Edit: Ry
Ba Túc dẫn mấy đứa nhỏ về nhà trước, sau đó buổi chiều lại đưa Ly Huyền Thính và Túc Minh đi thi. Túc Lê ngủ một giấc dậy thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, nhìn thấy Trần Kinh Hạc và Tiểu Kim Ô ở ngoài phòng khách thì sửng sốt hỏi: "Sao hai người vẫn còn ở đây?"
Trần Kinh Hạc một ngày có trăm công ngàn việc, hiếm khi ở nhà, không có việc gì lớn sẽ không tới núi Tức Linh ở lâu như vậy.
Túc Lê khựng lại, mà cậu nhớ là hôm qua Huyền Thính nói hôm nay Kinh Hạc sẽ đi công tác?
Bên ngoài đã là trời chiều, núi Tức Linh không cho phép quá nhiều người vào trong, thế nên những người khác của Điểu tộc không vào được, trong phòng khách chỉ có Diệp Tư Tế. Phong Yêu thấy thế mang theo Du Tư ra ngoài trốn, để lại phòng khách cho ba người.
Diệp Tư Tế vừa định mở miệng, Túc Lê đã cắt ngang: "Ta nhớ là ta đã nói rất rõ."
"Nhưng bây giờ vẫn có rất nhiều người không biết tới Phượng Hoàng, thậm chí Nhân tộc còn nghĩ ngài là phản tổ, muốn giam cầm ngài... Nếu ngài thống lĩnh Điểu tộc, một là có thể tạo dựng danh tiếng, hai là Điểu tộc cũng sẽ nghe ngài ra lệnh." Diệp Tư Tế nói tiếp: "Đến lúc đó thì dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, đợi ngài khôi phục thực lực..."
Túc Lê đề cao tinh thần, cố gắng theo kịp tốc độ nói chuyện của họ: "Nhưng ta không cần nhiều như vậy. Bây giờ không phải là Thượng Cổ, ta cũng không có dã tâm. Ta không hứng thú với mấy chuyện này, ngươi đừng khuyên nữa."
Diệp Tư Tế ngậm miệng, cũng biết nhiều lời vô ích, không nhắc lại nữa.
Sau đó lão nói: "Bên ngoài vẫn có rất nhiều kẻ rình mò, mong ngài cho phép tộc Kim Ô canh giữ bên ngoài dinh thự."
Túc Lê nghe vậy đau đầu: "Không cần, ta ở đây rất yên tĩnh cũng rất an toàn."
Trần Kinh Hạc thấy thế bổ sung: "Kim Ô, bây giờ không phải là năm đó, ngươi làm lớn chuyện có khi lại đẩy Phượng Hoàng đại nhân lên đầu sóng. Ngươi về Yêu giới dưỡng lão đi, chuyện ở núi Tức Linh không cần ngươi quản. À đúng rồi, về thì gửi lời giùm, nói là bọn ta không liên quan gì đến vụ Chủ Nhân Bách Điểu. Bọn họ muốn tranh thì cứ việc, đừng có lôi tới trước mặt bọn ta là được."
Diệp Tư Tế cau mày, có vẻ vẫn chưa muốn từ bỏ.
Nhưng lão ngồi mãi cũng không thấy Túc Lê thay đổi ý định, cuối cùng vì tình huống bên ngoài nên đành phải ra về.
"Ta đưa ngươi." Túc Lê đứng dậy: "Đi thôi."
Diệp Tư Tế vừa mừng vừa lo: "Ngài nghỉ ngơi đi ạ."
Túc Lê cho Trần Kinh Hạc một ánh mắt, dẫn ông lão ra sân, thấy lão chuẩn bị xuống núi mới nói: "Những năm này ngươi thế nào?"
Diệp Tư Tế nao nao: "Tộc Kim Ô không trường thọ được như Huyền Hạc, tôi tới tuổi này cũng đủ già rồi."
Túc Lê ngẩng đầu nhìn lão, cuối cùng nói: "Ngươi cúi đầu xuống."
Diệp Tư Tế lập tức hạ người, nửa quỳ trước mặt Túc Lê. Còn chưa kịp đưa ra nghi vấn, lão bỗng thấy trán nóng lên, một giọt sức mạnh bàng bạc thuận theo linh mạch trên trán, lan khắp toàn thân, khiến cơ thể già nua của lão một lần nữa cảm nhận được sức sống. Lão giật mình: "Đây là..."
Túc Lê thu tay lại, liếm máu trên đầu ngón tay, nói ngắn gọn: "Một giọt máu Phượng Hoàng, kết hợp với Ấn Phượng Hoàng trong cơ thể ngươi. Tiểu Kim Ô, có đột phá được không là số mệnh của ngươi, cái này ta không quyết định được."
Cậu thoáng im lặng: "... Sống lâu một chút, ta nhìn ngươi."
Diệp Tư Tế nghẹn ngào, sau đó cúi sát đất hành lễ lạy.
"Vâng."
-
Buổi tối, khi đại quân thí sinh đi thi về, trong nhà im ắng. Trần Kinh Hạc ngồi trong phòng khách xử lý công việc, Túc Lê thì nằm trên ghế sô pha, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh.
Ly Huyền Thính tới gần, cảm nhận được thần lực đang lặng lẽ vận chuyển trong cơ thể Túc Lê, hỏi: "Buổi chiều có dậy không?"
"Có, Kim Ô đi rồi ngài ấy lại buồn ngủ." Trần Kinh Hạc thu dọn tài liệu, lại hỏi: "Cậu biết rõ tình trạng trong cơ thể ngài ấy, Phượng Hoàng đại nhân sao rồi? Mấy tuần nay quan sát, sao ta thấy ngài ấy vẫn không khá lên vậy."
Giao lưu giữa Ly Huyền Thính và Túc Lê cũng bị gián đoạn, vì Túc Lê nói là cần phải điều chỉnh thần lực. Về phần hiện giờ Túc Lê đã khôi phục bao nhiêu kí ức, hắn cũng không rõ. Hắn nhận ra sau khi hấp thụ hai mảnh vỡ, cách hành xử của Túc Lê đã thay đổi đôi chút, nhưng rốt cuộc chuyện là như thế nào thì còn cần cậu khôi phục rồi mới có thể hỏi.
"Hai mảnh vỡ đó có thể nói là ẩn chứa hạt giống thần lực vạn năm trước của A Ly." Ly Huyền Thính giải thích: "Một khi hạt giống cắm rễ nảy mầm trong cơ thể thì sẽ không thể ức chế sự sinh trưởng của nó. Cơ thể hiện tại của em ấy cũng tạm ổn, nhưng so ra vẫn kém xa thời kì đỉnh cao, không chịu nổi thần lực tăng vọt như vậy, chỉ có thể tự mình đi khai thông chúng."
Trần Kinh Hạc khẽ nhíu mày: "Chẳng trách hôm nay ta tới, cường độ của Ấn Phượng Hoàng mạnh hơn hẳn trước kia."
Ly Huyền Thính là người có cảm nhận trực quan nhất về Phượng Hoàng Thần Lực. Đâu chỉ là Ấn Phượng Hoàng, quá trình khai thông thần lực cũng ảnh hưởng tới những người xung quanh, ví dụ như Bạch Quân có tu vi yếu nhất mà tuần trước cũng đã đột phá Trúc Cơ. Thần hồn của hắn được những thần lực này nuôi dưỡng cũng càng thêm lớn mạnh. Nhưng Túc Lê vẫn chưa hoàn toàn khôi phục...
"Tiếp tục như vậy không được."
Trần Kinh Hạc: "Phải dùng đan dược can thiệp à? Đúng là chúng ta đã sơ suất chuyện mảnh vỡ."
Kiếm Huyền Thính có thể nói là yêu kiếm cao cấp nhất thời Thượng Cổ, năm đó Túc Ly có thể nhẹ nhàng khống chế nó. Nhưng Túc Lê hiện giờ chỉ là một đứa trẻ mới tu luyện được vài năm, nếu bây giờ không chịu được khối linh lực khổng lồ này, vậy lúc tìm về mảnh cuối sẽ còn như thế nào.
Ly Huyền Thính im lặng một hồi mới nói: "A Ly không nói gì hết, đợi đi."
Đợi một cái là qua bữa tối, Túc Lê mơ màng ngửi được mùi đồ ăn, gắng gượng dậy ăn hết một bữa.
Ba Túc lo lắng hỏi: "Trước kia chẳng phải hồi phục nhanh lắm sao? Sao lần này bé bé mãi không đỡ vậy? Con không chịu được thì nhớ nói với papa mama nha."
Túc Lê ăn thịt, gật đầu: "Dạ."
Ăn xong cậu ngồi trên ghế nghỉ, hiếm hoi tỉnh táo như vậy.
Trần Kinh Hạc mang tư liệu tới, đặt lên bàn rồi nói: "Hôm nay tôi tới còn một chuyện khác, liên quan tới tấm bản đồ lần trước tôi và Huyền Thính tìm được. Người của tôi bỏ ra chút thời gian suy tính bí cảnh trong bản đồ, phát hiện một quy luật tiềm ẩn."
"Bí cảnh này trong mấy ngàn năm qua chỉ xuất hiện hai lần. Căn cứ vào tình huống khi đó, so sánh với hiện giờ, lần tới nó xuất hiện sẽ vào khoảng 11 năm sau."
Túc Lê sững sờ: "11 năm."
"Vâng, với chúng ta thì đây đúng là tin tốt." Trần Kinh Hạc giải thích: "Thời gian này là dư dả, chúng ta cũng có thể nghiên cứu ra nhiều tin tức về bí cảnh hơn. Thêm nữa là giới tu đạo phát triển cho tới nay sản sinh ra vô số bí cảnh, mà trải qua vạn năm, bởi cuộc chến của giới tu đạo năm đó nên số lượng bí cảnh còn nhiều hơn thời Thượng Cổ. Có lẽ tư liệu chúng ta có vẫn chưa đủ chi tiết, có nhiều thời gian thì chúng ta có thể xác nhận lại."
"Quan trọng nhất là 11 năm này. Chúng ta không thể xác định sau khi tìm đủ mảnh vỡ sẽ xảy ra chuyện gì, 11 năm đủ để Phượng Hoàng đại nhân rèn luyện thể xác."
Các phụ huynh nghe thế cũng không nói thêm, mảnh vỡ kiếm Huyền Thính chỉ còn thiếu một mảnh thôi, mà đã truy tìm nhiều năm như vậy, rất có thể manh mối từ tấm bản đồ này là thật. Với họ thì đây là chuyện chấp nhận được, 11 năm với tu sĩ không hề dài, có thể thoải mái. Nhưng Túc Lê rất sốt ruột tìm đủ mảnh vỡ kiếm Huyền Thính, bọn họ cũng phải xem con sẽ quyết định thế nào.
Ly Huyền Thính nói: "Chúng ta không vội."
Túc Lê mất một lát mới hỏi: "Xác định là 11 năm à?"
Trần Kinh Hạc bổ sung: "Cũng chưa chắc là 11 năm. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, dù sao thông tin có hạn, có thể sẽ tồn tại sai sót trong tính toán. Phượng Hoàng đại nhân... Có vấn đề gì à?"
"Không." Một lát sau Túc Lê mới đáp: "Nếu như chắc chắn là 11 năm, vậy có việc này con muốn nói với mọi người."
"Con quyết định bế quan."
Ba Túc ngẩn ra: "Bế quan à? Vậy con định bế quan bao lâu, papa chuẩn bị đồ ăn cho con nhé."
Túc Lê bổ sung: "Chắc khoảng mấy năm, con cũng chưa chắc."
Mấy năm?!
Các phụ huynh sốc. Tu sĩ bế quan là chuyện thường, nếu là mấy ngàn năm trước, bọn họ cũng sẽ lựa chọn bế quan khi gặp bình cảnh. Chẳng qua là tu vi của Túc Lê tiến triển quá thuận lợi, họ chưa từng nghĩ tới chuyện con sẽ bế quan. Ban đầu tưởng chỉ là mấy tháng, giờ nghe là mấy năm, cả nhà không kịp có phản ứng.
Mẹ Túc hỏi: "Con bế quan trong nhà à? Để mama dặn anh cả với bé Minh không tới làm phiền con nhé."
"Không ạ. Kinh Hạc có một linh vật có thể khống chế dòng chảy thời gian." Túc Lê ngồi thẳng người: "Thần lực tăng trưởng nhanh hơn dự đoán của con, con ước lượng thì ít nhất phải rèn luyện trăm năm mới có thể chịu được thần lực trong cơ thể, để con có thể sẵn sàng cho mọi tình huống."
Trước kia cậu không có quyết định này chính là vì lo nghĩ vụ bí cảnh.
Giờ gần như đã xác nhận thời gian bí cảnh mở ra, thay vì chậm chạp khôi phục, chi bằng bế quan rèn luyện thân thể, tranh thủ rèn thể xác lên mức tối cao sớm nhất có thể.
Trần Kinh Hạc không đồng ý: "Tốc độ chảy tốt nhất của Tháp Nghịch Thời là nhanh gấp ba, nếu ngài muốn tu luyện trăm năm thì sẽ phải ở trong đó ít nhất 30 năm. Nếu muốn ra trước 11 năm sau, vậy ngài sẽ phải chịu dòng chảy nhanh gấp 10 lần, từ xưa đến nay chưa có ai làm vậy..."
Cái này có yêu cầu cực cao với tinh thần và thể xác của tu sĩ, thực tế là chú trọng phương diện tinh thần hơn vì phải thừa nhận áp lực mà dòng chảy thời gian do Tháp Nghịch Thời khống chế. Từ xưa đến nay, Tháp Nghịch Thời nhiều lắm là tăng dòng chảy lên gấp 5, tốc độ gấp 10 là chưa từng có.
"Ta làm được." Túc Lê nhắm mắt, cậu buộc phải làm được.
Ba mẹ Túc hiếm hoi phản đối ý kiến của con, mấy người tranh luận trong phòng khách. Túc Lê nghe một hồi bị buồn ngủ, định đợi người lớn tranh luận ra kết quả rồi lại đàm phán, thế là về phòng nghỉ ngơi. Cậu vừa vào phòng thì thấy Ly Huyền Thính cũng đi theo, ngạc nhiên hỏi: "Không ở bên ngoài nghe họ nói chuyện à?"
"Không cần thiết." Ly Huyền Thính bước tới bên cậu, bế cậu lên giường nằm: "Ngươi nghiêm túc à?"
"Ta nghiêm túc." Túc Lê đè xuống thần lực trong cơ thể, duy trì trạng thái bình thường giao lưu với Ly Huyền Thính: "Kiếm Huyền Thính trước khi thành hình đã bị ta khắc phong ấn, tìm về mảnh vỡ, thần lực của ta cũng sẽ khôi phục như cũ. Trước kia ta không nghĩ tới mình sẽ tìm lại tất cả nhanh như vậy, với cả mất một phần kí ức, ta không khống chế thời gian hấp thụ từng mảnh, giờ là nước đổ khó hốt."
Nếu như không mau khống chế lại, cậu sẽ như lúc mới đầu thai, ngơ ngơ ngác ngác tồn tại, cho đến khi thể xác tự chữa trị.
Mà thần hồn lẫn thần lực của cậu hiện giờ quá mạnh, thời gian khôi phục không rõ tới khi nào.
Thay vì rơi vào cục diện như vậy, chỉ bằng rèn luyện thân xác trước. Vừa hay Kinh Hạc có Tháp Nghịch Thời, Tháp Nghịch Thời là linh vật từ thời Thượng Cổ, năm đó cậu đã từng sử dụng, cũng đã từng thử tốc độ chảy gấp năm lần. Tuy là chưa từng thử gấp 10, nhưng cậu biết khả năng của bản thân.
Tuy gấp mười là mạo hiểm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế.
Ly Huyền Thính im lặng một hồi mới hỏi: "Ngươi nhớ lại hết rồi à?"
Túc Lê nghe thế không nói gì, nhìn Ly Huyền Thính, tìm kiếm dấu vết quen thuộc trên mặt hắn. Đây là khuôn mặt giống Long như đúc. Vấn đề này vạn năm trước cậu đã từng xoắn xuýt một lần. Vạn năm trước Huyền Thính không có kí ức của Long, thế nên có một quãng thời gian rất dài cậu đều nghĩ, mình mạo hiểm rót long hồn vào phôi kiếm như vậy là thật sự đúng ư?
Long thật sự hi vọng cậu làm vậy ư?
Nhưng khi kiếm Huyền Thính hòa vào cơ thể cậu, cảm giác của nó giống hệt như lúc long hồn còn ở bên trong, chứ đừng nói là ngoại hình.
Túc Lê giơ tay, lấy ảnh kiếm trong cơ thể ra: "Trong cơ thể ta từ trước Thượng Cổ đã tồn tại một vệt long hồn, về sau long hồn bị ta rót vào phôi kiếm, tạo thành ngươi."
Ly Huyền Thính nao nao.
"Chuyện này ta chưa từng đề cập ở Thượng Cổ." Túc Lê thoáng do dự, sau đó bật cười: "Hành vi cử chỉ của ngươi, thậm chí cách ngươi đối xử với ta. Rõ ràng là ta chăm sóc ngươi, nhưng nhiều lúc lại có cảm giác như ngươi đang chiều theo ta. Nói thật thì ta cũng là một kiếm chủ vô trách nhiệm..."
Một bàn tay bỗng vươn tới che đi ánh đèn.
Túc Lê nao nao: "Huyền Thính?"
Ly Huyền Thính đặt tay lên đầu Túc Lê, ngồi ở trên giường nhìn cậu, giọng có phần đè nén: "Ta chưa từng nghĩ tới, Tiểu Phượng Hoàng năm đó đến bay cũng cần dạy, giờ đã lớn như vậy. Biết gánh vác trách nhiệm, ngay cả hành vi nghịch thiên cũng dám làm, còn dám mạo hiểm dù chết cũng phải ôm theo hi vọng mong manh Niết Bàn."
Túc Lê bỗng ngẩng lên, cẩn thận nhìn Ly Huyền Thính: "Ngươi..."
"Việc cần làm giờ là xử lý thần lực trong cơ thể ngươi, đừng để ý đến những chuyện dư thừa khác."
Ly Huyền Thính dịu dàng nói: "Từ Hỗn Độn tới nay đã hàng triệu năm. 11 năm thôi, ta coi như ngươi ngủ một giấc, đợi ngươi tỉnh ta dẫn ngươi đi chơi."
Thời Hỗn Độn, bên trên cổ thụ ngô đồng, Long ở trên trời thò vuốt xuống móc ra Phượng Hoàng bé nhỏ từ trong tổ, đặt lên sừng của mình, ngao du trong biển mây cuồn cuộn, cùng nhau ngắm muôn nghìn phong cảnh.
Thời Thượng Cổ, bên dưới Thần Mộc Ngô Đồng, Phượng Hoàng đã trưởng thành dạy cho kiếm linh bé nhỏ từng chiêu kiếm, cũng hứa hẹn hắn học xong là có thể tới nhân gian ngắm hoa nở hoa tàn.
Thời gian, dường như rất dài.
Trong phòng khách, các phụ huynh tranh cãi ra kết quả len lén mở cửa, nhìn hai đứa nhỏ tựa vào nhau ngủ trên giường, cuối cùng lặng lẽ khép cửa lại.
Ban đầu Trần Kinh Hạc là phản đối, nhưng không biết sao tự dưng thành thuyết khách của Túc Lê, cãi cọ một hồi bắt đầu đi thuyết phục những người khác: "Thật ra cũng không cần quá lo, lỡ có vấn đề thật thì chúng ta cũng có thể kịp thời đưa ngài ấy ra."
Ba Túc nói: "Tháp Nghịch Thời có cho mang thức ăn vào không? Liệu có lạnh lắm không? Có gì bảo vệ không?"
Túc Úc: "Ba, đến con còn biết trong linh vật này không được để gì khác ngoài người, còn không mang vào được luôn, ba đừng mơ nữa."
Mẹ Túc nói: "Nhưng bỏ vào túi càn khôn thì vẫn sẽ mang vào được chứ?"
Túc Minh giờ mới nghe hiểu: "Ơ? Anh hai sẽ đi xa nhà ạ?"
Sau đó lo lắng nói: "Thế anh hai sẽ không đi học được ạ? Làm bài kiểm tra thì sao?"
Túc Úc bừng tỉnh, đập tay: "À đúng rồi, hay là lắp cái đồng hồ báo thức, đến ngày thi thì gọi thằng bé ra thi rồi lại vào?"