Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 116: Đậu đỏ



Edit: Ry

Thiếu niên trông giống như đã từng quen, áo bào đỏ tóc dài, người gầy gò, hoàn toàn trái ngược với khí chất cậu đang thể hiện.

Lúc này yêu đồng vàng kim của cậu phản chiếu sắc thái khác lạ, khuôn mặt nhợt nhạt cũng hiện vẻ nghi hoặc, dường như đang quan sát.

Phòng bếp tĩnh lặng vô cùng, Túc Minh nhìn thiếu niên trước tủ lạnh. Căn cứ vào mái tóc dài màu vàng nhạt cùng với đường nét khuôn mặt, trong đầu nó lập tức hiện ra bộ dáng của một đứa bé, không dám tin hỏi: "Anh hai?"

Đáng lẽ anh hai phải ở trong Tháp Nghịch Thời chứ? Tháp Nghịch Thời vẫn đang chạy mà, sao đã ra ngoài rồi?

Túc Lê kéo lại áo bào sắp rơi, bỏ bánh mì vào tủ, nhìn em trai đã trưởng thành cao lớn, hỏi: "Có đồ ăn không? Anh đói."

"Sao anh..." Túc Minh có vô vàn lời muốn nói, nhưng nghe vậy không khỏi tiến lên: "Ơ trong tủ lạnh không có à?"

Mở tủ lạnh xong nó cũng khựng lại, cũng không phải là trong tủ lạnh không có gì ăn, chẳng qua toàn là nguyên liệu sống, nhìn từ trên xuống đúng là ngoài túi bánh mì kia thì không có gì ăn ngay được. Nó lặng lẽ đóng tủ lại: "Hình như trong phòng khách vẫn còn đồ ăn vặt, để em lấy cho. Anh ở yên đây nhé đừng đi đâu hết, em sẽ trở lại ngay."

Túc Minh quay lại phòng khách, thấy ba đứa bạn cùng phòng vẫn đang rúc với nhau, trong đó Tiểu Hạ trông rõ là hoảng loạn, thấy Túc Minh thì run rẩy hỏi: "Sao mày đi lâu thế, có chuyện gì à? Có phải tao nghe nhầm không, tao nghe được tiếng mày nói chuyện với ai."

Hai người khác lại nói: "... Bọn tao cũng nghe được."

Tiểu Hạ: "!!!"

Túc Minh liếc chúng nó một cái, lấy hai bịch khoai tây chiên với túi bánh quy sô cô la trên bàn: "Có chút chuyện, tao đi cái, lát quay lại."

Bạn cùng phòng: "!"

Đừng đi mà!

Trong phòng bếp, Túc Lê lại mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, lựa lựa một hồi cuối cùng đặt thịt với một vài thứ khác lên bàn bếp, sau đó đứng nhìn chúng nó không biết phải làm gì. Trong đầu cứ thoang thoảng mùi thơm của thịt hầm, cậu cực kì nhớ món ăn nhà làm. Kể cũng đúng, dù là ai ở trong cái tháp ma quỷ kia tích cốc gần trăm năm cũng sẽ nhớ thương món ngon của nhân gian. Mà trước mặt cậu, thứ duy nhất có thể bỏ vào miệng lúc này là túi bánh mì trắng.

Túc Lê nhìn mấy thứ đồ làm bếp, lại nhìn bàn bếp sạch bong không vết bẩn.

Túc Minh cầm đồ ăn vặt đi vào đúng lúc chứng kiến cảnh này, vội vàng chạy tới giằng khúc thịt tươi ra khỏi tay anh hai: "Đói thì cũng không được ăn sống." Sau đó đưa đồ ăn cho cậu: "Anh ăn tạm lót dạ đi, em đặt đồ ăn cho."

Bây giờ là ban đêm nhưng mấy tiệm bán đồ ăn ở gần đây vẫn còn mở.

Túc Minh đặt một đống, thanh toán xong ngẩng lên thấy đã thiếu một túi đồ ăn vặt, nhìn sang anh hai đang phồng má nhai. 10 năm không gặp, anh hai trong kí ức của nó đã trưởng thành, giống với tưởng tượng, lại có vài điểm không giống lắm.

Cao hơn, nhưng không cao bằng nó.

Gầy quá, ở trong Tháp Nghịch Thời không được ăn, bị đói.

Túc Lê xé túi bánh sô cô la, giọng hơi khàn: "Bên ngoài là bạn học của em à?"

"Dạ, bạn đại học của em." Túc Minh hơi mất tự nhiên, kéo ghế tới ngồi xuống cạnh anh hai: "Em đang là năm thứ nhất, mấy hôm nay rủ bạn tới chơi."

Túc Minh học đại học năm nhất rồi?

Túc Lê ngẩn ra. Lúc cậu vào Tháp Nghịch Thời, hai anh em đều 8 tuổi. Tính theo năm ở ngoài, giờ đáng lẽ cậu cũng sẽ 18 tuổi giống Túc Minh. Tốc độ dòng chảy thời gian trong Tháp Nghịch Thời khác với hiện thực, cậu đã trải qua gần trăm năm, nhưng thực tế thì bên ngoài mới là 10 năm. Túc Lê không khỏi có chút hoảng hốt: "Ba mẹ với các anh vẫn khỏe chứ?"

"Ba vẫn làm giáo viên, mẹ thì mấy năm qua lại nhận thêm vài giải thưởng. Mẹ đang phải quay phim ở trong núi, hôm qua ba mới đi thăm, chắc phải mấy ngày nữa mới về." Nhắc tới người nhà, Túc Minh dần bình tĩnh lại: "Anh cả tốt nghiệp rồi, đang đi làm ở thủ đô. Năm ngoái ổng mới thi đậu nghiên cứu sinh tại chức. Anh Huyền Thính thì đang học tiến sĩ, nhưng phần lớn thời gian là qua giúp chú Kinh Hạc. Còn chú Phong Yêu thì năm trước độ kiếp thành công rồi... À quên mất, em phải gọi điện cho ba."

Túc Lê nghe thế ngẩn người, 10 năm thay đổi thật nhiều.

Túc Minh gọi mấy cuộc cũng không được, đành phải nói: "Chắc là tín hiệu trong núi không tốt."

-

Trong phòng khách, ba thanh niên nhìn đèn trần sáng trưng, lại không nhịn được ngó về phía phòng bếp.

Tiểu Hạ: "Minh Minh đi được một lúc rồi, liệu có chuyện gì không nhỉ?"

"Hay là qua xem thử?" Phòng trưởng đề nghị: "Tao dẫn tụi mày qua, dù sao thì cũng phải xem là chuyện gì chứ."

Động viên nhau một hồi, cuối cùng ba người cũng đứng dậy, vỗ đôi chân tê rần, sau đó rón rén đi tới phòng bếp. Càng tới gần, họ càng sợ, cuối cùng tới gần cửa, họ nghe được tiếng nhai bánh quy rốp rốp với tiếng nói chuyện của Túc Minh.

"Thi đại học á? Em thấy cũng bình thường, không khó."

Cả ba cẩn thận từng li từng tí thò đầu vào xem, thấy Túc Minh đang đưa lưng về phía này, mà trước mặt nó có một người khác.

"Lên đại học thì sẽ vui hơn một chút. Em đang học ở trường Thủ Đô, cùng trường với anh cả đó, anh Huyền Thính cũng học ở đây."

Cả ba tiến thêm chút nữa, thấy được người ngồi đối diện Túc Minh. Người kia ngồi trên bàn bếp, mặc cổ phục màu đỏ, tay hình như cầm túi bánh quy ban nãy Túc Minh lấy từ phòng khách. Mà quan trọng nhất là tóc của người này --- Màu trắng!

"Có phải là nó không?" Phòng trưởng nhỏ giọng hỏi.

Tiểu Hạ run rẩy: "Là con quỷ ban nãy tao thấy trong vườn hoa đó."

Cả ba đang thì thầm, "nữ quỷ tóc trắng" đột nhiên quay sang đối diện với họ, mắt như sáng lên ánh vàng khiến ba đứa sợ nhũn cả chân.

"Bạn học của em à?" "Nữ quỷ" hỏi.

Phòng trưởng không biết lấy can đảm từ đâu, vớ đại cái đèn treo tường giơ lên với "nữ quỷ", còn gọi Túc Minh: "Minh Minh, mau qua đây!"

Túc Minh sững sờ, giờ mới nhớ ra bạn mình ở phòng khách. Nó vội vàng đi lên che cho Túc Lê: "Từ từ, hiểu lầm thôi."

Phòng trưởng đau đớn vô cùng: "Thôi xong, Minh Minh bị nữ quỷ mê hoặc rồi."

Túc Minh: "... Từ từ, nghe tao nói đã."

Tiểu Hạ: "Giờ ra ngoài mời đại sư tới thì còn kịp không?"

Túc Minh: "... Mời đại sư cái gì, đây là anh tao!"

"Vẫn còn mồm mép biện minh kìa." Phòng trưởng bỗng khựng lại, nhìn Túc Minh: "Anh mày?! Anh mày đang ở thủ đô đi làm cơ mà?"

Những người khác cũng sửng sốt: "Anh mày mà trông thế này á?!"

"Đây là anh hai tao." Túc Minh liếc mái tóc màu trắng của Túc Lê, áo bào đỏ, còn lộ cả yêu đồng, mất một lúc mới giải thích được: "Hôm nay ổng ra ngoài cosplay với bạn, mới về ban nãy."

Túc Lê ngẩng lên chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Túc Lê."

Tiểu Hạ sửng sốt: "Vậy người ban nãy tao thấy trong vườn là..."

Túc Lê đáp: "Là tôi."

Ba người xác nhận đủ kiểu, còn dùng cả ám hiệu của phòng kí túc, chắc chắn đây đúng là anh hai của Túc Minh thì mới thở phào. Tiểu Hạ cũng nhớ ra: "À tao nhớ ra rồi, mày có kể là còn một người anh sinh đôi. Sao hai người trông khác nhau vậy?"

"Ừ, tôi với Minh Minh trông không giống nhau lắm." Túc Lê cầm túi đồ ăn vặt lên: "Vậy anh không làm phiền mọi người nữa, về phòng trước nhé?"

Túc Minh bèn nói: "Để em đi cùng anh."

Sau đó quay lại bảo lũ bạn: "Tụi mày ra ngoài chơi đi, lát tao xuống."

Về đến phòng, Túc Minh lôi từ trong tủ ra cả đống quần áo: "Mấy năm nay mẹ mua nhiều quần áo cho anh lắm, nhưng mà không biết kích cỡ nên mua theo cỡ của em, anh mặc chắc vẫn vừa. Tắm xong mặc cái này nhé?"

Túc Lê nhìn Túc Minh loay hoay sắp xếp hết cái này đến cái kia, 10 năm trước vẫn là bé con chỉ biết theo đuôi, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.

Túc Minh quay lại: "Sao thế?"

Túc Lê ôm một bộ quần áo: "Không có gì, anh đi tắm."

Túc Minh nhắc nhở: "Anh, quanh núi Tức Linh còn nhiều tu sĩ lắm, anh thu lại khí một chút đi."

Giờ Túc Lê mới nhận ra, thu hồi khí thế quanh người: "Ừ, anh biết rồi."

Tắm xong thì đồ ăn Túc Minh gọi đã tới.

Túc Lê mặc bộ đồ ngủ màu trắng đen, hơi rộng, nhưng vẫn tốt hơn là bộ áo bào cậu dùng phép hóa ra. Cậu ẩn yêu đồng, nhìn chằm chằm mái tóc dài trong gương. Màu vàng nhạt đã được nhuộm thành màu đen bình thường nhờ dầu gội, chỉ là vẫn hơi sáng. Túc Lê do dự, không cắt tóc mà chỉ buộc lại rồi xuống lầu.

Dưới phòng khách thơm nồng mùi thức ăn, còn có tiếng TV. Túc Minh đang trò chuyện với bạn cùng phòng, cuối cùng cũng giải thích xong, mà đám bạn cũng coi như là tin tưởng.

Thấy Túc Lê xuống, cả đám còn rất lễ phép chào anh ạ.

"Anh mày để tóc dài à?" Tiểu Hạ nhỏ giọng hỏi.

Túc Minh giải thích: "Hồi trước ổng quay phim nên đi nối tóc."

Tiểu Hạ gật gù: "Anh mày siêu thật đó, chắc nổi tiếng trên Weibo lắm nhỉ."

Túc Minh: "... Không, flop lắm."

Chuyện này cuối cùng cũng được cho qua. Túc Lê không kiềm chế được tò mò, dán mắt vào chương trình giải trí trên TV, tay không ngừng lấy xâu nướng nhai nhai. Túc Minh buôn chuyện với bạn nhưng vẫn luôn chú ý tới trạng thái của cậu, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.

Cơm nước xong, Túc Minh dẫn đám bạn về phòng cho khách, Túc Lê một mình lên lầu hai.

Phòng của cậu vẫn còn, thậm chí bài trí còn giống hệt 10 năm trước, nhưng cũng có thêm vài thứ. Túc Lê mở tủ quần áo ra, quần áo hồi nhỏ của cậu đã được cất đi bỏ vào hòm, quần áo treo trong tủ đều là quần áo mới, phù hợp cho thanh thiếu niên độ tuổi này.

Túc Lê cầm vài thứ ướm thử lên người, cũng vừa.

Mười năm trôi qua, ngoài việc người nhà trưởng thành thì có vẻ cũng không có gì thay đổi.

"Đồ trong phòng được giữ nguyên, quần áo trong tủ là mẹ thu dọn." Túc Minh trở lại từ bên phòng cho khách, đứng ở cửa nói: "Tòa biệt thự bên kia có phòng dụng cụ để tất cả các loại linh kiện máy tính ra trong những năm qua, còn có một ít đồ điện tử mới nữa. Ba biết anh thích mấy cái này nên mỗi loại đều mua một cái, sợ anh bỏ lỡ."

"Ừ." Túc Lê đóng tủ quần áo, nhìn Túc Minh cao lớn vẫn đứng ở cửa: "Em không về ngủ à? Mai còn cùng bạn sang khu du lịch chơi mà đúng không?"

Túc Minh: "... Vậy em đi ngủ nhé?"

Túc Lê gật đầu: "Đi ngủ đi."

-

Túc Minh có cảm giác rất không chân thực, nằm lên giường rồi vẫn không ngủ được. Nó liên tục lấy điện thoại ra nhìn giờ, lại gọi thêm mấy cuộc cho ba mẹ nhưng vẫn không ai nghe. Nghĩ tới nghĩ lui, nó quyết định không nói cho mọi người, nói ra kiểu gì họ cũng sẽ bỏ hết công việc chạy về. Đợi cả nhà về rồi cho niềm vui bất ngờ cũng được.

Nghĩ một hồi lại ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc mơ màng Túc Minh ngửi được mùi cháy khét. Thanh niên lơ mơ bò ra khỏi giường, đi sang phòng anh hai ngó một cái, không thấy ai, mà mùi khét ngày càng nặng, nó mới sực tỉnh, hốt hoảng chạy xuống nhà.

Có khói bay ra từ trong bếp, còn có tiếng sủa gâu gâu của Đại Hoàng.

Túc Minh chạy vào, thấy Túc Lê đang đứng ở bàn bếp, bên cạnh là nguyên liệu nấu ăn cắt nát bét, còn có một ít rơi vãi xung quanh. Khói bốc ra từ một cái nồi, đậy nắp rồi, máy hút mùi cũng đang chạy, thế mà cũng không ngăn được khói đen lan tràn, có thể thấy tình cảnh trước đó còn khốc liệt đến mức nào.

Túc Lê lẩm bẩm: "Chưa dùng cái này bao giờ, hình như chức năng của máy tính bảng cũng thay đổi."

Đại Hoàng: "Gâu gâu ---" Nhấn vào đây rồi sau đó nhấn vào đây.

"Thế à?" Túc Lê khẽ nhíu mày: "Để ta nghiên cứu."

Túc Minh tiến lên vài bước, bỗng thấy rau quả dưới chân.

...! Đây đúng là hiện trường tai nạn!

"Anh... Anh làm gì thế?" Túc Minh nhặt rau quả lên bỏ sang bên, đi tới cạnh Túc Lê: "Anh hai!"

Túc Lê quay lại nhìn nó: "Minh Minh, em biết dùng máy tính bảng này không? Anh nhấn tìm kiếm mà nó toàn nhảy đi đâu ấy."

Túc Minh nghiêng người xem, phát hiện giao diện tìm kiếm ghi mấy chữ mấu chốt "cách làm bữa sáng". Nó hỏi: "Anh nấu làm gì, gọi thức ăn ngoài không được à?"

"Anh nghĩ là rán trứng cũng đơn giản, đồ ăn tối qua mua ở ngoài không ngon như nhà mình nấu. Anh thấy papa luôn làm như vậy, nhưng có vẻ khó hơn anh tưởng. Phải cho bao nhiêu gia vị?" Túc Lê cầm cái chén lên lựa vỏ trứng ra, hỏi: "Em biết rán trứng không?"

Túc Minh không dám đả kích ham muốn nấu ăn của anh mình, thấy Túc Lê nói muốn ăn đồ nhà nấu thì đành phải bảo: "Anh chờ chút, để em tìm cho."

Cái tay đang nhặt vỏ trứng khựng lại, do dự hỏi: "Em không biết nấu à?"

Cái tay đang cầm máy tính bảng cũng khựng lại, Túc Minh ở nhà có ba mẹ nấu cho ăn, ra ngoài toàn ăn hàng, đã bao giờ nghĩ tới chuyện nấu cơm. Im lặng một hồi nó mới nói: "Anh chờ chút đi."

Không khí sáng sớm rất trong lành, Ly Huyền Thính bước tới chân núi Tức Linh.

Bảo vệ luận án tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, hắn lỡ chuyến tàu cao tốc hôm qua, sáng nay đành phải bay tới. Đến gần chân núi, hắn che giấu khí để tránh đả động đám tu sĩ ở đây, kéo vali về biệt thự.

Tiến vào trận pháp, Ly Huyền Thính ngẩng đầu nhìn Ấn Phượng Hoàng trên không trung, mọi thứ vẫn bình thường.

Trên đường đi hắn kiểm tra tất cả trận pháp, đi được một lúc thì Trần Kinh Hạc gọi.

"Người của ta phát hiện cậu bay qua thị trấn nên gọi cho ta." Trần Kinh Hạc dặn dò: "Quên nói là bây giờ trong nhà chỉ có bé Minh thôi, thằng nhỏ còn dẫn bạn về chơi. Lúc làm việc cậu để ý một chút, đừng để lũ trẻ tới chỗ phòng hoa."

Ly Huyền Thính mở cửa sân, ngẩng lên nhìn biệt thự trước mặt: "Được, ta sẽ chú ý."

"Còn chuyện này nữa, đống sách hôm nọ cậu không cần đọc đâu. Bọn ta đối chiếu rồi, nó không liên quan gì tới bí cảnh trong bản đồ hết."

Ly Huyền Thính nhìn về phía phòng hoa, nghe thấy động tĩnh trong nhà, vừa nói chuyện với Trần Kinh Hạc vừa đi vào: "Vậy tin tức nói bí cảnh sẽ xuất hiện sớm là giả?"'

Trần Kinh Hạc: "Hẳn là vậy. Dù sao cũng là bí cảnh thời kỳ đó, không chỉ có chúng ta theo dõi nó. À đúng rồi, cậu về núi Tức Linh thì tiện thể đi một chuyến tới Bộ Giáo Dục chỉnh hồ sơ nhé. Tuy là Cục Quản Yêu đã dùng quan hệ bảo lưu nhưng mỗi năm vẫn nên đi xác nhận lại. Năm nay là năm cuối rồi, đợi sang năm Phượng Hoàng đại nhân ra là vừa đẹp. A lô, có nghe không đấy?"

Ly Huyền Thính vào nhà, ngửi được mùi khét: "Chờ chút."

Trần Kinh Hạc khựng lại: "Có chuyện gì à?"

"Hình như có thứ gì cháy." Ly Huyền Thính nghe được tiếng người loáng thoáng, hình như là Túc Minh nói chuyện với ai đó.

Hắn do dự đi tới, thấy trong bếp có hai người.

Đầu tiên là Túc Minh, nhóc con này vẫn còn mặc đồ ngủ, nhưng tay áo xắn lên, có vẻ bận rộn.

Bên cạnh cậu nhóc còn có một người khác, mái tóc dài được buộc lại, thấp hơn Túc Minh một chút. Ly Huyền Thính tưởng là bạn học của Túc Minh, định lên lầu cất hành lý trước, lại nghe được giọng của thiếu niên.

"Anh, anh cho nhỏ lửa thôi, mặt này cháy rồi."

"Được, là cái nút bên trái à?"

"Đúng đúng, đừng ấn sai."

Ly Huyền Thính sững sờ, vội vàng quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn về phía thiếu niên.

Túc Lê cúi người chỉnh lửa, ngẩng lên thì đối mặt với Ly Huyền Thính ở cửa bếp, động tác trong tay khựng lại.

Cậu vẫn luôn biết hình dạng trưởng thành của Ly Huyền Thính, nhưng đây là lần đầu thấy hắn mặc âu phục để tóc ngắn. Người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, đứng đó tạo cảm giác rất déjà vu. Cậu sửng sốt: "Huyền Thính?"

"Anh chỉnh nhỏ lửa chưa đấy? Sao cảm giác vẫn to thế." Túc Minh chú ý tới động tĩnh, quay đầu lại: "Anh Huyền Thính? Anh về rồi à?"

Sau đó nhớ ra, nhìn sang Túc Lê: "À đúng rồi, anh hai em..."

Ly Huyền Thính nhìn thiếu niên, quan sát từ trên xuống.

Khuôn mặt của người trước mắt giống hệt thiếu niên áo đỏ phóng khoáng vạn năm trước, chỉ là yêu đồng đã được che giấu, mái tóc vàng nhạt cũng đã nhuộm màu. Trông cậu như đứa em nhà bên, mặc áo ngủ rộng thùng thình, mất hẳn sự phóng khoáng tự do năm đó.

Tiếng Trần Kinh Hạc trong điện thoại trở nên sốt ruột: "Cái gì cháy!? Xảy ra chuyện gì vậy? Phòng hoa không có vấn đề gì chứ? Huyền Thính? Huyền Thính, cậu còn ở đó không?"

"Cúp trước."

Ly Huyền Thính mặc kệ Trần Kinh Hạc lo lắng, ngắt cuộc gọi.

Đúng lúc này, chảo vang lên tiếng xèo xèo.

"Chết rồi!" Túc Minh vội vàng tắt bếp, nhìn quả trứng đã hoàn toàn cháy khét. Nó lấy đũa gắp lên nếm thử, đắng ngắt: "Thôi xong, không ăn được."

Túc Lê sực tỉnh, bụng vang lên tiếng ùng ục.

"Đói rồi à?" Ly Huyền Thính bỗng hỏi.

Túc Lê che bụng, tự dưng ỉu xìu hẳn: "Chắc là ngửi mùi nên đói."

Cậu muốn ăn trứng rán, kết quả làm cháy cả nồi, chắc cậu không thích hợp để vào bếp.

Ly Huyền Thính rủ mắt, xoa đầu Túc Lê: "Ra ngoài đợi chút nhé."

Túc Lê nghe Ly Huyền Thính nói vậy bỗng ngẩn ra.

"Trứng rán thôi à?" Hắn tiện tay lấy tạp dề treo trên tường, thuần thục thắt dây: "Ngoài trứng rán ra thì còn muốn ăn gì nữa không? Ăn bánh bao đậu đỏ không?"

Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, bỗng nói: "Muốn ăn bánh bao đậu đỏ."

Túc Minh bảo: "Hình như trong nhà không có đậu..."

Ly Huyền Thính lại nói: "Minh Minh, em xuống siêu thị mua đậu đỏ cho anh được không?"

Túc Minh: "Dạ? À được, anh muốn mua bao nhiêu?"



[Tác giả có lời muốn nói]:

Lần đầu tiên tự mình đi mua thức ăn, bé Minh nghi hoặc: Siêu thị có bán đậu đỏ không nhỉ? Hay là phải ra chợ mới có?