Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 106: Phong tỏa



Edit: Ry

Du Tư thấy yêu pháp hệ thủy bình thường không có tác dụng, nhanh chóng ngưng tụ ra nước mới.

Lần này nước có vẻ sậm màu và đặc hơn trước đó, lúc kết băng có màu ngà sữa. Dù vậy, khi y điều khiển khối băng chạm vào Túc Lê, y vẫn có thể cảm nhận được luồng nhiệt kinh khủng tỏa ra từ cơ thể cậu. Du Tư nói: "Đây là Quyết Ngưng Hàn."

Quyết Ngưng Hàn là một trong những yêu thuật chí hàn của yêu pháp hệ thủy, nếu cái này còn không làm giảm được nhiệt độ cơ thể của Túc Lê thì thật sự là bó tay.

"Ở lại đây cũng không ổn." Ba Túc cau mày: "Về nhà trước đã, về rồi bàn chuyện tiếp."

Phương Thủ Ý ở cách đó không xa dùng dây thừng trói trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái, bao gồm cả Thích trưởng lão: "Hai người này, mọi người tính xử lý sao?"

Mẹ Túc nhìn lên trời: "Cũng mang về đi, chuyện này còn chưa kết thúc, phải xử lý cho xong."

"Mama!" Túc Minh kéo áo Phương Mạch Mạch, mở to mắt nhìn trận tụ linh đang biến hóa: "Mama, bay lên kìa!"

Mấy người lớn vội vàng nhìn sang, chỉ thấy trận tụ linh vốn dùng để nuôi nhốt yêu linh xảy ra biến hóa. Một dòng linh lực như xúc tu vươn tới, chậm rãi chạm vào Túc Lê, thần lực hùng mạnh tràn ra, khiến tất cả bất đắc dĩ lui lại vài bước. Lúc này, Ly Huyền Thính vốn đang hôn mê đột nhiên mở mắt, kiếm vực hùng mạnh tức thì triển khai trên trận tụ linh, còn dần mở rộng.

Du Tư bất đắc dĩ thu hồi Quyết Ngưng Hàn, giật mình: "Đây là thần lực?!"

Cùng lúc đó, một luồng uy áp khổng lồ giáng xuống từ trên trời, Du Tư lại cảm nhận được nỗi sợ trước đó, là sự thuần phục tới từ huyết mạch... Mùi này là, Long.

Mà giao hòa với luồng uy áp to lớn kia, Túc Lê được trận tụ linh nâng lên, hóa thành nguyên hình.

Trong kiếm vực, Ly Huyền Thính bước trên không trung, mở bàn tay to rộng, vững vàng đỡ lấy chú Phượng Hoàng bé nhỏ.

Tiếng hắn dịu dàng lại xa xăm.

"Vẫn như hồi đó, vẫn nhỏ như vậy."

-

Túc Lê bố trí xong trận truyền tống, ý thức lập tức chìm vào làn nước sâu đen nhánh. Cậu cảm thấy mình đang liên tục chìm xuống, đến khi mở mắt ra, trước mắt là nhà trên cây mờ tối. Túc Lê chớp mắt, nhìn thấy điển tịch hỗn loạn, cùng với những bản phác thảo dở dang.

Ký ức không ngừng nhảy vọt trong đầu, vài hình ảnh cùng với âm thanh xa xưa bỗng ập tới.

Cậu nhìn những điển tịch kia, nhớ ra đây là khi nào.

Đây là đêm trước khi rèn kiếm Huyền Thính, cậu đang đọc ghi chép về các loại binh khí.

Trong Phượng Hoàng Thần Sơn có vô số sách vở, lại không có một cái nào ghi về việc đúc hồn trong phôi kiếm. Túc Ly đã đúc hàng ngàn thanh kiếm, có một kho binh khí chứa đủ thần binh lợi khí mà người thiên hạ hâm mộ. Cậu chưa từng có tâm lý lùi bước mỗi lần rèn kiếm, nhưng Huyền Thính là thanh kiếm đầu tiên.

Dù trong lòng đã có trình tự rèn đúc, nhưng trước khi bắt tay vào, Túc Ly lại không dám chắc đặt sinh hồn vào kiếm phôi liệu có được không.

"Phượng Hoàng đại nhân." Tiếng Kinh Hạc truyền tới từ bên ngoài nhà cây: "Đài đúc kiếm đã chuẩn bị xong, ngài có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

"Được, lát nữa ta sẽ qua."

Túc Ly khép lại điển tịch trước mặt, xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một sinh hồn vô cùng tinh khiết.

Hình ảnh bỗng thay đổi, trở lại trời mây hỗn độn. Cậu ngồi trên bãi cỏ nhìn mây trôi đằng xa, bỗng nói: "Khi ngươi ngã xuống, có thể nói trước với ta không?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh cậu nghe vậy thì cười: "Sao? Ngươi muốn tới nhặt xác cho ta à?"

"Long, thật sự không thể vẹn toàn ư?"

Bàn tay người đàn ông đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa vuốt: "Được, chỉ là sẽ rất khó khăn, cũng chưa có ai từng thử. Tiểu Phượng Hoàng, đất trời bao la, chết không phải chuyện gì to tát. Có lẽ sẽ còn luân hồi bách chuyển, một ngày nào đó sau này, nếu ngươi còn muốn tới thăm ta, còn nhớ về ta..."

"Chúng ta không thể ở bên nhau ư?"

Người kia cười bảo: "Được chứ, để ta dạy cho ngươi một cách. Nếu cái ngày trong kiếp số của ta tới, mất chừng ba hơi để hồn tan trong thiên địa, đến lúc đó ngươi giữ lại một nhánh thần hồn của ta, coi như ta vẫn luôn ở bên ngươi. Vậy được không?"

"Ngươi nói dối, hồn đã tản thì lấy đâu ra luân hồi bách chuyển nữa."

Người đàn ông: "Vậy à? Nhưng lỡ có thì sao."

Hắn ngửa mặt nhìn trời: "Ba hơi cũng chỉ là đồn thổi, đến lúc đó nếu ta hồn phi phách tán thì sẽ chẳng còn gì nữa."

"Long không có Niết Bàn à?"

"Long không phải Phượng. Tiểu Phượng Hoàng, ta nghĩ kĩ rồi, nếu ngày sau ta chết, ta sẽ giấu xương trong bí cảnh." Giọng điệu của hắn như đang trấn an một đứa nhỏ, lại vô cùng nghiêm túc: "Ngươi Niết Bàn xong mất hết kí ức cũng không sao, ta sẽ báo mộng cho ngươi. Nếu ngươi nhớ ta thì hãy tới bí cảnh tìm xương của ta, coi như ta vẫn luôn bên cạnh ngươi..."

Mây cuồn cuộn trôi, tiếng của Long như lời thề có đất trời làm chứng, ngày càng trôi xa.

Kiếp số tới, Hỗn Độn rung chuyển, vô số đại yêu liên tiếp biến mất. Đến lượt Long, cổ thụ Ngô Đồng biến thành cây gỗ khô, bầu trời không còn long uy nữa.

Thật sự sẽ có ngày đó ư?

Vật đổi sao dời, cổ thụ Ngô Đồng trở thành nơi chôn xương, như nguyện vọng cuối cùng của Long trước khi rời khỏi, trở thành bí cảnh thần thánh ẩn giữa thế gian.

Mà cậu thì bò lên dốc cao, trước khi long hồn tan biến, dùng hết nửa đời tu vi để giữ lại một vệt. Nó được cậu giấu vào sâu dưới thần hồn, dù Niết Bàn hay không cũng mật thiết khóa chặt với thần hồn của cậu.

Rồi kiếp số của cậu tới, cậu Niết Bàn trở thành một chú chim non vừa chào đời giữa núi rừng, không cha không mẹ, không có bất kì kí ức nào. Mới sinh ra đã đậu ở cây ngô đồng, ngờ nghệch sống giữa đất trời mênh mông, cho tới ngày một thanh niên Huyền Hạc đi lạc vào bí cảnh trong rừng sâu, cậu ra tay giúp đỡ, mọi thứ từ đó thay đổi.

Hóa ra vùng rừng núi đó là Thần Sơn còn sót lại từ thời Hỗn Độn, cậu đánh bại các đại yêu khác, trở thành chủ nhân Thần Sơn.

Ngày càng có nhiều tiểu yêu chạy tới tìm cậu, thanh danh của cậu cũng càng lúc càng lớn, Thần Sơn dần trở thành Phượng Hoàng Thần Sơn.

Rồi có một ngày, cậu mơ thấy thời Hỗn Độn, như thể có người trong mơ dẫn cậu đi từng bước.

Cậu đi qua vô số bí cảnh, nhờ vả bạn tốt Kinh Hạc tìm manh mối, cuối cùng tìm được xương rồng.

Ban đầu, Túc Ly cũng không hiểu tại sao mình muốn tìm xương rồng, cũng không hiểu tại sao trong mộng lại xuất hiện những bí cảnh kia. Về sau cậu yêu rèn đúc binh khí, yêu nhất là kiếm, thậm chí tìm được ghi chép về kiếm bản mạng từ kiếm tịch của Nhân tộc. Theo truyền thuyết, kiếm tu Nhân tộc cả đời chỉ có một thanh kiếm bản mạng, thanh kiếm đó kết nối với thần hồn, thần hồn bất diệt, kiếm bản mạng bất diệt.

Cậu dường như hiểu ra.

Những giấc mộng như vậy ngày càng diễn ra thường xuyên, Túc Ly động lòng muốn rèn kiếm bản mạng. Dù trong kho binh khí đã có vô số thần binh, ý nghĩ đó như cắm dùi trong thần hồn, có buông bỏ mấy cũng không được.

Vô vàn âm thanh chất vấn cậu, chúng như đến từ chỗ sâu trong thần hồn, lại như tới từ những cơn ác mộng cậu từng phải chịu đựng, từng lần từng lần hỏi bản thân.

"Long đi rồi."

"Phượng Hoàng, ngươi có thể lừa gạt thiên đạo ư?"

"Niết Bàn là Niết Bàn của Phượng Hoàng, ngươi giấu long hồn trong thần hồn để hắn Niết Bàn cùng ngươi. Nhưng một lần còn được, thêm vài lần nữa, vệt long hồn đó thật sự có thể theo ngươi tiếp nhận vô số lần Niết Bàn ư?"

"Vậy ngươi có cách gì khác không?"

Ngươi phải làm gì để giữ lại hắn?

Rồi cũng tới ngày đại mộng thức tỉnh, cậu nhớ ra quá khứ trước khi Niết Bàn, nhận ra vệt long hồn nhỏ yếu buộc chặt lấy thần hồn của mình. Đó là thần hồn của Long từ thời Hỗn Độn mà cậu đã dốc hết sức giữ lại, là Long nuôi dạy làm bạn với cậu từ thuở nhỏ, để rồi cuối cùng ra đi.

Ngươi phải làm gì để giữ lại hắn.

"Rèn kiếm bản mạng?" Kinh Hạc nghe được câu này rất khó hiểu, nhưng vẫn nói: "Đúng là Yêu tộc cũng có linh vật bản mạng, chỉ là huyết mạch của chúng ta khác với Nhân tộc, không coi trọng linh vật thành bản mạng như Nhân tộc... Cái rèn kiếm bản mạng này vẫn nên thận trọng là hơn."

"Có là được rồi, anh hãy mang những điển tịch liên quan tới kiếm bản mạng tới kho binh khí của ta."

Kinh Hạc giật mình: "Phượng Hoàng đại nhân, ngài thật sự muốn rèn nó ư? Nhưng kho binh khí của ngài nhiều món như vậy, Phượng Hoàng đại nhân..."

Kiếm linh nho nhỏ xuất hiện dưới hình hài một đứa trẻ.

Đi chưa vững, nói không sõi, tỉnh tỉnh mê mê với vạn vật, lại cứ nỗ lực bám lấy cậu, như thể trong sâu thẳm họ hấp dẫn lẫn nhau.

Túc Ly không khỏi nhớ tới thời Hỗn Độn, cậu Niết Bàn giáng sinh, lại rơi vào hoàn cảnh ác liệt, được Long đang đi tuần trên trời tìm thấy mang về nhà. Khi đó cậu cũng bé xíu, còn không to bằng bàn tay người lớn, lông cũng chưa mọc đủ, mỗi lần há miệng là kêu những tiếng cực kì khó nghe.

Long hỏi cậu:

"Ngươi không sợ ta à?"

"Nhỏ vậy ư?"

"Ngươi là giống chim gì?"

"Ngươi liệu có sống được không?"

Cậu kêu những tiếng kì quái, chẳng hiểu gì hết, mờ mịt đối mặt với thế giới xa lạ. Long lại bảo vệ cậu dưới móng vuốt của mình, che chở cho cậu, còn tìm cho cậu một gốc ngô đồng cổ xưa.

Long sống trong mây, nhưng cậu còn quá yếu, không chịu nổi linh lực cuồn cuộn trên đó.

Khi đó Long nói: "Ta không biết Điểu tộc có yêu cầu gì với chỗ ở, nhưng hình như Phượng Hoàng cổ xưa nhất trong tộc đàn của các ngươi nếu không phải ngô đồng thì không chịu. Ngô đồng hẳn là nơi dừng chân tốt nhất nhỉ?"

Từ đó trên cổ thụ ngô đồng xuất hiện một tổ chim hổ lốn, là do Long học theo các Điểu tộc khác, nhặt nhạnh nhánh cây trên núi dựng cho cậu.

Long lấy trời làm giường, từ đó về sau lại chỉ dừng chân ở vùng trời trên cổ thụ ngô đồng, thỉnh thoảng thò chân xuống, thu lại phần móng sắc bén, trêu đùa cậu đang thiu thiu ngủ trong tổ. Vuốt của Long rất lớn, đụng nhẹ một cái cũng khiến cậu lăn xuống đất, vì thế mà đổi tới mấy cái tổ chim, cuối cùng cái tổ dùng lâu nhất lại được dựng từ vảy rồng.

Về sau, cậu thật sự lớn lên thành Phượng Hoàng, khiến Long giật mình, cười nói đã không tìm nhầm chỗ, còn nói về sau sẽ dựng cho cậu cái tổ lớn hơn.

Cậu là Phượng Hoàng được Long nuôi lớn, từ thuở thơ ngây đã luôn ngước lên nhìn Long trên bầu trời.

-

Biến cố ở hội võ đạo dẫn đến tranh tài của hai tổ kia cũng bị lùi lịch. Nhờ có khán giả ở hiện trường cập nhật, nói là cái trận pháp trải khắp đấu trường đó là trận truyền tống cao cấp nhất, đến cả mấy đại sư trận pháp có mặt ở đây cũng không biết họ truyền tống đi đâu. Ngoài ra thì mấy trận pháp khác xuất hiện trong sân là do các đại tông sư phái trận pháp – vốn ở ẩn nhiều năm - rời núi dựng lên.

[Trời ơi là trời, sao mà nó ảo quá vậy.]

[Aaaaaaaa tôi tưởng Tổ Loan phản tổ đã ngầu lắm rồi, không ngờ cậu ấy còn là Phượng Hoàng phản tổ.]

[Từ từ nhé... Dựa theo sử sách thì Phượng Hoàng am hiểu rất nhiều thuật pháp. Trừ kiếm pháp trận pháp chúng ta đã thấy ra thì còn... Aaaaa kích động quá!]

[Nếu là người khác phản tổ chắc tôi cũng chả nghĩ nhiều vậy, nhưng nếu là tiểu tiên sinh, liệu phù tu bọn tôi có mùa xuân không?]

[Quá đỉnh, tôi tua đi tua lại để xem yêu tướng, người đang run bần bật đây này, đó là Phượng Hoàng đại yêu thời Thượng Cổ ư?]

[Đừng nói nữa, giờ ông tua luôn về mấy đoạn Túc Lê thể hiện ở hội võ đạo đi, sau đó kết hợp với đoạn cuối... Má ơi, tôi tưởng cậu ấy là thiên tài, giờ mới biết trình độ thiên tài của người ta còn vượt xa những gì mình có thể tưởng tượng.]

[Nhưng có việc này tôi lo lắm, mấy người có đọc bài thông báo lùi lịch trên web chính thức của hội võ đạo không?]

[Có, giờ tôi không biết ban tổ chức có ý gì nữa, rốt cuộc cái phi đao lúc đó là ai ném?]

Có trận pháp bảo vệ của các đại tông sư, ban tổ chức có muốn kiểm tra tình huống trong sân lúc đó cũng bó tay. Đợi được trận pháp hủy bỏ thì dấu vết yêu tướng của Phượng Hoàng cũng đã hoàn toàn biến mất. Chuyện này gây sóng gió cực lớn trên mạng, nhất là thái độ của ban tổ chức cùng với sự thật Túc Lê là Phượng Hoàng phản tổ, gần như sôi sùng sục.

Ban tổ chức phái ra hai tổ điều tra, một tổ điều tra Tam Thủy kiếm phái, tổ còn lại điều tra nội bộ Kiếm Tông. Trương Thủ Không trung thực báo lại tất cả bê bối của Kiếm Tông cho ban tổ chức, khiến Liên Minh Đạo Tu rất chú ý. Bởi vì có tư liệu từ Cục Quản Yêu, lần điều tra này rất thuận lợi, tổ điều tra nhanh chóng làm rõ chân tướng, đúng như những gì Trần Kinh Hạc nói.

Ngoài ra, bên dưới sự yên bình đó, rất nhiều thế gia Nhân tộc bắt đầu điều tra về nhà họ Túc.

Mặc dù chuyện này được ngấm ngầm tiến hành, nhưng Yêu tộc cũng nhanh chóng hay tin. Liên Minh Yêu Tộc nhận được tin của Trần Kinh Hạc đã lập tức phái người tới bảo vệ hai tộc Thần Loan Điểu và Cửu Vĩ Thiên Miêu. Phượng Hoàng phản tổ là một sự hỗ trợ cực lớn với phát triển trong tương lai của Yêu tộc, mà Minh Chủ đương nhiệm của Liên Minh Yêu Tộc còn là học trò của Trần Kinh Hạc, tất nhiên càng thêm ra sức trong chuyện này.

"Không có ở Yêu giới..." Minh Chủ Yêu tộc nhận được tin tức của thuộc hạ: "Có thể họ về núi Tức Linh, mau phái người qua đó."

Thuộc hạ nói: "Minh Chủ, Điểu tộc cũng đã phái người... Mấy trưởng lão đều chạy tới."

Minh Chủ Yêu Tộc khựng lại: "Phượng Hoàng có ý nghĩa trọng đại với Điểu tộc... Xem ra chúng ta còn phải dè chừng bên Điểu tộc nữa."

Phượng Hoàng không phải đại yêu khác, Phượng Hoàng là tổ tiên của bách điểu.

Vạn năm qua tộc Huyền Hạc vẫn luôn nỗ lực tìm Phượng Hoàng, Điểu tộc Yêu giới cũng góp sức hỗ trợ, chứ đừng nói là giờ đã xác định tin Phượng Hoàng phản tổ, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, mặc cho mấy nhà bên Nhân tộc giở thủ đoạn dơ bẩn. Nhưng có Điểu tộc hoan nghênh Phượng Hoàng, cũng có Điểu tộc lại kiêng kị chuyện này.

Tổ tiên bách điểu chưa xuất hiện, Điểu tộc chung sống hoà bình, nhưng không phải tất cả Điểu tộc đều bằng lòng đi theo Phượng Hoàng.

Khi mà thế lực khắp nơi vội vàng chạy tới núi Tức Linh, một tin khác truyền đến.

--- Núi Tức Linh phong tỏa.