Edit: Ry
Túc Lê làm xong bài thi trong thời gian quy định, đã thay hai "miếng dán hạ sốt". Thầy giám thị thấy bé con thi xong trán đẫm mồ hôi thì vội vàng gọi cô y tế tới đo nhiệt độ cơ thể, lại bảo cậu uống thêm chút nước ấm.
"Ơ..." Cô y tế nhìn nhiệt kế: "Có thể là hỏng rồi, để tôi lấy cái mới."
Túc Lê vịn vào bàn đứng dậy, sau đó thu dọn cặp sách, nói với thầy cô: "Con thi xong rồi ạ, con có thể về chưa?"
Túc Lê nhìn chủ nhiệm lớp gọi điện thoại: "Con chờ chút nhé, để cô gọi ba con tới đón. Không thể để con sốt mãi như vậy được, phải mau đi bệnh viện khám."
Ly Huyền Thính dẫn theo Túc Minh tới đón Túc Lê, đúng lúc chứng kiến cảnh này. Hắn liên tục cam đoan với giáo viên là sẽ đưa Túc Lê đi bệnh viện thì họ mới yên tâm.
"Nào, lên đi." Ly Huyền Thính ngồi xuống: "Ta cõng ngươi."
Mất một lúc Túc Lê mới đáp: "Ta tự đi được."
Ly Huyền Thính bảo: "Ta cõng sẽ nhanh hơn một chút."
Túc Minh đã tự giác cầm cặp cho anh hai: "Mau lên mau lên, mama bảo trưa nay nhà mình đi ăn sushi đó."
"Lên đi." Ly Huyền Thính lại nói.
Túc Lê đành phải nằm lên, đầu vừa đặt xuống đã cảm nhận được độ cao biến hóa. Cậu được Ly Huyền Thính cõng, cả người dán sát vào lưng hắn. Ly Huyền Thính có mùi của nhà, là mùi bạc hà man mát thanh thanh, khiến não bộ đang buồn ngủ của cậu tỉnh táo hơn nhiều. Túc Lê ngả đầu vào vai hắn, giọng nói vừa nhẹ vừa mệt mỏi: "Bên ngoài có người tới."
Ly Huyền Thính đáp: "Tới khá đông."
Túc Lê nỗ lực khai thông thần lực trong cơ thể, lại khống chế tốc độ chảy của nó, nghĩ đến hơi thở mình cảm nhận được trong lúc thi, trả lời: "Ừ, có vẻ như là người quen."
Bởi vì cậu cảm nhận được một cái Ấn Phượng Hoàng từ xa xưa, lâu tới mức cậu suýt thì quên mất nó.
-
Cổng trường, người ngày càng đông, đến cả người dân thôn Tức Linh đi qua cũng phải ngừng lại hỏi vài câu, tưởng là bên trên lại cử người tới khảo sát, tại mấy năm qua ngoài xây chung cư ra thì rất nhiều công trình công cộng ở thôn Tức Linh đều được đổi mới. Trưởng thôn và hiệu trưởng cũng đi ra hỏi thăm, Cao minh chủ phái người tới nói là muốn đầu tư, mời tới nhà tiếp khách của thôn.
Còn lại một đống người "khảo sát" đứng ở bán kính 10 mét quanh xe nhà họ Túc, nơm nớp quan sát vị tộc trưởng tộc Kim Ô cố ý từ Yêu giới tới đây.
"Nghe mùi không ổn lắm, liệu có đánh nhau không nhỉ?"
"Tại sao phải đánh nhau, người của Liên Minh Yêu Tộc cũng ở mà, làm gì tới mức đó?"
"Tộc Kim Ô, lâu lắm rồi tôi mới thấy họ..."
"Ơ? Mấy người không biết à? Tộc Huyền Hạc với Kim Ô nổi tiếng không ưa nhau!"
"Có việc này hả? Đù, chẳng lẽ đánh nhau thật? Nhà họ Túc thân với Huyền Hạc lắm."
Tộc Kim Ô đến, thám tử Huyền Hạc canh giữ ở đây tức tốc phái người đi báo cho Trần Kinh Hạc, Minh Chủ Đạo Tu đang trò chuyện với Túc Thanh Phong cũng nhận thấy bầu không khí lúng túng. Tộc Kim Ô mang lễ tới, vị trưởng lão kia cũng bắt chuyện với hai vợ chồng họ Túc, nhưng cũng chỉ nói vài câu là ngừng, tiếp tục canh giữ ở cổng trường, không ai biết họ tới để làm gì.
Du Tư lôi Túc Úc ra góc thì thầm: "Cậu đã từng nghe về quan hệ giữa Huyền Hạc và Kim Ô chưa?"
"Chưa, vụ gì?" Túc Úc không có hứng thú với drama của Yêu giới, cậu chàng chỉ tò mò không biết sao vị này lại xuất quan? Cùng là Điểu tộc, khi còn bé cậu cũng từng nghe mẹ kể rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện về vị Diệp Tư Tế này.
Du Tư bất đắc dĩ nói: "Kim Ô với Huyền Hạc không ưa nhau, nhà các cậu lại thân với Huyền Hạc. Cậu nghĩ tại sao họ lại tới?"
Tu vi của Diệp Tư Tế bây giờ cao tới mức nào, không mấy ai biết.
Tộc Kim Ô có huyết mạch thuần khiết, khác hẳn với những Điểu tộc lai ra phát triển sau này, có thể nói họ là Điểu tộc truyền thừa từ Thượng Cổ tới nay như Huyền Hạc. Bởi vì huyết mạch thuần khiết, còn có truyền thừa của Tam Túc Kim Ô thời Hỗn Độn, Kim Ô trong Điểu tộc có thể nói là danh tiếng vang đội. So với Huyền Hạc bí ẩn thì tộc Kim Ô có lực ảnh hưởng lớn hơn hẳn ở Yêu giới.
Tộc Kim Ô có quan hệ khá tốt với nhiều Điểu tộc, có thể tạm coi là tộc đứng đầu, nhưng trong đó không bao gồm tộc Huyền Hạc.
Nguyên nhân là vị Diệp Tư Tế này không thích tộc Huyền Hạc.
"Mấy ngày trước ta lên diễn đàn xem có rất nhiều lời đồn về Điểu tộc Yêu giới. Em trai cậu dù sao cũng là Phượng Hoàng phản tổ, Phượng Hoàng lại là Tổ Tiên Bách Điểu, có rất nhiều Điểu tộc ngầm thảo luận không biết Túc Lê có xưng vương thống lĩnh các tộc không. Bởi vì từ Thượng Cổ đến nay chưa ai có thể thống nhất Điểu tộc, họ vẫn luôn duy trì một sự cân bằng vi diệu, mà Túc Lê đã phá vỡ điều đó." Du Tư giải thích: "Cậu biết như thế sẽ gây ra vấn đề gì không?"
Bạch Quân khựng lại: "Có người phản đối?"
Du Tư khá ngạc nhiên nhìn Bạch Quân: "Đúng rồi. Phượng Hoàng sẽ uy hiếp tới quyền lợi của những tộc khác. Kim Ô vốn có xu thế đứng đầu Điểu tộc, cậu nghĩ xem giờ Phượng Hoàng xuất hiện, tộc Kim Ô liệu có từ bỏ ý đồ không?"
Túc Úc nhíu mày, xắn tay áo: "Tức là tới đánh nhau chứ gì?"
Bạch Quân: "...? Nhắc tới đánh nhau là ông hưng phấn vậy à?"
Không khí vi diệu tiếp tục lan tràn, đến cả Minh Chủ Đạo Tu cũng lúng túng, không biết nên làm gì để làm dịu bầu không khí.
Cũng không lâu lắm, trong trường có tiếng chuông, thi buổi sáng đã xong. Một đàn học sinh tiểu học lao ra khỏi trường, tới cổng thấy nhiều người lớn mặc âu phục giày da như vậy, còn có một hàng xe xịn vây quanh, các bạn nhỏ tò mò bước chậm dần, mắt lớn nhìn mắt nhỏ với đám tu sĩ.
Các phụ huynh tới đón con tiến lên, khiến cổng trường chật ních người.
"Mẹ ơi, mấy chú này làm gì thế?"
"Không biết, mình tránh xa họ ra nhé, toàn người quái gở ấy mà."
Các tu sĩ: "..."
Ở chỗ xe nhà họ Túc, Diệp Tư Tế vẫn luôn quan sát lũ trẻ đang ùa ra, tu sĩ bên cạnh lão thì thầm: "Đại Tư Tế, tất cả các lớp đã thi xong, hẳn là sắp ra rồi ạ."
Diệp Tư Tế không đáp.
-
Trước cổng trường tiểu học tụ tập một đám người, Túc Minh cầm cặp chạy ra thì thấy xe nhà mình bị một nhóm người xa lạ vây quanh, nghi hoặc nghiêng đầu: "Anh ơi, xe nhà mình bị bao vây rồi."
Ly Huyền Thính đi theo sau Túc Minh cũng nhìn ra xem tình hình, quan sát trang phục của những người kia. Mấy năm qua hắn giúp Trần Kinh Hạc xử lý không ít chuyện, cũng có hiểu biết nhất định với Điểu tộc ở Yêu giới. Xã hội hiện nay, trừ một nhóm Yêu tu tiến vào xã hội loài người phát triển thì hầu hết các tộc đều ở lại Yêu giới, hiếm khi tới thế giới con người.
Điểu tộc Yêu giới giữ lại thói quen từ xưa, sẽ cài một nhúm lông bên hông thể hiện bộ tộc của mình.
Ly Huyền Thính nhìn thấy bên hông đám người kia là lông vũ vàng, lại nhìn thái độ người xung quanh, đoán đây hẳn là tộc Kim Ô. Nhưng Kim Ô... Hắn nhớ là không hợp với Huyền Hạc cho lắm.
Ly Huyền Thính nghiêng đầu, nhẹ giọng thì thầm: "Đúng là tộc Kim Ô."
Túc Lê ừ một tiếng, giương mắt nhìn đám người cách đó không xa, một lát sau bảo: "Ta muốn về sớm ngủ."
Hai vợ chồng thấy Ly Huyền Thính cõng Túc Lê ra thì vội vàng đi tới. Người của tộc Kim Ô thấy thế cũng tiến lên, Diệp Tư Tế chống gậy đi đầu, đứng sau lưng Túc Thanh Phong và Túc Dư Đường.
Các tu sĩ khác của tộc Kim Ô định tiến tới thì bị Diệp Tư Tế ngăn cản. Lão nhìn Ly Huyền Thính cách đó không xa, ra lệnh: "Không được mạo phạm."
Tu sĩ tộc Kim Ô: "Vâng."
Mẹ Túc lau mồ hôi cho con, kiểm tra thấy cơ thể Túc Lê không có vấn đề gì thì định trở lại xe. Nhưng vừa quay đầu đã thấy người của tộc Kim Ô, mà vị Diệp Tư Tế kia thì đang chắp tay hành lễ: "Chư vị xin dừng bước."
Túc Lê mở mắt trong tiếng ồn ào, nhìn ông lão mặc áo bào chống gậy đứng cách mình không xa, một dấu ấn trong thần hồn khẽ rung động. Cậu tỉ mỉ quan sát ông lão kia, một bóng hình quen thuộc dần hiện lên trong kí ức hỗn loạn.
Diệp Tư Tế tiến lên, giờ mới thấy rõ đứa nhỏ đang được người ta cõng.
Còn rất non nớt, nhưng đã loáng thoáng có đường nét khi trưởng thành, rất giống vị thiếu niên áo đỏ bay lượn trong rừng ở vạn năm trước. Lúc nhìn vào đôi mắt kia, Diệp Tư Tế không khỏi sững sờ, tưởng như xuyên qua đáy mắt đó thấy được năm tháng xa xưa ấy.
"Tiểu Kim Ô?"
Tiếng nỉ non rất bé, nhưng Diệp Tư Tế vẫn nghe được ngữ điệu và xưng hô quen thuộc. Tuy giọng nói ấy còn non nớt, lại khiến lão chớp mắt trở về thuở nhỏ.
Khi đó lão chỉ là một con Kim Ô mới nở, cha mẹ chết thảm dưới tay kẻ thù, mà lão thì cửa nát nhà tan, bơ vơ giữa núi rừng.
Trời đông giá rét, trên người không có lấy chút linh lực để bảo vệ, giữa lúc tuyệt vọng được đại yêu Túc Ly nhặt về nhà. Khi đó Phượng Hoàng Thần Sơn chưa thể nói là Phượng Hoàng Thần Sơn chân chính, Túc Ly tuy là đại yêu nhưng cũng chỉ chiếm một ngọn núi, bên cạnh có một con Huyền Hạc theo hầu. Thêm dăm ba con tiểu yêu được ngài che chở, đến cả trụ sở cũng là mới dựng.
Con Huyền Hạc kia nói: "Phượng Hoàng đại nhân, ngài nhặt thứ này về làm gì? Mười con Kim Ô chín con chết yểu, Kim Ô khó nuôi lắm."
"Không sao, tổ của ta ấm mà." Thiếu niên dùng tay đùa Tiểu Kim Ô: "Với cả hồi xưa ta cũng từng sống ở trong núi, thấy hắn đáng thương."
Khi đó lão còn chưa biết nói, nhưng trời sinh gặp là không thể quên, kí ức từ khi chào đời vẫn luôn rõ mồn một. Nếu không nhờ vị Phượng Hoàng kia, chỉ e lão đã chết trong rừng vào ngày đông giá rét đó, đâu còn có ngày nay.
Lão ngủ trên cây của đại yêu, mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy đám tiểu yêu đang hăng say dựng nhà. Đại yêu sẽ kể cho lão nghe chuyện về Phượng Hoàng Thần Sơn, cũng sẽ nói về đồn đại gần đó, lải nhải rất nhiều rất nhiều chuyện. Thời điểm đó đại yêu chưa phải là sơn chủ Phượng Hoàng sẽ gây chấn động tứ phương, giống như một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên, có rất nhiều chuyện nói không hết, vẫn còn rất trẻ con ham chơi.
Dạy lão nói chuyện, dạy lão nhập linh...
Bọn họ chung sống chừng hơn 20 năm, cho đến khi lão chọn rời khỏi Phượng Hoàng Thần Sơn để báo thù, từ đó không quay lại.
Đến khi lão xử lý xong chuyện tộc Kim Ô, cũng dàn xếp được quan hệ với các tộc khác, định dẫn tộc mình tới Thần Sơn gặp Phượng Hoàng đại nhân, tin tức truyền tới lại là Phượng Hoàng bỏ mình khi độ kiếp. Sau đó là thời kì tam giới hỗn loạn, lão chỉ biết là Phượng Hoàng Thần Sơn được tộc Huyền Hạc bảo vệ, theo thời gian cũng dần xuống dốc. Lão có khúc mắc với Trần Kinh Hạc từ nhỏ, biết Phượng Hoàng Thần Sơn không sao nên cũng không chủ động hỗ trợ, chỉ là những năm tộc Huyền Hạc tìm Phượng Hoàng, lão sẽ để người của mình âm thầm truyền tin cho họ.
Sau đó nữa lão bế quan ngàn năm, nếu không phải Ấn Phượng Hoàng trong cơ thể có dao động, lão cũng sẽ không xuống núi.
Vậy mới biết, hóa ra thế gian này đã xuất hiện một đứa bé phản tổ Phượng Hoàng, còn có tên giống với Phượng Hoàng của lão, gọi là Túc Lê.
Diệp Tư Tế với đôi mắt vẩn đục run rẩy quỳ một chân, hành đại lễ với Phượng Hoàng trên lưng Ly Huyền Thính, gọi ra xưng hô đã xa cách vạn năm: "Phượng Hoàng đại nhân."
Mọi người chung quanh sợ hãi, tu sĩ Nhân tộc không dám nhiều lời, mà người của tộc Kim Ô theo Diệp Tư Tế tới đây cũng đổi sắc mặt, lại không ai dám kéo Diệp Tư Tế dậy.
Túc Lê hờ hững nhìn, tựa đầu vào gáy Ly Huyền Thính, nhắm mắt lại.
Ba Túc đề nghị: "Chúng ta lên xe rồi nói tiếp."
Tu sĩ xung quanh rất sốc, cứ tưởng Diệp Tư Tế sẽ vì chuyện Phượng Hoàng mà xảy ra xung đột với nhà họ Túc, không ngờ vị đại tông sư quyền cao chức trọng này lại quỳ xuống trước mặt Phượng Hoàng phản tổ. Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc đã truyền lên mạng, gây sóng to gió lớn.
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, Đại Tư Tế của tộc Kim Ô là đại diện cho thái độ của tộc Kim Ô.
Phải biết Điểu tộc có rất nhiều kẻ đang nghe ngóng thái độ của tộc Kim Ô, thậm chí mong mỏi tộc Kim Ô chủ động đối mặt với Phượng Hoàng. Đối mặt thì đối mặt rồi đấy, nhưng mà Đại Tư Tế quỳ xuống!
Trần Kinh Hạc nhận được tin của thám tử, ngựa không dừng vó bay thẳng từ thành phố bên cạnh tới, không thèm dùng máy bay, không tới một tiếng đã xuất hiện ở cổng trường tiểu học.
Dưới sự chú ý của quần chúng, y bước lên xe nhà họ Túc.
[Bài đăng: Thảo luận vụ ở trường tiểu học Tức Linh.]
[Khẩn ấp, Trần Kinh Hạc đã lên xe.]
[Má nó, sinh thời thế mà được chứng kiến hai đấng Huyền Hạc và Kim Ô đối đầu.]
[Có đánh nhau không?]
[Không đánh đâu, Kim Ô quỳ rồi mà.]
[Lầu trên ăn nói kiểu gì đấy? Coi chừng tộc Kim Ô bọn ta kiện cậu vì tội phỉ báng.]
[... Bình tĩnh bình tĩnh, đây là chỗ thảo luận văn minh. Tóm lại Điểu tộc nội chiến cũng không phải chuyện tốt với Yêu tộc chúng ta.]
Trần Kinh Hạc lên xe, thấy Diệp Tư Tế ngồi trên sô pha, tức khắc sầm mặt: "Ngươi bế quan rồi mà? Còn có thời gian ra khỏi tổ chim của mình cơ à?"
Diệp Tư Tế lờ y, thân thiết trò chuyện với Túc Dư Đường: "Nhớ lần trước gặp cô, cô chỉ cao tới chừng này, lại có thể đánh bay đám thanh niên nghịch ngợm trong tộc ta, chớp mắt đã lớn như vậy rồi."
"Vậy ạ?" Mẹ Túc đã quên sạch chuyện hồi bé, làm sao nhớ được mình từng có quá khứ gì với tộc Kim Ô: "Ngài uống trà ạ."
Trần Kinh Hạc tiến lên, đứng trước mặt Diệp Tư Tế: "Ngươi tới đây làm gì?"
Lúc này Diệp Tư Tế mới đứng dậy. Cùng là sống hơn vạn năm, so với Trần Kinh Hạc mới ở tuổi trung niên, lão đã già rồi: "Tất nhiên là lão phu tới để cung nghênh chủ nhân."
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người trong xe lập tức thay đổi.
Diệp Tư Tế tới vì chuyện Chủ Nhân Bách Điểu.
Trần Kinh Hạc cau mày: "Ngươi có ý gì?"
"Vạn năm trước bách điểu do Phượng Hoàng thống lĩnh, qua nhiều năm như vậy đã chia năm xẻ bảy. Nếu Phượng Hoàng đại nhân đã hiện thế thì chuyện này không thể qua loa được." Diệp Tư Tế nghiêm nghị nói: "Những năm qua tộc Kim Ô đã đạt được thành tựu nhất định ở Yêu giới, giờ là lúc ngài ấy về Yêu giới phát triển. Nhân tộc rõ ràng ngày một lớn mạnh, vì Điểu tộc, chuyện này không thể qua loa."
Người nhà họ Túc nghe mà như đi trong sương mù, ba Túc hỏi: "Kinh Hạc tiên sinh, hai vị là người quen?"
Diệp Tư Tế gật đầu: "Vạn năm trước từng gặp, không thân."
Ba Túc: "?"
Trần Kinh Hạc đen mặt: "Năm đó ngươi nói đi là đi, giờ chuyện này thì liên quan gì tới Kim Ô nhà ngươi?"
Diệp Tư Tế nói: "Kim Ô cũng có thể trở thành tay chân của Phượng Hoàng đại nhân."
Người nhà họ Túc đứng xem: "...?"
Gì đây? Tới tranh sủng à?
Túc Lê tựa vào Ly Huyền Thính mơ màng, nhìn Trần Kinh Hạc và Diệp Tư Tế tranh chấp, thì thầm: "Từ hồi đó hai người họ đã thích cãi nhau rồi."
Đó là chuyện từ rất rất lâu về trước. Túc Ly nhặt Kim Ô về, thời giờ tiêu hao để chăm sóc cho Kim Ô ngày một nhiều, Trần Kinh Hạc liên tục đề nghị cậu giao cho một Điểu tộc khác chăm sóc. Về sau Kim Ô lớn hơn chút hiểu chuyện thì bắt đầu kèn cựa với Trần Kinh Hạc, hai người này từ vạn năm trước đã là oan gia, ngày ngày ầm ĩ tới khi Kim Ô rời khỏi Phượng Hoàng Thần Sơn.
Ly Huyền Thính nói: "Ta chưa từng gặp hắn."
"Năm đó hắn rời khỏi Phượng Hoàng Thần Sơn, sau đó cũng không trở lại, thỉnh thoảng ta mới nhận được thư của hắn." Đầu óc Túc Lê lúc này rất trì trệ, cậu chầm chậm hồi tưởng chuyện trước kia. Tiểu Kim Ô rời khỏi Thần Sơn, im hơi lặng tiếng suốt mấy trăm năm. Ban đầu Túc Lê còn nhờ các yêu quái khác nghe ngóng tin tức, về sau phát hiện cứ mỗi mười năm hắn sẽ gửi thư về báo bình an, Túc Lê dần cũng không lo nữa.
Cho đến khi tộc Kim Ô xảy ra nội loạn, cậu mới biết Tiểu Kim Ô ủ mưu mấy trăm năm, tự tay giết kẻ thù, thay đổi tộc Kim Ô, thậm chí còn làm tộc trưởng.
"Làm tộc trưởng không đơn giản như vậy... Vả lại thời kì đó Yêu tộc chiếm lĩnh các phương, tộc Kim Ô là tộc lớn thủ một phương. Trước kia hắn vốn muốn mang theo tộc mình tới Phượng Hoàng Thần Sơn, nhưng bị các phe gây áp lực nên chuyện này không thể thực hiện." Túc Lê nói rất chậm: "Về sau ta chú tâm rèn kiếm Huyền Thính, liên hệ với tộc Kim Ô cũng thưa dần, sau đó nữa thì không còn qua lại."
Ly Huyền Thính hơi nhíu mày: "Hắn có thể nhận ra ngươi."
"Cũng không lạ, năm đó lo cho hắn nên khi hắn đi ta tặng hắn một Ấn Phượng Hoàng." Túc Lê thì thầm: "Cái này ngươi đừng nói cho Kinh Hạc, y không biết..."
Ấn Phượng Hoàng giao thoa với thần hồn của cậu, còn cách gần như vậy, nhận ra cũng không lạ.
"Buồn ngủ à?" Ly Huyền Thính điều chỉnh bả vai, để Túc Lê có thể dựa thoải mái hơn: "Ta mang ngươi về nghỉ nhé."
Túc Lê khép hờ mắt, nhìn Trần Kinh Hạc và Diệp Tư Tế còn cãi lộn đằng kia: "Huyền Thính, hắn già rồi."
Rõ ràng năm đó còn là một nhóc Kim Ô bé xíu xiu, chớp mắt vạn năm trôi qua, Túc Lê cũng sắp quên rồi, thế mà gặp lại nhóc Kim Ô đã thành một ông già còng lưng.
Diệp Tư Tế càng nói càng kích động, Trần Kinh Hạc nhíu mày giơ tay đỡ lão một chút: "Cái tật xấu thích cãi cọ của ngươi chẳng chịu đổi gì hết, bế quan cũng tốt mà, tự dưng bò ra làm gì?"
"Ngàn năm ta không ra ngoài, có không ít Điểu tộc mượn danh nghĩ của tộc Kim Ô đứng sau kích động kẻ khác."
Diệp Tư Tế nhìn về phía Túc Lê cách đó không xa: "Tộc Kim Ô sẽ không phản chủ, Điểu tộc cũng cần thống lĩnh mới..."
Túc Lê tựa vào Ly Huyền Thính, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta thấy ngươi làm cũng tốt mà."
Lời này vừa ra, Diệp Tư Tế lập tức luống cuống: "Phượng Hoàng đại nhân."
"Tộc Kim Ô dưới sự thống lĩnh của ngươi có thanh danh hiển hách, ta không muốn làm Chủ Nhân Bách Điểu gì hết, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."
Túc Lê càng lúc càng buồn ngủ, cố giữ tỉnh táo để nói nốt: "Vả lại núi Tức Linh không phải Phượng Hoàng Thần Sơn, giờ không phải thời Thượng Cổ, ta cũng không còn là Phượng Hoàng năm đó. Nếu ngươi suy nghĩ cho Yêu tộc, vậy để tộc Kim Ô dẫn dắt Điểu tộc đi, ta thấy vậy cũng tốt."
Diệp Tư Tế sốt ruột: "Phượng Hoàng đại nhân."
"Làm Chủ Nhân Bách Điểu có bận không ạ?" Túc Minh nhỏ giọng hỏi cha mẹ.
Ba Túc ôm con vào lòng: "Bận lắm."
Túc Minh: "Thế không được đâu, anh hai còn phải đi thi mà. Bận như thế thì sẽ không có thời gian đi thi."
Ba Túc đáp: "Đúng rồi, anh hai còn phải học đại học nữa, làm sao có thời gian."
Bạch Quân bổ sung: "Từ cấp 1 lên cấp 2, rồi còn cấp 3, sau đó thi đại học... Vào đại học rồi còn thi chuyên ngành. Nếu muốn nghiên cứu chuyên sâu hơn nữa thì còn học thạc sĩ, thi nghiên cứu sinh."
Ba Túc gật gù: "Đúng đúng."
Nhà họ Túc bắt đầu thảo luận, Túc Úc bổ sung: "Đúng rồi, sách trong nhà còn chưa đọc hết đâu. Tháng trước tới trường con bé bé thích phòng thí nghiệm hóa lắm, nhưng mà không có chìa khoá nên không được vào."
Trần Kinh Hạc khựng lại: "Phòng thí nghiệm hóa?"
Túc Úc xòe tay ra đếm: "Còn có phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo, phòng thí nghiệm điện tử..."
Trần Kinh Hạc cẩn thận nghe hết, quay lại hỏi Thanh Điểu: "Ghi lại hết chưa?"
Thanh Điểu gật đầu: "Rồi ạ, tôi sẽ lập tức cho người mua thiết bị, xây dựng phòng thí nghiệm."
Du Tư chứng kiến tất cả: "..."
Diệp Tư Tế nghe người nhà họ Túc dăm ba câu đã lái chủ đề sang hướng khác, sầm mặt định tranh luận. Nhưng nhìn sang Túc Lê, thấy Phượng Hoàng đại nhân đã gối lên đùi người ta, hơi cong người ngủ rồi.
Ly Huyền Thính lấy áo khoác đắp cho Túc Lê, ngẩng lên bắt gặp cái nhìn của Diệp Tư Tế, quay đi chỗ khác.
Hắn xoa đầu Túc Lê, cuối cùng áp lòng bàn tay vào cái tai nhỏ.
[Tác giả có lời muốn nói]
Huyền Thính: Em ấy còn từng nuôi chim khác.
Kinh Hạc: Tui còn không có Ấn Phượng Hoàng.