Edit: Ry
Túc Minh nhanh chóng xuống núi mua đồ, còn tiện thể kéo Đại Hoàng ra khỏi phòng bếp lộn xộn.
Thế là chỉ còn Túc Lê và Ly Huyền Thính trong bếp. Với người ở hiện thực thì chỉ là 10 năm không gặp, nhưng Túc Lê đã gần trăm năm không thấy Ly Huyền Thính. Lúc mới tiến vào Tháp Nghịch Thời, ý thức trì trệ, cậu không có mấy khi tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ Ly Huyền Thính đã nói sẽ chờ mình. Bây giờ hai người gặp lại, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, lại bỗng thấy không nói cũng được.
Bọn họ biết nhau không phải là vài năm ngắn ngủi, mà là từ thời Hỗn Độn cho tới nay, rất nhiều rất nhiều điều đều đã là ngầm hiểu.
Túc Lê quan sát Ly Huyền Thính, đứng đằng sau thưởng thức cái lưng thẳng của hắn. Khuôn mặt Ly Huyền Thính vẫn như vạn năm trước, nhưng cậu lại thấy có vài chỗ không giống lắm.
Ly Huyền Thính nghiêng đầu hỏi: "Ngoài bánh bao đậu đỏ với trứng rán thì còn muốn ăn gì nữa không?"
Túc Lê lấy lại tinh thần: "Nhiều lắm, ngươi hỏi vậy ta lại không nghĩ ra món nào."
"Vậy chừng nào nghĩ ra thì nói với ta." Ly Huyền Thính thuần thục đập trứng, quấy đều. Thấy Túc Lê vẫn đứng đằng sau thì bảo: "Qua đây."
Túc Lê đi tới: "Gì vậy?"
"Có hứng thú với nấu ăn đúng không?" Ly Huyền Thính đưa bát và que đánh trứng cho Túc Lê: "Ta dạy cho ngươi, bắt đầu từ cơ bản."
Mắt Túc Lê sáng lên: "Ta thấy nấu ăn hơi khó."
"Không khó." Ly Huyền Thính cầm tay cậu: "Giơ tay theo góc này, khống chế lực, cổ tay dùng chút sức là được. Đập trứng cũng thế, đừng đập mạnh quá, nhưng phải nhanh và quả quyết, nếu không thì vụn vỏ trứng sẽ rơi nhiều hơn."
Ly Huyền Thính nắm tay dạy Túc Lê từng chút, mỗi bước đều cực kì kiên nhẫn.
Túc Lê cầm bát trứng đã đánh đều, không biết phải làm gì: "Nhưng giờ đổ xuống chảo nó sẽ bị dính, ban nãy ta thử rồi."
Ly Huyền Thính bất đắc dĩ bật bếp lên cho cậu: "Ngươi phải chờ nước trong chảo khô rồi đổ dầu, đợi nó nóng đã, nếu không sẽ xuất hiện tình trạng như ban nãy."
Túc Lê sững sờ: "Phải cho dầu à?"
Ly Huyền Thính: "Chứ không thì sao?"
Túc Minh chẳng mấy chốc đã trở lại, thấy trên bàn bếp có da bánh bao được cán mỏng, mà anh hai thì đang học làm bánh với anh Huyền Thính. Nó đứng ở bếp ngó mấy lần, sau đó ra phòng cho khách xem đám bạn học. Đợi tụi kia dậy, đi tắt qua sân là có thể ngửi được mùi thơm bay ra.
Bạn cùng phòng nói: "Thơm quá."
Trong phòng ăn, bữa sáng phong phú đã chuẩn bị xong.
Mấy thanh niên tiến vào thấy anh hai của Túc Minh đang trò chuyện với một người đàn ông cao lớn, nhìn kĩ lại thấy người này trông khá quen, bèn hỏi: "Minh Minh, cái anh kia là Ly Huyền Thính đúng không! Cái người mà hôm trước lên sân khấu diễn thuyết ấy! Tao nhớ ổng cũng là anh mày?"
"Ừ là anh tao." Túc Minh nói xong thấy vẻ mặt của lũ bạn cùng phòng: "Làm sao?"
Tiểu Hạ nói: "Không, bọn tao chỉ là đang nghĩ, quả nhiên trong một gia đình ưu tú thì mỗi thành viên đều ưu tú."
Hai đứa kia hưởng ứng: "Mày nhìn mày đi, năm nhất đã lấy cả đống giải thưởng, giáo sư còn cố ý cho mày tham gia dự án, mấy đàn anh đàn chị năm ba năm tư còn không có cơ hội đó. Kì sau mày còn có mấy cuộc thi mà đúng không? Thần đồng."
Túc Minh giơ tay đánh mỗi đứa một cái: "Thôi đừng có nói tao nữa, tụi mày đã làm xong nghiên cứu chưa?"
Cả lũ tức khắc kêu rên ầm ĩ.
Túc Lê đi ra thấy Túc Minh đang nói chuyện với bạn, bốn người cười cười nói nói, trông khá là thân thiết. Cậu đứng nhìn một hồi, sau đó thì thầm với Ly Huyền Thính: "Cảm giác Minh Minh chín chắn hơn hẳn."
Ly Huyền Thính bưng đĩa qua: "Đúng là mấy năm nay thằng bé bớt quậy hơn."
Túc Lê: "?"
Bữa sáng, Túc Lê cuối cùng cũng được ăn bánh bao đậu đỏ ngày nhớ đêm mong, mặt mày đầy thỏa mãn. Túc Minh và đám bạn cùng phòng thì từ đầu bữa cho tới cuối bữa đều khen, cuối cùng nhận trách nhiệm rửa bát. Ăn xong, Túc Minh dẫn bạn tới khu du lịch chơi, Ly Huyền Thính thì đeo khẩu trang cùng Túc Lê ra ngoài đi dạo.
"Quanh đây có rất nhiều tu sĩ, bọn họ biết mặt ta." Ly Huyền Thính giải thích.
Túc Lê cười: "Vậy ta chắc không cần mang, giờ có khi còn chẳng ai nhớ nữa."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện những năm qua, Ly Huyền Thính nhỏ giọng kể cho Túc Lê nghe chuyện trong nhà. Trong nhà ngoài những mốc phát triển cố định thì thực tế cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng bên ngoài đã hoàn toàn khác với 10 năm trước. Cái này Túc Lê cũng cảm nhận được, rất nhiều thứ trở nên khác lạ, bao gồm cả phố xá, cậu suýt thì không nhận ra thôn Tức Linh.
Ly Huyền Thính bỗng hỏi: "Tại sao lại ra sớm?"
Túc Lê ngằm nhìn cảnh sắc chung quanh, đáp: "Thần lực ổn định, cơ thể cũng khôi phục nên ra. Ở lâu trong đó rất bí bách, luôn muốn ra ngoài sớm một chút, ra sớm thì có thể gặp mọi người sớm." Thêm nữa lúc cậu vào tháp thì tình thế bên ngoài khá nghiêm trọng, mấy năm đầu Túc Lê còn không thể tập trung hoàn toàn, luôn phân tâm theo dõi trạng thái của Ấn Phượng Hoàng, sau vài năm thấy ấn không có động tĩnh gì thì mới yên lòng.
Ly Huyền Thính lại nói: "Đáng lẽ ta nên về sớm hơn."
"Hôm qua ta mới ra mà, còn dọa bạn học của Minh Minh nữa." Túc Lê giải thích: "Ta chưa thu lại Tháp Nghịch Thời, sợ gây ra động tĩnh quá lớn."
"Mọi người đều đang ở ngoài, tạm thời đừng nói cho họ." Ly Huyền Thính nói: "Ba hiếm khi có cơ hội rời khỏi núi Tức Linh, cũng nên để hai người đi chơi cho thoải mái."
Túc Lê cười: "Cũng không có gì quan trọng."
Hai người đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt. Thôn Tức Linh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ngần ấy người, người lạ vào thôn kiểu gì cũng sẽ khiến thôn dân chú ý. Mấy năm vừa rồi thì đỡ hơn, bởi vì người ta xây dựng thêm khu du lịch nên người tới thôn Tức Linh khá đông. Nhưng đẹp như Ly Huyền Thính và Túc Lê thì có ở đâu cũng sẽ nhận được vài ánh mắt.
Túc Lê: "Gần đây có tiệm cắt tóc không?"
Ly Huyền Thính nói: "Dưới chân núi có một tiệm do tiểu yêu mở."
Túc Lê sờ tóc mình: "Ta phải đi cắt tóc, tóc dài đi đường thu hút sự chú ý quá."
Tiệm cắt tóc của tiểu yêu dưới chân núi mấy năm trở lại đây bùng nổ doanh thu, Yêu tu Nhân tu sống quanh đây đều sẽ tiện đường tới tiệm này cắt tóc. Một phần là do tóc của tu sĩ khó xử lý hơn người bình thường, một mặt khác là kỹ thuật cắt tóc của tiểu yêu rất chuẩn, được tu sĩ dành lời ca ngợi.
Tiệm cắt tóc đã phát triển thành chuỗi 3 tiệm, nghe nói còn mở đại lý trên toàn quốc.
Túc Lê vừa vào tiệm đã cảm nhận được đủ loại khí, có tu sĩ Nhân tộc, cũng có người bình thường. Hôm nay là cuối tuần nên trong tiệm khá đông, bọn họ phải xếp hàng, thế là cả hai ngồi ghế đợi.
Hai người tiếp tục trò chuyện, nhưng sau đó bị cuộc hội thoại của mấy vị khách khác hấp dẫn.
Người nói là một cặp mẹ con và một thanh niên, có vẻ như là mẹ đi làm tóc kéo con trai theo, cả ba đều là người ở thôn Tức Linh, trông khá quen.
"Chậc, bảo nó theo cô tới làm tóc mà cũng phải nói một thôi một hồi. Tiểu Bàn, lấy cục sạc cho mẹ."
Thanh niên bị gọi là Tiểu Bàn lại không hề mập, cao hơn 1 mét 8: "Mẹ, đã nói bao nhiêu lần rồi đừng có gọi tên ở nhà của con."
Thanh niên đang ngồi ở ghế cắt tóc bên cạnh lại cười: "Hồi bé mọi người đều gọi mày thế còn gì?"
Tiểu Bàn nói: "Mày đừng có quá đáng nhe Tiểu Đông."
Nghe được hai xưng hô quen thuộc, Túc Lê sửng sốt, cẩn thận quan sát khuôn mặt cả hai, rất giống hai bạn hồi bé thường xuyên tới nhà tìm cậu chơi. Túc Lê ngẩn ra: "Đó là Tiểu Đông và Tiểu Bàn?"
Ly Huyền Thính nhìn: "Ta nhớ họ là bạn cùng lớp tiểu học với Minh Minh."
Túc Lê hồi tưởng: "Cũng đúng, mười năm rồi."
Ly Huyền Thính bỗng nghĩ đến một chuyện, cười thành tiếng.
Túc Lê ngạc nhiên: "Gì vậy?"
Ly Huyền Thính buồn cười: "Nhớ tới hồi Minh Minh còn bé."
Ba người kia vẫn đang nói chuyện.
Tiểu Bàn: "Mày về khi nào thế, chả thấy nói gì, hôm trước nhắn cho mày mày còn bảo là ở thành phố Y không về."
Tiểu Đông: "Không, hôm qua tao mới về mà, quên không nói cho tụi mày. Minh Minh cũng ở nhà đúng không? Hi vọng đợt nghỉ lễ này không vồ hụt."
Mẹ Tiểu Bàn: "Mấy đứa phải học theo Minh Minh kìa, coi người ta thi đỗ đại học Thủ Đô kìa. Liệu hồn mà học còn thi nghiên cứu nữa."
Tiểu Bàn: "Mẹ, mẹ đổi giọng nhanh thế. Sao cái hồi bọn con đòi thống nhất trường thì mẹ không bảo con học tập nó đi. Tiếc là giờ cả lũ rửa tay chậu vàng rồi, không thì thanh danh đã vang dội khắp thôn Tức Linh, gầy dựng sự nghiệp cao cả."
Tiểu Đông: "Nhục chết đi được, cái gì mà thống nhất Tiểu Tức."
Túc Lê đang nghe lén rất ngạc nhiên: "Thống nhất Tiểu Tức?"
Ly Huyền Thính: "Chuyện này kể ra dài lắm."
Lúc này một người thợ cắt tóc đi tới, nghe được Tiểu Bàn và Tiểu Đông nói thì cười hỏi: "À, là hai đứa à, tới làm tóc nữa à? Bây giờ đang thịnh hành kiểu tóc cổ điển giống kiểu mấy đứa làm hồi xưa đấy, muốn thử lại không?"
Tiểu Bàn: "Chuyện cũ nghĩ lại mà chuông xe đạp, anh đừng nói nữa."
"Chờ tí." Thợ cắt tóc quay đi lấy một chồng ảnh: "Hôm nọ anh soạn lại album tìm được vài tấm này, có ảnh của mấy đứa hồi đó."
Thợ cắt tóc cầm không chắc, có vài tấm trượt xuống sàn tới chỗ Túc Lê.
Túc Lê cúi người nhặt cho y, nhưng cầm ảnh lên thì sửng sốt.
Trong ảnh là ba đứa nhỏ chừng 10 tuổi, đứa nào cũng một đầu tóc xám trắng kì lạ, đứng chung với nhau chụp ảnh. Quan trọng không phải là kiểu tóc, mà là ba người trong ảnh. Dù hiện giờ gương mặt đã nảy nở, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đứa bé đứng ở chính giữa không ai xa lạ, chính là em trai Túc Minh của cậu.
Túc Lê ngập ngừng trả ảnh cho thợ cắt tóc, sau đó quay sang hỏi Ly Huyền Thính: "Đó là Minh Minh à?"
Ly Huyền Thính mở điện thoại cho cậu xem, bên trong có ảnh chụp rõ nét hơn.
Túc Minh trong ảnh mặt câng câng, bị ép cạo đầu đinh dưới sự uy hiếp của cha mẹ.
Túc Lê nhìn nhóc con phản nghịch trong ảnh, hoàn toàn không liên tưởng được tới đứa em ngoan ngoãn sắp xếp mọi việc đâu ra đấy: "Đây là Minh Minh?"
"Tầm năm lớp 6 tiểu học, thằng bé bắt chước mấy đứa nhỏ khác học chiếm núi xưng vương, tự xưng là đại ca của trường tiểu học Tức Linh, sau đó lén dẫn bạn bè tới đây nhuộm tóc."
Ly Huyền Thính giải thích: "Tiệm này là Yêu tộc mở, chủ tiệm nhận ra bé Minh, đành phải nhuộm cho ba thằng nhóc. Hồi đó cũng um sùm lắm, còn bị phạt đứng dưới cờ, mời phụ huynh. Ba nhận nó về xong cạo trọc đầu."
Cách đó không xa, ở khu du lịch núi Tức Linh.
Túc Minh hắt hơi một cái, tiện tay cầm mấy con rối điêu khắc bằng gỗ lên, hỏi chủ tiệm: "Cái này bao nhiêu ạ?"
Chủ tiệm nói: "Một cái năm mươi, hai cái tám mươi."
Túc Minh chọn bốn con, không chớp mắt trả tiền, xách túi tới chỗ đám bạn đang chọn đặc sản.
"Mày mua cái đó làm gì?"
Bạn cùng phòng rất là cảm động: "Tặng tụi tao à? Sao phải lãng phí thế."
"Mơ đê, đây mới cho chúng mày."
Túc Minh ném một cái túi khác cho tụi nó, bên trong là mặt dây chuyền tiệm bên cạnh bán, mười đồng ba cái.
Bạn cùng phòng chỉ ngủ lại một tối, hôm nay là phải chạy tàu cao tốc sang thành phố khác. Túc Minh tiễn bạn xong về tới nhà thì trời đã tối, trong bếp có mùi rất thơm. Nó thò đầu vào xem, thấy là Ly Huyền Thính nấu cơm thì hỏi: "Anh Huyền Thính, anh hai em đâu rồi?"
Ly Huyền Thính nhìn sang: "Chắc là ở trên lầu."
Túc Minh cầm quà chạy lên tầng, tới phòng anh hai thì thấy trên sàn có mấy quyển album ảnh cũ, anh hai đang nghiêm túc lật xem từng ảnh.
"Anh cắt tóc à?" Vừa tới gần, Túc Minh lập tức nhận ra đó là album thời nó học tiểu học, các loại lịch sử tăm tối đều ghi lại ở đây, vội vàng thò tay đóng album lại: "Anh xem cái này làm gì?"
Túc Lê quan sát nó một hồi: "Màu tóc này của em đẹp rồi, không cần phải nhuộm màu xám bạc đó, trông rất già."
"Đấy là chuyện lúc em còn bé, đừng nhắc lại nữa." Túc Minh lạnh tanh bỏ album vào hòm, nhưng có thể thấy vành tai hơi đỏ. Nó đưa cái túi trong tay cho Túc Lê: "Em mua ở khu du lịch đấy, hàng mỹ nghệ mới ra năm nay. Em nhớ hồi xưa anh rất thích mấy thứ nhỏ nhỏ này."
Túc Lê mở ra xem, phát hiện là bốn con rối gỗ có hình thù khác nhau, khớp nối tứ chi đều khá ổn, có thể tự do chuyển động: "Cảm ơn, anh thích lắm." Chuyển động của mấy cái này mượt mà hơn con Siêu Nhân Điện Quang hồi xưa cậu dùng, là một vật liệu rất tốt.
Trên thảm, ngoài hòm đựng album ảnh ra thì còn có một thùng sách luyện tập. Hẳn là mới mua, toàn là sách bài tập các môn cấp hai cấp ba, xếp thành mấy chồng cao.
Túc Minh: "Anh định ôn thi à?"
"Ừ, Huyền Thính bảo học bạ của anh vẫn luôn được bảo lưu, cũng đã nói chuyện với Cục Quản Yêu rồi. Chỉ cần tháng 3 anh thi được đủ điểm là có thể tham gia thi đại học vào tháng 6." Túc Lê nói tiếp: "Nhưng cũng nhiều năm không đi học rồi, anh không biết trọng tâm thi bây giờ là gì, phải luyện lại đề."
"Trong phòng em còn vở ôn đấy." Túc Minh đứng dậy: "Để em tìm cho, đống ghi chú hồi ôn thi đại học chắc vẫn còn."
Túc Lê đi theo sau nó, quan sát biến hóa trong phòng Túc Minh. Bên trong cùng là một ngăn tủ cao, chia làm năm tầng, mỗi tầng bày người máy figure cỡ nhỏ, ở chính giữa là các thể loại mô hình Siêu Nhân Điện Quang. Cậu tò mò đi tới xem, đột nhiên phát hiện hai mô hình ở tầng thứ 4 khá đặc biệt, nhìn kĩ mới biết là hai cái cậu cho Túc Minh lúc ở hội võ đạo.
"Mấy cái này chắc vẫn xài được, anh có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi em." Túc Minh thấy anh hai đứng trước tủ mô hình, không nhịn được bắt đầu giới thiệu: "Đây là mô hình đời thứ năm, năm trước anh cả đi nước ngoài mang về. Còn cái này là mô hình phiên bản kỉ niệm bộ phim <Nhật kí phiêu lưu của người máy>, cái này hồi cấp 2 hot lắm..."
Túc Lê hỏi: "<Nhật kí phiêu lưu của người máy> đã ra hết chưa?"
"Ra tới mùa 8 rồi." Túc Minh tự hào khoe: "Em có đủ bộ DVD đấy."
Ly Huyền Thính nấu cơm xong đi lên lầu gọi hai anh em, thấy cả hai đang thảo luận phim hoạt hình, trên đường đi xuống vẫn còn nói. Túc Lê ăn vẫn khỏe như xưa, lại thêm Ly Huyền Thính nấu cơm hợp khẩu vị cậu, nhanh chóng ăn tới bát thứ ba.
"Mai ta đi một chuyến tới Cục Quản Yêu điều hồ sơ của ngươi, tiện thể sắp xếp chuyện thi." Vốn dĩ lần này về hắn cũng định đi Cục Quản Yêu. 10 năm qua học bạ của Túc Lê là do Cục Quản Yêu cầm, mặc dù vẫn dừng ở giai đoạn tiểu học, nhưng cũng đã giao tiếp xong rồi, chỉ cần thi chất lượng đủ điểm là có thể đặc cách tham gia thi đại học.
Túc Lê gật đầu: "Ta phải ôn lại đề."
Ăn một hồi, điện thoại của Túc Minh bỗng có cuộc gọi, là Trần Kinh Hạc, vang có một tiếng chuông đã tắt.
"Chú Kinh Hạc?" Túc Minh khựng lại: "Anh Huyền Thính, anh đã nói với mọi người là anh hai xuất quan chưa?"
"Chưa." Ly Huyền Thính quên mất chuyện này, từ lúc về hắn luôn dính lấy Túc Lê, giờ mới nhớ ra là sáng nay mình cúp cuộc gọi của Trần Kinh Hạc. Hắn cầm điện thoại lên xem thì phát hiện đã hết pin sập nguồn.
"Tối qua em gọi cho ba nhưng mà không ai nghe, em định cho họ một niềm vui bất ngờ..." Túc Minh chưa nói xong đã nghe được tiếng động bên ngoài.
Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, Trần Kinh Hạc mệt mỏi bụi bặm xuất hiện, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Anh mới gọi cho bé Minh. Ừ, tới rồi. Huyền Thính cả ngày không nghe máy nên anh sợ có vấn đề... Tháp Nghịch Thời vẫn đang chạy, chỉ là Ấn Phượng Hoàng hơi lạ, sinh động hơn trước một chút."
"Cậu đừng lo, để anh xem tình hình." Trần Kinh Hạc nói: "Trong nhà hẳn là có người, anh ngửi được mùi đồ ăn. Chắc bé Minh đang ở nhà với bạn." Y đi từ cổng vào, rẽ sang, lần theo mùi thơm tới phòng ăn, thấy ba người ở bàn ăn thì sững sờ.
Điện thoại không cầm chắc rớt cái bộp xuống đất, tiếng ba Túc vọng ra: "Sao rồi Kinh Hạc?! Trong nhà xảy ra chuyện gì?"
Túc Lê hơi bất ngờ khi Trần Kinh Hạc xuất hiện, thấy y cứ đứng ở cửa thì lên tiếng: "Ăn tối chưa? Ngồi ăn chung đi."