Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 119: Thủ đô



Edit: Ry

Phòng họp yên tĩnh vô cùng, chỉ có mấy học sinh đang làm bài.

Chủ nhiệm Vương ngồi được một lúc thì đi, chủ nhiệm Liêu chỉ liếc một cái, tiếp tục trông thi. Đề năm nay là căn cứ theo độ khó của đề thi chung các năm, thế nên sẽ hơi khó hơn một chút, với những học sinh này thì đúng là độ khó lên thẳng một bậc.

Mấy học sinh khác còn đỡ, vì vài lí do đặc biệt nên bỏ lỡ kì thi tuyển sinh, chỉ có mỗi Túc Lê là chủ nhiệm Liêu không chắc chắn.

10 năm trước, Túc Lê đúng là học sinh được cả cục quan tâm, dù sao thằng bé xin nghỉ phép lâu như vậy, nhưng lần nào thi cũng được điểm tuyệt đối, được cục cho phép ba tháng thi nhảy lớp một lần. Lúc ấy nhân viên trong cục còn tưởng thành phố S sẽ xuất hiện thiên tài siêu trí tuệ, kết quả lại có biến cố, thầy Túc nói con nhỏ ngã bệnh phải đưa đi nước ngoài trị liệu, chuyện thi cử chỉ có thể tạm hoãn.

Tạm hoãn tới mười năm.

Chủ nhiệm Liêu nghĩ đến đây không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn Túc Lê có thêm chút xót thương. Một đứa trẻ thiên tài lại gặp phải áp lực quá lớn. Hồi xưa thằng bé đã nổi tiếng như vậy, giờ bỏ lỡ mười năm đèn sách, lỡ lần này thành tích không lí tưởng thì sẽ rất dễ bị áp lực tâm lý lại, hi vọng thằng bé sẽ thi tốt...

Chủ nhiệm Vương rời khỏi phòng họp thì đi thẳng tới phòng hồ sơ, vốn muốn kiểm tra lí lịch của cái cậu thiên tài kia, kết quả đến phòng hồ sơ được cho biết mình không có quyền xem. Lần này thật sự khiến ông ta tò mò. Hồ sơ có cấp bậc mã hóa như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ tay họ Liêu kia giở trò?

Ông ta lập tức kích động, đi ngay về văn phòng. Hồ sơ mã hóa không thể xem, nhưng điều tra Túc Lê một chút thì không phải chuyện gì khó. Nếu đây là thật thì chứng tỏ con đường thăng chức của thằng cha kia không sạch sẽ, đây là nhược điểm cực tốt.

Xe nhà họ Túc ở bên ngoài, các phụ huynh đang đợi con thi đã bắt đầu buôn chuyện tám phương.

"Treo băng rôn chưa?"

"Treo rồi, trưa nay có muốn vào nhà hàng mới mở trong thành phố ăn không? Lê Lê còn chưa được ăn ở đó lần nào."

Có khá nhiều môn cần thi, chia ra thi sáng và chiều.

Chủ nhiệm Liêu trông thi được chừng 1 tiếng đã thấy Túc Lê giơ tay nộp bài. Hắn nao nao đi tới thu, liếc nhìn nội dung trên giấy thi, chữ viết nắn nót, mấy bài quan trọng nhất đều viết đủ. Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi, em có thể ra ngoài trước. Chiều sẽ thi hai môn nữa, nhớ tới sớm."

Túc Lê gật đầu rồi thu dọn đồ, ra khỏi phòng họp đúng lúc thấy chủ nhiệm Vương đang nói chuyện với ai đó. Cậu cũng chỉ nhìn mấy giây rồi đi tiếp. Ra tới cổng thì thấy xe nhà mình với quả băng rôn to tướng, không khỏi co giật khóe miệng, rồi bất đắc dĩ thở dài, sau đó liếc nhìn bảo vệ đang nói chuyện với ba.

"Thầy Túc, thầy phải cất cái băng rôn đó đi, trước cổng cục không được làm mấy chuyện này." Bảo vệ là người quen của ba Túc: "Buổi sáng tôi cho qua, nhưng chiều thầy đừng làm thế nữa."

Ba Túc gật đầu: "Vâng vâng, chiều sẽ không treo."

Nói rồi hắn cũng thu lại băng rôn, sau đó thấy Túc Lê đi ra: "Bé bé thi xong rồi à? Đi, papa dẫn cả nhà đi ăn."

"Họ không cho treo ạ?" Túc Lê đi theo ba lên xe.

Ba Túc nói: "Kêu là ảnh hưởng bộ mặt thành phố, nhưng mà không treo thì tiếc lắm. Trước đó bé Minh đi thi luôn có đủ bộ, đến lượt con cũng không thể thiếu được."

Túc Lê: "Thật ra thiếu cũng được..."

Thành phố S thay đổi rất nhiều trong 10 năm, có vô vàn món ngon Túc Lê chưa được ăn.

Một buổi trưa ăn no nê, tranh thủ xem sách luyện tập một chút rồi lại về cục giáo dục làm bài thi.

Buổi chiều, giám thị không còn là chủ nhiệm Liêu hồi sáng nữa, mà đổi thành chủ nhiệm Vương và một thầy giáo khác. Không khí trong phòng thi ngột ngạt hơn hẳn, chủ nhiệm Vương còn nhiều lần đi tới cạnh Túc Lê xem cậu làm bài, còn kiểm tra cả túi bút của cậu.

Túc Lê liếc ông ta, không nói gì, tiếp tục làm bài.

Thi xong hai môn đã là 5 giờ chiều, cậu ra sớm, vừa ra đã nghe được tiếng thì thầm ở dưới lầu, là mấy nhân viên khác.

"Nghe gì chưa? Chủ nhiệm Liêu bị tố cáo."

"Ừ, bảo là hành vi không đứng đắn, nhận hối lộ gì đó, hình như là có liên quan tới mấy học sinh hôm nay tới thi chất lượng."

"Nhưng cái này năm nào cũng thi mà? Với cả chủ nhiệm Liêu tốt vậy, sao lại bị báo cáo?"

"Ai mà biết được, lúc trưa tự dưng cục trưởng tới gọi chủ nhiệm Liêu đi, sau đó tôi thấy có người vào văn phòng lục tìm đồ vật."

"Chẳng trách nhóm chat cả chiều cứ nói vụ thiên tài gì đó 10 năm trước, tôi còn thắc mắc sao tự dưng chuyện này lại lan truyền, hóa ra là thế."

Túc Lê không đi, đứng đấy nghe một hồi.

"Thi xong rồi à?" Tiếng Ly Huyền Thính vang lên trong đầu.

Túc Lê đáp: "Thi xong rồi, nhưng nghe được vài thứ, cũng khá thú vị."

Cậu bèn tóm tắt lại chuyện hôm nay cho Ly Huyền Thính, nói xong thấy hắn không đáp thì hỏi: "Sao vậy?"

"Hồ sơ của ngươi rất đặc biệt, do Cục Quản Yêu ra mặt đăng kí với ban ngành liên quan. Lại thêm hồi đó sự kiện Ấn Phượng Hoàng vẫn chưa kết thúc, ban ngành cao cấp của Nhân tộc vì an toàn đã đề cao tính bảo mật." Ly Huyền Thính nói: "Hồ sơ của ngươi do một vị chủ nhiệm họ Liêu phụ trách, hắn từng tới Cục Quản Yêu. Nhà mình không quan trọng chuyện này, nhưng Nhân tộc thì không muốn công khai việc ngươi tham gia thi đại học."

Mười năm trôi qua, sự kiện Ấn Phượng Hoàng đã bị hòa tan trong dòng lũ thông tin.

Hầu hết tu sĩ đều không còn chú ý chuyện này nữa, thậm chí trong mắt tu sĩ bình thường, Ấn Phượng Hoàng đã thành chuyện xưa, hiếm ai đề cập. Nhưng ở trong mắt các gia tộc lớn thì Phượng Hoàng truyền thừa vẫn rất đáng chú ý, nhất là năm đó Ấn Phượng Hoàng biến động, về sau Túc Lê chưa từng xuất hiện... Tóm lại, vẫn có rất nhiều người ngầm theo dõi.

Chuyện này chỉ có người nhà họ Túc và cục trưởng Cục Quản Yêu biết, bên Nhân tộc thì chỉ có bộ trưởng bộ ngành cấp cao và Minh Chủ Đạo Tu biết.

Trước khi nhà họ Túc đồng ý công khai, hồ sơ tư liệu của Túc Lê vẫn là cơ mật, một khi lan truyền ra... Vậy thì không phải chuyện nhỏ.

Túc Lê ngẩn ra: "Ý của ngươi là..."

"Nhà chúng ta không quan trọng có công khai hay không, nhưng Nhân tộc không hi vọng chuyện người thừa kế Phượng Hoàng lại tới tai các tu sĩ tộc mình. Dù sao năm đó cũng xảy ra quá nhiều chuyện, thông tin nhạt đi được như thế vẫn là nhờ Cao minh chủ ra tay."

Ly Huyền Thính biết nhà họ Túc không có ý kiến gì với chuyện này, năm đó bọn họ không sợ Nhân tộc, giờ Túc Lê đã xuất quan, không có vấn đề gì thì lại càng không sợ. Nếu không thì đã không nghênh ngang lái xe, treo băng rôn. Hắn ngập ngừng nói: "Chuyện này ta sẽ để Cục Quản Yêu xử lý, ngươi không cần lo lắng."

Túc Lê vừa nói chuyện với Ly Huyền Thính vừa đi ra, tới cổng thì trời cũng tối hẳn.

Cửa sổ xe có ánh đèn, Túc Lê đi tới, vừa lên xe đã thấy cái băng rôn hồi sáng. Vì là ở trong xe nên băng rôn được gập lại, treo ở cuối xe, chặn cả gió từ điều hòa. Phần dưới của nó nhẹ nhàng đong đưa theo chiều gió.

Túc Lê chỉ vào băng rôn hỏi: "Sao lại treo như vậy?" Hồi sáng đã nói là không treo mà?

Túc Minh đang chơi điện thoại, nghe vậy trả lời: "Ba bảo lễ nghi phải có đủ, không cho treo ở ngoài thì ta treo ở trong."

Túc Lê: "...?"

Thi xong, chẳng ai quan tâm kết quả thế nào, tranh thủ dẫn Túc Lê tới mấy thắng cảnh, khu vui chơi khai trương ở thành phố S những năm qua, chơi mấy ngày mới về núi Tức Linh. Mà trong cục, giáo viên đã chấm xong bài thi, trong đó có một học sinh gần như đạt điểm tuyệt đối khiến tất cả chấn động.

"Ngoài môn Ngữ Văn bị trừ mấy điểm ra thì khoa học tự nhiên là điểm tuyệt đối, thậm chí có hai bài viết đáp án còn sáng tạo hơn đáp án chúng tôi chuẩn bị." Giáo viên chấm thi đã rất nhiều năm không thấy học sinh nào như vậy, lần cuối trong cục xuất hiện bài thi điểm tuyệt đối là của em Ly Huyền Thính nhảy lớp, hiện đang học ở thủ đô: "Quá sức tưởng tượng. Ngữ Văn còn là chấm chặt nên mới bị trừ, nếu không chắc điểm sẽ còn cao nữa."

Sắc mặt chủ nhiệm Vương hơi khó coi: "Chắc chắn không phải là gian lận?"

Giáo viên chấm thi cau mày: "Chủ nhiệm nói thế là sao, giám sát và giám thị ở hiện trường đều đã xác nhận không có vấn đề, sao thầy vẫn còn nghĩ học sinh gian lận?'

Chủ nhiệm Vương: "Nhưng cậu học sinh này chưa từng đi học cấp 2 lẫn cấp 3, thậm chí tiểu học cũng chỉ học vài năm, sao có thể thi được điểm cao như vậy..."

Giáo viên chấm thi nghe thế cũng sốc: "Thật ư? Thật sự có chuyện đó?"

"Là cái đứa mà mười năm trước nhảy lớp đó, con thầy Túc, hồi xưa xin thi nhảy lớp. Thằng bé này bảo lưu học bạ, gần như không tới trường, còn bị bệnh nặng." Chủ nhiệm Vương càng nói càng không tin: "Để tôi đi xem lại giám sát..."

Ông ta còn chưa nói hết, đột nhiên có mấy người mặc đồng phục đi vào phòng, thấy chủ nhiệm Vương thì tiến lên nói: "Phiền ông đi theo chúng tôi một chuyến."

Chủ nhiệm Vương sửng sốt: "Có chuyện gì??"

Người kia nói: "Chúng tôi tra ra ông sử dụng mật mã xâm nhập vào hệ thống nội bộ, tiết lộ tin tức cơ mật, nhận hối lộ chỉnh sửa học bạ của học sinh. Phiền ông đi theo chúng tôi phối hợp điều tra."

Chủ nhiệm Vương lập tức tái mặt, nghĩ đến những chuyện mình từng làm, bắt đầu hoảng: "Các người có chứng cứ không?"

"Không có chứng cứ thì chúng tôi đã không ở đây, phiền ông phối hợp điều tra." Người kia phất tay, hai người đằng sau lập tức tiến lên mang chủ nhiệm Vương đi.

Phòng chấm thi đột nhiên im re, sau đó là chủ nhiệm Liêu và cục trưởng bước vào, bảo giáo viên chấm thi: "Cuộc thi này là thi nội bộ, chúng ta không được tiết lộ thông tin của thí sinh cũng như điểm số, hi vọng các vị không mang chuyện công việc ra ngoài thảo luận."

Giáo viên chấm thi khựng lại: "Vậy bài thi được điểm tuyệt đối này..."

Điểm tuyệt đối?

Cục trưởng và chủ nhiệm Liêu đều sửng sốt, đi tới lấy bài thi cẩn thận xem. Giấy thi rất sạch, chữ viết rõ ràng, trật tự gọn gàng... Đọc qua một lượt, đây gần như là một bài làm hoàn hảo. Bài thi đã được rọc phách để chấm, mỗi học sinh một mã để tiện thống kê, nhưng chủ nhiệm Liêu nhìn bài làm này là nghĩ ngay tới Túc Lê, đứa bé từng được tung hô là thiên tài kia.

Cục trưởng nói: "Chuyện này phải giữ bí mật không được tiết lộ, bài thi chấm xong rồi nộp lên."

-

Túc Lê nhận tin mình đã vượt qua bài kiểm tra chất lượng sau khi kì mới bắt đầu được hai tuần. Túc Minh phải trở lại trường đi học, căn nhà đột nhiên yên tĩnh hơn hẳn, chỉ còn cha mẹ và Huyền Thính. Trần Kinh Hạc ở nhà họ Túc chừng nửa tháng thì bị Thanh Điểu đích thân tới lôi đi, nguyên nhân là tộc Kim Ô lại đến tập đoàn kiếm chuyện. Trần Kinh Hạc nghe tới Kim Ô là tức tốc khởi hành, dường như là cảm nhận được loại nguy cơ nào đó.

"Ngươi không cần tới công ty à?" Túc Lê làm xong đề, nhìn Ly Huyền Thính vừa kết thúc cuộc họp: "Hôm qua Kinh Hạc còn gọi hỏi ngươi có đi không mà?"

"Không đi." Ly Huyền Thính đóng laptop: "Sao rồi? Làm xong bài hôm nay chưa?"

"Sắp xong rồi, vừa làm một đề hình mới, đáp án ghi là dùng phương trình, nhưng ta phát hiện có biện pháp để chọn nhanh. Minh Minh không có ở đây nên ta chỉ có thể hỏi ngươi." Túc Lê đưa bản nháp cho hắn: "Ngươi xem thử đi."

Ly Huyền Thính cầm lấy cẩn thận xem.

Túc Lê ngồi cạnh, nhìn một đống giấy tờ hợp đồng trên bàn, lại nhìn Ly Huyền Thính cầm vở nháp suy tư. Cậu cảm thấy Ly Huyền Thính không giống trước. Ly Huyền Thính của hiện tại mang lại một cảm giác hoàn toàn khác với kiếm linh vẫn luôn theo sau cậu vạn năm trước. Rõ ràng là cùng khuôn mặt, nhưng khí chất lại có sự khác biệt vi diệu.

Trước kia Ly Huyền Thính dịu dàng chín chắn, nhưng Ly Huyền Thính bây giờ ngoài dịu dàng ra thì còn có thêm vài phần rắn rỏi.

Hình thức giao lưu của hai người vẫn vậy, Túc Lê lại phát hiện mình có vẻ để ý Ly Huyền Thính hơn rất nhiều.

"Đã thử tính công thức chưa?" Ly Huyền Thính hỏi.

Túc Lê đáp: "Thử rồi, có thể áp dụng cho các trường hợp khác. Nhưng suy cho cùng vẫn là đường tắt, chỉ thích hợp cho bài trắc nghiệm."

"Cách làm này hiện không có trong phương pháp giải." Ly Huyền Thính cẩn thận nhớ lại: "Nhưng cách của ngươi vẫn áp dụng được lúc thi."

Túc Lê gật đầu: "Vậy là được."

Ly Huyền Thính nói: "Qua đây xem, năm nay lịch thi đại học vẫn vậy, ba chuyển học bạ của ngươi sang trường cấp 3 trên trấn rồi, đến lúc đó ngươi sẽ dùng thân phận học sinh của trường đi thi."

"Ta không hiểu mấy chuyện này, mọi người cứ sắp xếp đi." Túc Lê nhìn đống giấy tờ Ly Huyền Thính đang phải xử lý.

Cậu tựa vào bàn, tiện tay cầm một cái lên xem: "Bây giờ ngươi phải làm những thứ này à?"

Ly Huyền Thính hỏi: "Có muốn học không?"

Túc Lê tức thì đóng tài liệu: "Không, học thì sẽ cho Kinh Hạc cơ hội."

Ly Huyền Thính lại nói: "Chúng ta có thể giấu y."

Túc Lê nghe vậy nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính, sau đó cười.

"Quên nói cho ngươi." Ly Huyền Thính nói tiếp: "Sự kiện lần trước ở cục giáo dục có kết quả rồi. Bên ta đã kịp giấu tin tức trước khi nó lan truyền, người gây án là một nhân viên họ Vương trong cục. Ban đầu chúng ta chỉ định cảnh cáo thôi, kết quả tra thử thì thấy ông ta còn ngầm làm những hoạt động khác, nên đưa hết tư liệu cho ban ngành bên Nhân tộc xử lý, giờ chắc đang bị tạm thời cách chức để điều tra."

Túc Lê: "Bọn họ hành động nhanh vậy sao?"

"Chủ yếu là có Cao minh chủ gây áp lực. Chúng ta không che giấu việc tới cục giáo dục, Cao minh chủ lập tức phái người theo dọn dẹp vết tích. Hắn có vẻ còn căng thẳng hơn chúng ta." Ly Huyền Thính nhìn Túc Lê, thấy thiếu niên tùy ý tựa vào bàn, đôi chân trắng nõn đạp lên hộc tủ, tạo thành tương phản rõ rệt với màu gỗ nâu đậm. Hắn nhìn một lúc mới nói: "Sao không đi tất?"

Túc Lê vẫn đang xem tài liệu: "Đâu có sao."

Ban đầu cậu không có hứng thú, nhưng đọc xuống dưới thấy mấy chi tiết về quy tắc dự án thì lại thấy khá thú vị.

Túc Lê đọc quá chăm chú, cậu biết Ly Huyền Thính đứng dậy đi đâu đó, nhưng cũng không để bụng.

Một lát sau, chân bỗng có cảm giác ấm áp, Túc Lê giật mình co chân về thì phát hiện mắt cá chân đã bị Ly Huyền Thính nắm chặt.

Ly Huyền Thính ngồi trên ghế da, cúi đầu đi tất cho cậu.

Túc Lê muốn rút chân về: "Ta tự xỏ được."

Ly Huyền Thính: "Đọc tài liệu đi."

"Hừ." Túc Lê tiếp tục dán mắt vào trang giấy, nhưng mà tâm trí cứ bị xúc cảm ấm áp trên chân thu hút: "Xong chưa?"

"Rồi." Ly Huyền Thính thả chân cậu xuống: "Lần sau đừng đi chân đất trên sàn."

"Ta có dép." Túc Lê nhảy xuống khỏi bàn, xỏ vào đôi dép lê bông hình gấu nhỏ: "Chúng ta là yêu quái mà, sợ gì bị cảm."

Ly Huyền Thính cười bảo: "Ngươi là người luôn nói phải nhập gia tùy tục mà?"

"Thì cũng đúng." Túc Lê cầm lại vở nháp: "Ta về làm bài tiếp đây, không làm phiền ngươi nữa."

Cậu đi ra, tiện tay đóng lại cửa thư phòng, sau đó cúi đầu nhìn bít tất bên trong dép gấu.

Đó là một đôi tất mới, trên đó thêu hình cái đuôi xanh của khủng long trong phim hoạt hình.

Túc Lê ngẩn người, hóa ra Huyền Thính thích cái này? Là phim hoạt hình mới à?

-

Cuối tháng 3, ba Túc lo con ở nhà bí bách, vừa hay mẹ Túc đi quay phim ở ngoại ô thủ đô, thế là hỏi Túc Lê có muốn lên thủ đô chơi không.

"Thủ đô?" Kí ức của Túc Lê với thủ đô dừng ở hội võ đạo: "Nhưng papa phải đi làm mà?"

"Papa không bận, con ở nhà học suốt như vậy cũng mệt, ra ngoài cho thả lỏng, tiện thể xem thích thi trường nào." Ba Túc nói: "Chuyện con xuất quan còn chưa nói cho anh cả, lần này qua đó cho nó một niềm vui bất ngờ. Lại nói cũng đâu thể để Huyền Thính ở nhà làm online mãi được? Huyền Thính cũng đang đi học mà."

Ly Huyền Thính lên tiếng: "Không ảnh hưởng nhiều đâu ạ, con mới bảo vệ xong, sau đó..."

"Mấy năm trước mẹ con mua nhà mới ở thủ đô, vừa hay tháng sau papa được đi lên đó giao lưu học tập nửa tháng. Cả nhà mình lên ở vài ngày, thấy sao?" Ba Túc cắt ngang: "Ra ngoài hít thở không khí, về nhà lại học tiếp cũng không muộn, không thể cứ ở nhà mãi được."

Ngày đi thủ đô thời tiết rất đẹp, ba Túc còn phải bàn giao công việc nên Ly Huyền Thính và Túc Lê xuất phát trước.

Mười năm thay đổi rất nhiều, đoạn đường từ sân bay ra ngoài rất xa lạ, xe chạy qua vài địa điểm cậu mới tìm được chút cảm giác quen thuộc.

"Biệt thự mới gọi người tới quét dọn, hai ngày đầu ở chỗ ta đi, đợi ba tới rồi lại qua bên kia."

Ly Huyền Thính dẫn cậu tới một căn hộ có phong cách loft*: "Nơi này có người tới quét dọn định kì, cũng không xa đại học thủ đô lắm."

*Kiểu dạng trần cao có gác xép.

Hai người tới khá sớm, cất hành lý xong thì quyết định đi đại học Thủ Đô một chuyến.

Túc Lê thấy trong nhà để xe có một chiếc màu đen, không khỏi quan sát ngó nghiêng: "Của ngươi à?"

Ly Huyền Thính: "Ừ."

Túc Lê do dự: "Có thể gỡ ra không?"

"... Về rồi gỡ." Ly Huyền Thính ngồi vào ghế lái: "Lên xe đi."

Trước khi đến đây, trừ Trần Kinh Hạc ra thì không ai biết hai người đã tới thủ đô, Túc Lê muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ. Nghĩ tới Túc Úc đã rất lâu không gặp: "Anh cả làm việc ở đâu thế?"

Ly Huyền Thính: "Ta dẫn ngươi đi."

-

Trụ sở tập đoàn Trần Thị ở thủ đô, Trần Kinh Hạc vừa từ phòng họp ra. Nghe tin Túc Lê đã hạ cánh, y định đặt nhà hàng cho trưa nay thì nhận được tin của thuộc hạ, trong đó kẹp một bản đồ cổ. Y đọc một lượt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, quay lại văn phòng, còn bảo Thanh Điểu triệu tập người.

"Có cần báo cho Phượng Hoàng đại nhân không ạ?" Thanh Điểu hỏi.

Trần Kinh Hạc nhíu mày: "Đợi chúng ta tra rõ rồi lại nói. Nếu là thật thì khả năng cao là chuyện lớn."