Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 115: Mười năm.



Edit: Ry

Vài ngày sau, các tu sĩ ngồi canh bên ngoài núi Tức Linh phát hiện Ấn Phượng Hoàng trở nên mạnh hơn. Mà không tới nửa ngày, mấy trận pháp mạnh mẽ lại ập xuống, khiến bầu không khí của cả vùng núi hết sức kì quái. Hễ tu sĩ lại gần là sẽ bị một loại uy áp vô hình đẩy lùi, càng khiến dân tình thảo luận kịch liệt.

Nhưng mà người nhà họ Túc lại mai danh ẩn tích, Ấn Phượng Hoàng bao phủ núi Tức Linh tĩnh lặng như đã chết.

-

Mười năm sau.

Không khí trong tập đoàn Trần Thị cực kỳ căng thẳng, nhân viên các phòng ban nhìn chằm chằm cửa phòng hội nghị.

"Sáng nay đã như đánh trận rồi, hai năm trước nói chuyện thu mua cũng không rầm rộ như vậy."

"Thôi đừng nói nữa, năm ngoái chủ tịch giao công ty cho Thái Tử tôi còn không hiểu, lúc ấy có nhiều người phản đối lắm đúng không?"

"Thủ đoạn của Thái Tử quá rắn, mà cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ. Năm ngoái thành tích tăng gấp đôi nhìn đúng sợ luôn."

"Chủ tịch còn trẻ mà sao lại lui về hậu phương rồi..."

Tiếng bàn tán chỉ ngừng khi cửa phòng họp mở, một đám giám đốc trưởng phòng bao vây lấy một thanh niên đi ra, ai nấy đều cung kính, hiển nhiên đã bàn xong chương trình trọng đại nào đó. Thanh Điểu tiến lên, tách người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục ra khỏi đám nịnh nọt xung quanh: "Giám đốc Ly, bên này ạ."

Người kia đưa một xấp giấy tờ cho Thanh Điểu, gật đầu với những người còn lại rồi theo cô tới văn phòng của Trần Kinh Hạc. Vừa mở cửa đã thấy Trần Kinh Hạc ngồi trên sô pha, bên cạnh bày một đống sách cổ, còn có một túi trà sữa chưa mở.

"Tới rồi à?" Trần Kinh Hạc mở túi ra, đưa một cốc cho thanh niên: "Bọn họ lại lục ra được rất nhiều thứ, tịch thu từ bên nhà họ Quý đấy, có thể sẽ có manh mối mới."

Thanh niên liếc nhìn bao bì trà sữa: "Tiệm mới à?"

"Ừ, quanh đây có nhiều tiệm lắm." Mấy năm nay Trần Kinh Hạc rảnh hơn nhiều, lần trước về núi Tức Linh bị Túc Minh gạ gẫm, thế là bắt đầu đam mê trà sữa, thậm chí còn ngừng hẳn thói quen uống cà phê mỗi sáng, chỉ uống các loại chế phẩm từ sữa.

Mười năm này tập đoàn Trần Thị phát triển nhanh chóng mặt, cộng thêm năm đó đánh cờ với thế gia Nhân tộc giành chiến thắng, thôn tính rất nhiều công ty, Trần Kinh Hạc kiếm đầy bồn đầy bát.

Thanh niên liếc nhìn cái nhãn 100% đường trên cốc, trả y: "Tự uống đi."

Trần Kinh Hạc tiện tay cắm luôn ống hút vào.

Thư ký Thanh Điểu nhắc nhở: "Kinh Hạc đại nhân, không nên hấp thụ quá nhiều đường, hôm nay ngài đã uống một cốc rồi."

Trần Kinh Hạc không buồn giương mắt: "Thanh niên bây giờ toàn uống ngày hai cốc, ta mới uống một."

Thanh Điểu: "Tại vì ngài toàn gọi 100% đường. Giờ ngài tuổi trung niên rồi, sẽ dễ béo hơn."

Trần Kinh Hạc: "..."

Thanh Điểu nói sang chuyện khác: "Thiết bị lần trước ngài đặt ở nước ngoài đã giao tới kho, vẫn như mọi lần chuyển vào phòng thí nghiệm ạ?"

Trần Kinh Hạc nói: "Ừ, mấy cái cũ bỏ lại nhà kho."

Ly Huyền Thính đặt báo cáo lên bàn cho y: "Chuyện còn lại tự xử lý đi, hai ngày nữa ta phải về trường bảo vệ luận văn giữa kì, sau đó về núi Tức Linh ở một thời gian."

Trần Kinh Hạc: "Về ở mấy ngày cũng được, lần trước Thanh Phong nhờ ta mua ít lá trà ta quên chưa gửi."

"Được." Ly Huyền Thính cầm một quyển sách trên bàn: "Ta lấy mấy quyển sao chép."

Trần Kinh Hạc gật đầu: "Lúc đi tiện thể mang luôn mấy tên thám tử Kim Ô kia đi nhé, lão già kia tối ngày phái người tới nằm vùng, phiền chết đi được."

Đợi Ly Huyền Thính đi khuất, Thanh Điểu mới lên tiếng: "Hình như tuần này Túc đại nhân có kế hoạch rồi, Huyền Thính đại nhân về có khi không gặp ai."

"Nghỉ hè mà, chắc bé Minh về rồi, hắn cũng chỉ là về xem Tháp Nghịch Thời thôi." Trần Kinh Hạc dán mắt vào sách trên bàn: "Cứ mấy tháng hắn lại phải về xác nhận như vậy mới yên tâm, rõ ràng cách thời gian dự tính còn một năm nữa."

Nói một hồi, y đột nhiên cầm ly trà sữa: "Thanh Điểu, lần sau bảo họ cho trân châu popping* nhé."

*Gốc là 啵啵, baidu thì nó bảo cũng là một loại trân châu, chỉ là hạt to hơn, trân châu đen thì phần nhân sẽ hơi cứng so với vỏ ngoài, nhưng loại này thì phần nhân lại mềm hơn vỏ. Nghe mô tả thì nó giống trân châu popping, search hình ảnh thì nó cũng giống. Trân châu popping phần nhân của nó toàn là syrup hương vị nên ngọt thỉu luôn á, uống nhiều có khi còn khé cổ, hợp với thuộc tính mê ngọt của ông này =)))))

Thanh Điểu: "Vâng."

Rốt cuộc là trân châu với trân châu popping khác nhau chỗ nào?

Tháp Nghịch Thời mở ra, Ấn Phượng Hoàng tự vận hành. Ngoài người khi ấy có mặt trong núi thì tất cả bị Ấn Phượng Hoàng chặn ở bên ngoài, không được phép thông hành. Biến cố đột ngột này khiến rất nhiều người cảnh giác, Diệp Tư Tế đòi vào núi điều tra, lại bị Ấn Phượng Hoàng cản. Chuyện xảy ra trong núi Tức Linh lập tức biến thành chủ đề nóng năm đó.

Về sau có thêm đủ chuyện mới, tin tức liên quan tới Phượng Hoàng dần biến mất.

Không ai thấy Túc Lê nữa, về sau người nhà họ Túc bắt đầu rời núi hoạt động cũng vẫn không có bóng dáng cậu. Vì thế mà khiến Diệp Tư Tế của tộc Kim Ô tức muốn chết, mấy năm nay luôn là ba ngày cãi một trận nhỏ năm ngày cãi một trận lớn với Trần Kinh Hạc. Yêu giới cũng hoảng một phen, các Điểu tộc tưởng là hai tộc này chuẩn bị chiến tranh, kết quả cãi cọ thì um sùm nhưng tay chân thì không thấy giơ.

Lời đồn về Phượng Hoàng ít dần, chuyện năm đó cũng bị các sự kiện khác của giới đạo tu dìm xuống. Mặc dù lời đồn về Phượng Hoàng ít, nhưng giá nhà ở thôn Tức Linh vẫn tăng vọt, thậm chí còn cao hơn giá nhà ở trung tâm thành phố S, chính thức thành nơi tấc đất tấc vàng. Giới tu đạo cũng có rất nhiều tin ngầm về vùng núi này, biết đó là địa bàn nhà họ Túc, nhiều người vội vàng tới cửa nộp đơn xin chuyển vào ở.

Chỉ cần không lên núi, nhà họ Túc sẽ không quản.

Việc này dẫn đến khu căn hộ ở thôn Tức Linh trở thành địa điểm nổi tiếng của giới tu đạo. Tông sư ở nhà đối diện, tầng nào cũng có ông lớn của các phái, là vùng đất thánh trong truyền thuyết. Giá phòng càng cao, trình độ sinh hoạt cũng lên cao, thôn Tức Linh nhỏ bé một phát trở thành trấn nhỏ văn minh nhất cả nước, nhiều lần được đài truyền hình đưa tin.

10 năm, thế giới thay đổi chóng mặt.

Nhà họ Túc, 10 giờ sáng.

Một đám thanh thiếu niên đi theo sau một con chó tới trước sân. Trên đường bọn họ còn đi qua tòa căn hộ cao cấp nhất cả nước, đi qua cái thôn nổi tiếng tấc đất tấc vàng, cuối cùng dừng ở tòa biệt thự sang trọng ở rìa thôn. Có người không nhịn được nuốt nước miếng: "Túc Minh bảo tao là nhà nó ở nông thôn, nhưng nó không nói nhà nó ở khu biệt thự thôn Tức Linh..."

"Làm bạn cùng phòng với nó một năm mà tao vẫn đánh giá thấp Túc Minh."

"Mẹ Túc Minh là siêu sao điện ảnh mà, biệt thự này chắc mua bình thường chứ?"

"... Mày nhìn diện tích đi, bé à, em đúng là không biết gì về giá nhà ở thôn Tức Linh này."

"Hay là bọn mình đi nhầm? Ban nãy tao thấy đi qua mấy nhà kìa."

"Chắc không sai đâu nhỉ? Túc Minh bảo sẽ sai Đại Hoàng nhà nó tới đón mà..." Một người do dự nhìn con chó vàng bên chân: "Màu lông này chắc không sai được đâu."

Những người khác: "..."

Vì cái gì mà cả lũ lại tin một con chó dẫn đường hả?

"Thôi, nhấn chuông thử xem?" Một người giơ tay nhấn chuông, một lúc sau có một thiếu niên mặc đồ ngủ đi ra từ vườn hoa, chạy nhanh tới mở cửa.

Người mở cửa là Túc Minh. Nó mặc bộ đồ ngủ dài tay, quần áo in hình Siêu Nhân Điện Quang, vừa ngáp vừa bảo: "Tao còn tưởng tụi mày đi lạc chứ, vào đi."

"Làm phiền nhé. Lúc mày bảo là có thể tới nhà mày ở, mày có biết lúc mày nhắn địa chỉ tụi tao sốc cỡ nào không."

"Đúng rồi đó, chú lái taxi còn hỏi đi hỏi lại có đúng là thôn Tức Linh không."

"Ở thôn Tức Linh thì thôi, nhà mày thế mà có hẳn cái biệt thự."

Ba chàng trai này là bạn cùng phòng đại học của Túc Minh.

Mấy thanh niên tranh thủ nghỉ lễ hẹn nhau tới thành phố S du lịch, mà thành phố S là quê của Túc Minh. Ban đầu là muốn tới khu du lịch núi Tức Linh, lúc tính thuê phòng thì Túc Minh đề nghị có thể tới nhà nó ở. Hôm nay ba đứa xuống tàu cao tốc thì nhận được địa chỉ Túc Minh gửi, giữa chừng còn lạc đường, cuối cùng vẫn phải nhờ chó nhà Túc Minh tới đón.

Túc Minh dẫn bạn vào nhà, nghe thế bảo: "Hồi nhà tao mua ở đây thì giá chưa cao tới vậy, nên lúc đó ba mẹ tao mua hẳn chỗ rộng."

Những người khác: "..." Thế thì đúng là khiến người ta hâm mộ.

"Nhà mày không có ai à?" Ba đứa đi vào thấy trong nhà im ắng nên hỏi: "Nữ thần không ở nhà à?"

"Mẹ tao đi quay phim rồi, ba tao qua thăm, anh tao thì đi vắng." Túc Minh nghĩ ba mẹ ra ngoài hẹn hò cũng phải dặn dò nó đủ kiểu, bèn nói: "Phòng cho khách ở đằng sau, để tao dẫn tụi mày qua. Nếu thích thì ra vườn thăm thú cũng được, nhưng mà đừng tới gần cái nhà kính trồng hoa bên kia."

Từ năm đó là cả nhà luôn đề phòng cao độ, hai năm gần đây mới bớt lại. Vừa hay có mấy ngày phụ huynh đi vắng, Túc Minh mới tranh thủ rủ bạn tới ở cùng, chứ không với tính cách của bọn họ thì kiểu gì cũng tra hỏi đủ thứ.

Cả đám đi theo Túc Minh, lúc đi ngang qua nhà kính trồng hoa, mấy đứa ngó thử một cái.

Bên ngoài căn phòng được bồn hoa cây cảnh bao bọc, tạo cảm giác rất kì lạ, nhưng khó mà nói là lạ chỗ nào.

Người bình thường không nhìn thấy linh lực vận chuyển, tất nhiên cũng không thấy Tháp Nghịch Thời ẩn hiện trên phòng hoa.

Lúc này Tháp Nghịch Thời đang lặng lẽ vận hành, linh lực xung quanh mười năm qua vẫn vậy, Túc Minh đi qua cũng nhìn một cái. Mười năm, cái tháp này vẫn giống hệt hôm đó, anh hai cũng không có tin tức gì. Nếu không phải chú Kinh Hạc nói Tháp Nghịch Thời không có vấn đề gì, mệnh phù của anh hai cũng vẫn nguyên vẹn, thì có lẽ ba mẹ đã xông vào tìm người.

"Tụi mày cất đồ trước đi, trưa ra ngoài ăn." Túc Minh dẫn bạn tới phòng cho khách: "Tao đi thay quần áo đã."

Nói rồi đi mất, để bạn bè tự thu dọn đồ.

Biệt thự nhà họ Túc rất lớn, mấy chàng trai cất hành lý xong đứng ở lầu hai nhìn ra ngoài, vừa quan sát cảnh quan của vùng tấc đất tấc vàng vừa cảm thán nhà họ Túc đúng là giàu. Tòa dành riêng cho khách lại nối với cái biệt thự bên cạnh, nhìn qua khiến cả hai biệt thự như một trang viên trong rừng mà TV hay nói, kết hợp với vườn hoa rộng lớn và dãy núi Tức Linh đằng sau, đúng là có cảm giác như ở ẩn.

"Chẳng trách Túc nữ thần lại muốn về quê sống, nơi này quá thích hợp để dưỡng lão."

"Tao tới làm vườn cho nhà Túc Minh được không nhỉ, không khí ở đây tốt thật, hít một hơi cảm giác được chữa lành hẳn."

Mấy đứa nói chuyện với nhau, đột nhiên có một người nói: "Tụi mày có thấy... Chỗ phòng hoa kia rất lạ không."

Hai người còn lại nghe thế nhìn sang. Ban đầu chỉ là cảm thấy cách bài trí chỗ nhà kính đó khá đặc biệt, nhưng nhìn từ trên cao xuống mới phát hiện cây cối hoa cỏ được trồng quanh phòng với quy luật rất lạ, tạo thành hoa văn mờ ảo, trông rất kì quái, khiến cả ba không khỏi rợn tóc gáy.

"Nghe nói nhà giàu đều nghiên cứu phong thủy... Chẳng lẽ cái này là cái đó đó."

"Mày đừng có dọa tao, tự dưng nghĩ cả cái biệt thự đồ sộ này có mấy đứa mình là sợ."

"Thôi thôi, đừng có tự dọa bản thân nữa, có thể chỉ là cách làm vườn của nhà giàu thôi."

"Tao lên mạng xem ấy, toàn thấy người ta bảo núi Tức Linh rất hung. Rất nhiều người vào núi Tức Linh gặp quỷ đánh tường trong truyền thuyết."

"Im đi im đi, đồ trên mạng mà mày cũng tin à?"

Ba người thảo luận một hồi, càng nhìn phòng hoa càng thấy sợ, mấy phút sau thì Túc Minh tới dẫn họ ra ngoài.

"Minh Minh, biệt thự nhà mày to vậy mà không thuê người giúp việc à?"

"Có chứ, mỗi tuần đều có người tới thu dọn. Nhưng mà nhà tao không thích người lạ nên bình thường trong nhà không có ai." Túc Minh thoáng im lặng, sau đó cười bảo: "Tụi mày xem ở trên mạng hả?"

"Ừ thì." Mấy đứa bạn cùng phòng xấu hổ cười: "Mày kệ nó đi, Tiểu Hạ toàn xem mấy thứ vớ va vớ vẩn xong dọa người khác."

"Không sao." Túc Minh cười: "Nhưng mà nếu tụi mày thấy trong nhà dán bùa chú gì đó thì không cần sợ đâu, nhà tao có một chú chuyên nghiên cứu phong thủy nên hay bày mấy thứ này kia thôi."

"Nghiên cứu phong thủy à, siêu vậy, thế chú mày biết xem tướng không?"

"Tao nghe nói chỗ này nhiều đại sư phong thủy lắm."

Mấy thanh niên trò chuyện với nhau, chẳng mấy chống đã làm tan bầu không khí ngột ngạt.

Bốn người ở chung kí túc xá một năm, quan hệ rất tốt, có Túc Minh dẫn dắt nên cũng dần bung xõa, Túc Minh còn dẫn họ tới rất nhiều nơi trên mạng không đề cập. Cả bốn chơi thỏa thích, về tới nhà đã 8 giờ hơn, lục tục tắm rửa đánh răng.

Tiểu Hạ là người tắm cuối, đêm nay cả lũ đã hẹn sẽ chơi game, thế là nó chuẩn bị ra phòng khách ở nhà trước.

Một mình nó đi trên con đường nhỏ ở vườn hoa mờ tối, lúc đi ngang qua phòng hoa, nó bỗng thấy đèn lung lay, giật bắn mình, đứng tại chỗ không biết có nên đi tiếp không, há hốc nhìn.

Nó loáng thoáng thấy trên không trung đột nhiên hiện một cái tháp to, ánh sáng đủ màu như cầu vồng giao hòa khiến ngực nó cứ nghẹn lại. Tiểu Hạ dụi mắt, mọi thứ đã trở lại như cũ.

"Ảo giác, ảo giác thôi." Tiểu Hạ tự an ủi mình, kéo quần áo đi tiếp.

Đúng lúc này nó nghe được một tiếng động rất nhỏ, lập tức cứng người. Quay đầu lại nhìn thì thấy một cái bóng trắng vút qua, sợ quá ngã ra đất, cảm thấy cả thế giới đang điên đảo. Nó cứ đờ ra như vậy một hồi, tới khi tiếng Đại Hoàng sủa đánh thức, nó mới bổ nhào chạy về phía cái đèn vườn ở chỗ nhà trước, vừa chạy vừa hét: "Minh Minh! Minh Minh!"

Trong phòng khách, Túc Minh nghe được tiếng hét của Tiểu Hạ lập tức chạy ra: "Gì thế?"

"Ta tao tao thấy quỷ áo trắng." Tiểu Hạ sợ đến mức nói không ra lời.

Hai bạn cùng phòng khác hoảng sợ: "Mày đùa hả?"

"Trên đời này làm gì có quỷ? Tụi mày ở đây đi, để tao ra xem." Túc Minh đỡ bạn vào rồi dặn cả ba ở yên trong phòng, sau đó đi ngay tới chỗ phòng hoa. Lúc tới nơi, nó thấy Tháp Nghịch Thời trên phòng hoa vẫn vận hành như thường, trận pháp cũng không có vấn đề gì.

"Gâu gâu ---" Đại Hoàng cách đó không xa cũng sủa mấy tiếng.

Túc Minh đi qua hỏi Đại Hoàng, xác định không có gì lạ thì mới yên tâm. Thỉnh thoảng núi Tức Linh cũng xuất hiện tình trạng linh khí không ổn định, lại thêm Ấn Phượng Hoàng trên đầu, có chút dao động là bình thường. Có thể là Tiểu Hạ thấy ảo ảnh do linh khí hỗn loạn tạo thành.

Cậu nhóc cẩn thận kiểm tra xung quanh, xác nhận không có vấn đề gì thì mới về phòng khách. Vừa bước vào đã thấy ba đứa bạn ôm nhau ở trong góc, miệng không ngừng lẩm bẩm, còn giơ điện thoại lên chiếu đèn về một phía.

Túc Minh: "Tao mới kiểm tra..."

Tiểu Hạ run rẩy giơ tay: "Minh... Minh, bên kia hình như có tiếng động... Từ nãy đã có rồi."

Túc Minh bị cắt ngang, đành nhìn theo hướng chỉ của thằng bạn, đó là phòng bếp.

"Làm gì có gì đâu?" Cậu nhóc nhướng mày: "Tụi mày trông gà hóa cuốc hả?"

Ba đứa kia điên cuồng lắc đầu.

Phòng bếp cũng không xa, những năm này biệt thự liên tục được mở rộng, chỉ có nhà trước là vẫn giữ nguyên như cũ.

Túc Minh đành phải đi xem, nhưng tới gần phòng bếp, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Vì nó nhận thấy trong bếp có khí của một người khác, khí của người này rất tùy tính bá đạo, không hề che giấu.

Túc Minh lập tức cảnh giác, tụ linh vào tay, chuẩn bị khởi động trận pháp trong nhà, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận phòng bếp.

Cuối cùng nó nhìn thấy ở trong góc bếp có một bóng người áo đỏ.

Người kia là một thiếu niên, hơi gầy, áo bào đỏ tùy tiện khoác trên người, mái tóc dài vàng nhạt xõa tung, còn xen lẫn vài sợi màu đỏ.

Lúc này tay thiếu niên đặt trên cửa tủ lạnh, thò người vào trong tìm kiếm.

Một lúc sau, thiếu niên lấy từ trong tủ ra một túi bánh mì, ngón tay vạch một cái dễ dàng xé bao bì.

Dường như nhận thấy có người lại gần, thiếu niên quay sang, bên dưới phần mái hơi rối là yêu đồng sáng ngời như ngâm trong vàng.

Miệng thiếu niên vẫn ngậm miếng bánh, thấy Túc Minh thì sửng sốt vài giây, nuốt bánh xong mới hỏi: "... Minh Minh?"

_________________________

Vì đã 10 năm trôi qua, các nhân vật cũng lớn hơn nên sẽ đổi xưng hô nhé, Túc Úc sẽ là gã, Minh Minh là nó. Mọi người thấy để Ly Huyền Thính với Túc Lê xưng hô anh em có ổn không?