một đứa nhỏ, đứng dậy mới thấy quanh mình có một làn gió dịu dàng che chở, bèn nhìn lên Phong Yêu: "Cảm ơn chú Phong."
Phong Yêu gật đầu, quan sát xung quanh, cảm giác quen thuộc lập tức hiện lên: "Đây là núi Tức Linh."
Cách đó không xa, một trận tụ linh to lớn đang chầm chậm vận chuyển, bên trong đầy rẫy yêu linh, chúng tò mò nhìn con quái vật khổng lồ đột nhiên rơi xuống. Nơi này không phải đâu xa lạ, chính là khu vực sâu bên trong núi Tức Linh, chỗ Túc Lê đặt trận tụ linh.
"Có ai bị thương không?" Mẹ Túc nhìn quanh: "Bé Lê đâu rồi."
"Bên này mẹ." Túc Úc gọi, nhìn thấy Ly Huyền Thính và Túc Lê ở đằng kia, vội vàng chạy tới.
Ly Huyền Thính đang ôm Túc Lê, nằm ở phần đuôi của ba Túc, Túc Úc tới gần mới phát hiện cả hai đã hôn mê. Tóc của Túc Lê đã biến thành màu vàng nhạt nguyên bản, đồ đằng bò khắp người. Túc Úc định đỡ cả hai dậy, nhưng mới chạm vào Túc Lê đã giật nảy bởi nhiệt độ cơ thể nóng hổi của thằng bé.
"Đù." Túc Úc vội vàng kêu: "Sốt cao quá, mẹ ơi mau qua đây đi."
Mẹ Túc vội vàng đi tới, phát hiện đây không giống sốt cao bình thường: "Phải nghĩ cách hạ nhiệt độ cho bé bé..."
Túc Úc lẩm bẩm: "Cái này thì phương pháp vật lý cũng không ăn thua, hay là hạ nhiệt bằng hóa học đi vậy. Khoan, gần đây có hồ không, để bé bé vô đó được không?"
"Nóng thế này nước bình thường sao hạ nhiệt được." Mẹ Túc lấy ra hai bình thuốc, tách hai đứa nhỏ ra, đút cho mỗi đứa một viên.
Ba Túc hóa thành hình người: "Có được không?"
Mẹ Túc đáp: "Không được, nhiệt độ vẫn cao lắm."
"Để ta."
Một giọng nói vang lên từ đằng sau, Túc Úc quay đầu thì thấy Du Tư. Trận truyền tống có phạm vi khá rộng, cuốn theo Du Tư đứng ở gần nhất. Y vội bước tới chỗ Túc Lê, thi pháp, nước chảy ra từ ngón tay y, bọc lấy Túc Lê lơ lửng.
Sau đó nước hóa thành băng, nâng Túc Lê lên.
Nhưng dù vậy, nhiệt độ cơ thể của Túc Lê vẫn quá cao, lát sau băng đã có dấu hiệu tan chảy.
Du Tư nhíu mày: "Dùng nước thường không thể hạ nhiệt độ."
"Không thể nào, sốt dã man vậy ư?" Túc Úc mở túi càn khôn, lấy ra một hộp thuốc có vẻ cũ: "Cái này có dùng được không? Thuốc hạ sốt đặc trị, hồi trước mua."
Bạch Quân đi tới, thấy hộp thuốc kia quen quen: "Từ từ, cái này ông mua khi nào đấy?"
Túc Úc khựng lại: "À, mua hồi bé Lê sốt cả tuần ấy, nhưng để đó không dùng."
Bạch Quân: "..."
Thế thì hết hạn lâu rồi!