Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 107: Ngoài trận.



Edit: Ry

Chuyện núi Tức Linh phong tỏa là do các tu sĩ canh giữ ở thôn trấn gần đó nhận ra. Một kiếm trận khổng lồ xuất hiện trên bầu trời vùng núi tức Linh, cuối cùng hoàn toàn bao trùm lấy nó, ngăn cách trong và ngoài. Nhân viên của Cục Quản Yêu đang đi tuần trong đó cũng bị nhốt lại, đến khi họ phát hiện thì núi Tức Linh đã trở thành một kiếm trận chỉ ra chứ không vào.

Tu sĩ có thể ra ngoài, nhưng muốn vào trong lần nữa thì rất khó.

Ban đầu núi Tức Linh vốn có trận pháp hạn chế tu sĩ ra vào, nhưng không khắt khe như cái kiếm trận này, nó gần như ngăn cấm tất cả mọi sinh vật. Thậm chí là người bình thường, tiến sâu vào núi Tức Linh cũng sẽ gặp tường vô hình, dù có đi kiểu gì thì cuối cùng vẫn chỉ là đi vòng quanh chân núi.

Mà kiếm trận này từ đâu tới thì không ai biết, chỉ biết họ không thể thăm dò tình huống trong núi nữa.

Bách điểu của Yêu tộc nghe tin ở hội võ đạo lập tức chạy tới núi Tức Linh, lại thấy kiếm trận vô hình bao phủ trên không trung. Bọn họ tiến vào sẽ lập tức bị nó công kích, hoặc là bị truyền tống đến những nơi khác bên ngoài núi Tức Linh. Họ chưa từng gặp trận pháp nào như vậy, cũng không ngờ nó biến thành như thế.

Phạm vi bao phủ của kiếm trận vừa hay chỉ ở núi Tức Linh, tránh đi thôn Tức Linh, chỉ bao bọc tới biệt thự nhà họ Túc.

"Đây là kiếm trận gì? Thế mà lại chuẩn xác như vậy."

"Với tình huống hiện tại thì chúng ta không vào được, trừ khi phá bỏ kiếm trận."

"Nhưng vậy cũng có nghĩa bên Nhân tộc muốn tới gây sự thì sẽ khó khăn hơn."

"Chưa nói tới Phượng Hoàng phản tổ... Nếu cậu bé đó thật sự là Phượng Hoàng phản tổ, chúng ta không thể ngồi yên mặc kệ được."

Không chỉ có Yêu tộc bị chặn, Nhân tộc cũng không phải ngoại lệ. Tất cả chỉ có thể nhìn sang Trần Kinh Hạc cũng bị nhốt ngoài kiếm trận. Nhưng Trần Kinh Hạc hỏi câu nào cũng không biết, không nói nhiều cũng không giải thích thêm. Thoáng cái đã 2 tuần trôi qua, tu sĩ tới vùng núi Tức Linh ngày một đông, nhưng không một ai có thể đi vào kiếm trận.

Trần lão tiên sinh và các vị đại tông sư trận pháp tới đúng vào thời điểm này. Có rất nhiều trận tu của các gia tộc tụ họp ở đây nên họ tới cũng không gây nhiều chú ý, cả nhóm lập tức tới chỗ công viên tìm Bạch Dương chân nhân.

Bạch Dương chân nhân tĩnh tu ở thôn Tức Linh nhiều năm, kiếm trận rơi xuống, lão là người đầu tiên phát hiện. Nhưng lão không hề can thiệp, lựa chọn bàng quan, ai tới hỏi thăm cũng không hé răng. Thấy Trần lão dẫn theo mấy vị đại tông sư đã ở ẩn tới, Bạch Dương chân nhân khá bất ngờ: "Ta đã xem trận pháp ở hội võ đạo, biết ngay là các ông cũng bị gọi ra mà..."

Một ông lão cười nói: "Đúng rồi, thấy được hi vọng như vậy, ta cũng nên ra xem thử. Tiếc là nội bộ Liên Minh Đạo Tu bây giờ quá tạp, chuyện này chưa chắc có thể kết thúc êm đẹp."

Bạch Dương chân nhân nói: "Nhà họ Túc cân nhắc rất nhiều mới dựng kiếm trận này, nó xuất hiện cũng tranh thủ được rất nhiều thời gian cho chúng ta. Đã tra được lai lịch của thanh đao kia chưa?"

Lão tiên sinh nhìn sang thanh niên, thanh niên vội vàng dâng tư liệu lên: "Bạch Dương chân nhân, đây là tư liệu mà Thái sư phụ thu thập được."

Bạch Dương chân nhân nhận lấy, cẩn thận xem xét, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Minh Chủ định chỉnh đốn Liên Minh?"

Hội võ đạo bại lộ quá nhiều mục nát trong Liên Minh Đạo Tu, nhất là các phe phái thuộc thế gia đang dần thống trị, ảnh hưởng tới rất nhiều điều lệ chế độ của liên minh. Chuyện hai nhà Vương Tôn chính là một ví dụ, sau lại có thêm Tam Thủy kiếm phái, thậm chí có người trước mặt bàn dân thiên hạ công khai tấn công Túc Lê.

Lão tiên sinh: "Đây không phải chuyện xấu."

Bạch Dương chân nhân gật đầu, Liên Minh Nhân tộc đã mục nát như vậy, đúng là nên chỉnh đốn một phen. Mà núi Tức Linh phong tỏa chỉ là một cơ hội trong đó. Lão tiếp tục trò chuyện với Thái sư phụ, bỗng chú ý trong tay ông ấy có một tờ giấy, trông khá quen: "Đó là..."

Thái sư phụ chìa tờ quảng cáo ra: "Cái này không thú vị bằng trận pháp ở núi Tức Linh. Ta với mấy bạn già cũng muốn chuyển tới đây ở. Một phần là khí hậu ở đây khá tốt, hai là có thể đề phòng mấy gia tộc kia ra tay với Túc Lê."

Tờ quảng cáo kia chính là quảng cáo bán phòng của khu căn hộ mới xây gần núi Tức Linh, nó là do chính tập đoàn Trần Thị đầu tư thiết kế xây dựng, rất được hoan nghênh. Bạch Dương chân nhân cũng đã mua một căn bên đó, ở đối diện với nhà cha con họ Phương, có vài con cháu của lão cũng mua ở đây.

Cơ mà, cảm giác bên này ngày càng náo nhiệt thế nào ấy nhỉ?

-

Trần Kinh Hạc xử lý xong vài vấn đề là hết tuần thứ ba, người tới mua căn hộ ở thôn Tức Linh ngày một đông, thậm chí còn có rất nhiều kẻ đục nước béo cò trà trộn vào. Y nhân cơ hội này bảo Thanh Điểu điều tra tu sĩ rình rập quanh đây, kể cả thế lực đứng sau lưng họ là ai cũng tra rõ ràng.

"Nâng giá đi, không cần phải khách sáo với lũ người đó." Trần Kinh Hạc nói chuyện điện thoại: "Bên Yêu tộc mời gì cũng từ chối hết, nói ta bận rồi."

Điểu tộc là chịu khó nhất, dù sao Phượng Hoàng cũng không phải việc nhỏ. Hết người này tới người kia thám thính, ngoài thông tin cần thiết thì Trần Kinh Hạc im hết những chuyện còn lại. Nhưng Điểu tộc không hề từ bỏ, quanh co lòng vòng bắt đầu hỏi chuyện nhà họ Túc.

Trận pháp ở núi Tức Linh được dựng lên quá kịp thời, nhà họ Túc gần như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Túc Thanh Phong đã xin nghỉ một học kì, Túc Dư Đường thì mới kết thúc quay phim đang tạm nghỉ. Người duy nhất có vấn đề là Túc Úc với Bạch Quân, hai thanh niên này vẫn còn đang học đại học, xảy ra chuyện cái mất nguyên 3 tuần lên lớp, nhưng cũng nhờ thế mà tránh được những kẻ khác lăm le.

Đợt này y vẫn giữ liên hệ với nhà bọn họ, biết mọi người đều mạnh khỏe thì cũng yên tâm.

Chỉ có chuyện này là không yên tâm nổi, cũng là lí do y lên kế hoạch liên lạc với Túc Thanh Phong để lên núi xem tình hình. Túc Lê đã hôn mê hơn 3 tuần, vẫn chưa tỉnh.

-

Năm ngoái nhà họ Túc xây dựng thêm, bên cạnh còn có biệt thự nghỉ phép của Trần Kinh Hạc, phòng cho khách luôn dư dả.

Hai cha con họ Phương nắm được tình huống, Phương Thủ Ý không phải người ngu ngốc, trước kia hắn cũng giúp đỡ xử lý chuyện trong Thiên Nguyên kiếm phái, nên hiểu được tình huống bây giờ rất nghiêm trọng. Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định ở lại nhà họ Túc.

Du Tư cũng ở lại, một phần là chỗ này yên tĩnh, thích hợp tu luyện. Phần còn lại là y có vài vấn đề muốn đợi Túc Lê tỉnh rồi hỏi cho rõ. Lại thêm nhiệt độ cơ thể của Túc Lê biến hóa thất thường, trong cả đám tu sĩ chỉ có mình y là hệ thủy, lúc cần thiết vẫn phải nhờ y giảm nhiệt độ cho.

Mọi chuyện sắp xếp đâu ra đấy, chỉ có Túc Úc là cần người đả thông tư tưởng mãi.

Với tình hình hiện tại, Túc Úc về trường đi học chắc chắn sẽ bị tu sĩ bên Nhân tộc quấy rối. Hai vợ chồng vốn định để con trai tạm nghỉ học 1 năm để tránh đầu gió. Nhưng mà đồng chí Túc Úc từ nhỏ đến lớn luôn đi học bất chấp gió mưa lại không chịu nổi, mỗi ngày mặt nhăn mày nhó ngồi học với Bạch Quân, một lòng hướng về lớp học ở thủ đô.

"Tạm nghỉ một năm cũng không sao mà." Bạch Quân thì đã tự đưa ra quyết định. Trong nhà anh là người làm chủ, mà tạm nghỉ học cũng chỉ là trì hoãn kế hoạch ban đầu, không có nhiều ảnh hưởng. Chỉ có Túc Úc là mỗi ngày đều cần làm công tác tư tưởng.

Túc Úc: "Ông cho tôi thêm mấy ngày đi, để tôi suy nghĩ thêm chút nữa."

Bạch Quân: "Ông nghĩ suốt hai tuần rồi đó, thêm tuần nữa là cũng hết kì."

Những ngày qua sống ở nhà họ Túc, Du Tư hoàn toàn đổi mới nhận thức về Túc Úc. Trước khi biết cậu ta, y còn tưởng Túc Úc cũng là thiên tài xuất sắc như Túc Lê. Nhưng mấy tuần ở đây, y chẳng bao giờ thấy Túc Úc tu luyện, mỗi sáng sớm chỉ nghe được tiếng cậu chàng đứng sau nhà oang oang học thuộc từ tiếng Anh.

Âm thanh hết sức nhiễu dân, chẳng giống thanh niên mười mấy tuổi đã chiến thắng cuộc thi trăm năm của Yêu tộc, đạp đám thanh thiếu niên của tộc Nguyệt Lý dưới chân. Mấu chốt là từ thái độ muốn nói lại thôi của những người khác, y phát hiện người này không những phát âm tiếng Anh như đấm vào tai, mà chuyện học hành cũng vẫn luôn đội sổ.

Cái này đúng là khiến y khó có thể chấp nhận. Với mức độ thiên tài của Túc Úc, cậu ta đâu cần lãng phí thời gian vào chương trình học của Nhân tộc!

Trong phòng khách tụ tập cả đống người, Túc Minh ngẩng đầu nhìn Ly Huyền Thính bên cạnh, hỏi: "Hôm nay anh không biến cao ạ?"

Cậu nhóc đã quen với dáng vẻ người lớn của Ly Huyền Thính, còn hỏi mãi làm sao để biến hình được như anh. Nhưng cũng chỉ vài ngày, Ly Huyền Thính lại biến về bộ dạng trẻ con, chỉ là vẫn có gì đó khác trước.

"Anh không." Ly Huyền Thính hỏi: "Hôm nay có tu luyện không?"

Túc Minh gật đầu: "Có ạ, sáng nay em tu luyện với Mạch Mạch. Bao giờ anh hai mới tỉnh ạ? Em muốn tu luyện với anh hai."

Ly Huyền Thính không thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói: "Chắc sẽ phải đợi thêm vài ngày."

Mẹ Túc từ trong phòng ra, thấy hai đứa nhỏ đứng ngay trước cửa: "Lê Lê vẫn đang ngủ, các con có muốn vào xem không?"

"Con không làm phiền anh hai ngủ." Túc Minh thò đầu vào ngó một cái rồi bảo: "Con đi chơi với Mạch Mạch đây."

Mẹ Túc cười bảo: "Tối nay Minh Minh muốn ăn gì nào? Mama làm cho con."

Túc Minh reo lên: "Con muốn ăn thịt cốt lết! Thịt cốt lết sốt tương lần trước mama làm là ngon nhất!"

Đợi Túc Minh đi rồi, Ly Huyền Thính mới theo mẹ Túc vào phòng. Mẹ Túc đi lấy một cái túi gấm, bên trong là linh vật đã vỡ vụn, chị nói: "Hôm đó để tránh có vấn đề, mẹ đặt Chuông Thiên Thu ở trên bàn cách Lê Lê một khoảng. Nhưng sáng nay tới thì thấy nó đã vỡ."

Ly Huyền Thính ngẩn ra, quan sát đống đá vụn: "Không có mảnh vỡ."

"Xem giám sát thì trong phòng không có gì bất thường, nhưng bé Lê mãi chưa tỉnh. Mẹ đoán là mảnh vỡ đã chui vào trong cơ thể thằng bé." Mẹ Túc hơi lo: "Mảnh vỡ kia đã khiến bé bé hôn mê mãi không tỉnh, liệu cái trong Chuông Thiên Thu có gây ảnh hưởng trái chiều gì không."

Ly Huyền Thính chân thành nói: "Mẹ hãy yên tâm, mảnh vỡ sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn với em ấy."

Mẹ Túc vẫn lo: "Hôm trước con nói trên mảnh vỡ có phong ấn, mà mấy lần trước hấp thụ mảnh vỡ bé bé cũng không hôn mê lâu như vậy. Thanh Phong đi tra hỏi thì họ Thích điên rồi, không hỏi thêm được manh mối nào... Nhưng về lý thuyết thì phong ấn đó sẽ không ảnh hưởng tới bé Lê."

Thích trưởng lão điên rồi. Lúc mảnh vỡ có vấn đề, hai vợ chồng đã lập tức kiểm tra phong ấn. Nhưng căn cứ vào liên hệ giữa mảnh vỡ và Thích trưởng lão, họ chỉ tra ra được một cái phong ấn ẩn. Có điều phong ấn này cốt là để xóa sự hiện diện của mảnh vỡ, hẳn là không gây được ảnh hưởng xấu cho Túc Lê.

Nhưng tới hôm nay Túc Lê vẫn hôn mê không tỉnh.

"Mẹ đừng lo." Ly Huyền Thính nói: "Đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lẽ vấn đề của mảnh vỡ là vấn đề từ năm xưa."

Mẹ Túc nghi hoặc: "Vấn đề từ năm xưa?"

Ly Huyền Thính nói: "Kiếm Huyền Thính là A Ly tự tay rèn, mỗi kiếm văn trên thân kiếm đều do em ấy tỉ mỉ thiết kế. Mà kiếm Huyền Thính không phải kiếm thường, ngoài em ấy ra, không ai có thể động tay động chân trên mảnh vỡ của kiếm Huyền Thính... Vậy thì chỉ có một khả năng, lúc rèn kiếm, A Ly đã cho thêm vài thứ vào thân kiếm."

Phượng Hoàng Niết Bàn, kiếm Huyền Thính vỡ vụn.

Có một số việc chỉ dựa vào mặt ngoài thì rất khó giải thích. Đến cả hắn cũng không biết trước khi kiếm Huyền Thính ra đời, Túc Lê rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì.

"Không sao thì tốt, nhưng lỡ..." Mẹ Túc nói được một nửa thì nhận ra biến động từ bên ngoài trận pháp.

Ly Huyền Thính cũng nghiêm mặt: "Kinh Hạc tới, nhưng không chỉ có mình y, có người đang thử loại bỏ kiếm trận."

Mẹ Túc cũng hiểu: "Y bị theo dõi."

Có người vẫn luôn theo dõi Trần Kinh Hạc, chỉ đợi giây phút y lên núi.

Nhà họ Túc lập tức tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, Phong Yêu ở lại giữ nhà, những người khác tới chỗ mắt trận xem tình huống. Ba tuần, đủ để rất nhiều kẻ chuẩn bị xong. Hai tổ khác vì lí do sân bãi nên bị lùi thời gian thi đấu, tranh đấu giữa Liên Minh Đạo Tu với các thế gia Nhân tộc đang dần hiện rõ. Bên Yêu tộc đã chạy tới núi Tức Linh, nhưng họ cũng bó tay trước kiếm trận.

Dường như tất cả đều đang chờ một thời cơ, mà nó cuối cùng cũng đã đến.

Thời cơ này nằm trên người nhà họ Tiết - một trong những thế gia của Nhân tộc. Nguyên nhân là một linh vật nghe đồn đã truyền thừa nhiều thế hệ của nhà họ bị mất trộm, lần cuối cùng nó xuất hiện là khi nằm trong tay Tiết trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái. Mà Tiết trưởng lão này cũng không phải ai xa lạ, chính là người đã đánh với Phương Thủ Ý ở hội võ đạo, về sau biến mất cùng với nhà họ Túc.

Hai tu sĩ mạnh nhất hiện tại của nhà họ Tiết là Tiết tộc trưởng và Tiết trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái. Tiết trưởng lão che giấu hành vi của mình với nhà họ Tiết, sau điều tra thì nhà họ Tiết đúng là không liên quan tới chuyện bên Tam Thủy kiếm phái. Nhưng món linh vật biến mất cùng Tiết trưởng lão, theo trình bày của nhà họ Tiết thì là thứ cực kì quan trọng. Tiết trưởng lão còn là tội đồ của nhà họ Tiết, món linh vật đó rất có thể đang ở cùng với lão trong kiếm trận ở núi Tức Linh.

Vì truyền thừa và thanh danh của gia tộc, nhà bọn họ có lí do để lên núi tìm kiếm.

Thế là các gia tộc khác bắt lấy cơ hội này, dùng nhà họ Tiết làm cớ, đầy chính nghĩa yêu cầu nhà họ Túc gỡ bỏ trận pháp, trả lại linh vật. Ngoài ra thì hai vị trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái biến mất, nhà họ Túc lại tránh trong núi không ra, đủ loại nguyên nhân chồng lên nhau, thế mà lại tạo cơ hội cho bọn họ quang minh chính đại tới phá trận.

Trần Kinh Hạc tới núi Tức Linh mới biết chuyện này, hiểu ngay là mấy nhà kia lén lút chuẩn bị, không báo cho Liên Minh Nhân Tộc, cũng không hé răng với Cục Quản Yêu, rõ ràng muốn chơi bài tiền trảm hậu tấu, phá kiếm trận của núi Tức Linh trước. Trần Kinh Hạc không ngờ mình chuẩn bị như vậy rồi mà Nhân tộc còn chưa hết hi vọng, thậm chí đã phơi bày lòng lang dạ thú của mình.

Hành vi gấp gáp như vậy chứng tỏ quan hệ giữa các thế gia với Liên Minh Đạo Tu đã đông cứng, rất có thể sẽ rạch mặt nhau.

Trong xe, Trần Kinh Hạc nhìn núi Tức Linh bên ngoài cửa sổ, trên không trung lơ lửng vài tu sĩ, hẳn là thám tử nhà họ Tiết.

Thanh Điểu hỏi: "Kinh Hạc đại nhân, bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?"

Trần Kinh Hạc nói: "Tạm thời đừng lên núi, quanh đây còn có tu sĩ của Liên Minh Yêu Tộc, báo cho Cục Quản Yêu, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng để tránh ảnh hưởng tới dân chúng xung quanh. Nhà họ Tiết không lập hồ sơ với Liên Minh Nhân Tộc, chứng tỏ đã quyết phải làm tới cùng. Bọn chúng muốn để mình là bên có lý, ép nhà họ Túc phải mở trận pháp."

Thanh Điểu nói: "Nếu vậy chi bằng thả Tiết trưởng lão ra?"

"Tiết trưởng lão chỉ là cái cớ. Cho dù cô thả Tiết trưởng lão thì bọn người này cũng sẽ lấy lí do không tìm được linh vật để yêu cầu lên núi lục soát." Trần Kinh Hạc cười khẩy: "Quả nhiên là kiếm trận gây ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng chỉ có thể nghĩ cách phá nó."

Không có kiếm trận này, lũ người đó muốn phái người lẻn vào núi Tức Linh sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đến lúc đó thì dư dả, không lo không tìm được cơ hội ra tay với Túc Lê.

Thanh Điểu: "Vậy chúng ta có nên công bố tư liệu đã tìm được không?"

"Tất nhiên phải công bố rồi." Trần Kinh Hạc đã quyết định: "Liên hệ Dịch Đạo, trên mạng cũng có không ít bàn tán, có lẽ dân mạng còn tò mò về bộ mặt xấu xí của lũ người này hơn chúng ta."

Bọn người này muốn bắt cóc đạo đức, vậy đừng trách y không khách khí.

Để thế gia Nhân tộc rơi từ trên cao xuống, thật ra cũng không phải chuyện gì khó.

Thanh Điểu nhận lệnh, lập tức làm việc. Trần Kinh Hạc lại mở ra nhóm chat với nhà họ Túc, gửi một tin.

--- [Chắc bữa tối phải hoãn lại một chút, ăn BBQ khuya nhé? Anh mang chút đồ tươi qua.]

Một lúc sau, nhóm chat hiện tin nhắn mới.

Túc Thanh Phong: [ok] hết muối rồi, anh tiện đường mua hộ hai túi nhé.

Trần Kinh Hạc khựng lại, nói với tài xế: "Lão Lý, rẽ sang chỗ siêu thị đi, tôi mua chút đồ."

-

Căn nhà náo nhiệt giờ chỉ còn tiếng phim hoạt hình, Phong Yêu vào trong xem xét, sau đó lại sang biệt thự bên cạnh kiểm tra tình trạng của hai con tin.

Túc Minh và Phương Mạch Mạch ngồi trong phòng khách, TV đang chiếu tập mới nhất của <Người máy phiêu lưu kí>. Phương Mạch Mạch thấy người lớn vội vàng ra ngoài thì không khỏi lo lắng: "Hay tụi mình cũng ra ngoài xem đi?"

Túc Minh lắc đầu: "Không đi đâu, tớ muốn xem phim hoạt hình."

Phương Mạch Mạch đi ra ban công, thấy ở đằng xa có mấy vệt sáng: "Minh Minh, hình như bên kia đánh nhau rồi."

Nhân vật chính người máy Tiểu A bị nhân vật phản diện quái thú tính kế, đang được người máy Tiểu B chạy tới cứu.

Túc Minh dán mắt vào màn hình, không quan tâm tới chuyện bên ngoài: "Mạch Mạch, qua đây xem đi, mau lên mau lên!"

Phương Mạch Mạch đành phải đi về, vừa vào đã nghe được tiếng động. Nó quay đầu nhìn căn phòng cách đó không xa, giật mình: "Minh Minh, hình như trong phòng Lê Lê có tiếng động..."