Edit: Ry
Hốc mắt Trần Kinh Hạc nóng lên, vội vàng đi tới: "Phượng Hoàng đại nhân!"
Thanh âm hết sức kích động, so với Túc Minh và Ly Huyền Thính thì phản ứng của Trần Kinh Hạc lớn hơn nhiều. Y vừa đi vừa quan sát, hết nhìn trước mặt lại vòng ra đằng sau, mãi sau mới nói: "Sao ngài lại gầy rồi."
Túc Lê mới ăn được ba bát cơm đã bị đủ câu hỏi của Trần Kinh Hạc làm không ăn tiếp được nữa, kiên nhẫn giải thích cho y tại sao xuất quan sớm.
Trần Kinh Hạc: "Ngài không báo cho ta."
Túc Lê: "Cũng đâu có trễ, ta mới ra hôm qua."
"Đáng lẽ tôi nên đến từ hôm qua." Trần Kinh Hạc không nhịn được nhìn sang Ly Huyền Thính và Túc Minh: "Nếu không phải tôi thấy không ổn, tới đây kiểm tra..."
Ly Huyền Thính giải thích ngắn gọn: "Điện thoại hết pin."
Trần Kinh Hạc nhìn sang Túc Minh, nhóc con quay đi tránh ánh mắt y.
Nhưng y cũng không quá để ý những chuyện này, giây sau đã lại tập trung vào Túc Lê, lúc thì hỏi ở trong Tháp Nghịch Thời thấy thế nào, khi lại hỏi cảm giác có ổn không.
Trong tất cả những người mà Túc Lê gặp sau khi xuất quan, có Trần Kinh Hạc là vẫn vậy. Túc Lê nhìn y có cảm giác như mình vẫn đang ở 10 năm trước, chưa bế quan, chưa bỏ lỡ sự phát triển của người nhà. So sánh như vậy, cậu mơ hồ có chút tiếc nuối. Mười năm đối với tu sĩ như là một chớp mắt, nhưng cậu chọn thời gian không đúng, bỏ lỡ tuổi thơ của em trai, bỏ lỡ tháng ngày phấn đấu của anh cả. Rõ ràng thời gian không trôi đi nhiều lắm, biến hóa lại nghiêng trời lệch đất như vậy.
Cái này hoàn toàn khác với lúc cậu ở Phượng Hoàng Thần Sơn bế quan, cậu bỗng có thêm rất nhiều rất nhiều thứ để lo.
Túc Minh bận bịu dọn bàn, bỗng thấy điện thoại dưới sàn: "Chú Kinh Hạc, điện thoại của chú rơi kìa."
Trần Kinh Hạc khựng lại, giờ mới nhớ ra, bước tới nhặt di dộng lên. Sau đó phát hiện cuộc gọi đã kéo dài hơn một tiếng, y định lên tiếng, màn hình bỗng tắt phụt.
Hết pin.
Trần Kinh Hạc: "..."
Túc Minh hỏi: "Sao thế ạ?"
Trần Kinh Hạc im lặng vài giây: "Chú mới cúp điện thoại của ba cháu."
Túc Minh: "?"
10 giờ tối, hai vợ chồng xách theo rương hành lý vội vã chạy vào cửa, vừa vào đã dáo dác tìm người, cuối cùng thấy con trai thứ hai đã mười năm không gặp trong phòng khách. Ngoại hình của hai người cũng không thay đổi gì, mẹ Túc thì có lớp trang điểm dày, hiển nhiên là quay xong lập tức bay về.
Túc Lê đang xem phim hoạt hình với Túc Minh, quay lại thấy cha mẹ đứng đằng sau, chưa kịp mở miệng, hai vợ chồng đã nhào tới ôm con, kích động vô cùng.
"Trời ơi cái thằng bé này, sao ra ngoài lại không nói với ba mẹ một tiếng."
"Gầy quá, trước kia cánh tay còn có chút thịt, giờ sờ chỉ thấy xương."
"Đẹp trai hơn rồi, nhưng mặt có thêm chút thịt thì sẽ còn đẹp nữa."
"Con đói chưa, trong tháp không có đồ ăn, muốn ăn gì papa nấu cho con."
"Bé bé đứng dậy cho mẹ xem nào, xem cao bao nhiêu rồi."
Túc Lê nao nao: "Con vừa ăn rồi ạ, Huyền Thính nấu cho con."
Cậu mới dứt lời đã được ba Túc ôm chặt vào lòng, nghe được tiếng ba xúc động: "Gầy quá, nhưng xuất quan là tốt rồi. Ít ra người ở trước mắt, cũng không giống trước kia, mỗi lần nhớ là lồng ngực cứ tắc nghẹn. Bé bé à, lần sau mình đừng bế quan lâu như vậy, chớp mắt đã lớn thế rồi, papa xót lắm."
Túc Lê ngửi mùi hương của người nhà, đây là mùi hương cậu ngày nhớ đêm mong trong tháp. Cảm xúc tích tụ rất lâu bị lời của cha mẹ kéo ra, giờ Túc Lê mới hiểu, cậu nhớ nhà.
Tiếng ba mẹ lải nhải không thôi vào giây phút này trở nên thân thương vô cùng. Ba Túc lo con mới xuất quan sẽ có khoảng cách với gia đình, vội vàng vào kho lấy ra mấy thùng đĩa DVD, vừa đi vừa nói: "Bé bé xem cái này nhé. Papa quay lại hết chuyện xảy ra trong các năm qua, chúng ta có thể xem video."
"Khoan..." Túc Minh nhìn cái thùng kia, không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba long trọng chiếu lại lịch sử đen tối của mình, còn dùng hẳn hệ thống chiếu phim trong phòng khách.
DVD khá nhiều, ba Túc chiếu từng cái một, bắt đầu chiếu từ năm Túc Lê bế quan.
Lúc đón năm mới, cả nhà ngồi quanh mâm cơm sum vầy, còn để trống một ghế cho cậu, cùng nhau hô chúc mừng năm mới. Ba Túc giơ ly rượu, nói còn 11 năm nữa là bé bé xuất quan. Ngày sinh nhật, bánh gatô viết hai cái tên, Túc Minh ăn sinh nhật còn dành thời gian cầu nguyện thay phần cậu.
Tiệc mừng, dã ngoại, Túc Minh cạo trọc, Túc Úc thi đậu nghiên cứu sinh... Từng sự kiện trước đó chỉ được nghe vài câu giờ chân thật hiện lên.
Túc Lê mở to mắt nhìn, cậu hối hận.
Ly Huyền Thính đứng sau, lẳng lặng nhìn một nhà bốn người ngồi bên nhau dưới thảm.
Trần Kinh Hạc đi tới: "Sao không qua đó ngồi chung?"
Ly Huyền Thính nhìn bóng lưng Túc Lê, trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh: "Ta nghĩ bây giờ không nên quấy rầy. Sao anh cũng qua đây?"
"Già rồi, không xem nổi mấy thứ này." Trần Kinh Hạc tựa vào cửa sổ sát đất nhìn lên mặt trăng bên ngoài: "Trà trộn nhân thế lâu rồi hay sao, cảm giác mười năm như thể vạn năm vậy."
Ly Huyền Thính không đáp, cùng y đứng bên cửa sổ, lắng nghe âm thanh từ TV trong phòng khách.
-
Nhà họ Túc khôi phục sự náo nhiệt ngày xưa, dậy sớm lại có bữa sáng nóng hôi hổi. Mẹ Túc ở được mấy ngày thì bất đắc dĩ phải trở lại quay phim, mọi thứ dường như vẫn giống 10 năm trước.
Trừ Trần Kinh Hạc.
Túc Lê thấy Trần Kinh Hạc ngồi lì ở nhà thì hỏi: "Chẳng phải anh bận lắm à?"
Trần Kinh Hạc nói: "Giờ tôi là nửa về hưu, chuyện giao hết cho người khác làm."
Túc Lê bất ngờ: "Có người tiếp gánh cho anh à?'
Trần Kinh Hạc đánh mắt sang Ly Huyền Thính ở đằng kia: "Đang tiếp gánh kìa?"
Túc Lê: "..."
Ly Huyền Thính lội một chuyến tới Bộ Giáo Dục, Túc Lê sẽ thi khảo sát chất lượng sau khi khai giảng kì mới.
Lịch thi đã có, các phụ huynh bắt đầu vội vàng tìm đủ thể loại sách bài tập ở từng cấp độ cho Túc Lê. Người nhanh nhất là Trần Kinh Hạc, mới có một ngày đã sắp xếp xong tư liệu phụ đạo toàn diện, còn thuê cho Túc Lê hẳn mấy giáo viên dạy online.
Túc Lê mới xuất quan được vài ngày đã phải bắt đầu một loại bế quan khác. Người phụ đạo chính cho cậu là em trai Túc Minh, vị thí sinh thi đại học năm ngoái này chính là giáo viên tốt nhất ở giai đoạn hiện tại. Còn có tiến sĩ Ly Huyền Thính ở bên hỗ trợ, hiệu suất học tập tăng chóng mặt. Ba Túc phụ trách nấu cơm cho các con, chỉ mấy ngày Túc Lê đã hồng hào hơn hẳn.
Mẹ Túc quay xong phim cũng chạy về, còn mang về rất nhiều quần áo. Quần áo trong phòng Túc Lê là làm theo tỉ lệ của Túc Minh nên bị rộng, mặc dù Túc Lê cũng cao 1 mét 8, nhưng vóc người nhỏ hơn, còn gầy. Xét về ngoại hình thì Túc Minh lại giống anh lớn. Mẹ Túc đành phải mang quần áo trong nhà đi sửa, cái nào cắt được thì cắt để mặc, không thì quyên tặng trại trẻ mồ côi, sau đó đặt may thêm một đống quần áo mới cho Túc Lê.
Mẹ Túc lo lắng: "Có phải là dinh dưỡng không đủ không, sao bé bé trông nhỏ hơn so với tuổi vậy."
"Trông nhỏ thôi, chứ chiều cao của thằng bé cũng là đúng với tuổi này mà." Mấy hôm nay mỗi lần ba Túc nghĩ tới mình bỏ lỡ nhiều giai đoạn như vậy, không được chụp ảnh hồi bé của con, là lại cực kì hối hận, chỉ mong con lớn chậm hơn một chút: "Nhưng đúng là phải chú ý vấn đề dinh dưỡng, để anh nấu thêm bữa cho bé bé." Nói rồi vung tay thêm vài món vào thực đơn.
Mẹ Túc lại hỏi: "Có phải Túc Úc vẫn chưa biết không?"
Ba Túc gật đầu: "Tạm thời đừng nói cho nó, nghe nói đợt này nó đang phải chuẩn bị luận văn. Em quên rồi à? Hồi đó nó suýt thì không tốt nghiệp được đại học."
Nói xong lại lầm bầm: "Đã bảo nó là học thì cứ học, tạm thời không cần lo đi làm, nhà mình thiếu vài đồng của nó hả?"
Mẹ Túc: "Cũng đúng, thôi đợi thằng bé làm xong rồi nói."
Kì nghỉ đông rất ngắn, chẳng mấy đã khai giảng học kì mới.
Tu sĩ ở thôn Tức Linh sáng sớm dậy nạp linh thấy xe nhà họ Túc chạy từ trên núi xuống, thái độ có vẻ khá thờ ơ. Hồi sau sự kiện, mỗi lần nhà họ có động tĩnh là tất cả hoảng loạn nghĩ biện pháp đối phó, giờ thấy cũng chỉ làm như không thấy.
"Chẹp, nếu là mấy năm trước thì chắc tôi còn truyền tin về sư môn."
"Chứ còn gì nữa, năm đó Ấn Phượng Hoàng đột nhiên biến đổi, tôi ở núi Tức Linh trông nửa năm, đừng nói là xe, người cũng không thấy."
"Sư môn của tôi có một sư huynh thi đậu biên chế, vất vả lắm mới được thuyên chuyển tới thôn Tức Linh, kết quả là tiểu tiên sinh không đi học nữa."
"Tôi còn nằm vùng đợt thi lên cấp 2 cơ, kết quả tiểu tiên sinh cũng không tham gia."
"Đừng nói nữa, 10 năm rồi."
"Cơ mà, xe nhà họ Túc năm nào cũng thấy đổi mẫu mới, cái đó là mẫu mới nhất của hãng Y đúng không?"
Xe nhanh chóng tới cổng cục giáo dục. Dù sao cũng là thi ở cục, ba Túc có người quen nên được mang Túc Lê vào trong, những người khác chỉ có thể ở ngoài chờ.
Học kỳ mới nên trong bộ rất bận, người qua người lại. Ba Túc đưa Túc Lê tới địa điểm thi là một phòng họp cỡ nhỏ, ngoài Túc Lê ra thì còn vài học sinh khác. Phụ huynh không được ở lại, ba Túc đưa con tới, dặn dò vài câu: "Con đừng căng thẳng, không được thì sang năm chúng ta thi lại."
Túc Lê: "Con sẽ làm được."
Ba Túc: "Vậy cả nhà ở dưới lầu chờ con."
Cửa phòng họp có khá nhiều người qua lại, Túc Lê nhích vào trong, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện. Thính giác của Yêu tộc rất nhạy, nhưng khoảng cách cuộc hội thoại có vẻ xa, hình như là hai người ở cuối hành lang. Ban đầu cậu cũng không chú ý, nhưng nghe được nội dung thì không khỏi quay sang nhìn.
-
Phụ trách giám thị là chủ nhiệm Liêu, hắn ở văn phòng kiểm tra thiết bị giám sát, cầm túi bài thi đã được niêm phong ra ngoài, vừa hay gặp chủ nhiệm Vương đi ngang qua. Hắn và chủ nhiệm Vương không có quan hệ tốt, thấy thế nên muốn tránh ông ta.
Chủ nhiệm Vương: "Hôm nay chủ nhiệm Liêu làm giám thị à? Nghe nói năm nay đề thi khó hơn, không biết mấy đứa học sinh có vấn đề kia có qua được không đây?"
Chủ nhiệm Liêu nghe thế đứng lại: "Chủ nhiệm Vương không nên nói vậy. Độ khó của bài thi là dựa theo đề tổng hợp của mỗi năm. Mấy đứa nhỏ kia cũng không phải là có vấn đề, chỉ là gặp tình huống đặc biệt nên cần thi lại thôi."
Chủ nhiệm Vương cười nói: "Tôi nghe nói năm nay còn có một thiên tài thì phải, cái đứa mà mấy năm trước làm ầm lên ở trong cục đòi nhảy lớp xong sau đó không tham gia thi ấy. Thằng bé đó liệu có thi nổi không vậy? Tôi nghe Tiểu Ngô ở phòng hồ sơ bảo nó không đi học mười mấy năm, toàn dựa vào quan hệ để bảo lưu học bạ. Thằng bé đó tưởng thi ở bộ là thi từ thiện à? Hồ sơ của nó là cậu duyệt đúng không?"
"Tất cả đều được áp dụng quy trình chính quy, báo cáo đều được xét duyệt." Chủ nhiệm Liêu nhíu mày: "Với cả đứa bé kia từ mười năm trước đã có thể làm bài thi cấp 3, thằng bé ham học thông minh, còn là con trai thầy Túc nữa."
Chủ nhiệm Vương: "Ầy, tôi biết cậu thân với thầy Túc. Nghe nói cậu lên được chức chủ nhiệm là nhờ con nhà họ hàng thầy ấy nhảy lớp nhỉ, thi đỗ trường trên thủ đô cơ mà. À còn có đứa con út thi cấp ba thành tích đứng đầu toàn thành phố nữa nhỉ? Nhà thầy Túc đúng là giỏi, nhiều thiên tài thật."
Chủ nhiệm Liêu hơi đanh mặt: "Chủ nhiệm Vương, nhường đường một chút, tôi phải đi giám thị."
Chủ nhiệm Vương: "Cũng tiện đường mà? Đằng nào sáng tôi cũng không có việc gì, đi xem đám học sinh kia thi cũng được."
Hai người đi tới, rẽ sang là đến phòng họp.
Chủ nhiệm Vương quan sát mấy học sinh ở đây, bỗng chú ý tới đứa bé ngồi ở cửa sổ phía bên trái. Ông ta cúi xuống xem sơ đồ chỗ ngồi, thấy được ảnh thẻ, hẳn là mới chụp, còn chưa được đóng dấu xác nhận. Đứa bé trong ảnh có ngoại hình tuấn tú, trông hơi nhỏ so với tuổi. Ông ta nhìn xuống tên --- Túc Lê.
Chủ nhiệm Vương được điều đến cục giáo dục thành phố S khoảng 6 năm trước, ông ta biết chuyện học sinh nhảy lớp là do thành phố S xuất hiện thiên tài thi đỗ vào trường đại học Thủ Đô. Năm đó Ly Huyền Thính mới 14 tuổi, cái này còn thành tin chấn động cả nước. Đến đây ông ta mới biết trong cục trước đó có một học sinh còn thiên tài hơn, vì cậu học sinh đó nên mới có tiền lệ nhảy lớp nhiều như vậy. Chẳng qua là cậu bé kia nhảy vài lớp rồi không đi học nữa, thậm chí còn không thi cấp 2 cấp 3.
Ông ta vốn đã quên chuyện này, kết quả mấy ngày trước đứng ngoài phòng họp nghe được cục trưởng nói chuyện với chủ nhiệm Liêu, ông ta mới biết đứa bé kia thế mà trở lại đăng kí thi.
Hóa ra thằng bé đó tên là Túc Lê. Họ Túc, lại là con thầy Túc?
Chỗ ngồi của học sinh chỉ ghi tên và dán ảnh, chủ nhiệm Vương không rõ tình huống của Túc Lê, chỉ là nhìn thằng bé này đã thấy không ưa. Vốn dĩ ông ta tới đây là để hoàn thiện lý lịch, kết quả là chỗ nào cũng không bằng chủ nhiệm Liêu. Nghe nói chủ nhiệm Liêu được cất nhắc cao như vậy có nguyên nhân rất lớn là vì mấy đứa con nhà họ Túc, chuyện kì thi lần này cũng là do hắn sắp xếp.
Chủ nhiệm Liêu nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu phát bài thi, đúng 9 giờ làm bài. Thời gian chỉ có một tiếng rưỡi nên hãy biết cách sắp xếp."
Ánh mắt chủ nhiệm Vương dừng ở Túc Lê, còn chưa quan sát được mấy, học sinh kia bỗng ngẩng lên nhìn ông ta một cái.
Ánh mắt thằng bé rất bình thản, lại khiến ông ta cảm nhận được một áp lực cực lớn, không nhịn được lùi về sau một bước.
Chủ nhiệm Liêu nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm Vương, nếu thầy muốn trông thi cùng thì lấy thêm cái ghế tới ngồi vậy?"
Túc Lê cúi đầu tập trung vào bài thi trước mặt.
Đồng hồ nhảy tới số 9, cậu viết tên của mình.