Edit: Ry
Sân thể thao của đại học Thủ Đô, lúc này có một đám sinh viên đang học thể dục.
Mặt trời trên đầu hơi chói chang, nhóm sinh viên đang chầm chậm chạy liếc về phía đằng trước, vừa thở vừa nói: "Hình như thầy không để ý bên này đâu."
"Thế chạy chậm thôi, ăn bớt một vòng." Mấy sinh viên quyết tâm, vừa canh chừng thầy giáo ở đằng xa, vừa giảm dần tốc độ để lẫn với những nhóm khác.
"Thề ý bọn lớp khác toàn ghen tị là tụi mình có thầy Túc tới dạy thay."
"Ghen con khỉ, tụi nó có biết thầy Túc nghiêm khắc cỡ nào không?"
"Tiết thể dục của người ta là tiết thả lỏng, tiết thể dục của bọn mình là tiết địa ngục. Tao nhớ thầy Thạch quá, sao thầy ấy lại nghỉ nữa rồi."
"Thôi đừng nói nữa, nhưng đúng là thầy Túc dạy thì có động lực hơn thật, ai mà chẳng thích giáo viên đẹp trai."
"Tao không biết, nhưng mà nghe đàn anh đàn chị kể thì trước kia thầy Túc cũng là nhân vật gây sóng gió trong trường đấy."
Người đàn ông mặc đồ thể thao ngồi ở ghế cạnh sân thể thao, đeo một cái còi, mắt dán vào mấy tờ giấy kẹp trong sổ điểm danh. Anh nhìn quanh một lượt, sau đó lại nhìn xuống mặt giấy, ngón tay hững hờ gõ trên cuốn sổ.
Năm phút trôi qua, nhóm sinh viên chầm chậm chạy về, từng đội tập hợp trước mặt anh. Có thở hồng hộc, có đang trò chuyện.
Người đàn ông đóng sổ cái bốp, liếc đám học trò: "Mục Thiên và Trình Quang đâu?"
"Dạ, hai bạn đó xin nghỉ ạ." Ủy viên thể dục căng thẳng nói: "Giấy phép sẽ được bổ sung sau ạ."
Giáo viên thể dục cũ của họ là thầy Thạch, tính tình hiền hòa, dạy cũng nhẹ nhàng. Về sau vợ thầy Thạch sinh con, thế là xin nghỉ dài hạn, nhà trường cho chỉ đạo viên thể dục tới dạy thay. Vị chỉ đạo viên này họ Túc, là nghiên cứu sinh ở trường, nghe nói cũng làm chỉ đạo thể dục ở bên nhà thể thao. Lúc còn học đại học, người này đã giành rất nhiều giải thưởng, từng được đội tuyển quốc gia mời chào nhưng không đi. Tốt nghiệp xong được trường giữ lại, cuối cùng tạm giữ chức chỉ đạo viên, bình thường là giúp hiệp hội thể thao và bộ thể thao trong trường huấn luyện sinh viên, rất ít khi dạy thay.
Vị này còn có rất nhiều lời đồn. Nghe nói trong lúc học đại học anh là nhân vật gây sóng gió, siêu đẹp trai, từng là top 1 hot boy trường. Nhưng mà trái tim sắt đá, nhận cả đống thư tình cũng không đọc, mỗi ngày chăm chỉ một đường thẳng ba điểm là thư viện, nhà trọ và trường học. Trình độ hiếu học phải nói là mấy sinh viên xuất sắc cũng phải giơ ngón cái, tiếc là thi luôn đội sổ, về sau bị mọi người cho là cố ý chỉ thi đủ điểm.
Tốt nghiệp xong thầy Túc vẫn rất nổi tiếng, nhà trường dùng lí do cộng điểm thi nghiên cứu sinh giữ anh lại làm chỉ đạo viên, năm ngoái vừa thi đậu nghiên cứu sinh, được một đám đàn em tôn làm nam thần, ngày ngày la hét muốn học lớp của anh. Nhưng đám đàn em đó không hề biết người này siêu lập dị, buổi đầu tiên dạy thay đã nhớ mặt hết tất cả học sinh, không cần điểm danh cũng biết là ai vắng. Trông thì tưởng là lười nhưng quản cực nghiêm, mỗi lần học tiết của ông này là y như rằng hôm sau đau nhức toàn thân.
Người đàn ông gật đầu, nhìn sang hàng thứ hai bên trái: "Bốn cậu đứng bên tay phải Lý Nguyên, với ba bạn nữ đứng sau Thành Lỵ Lỵ, chạy lại hai vòng cho tôi. Lười nên gấp đôi."
Mấy sinh viên bị điểm danh lập tức kêu than.
Nhưng thầy Túc không buồn nhìn họ lấy một cái, đều đều nói: "Có ý kiến gì không? Có ý kiến thì lên văn phòng khiếu nại, giờ thiếu bao nhiêu vòng thì chạy bấy nhiêu, còn không mau đi đi?"
Mấy sinh viên đành phải chấp nhận số phận chạy bù, những người khác thấy vậy không khỏi thổn thức vài câu.
"Trời, đúng là nghĩ quẩn, tiết của thầy Túc mà còn định lười."
"Thầy Túc tinh bỏ xừ, thị lực kia mà không đi làm vận động viên đúng là tiếc."
"Đừng nói nữa, học tiết thầy Túc mệt thật nhưng hiệu quả rõ rệt. Tháng này tôi leo cầu thang cũng không thở dốc nữa."
"Chứ sao, nghe nói kì này có lớp cũng học thầy ấy một tháng, sau đó lớp kia thi qua môn hết."
Túc Úc nghe được tiếng học sinh thì thầm, nhưng anh không để chuyện này trong lòng, tranh thủ lúc dạy trộm xem tài liệu lịch sử.
Đợt này anh đang phải chuẩn bị luận văn, được Bạch Quân tìm tư liệu cho. Nhưng đọc tư liệu với viết luận văn là hai việc khác nhau, Túc Úc viết hơn nửa tháng rồi vẫn bị giáo sư trả về. Vì vụ luận văn này mà năm nay anh còn không về ăn Tết, cả kì nghỉ đông ở lại đây.
Tiết thể dục vừa dài vừa mệt, đám sinh viên cuối cùng cũng nhịn tới lúc hết giờ, thấy mấy nam sinh bên hiệp hội thể thao đi tới.
"Anh Túc, dạy xong đi ăn KFC không?" Người đi đầu nói: "Thần Tử mới nhận thưởng, nó mời, đi chứ?"
Túc Úc khép sổ điểm danh, nhìn đám học trò đang dòm về phía bên này, không thể làm gì khác ngoài nói: "Đi."
KFC trước cổng trường đại học Thủ Đô là một tiệm lâu năm, mở hơn mười năm rồi mà vẫn hot.
Sinh viên học thể dục ở sân tập ngay gần cổng trường, thế nên tan học đi ra tiệm vẫn còn bàn. Thần Tử đi gọi món xong về bàn mới để ý chỗ cửa sổ gần lối ra bên trái của KFC có mấy sinh viên tụ tập, hình như là xem gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ. Gã nhìn thử thì thấy là hai nam sinh đang ngồi, trông khá quen, nhìn kĩ lại thì phát hiện một người là thiên tài của trường mà ai cũng biết. Cái vị 14 tuổi đã thi đỗ đại học Thủ Đô - Ly Huyền Thính!
Hay thật, đấng này thế mà lại tới ăn KFC.
Phải biết hắn không hay đến trường lắm, vắng mặt trong lớp là chuyện thường, nhưng đi thi bao giờ cũng đứng nhất, là bảo bối trong lòng bàn tay của các giáo sư, tất cả tranh nhau để được làm giáo viên chỉ đạo của hắn. Ly Huyền Thính còn rất thần bí, đẹp trai lại không ăn chơi gì, bình thường muốn tìm người cũng khó, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây. Nghe nói vị "đàn anh" này đang là quản lý cấp cao của tập đoàn Trần Thị, một ngày trăm công ngàn việc, trông coi mấy công ty.
Thần Tử nhìn một hồi, bưng đồ về bàn mình: "Chén thôi các anh, đoán xem em mới thấy ai?"
"Thấy nữ thần của mày à?"
Thần Tử: "Không, em thấy Ly Huyền Thính, cậu ta thế mà lại tới ăn KFC!"
Túc Úc nghe tên Ly Huyền Thính thì ngẩng lên: "Nhìn nhầm à?"
Thần Tử: "Không, xung quanh cậu ta có cả đống người, hình như là tới ăn với ai đó."
Mắt Túc Úc sáng lên: "Bạn gái?"
Thần Tử: "Em không để ý, bên đó đông quá. Anh Úc biết Ly Huyền Thính à?"
"Biết." Túc Úc thuận tay cầm chai coca đứng dậy, chuẩn bị qua đó xem: "Nó là em anh."
Sinh viên hiệp hội thể thao: "???"
KFC khá rộng, có một khúc rẽ, Túc Úc hỏi: "Ngồi ở đâu?"
Thần Tử chỉ: "Chỗ bên kia, anh rẽ sang, bàn gần cửa sổ ấy."
"À." Túc Úc chân dài bước mấy bước là tới.
Mấy sinh viên ngơ ngác nhìn anh đi mất, sau đó thì thầm: "Ly Huyền Thính dẫn bạn gái đi ăn thật à?"
"Tao không thấy rõ, đông quá."
"Từ từ, anh Úc bảo Ly Huyền Thính là em mình, em ruột hả? Nhưng không cùng họ."
"Hay thật, tao cũng muốn qua đó hóng, nếu là bạn gái thật thì chẳng phải là..."
-
Tới đại học Thủ Đô đã gần trưa, từ sáng cả hai vẫn chưa nghỉ ngơi nên lúc đi ngang qua KFC, Túc Lê bảo Ly Huyền Thính dừng xe. Tiệm này trước kia cậu từng tới rồi, anh cả dẫn đi ăn, chớp mắt mà đã 10 năm trôi qua. Mấy tiệm xung quanh đều đã đổi, có mỗi tiệm này là vẫn như cũ.
Ly Huyền Thính dặn dò: "Vào trong tìm chỗ ngồi trước nhé, ta đi đỗ xe rồi quay lại."
Túc Lê vào tiệm, tìm một góc yên tĩnh. Cậu nhìn thực đơn được gắn trên mặt bàn, xem một lượt rồi quyết định đợi Ly Huyền Thính tới hẵng đặt. Túc Lê lấy di động ra mở ứng dụng mấy hôm trước mới tải, nó là phần mềm cày đề nội bộ do đại học Thủ Đô làm, có một đống đề Toán Lý Hóa của từng giai đoạn từ tiểu học đến đại học. Hôm trước cậu mượn điện thoại Ly Huyền Thính nghịch, sau đó thấy cậu có hứng thú, Ly Huyền Thính bèn cài cho cậu một cái.
Sắp đến giờ ăn trưa, sinh viên ra ngoài ăn cơm cũng đông dần.
Bàn ở góc rẽ này không bị ồn, thường là bàn ưu tiên của nhóm sinh viên. Hôm nay có một nhóm chạy tới sớm lại phát hiện vị trí tối ưu bị một nam sinh chiếm mất rồi. Nam sinh này trông khá lạ, mặt còn trẻ con, nhưng rất đẹp. Sinh viên trong trường Thủ Đô mà đẹp như vậy thường rất nổi tiếng, một thiếu niên tuấn tú như vậy ngồi trong góc lập tức khiến rất nhiều người chú ý.
Mà cậu còn chưa gọi món, một mình ngồi đó chơi điện thoại.
Mấy sinh viên kia tới trễ đành phải chọn bàn khác, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía Túc Lê, rất là tò mò về cậu. Điện thoại của Túc Lê không mở chế độ im lặng nên mọi người có thể nghe được loáng thoáng tiếng nhạc, hình như là nhạc trong game, còn khá quen.
"Ê cậu đó có phải là sinh viên trường mình không?"
"Mày có thấy cậu ta giống Túc Minh không, cái cậu sinh viên năm nhất bên viện máy tính ấy, cái cậu mà được cả viện bên đó tôn làm hot boy số 1 ấy."
"Đường nét khá là giống, nhưng tao thấy em này đẹp hơn. Túc Minh là kiểu tuấn tú sáng sủa, em này trông còn nhỏ quá."
"Tụi mày có nghe được tiếng nhạc từ điện thoại của cậu ấy không, nghe giống nhạc của cái app Trọng Học ấy."
"Ơ, cái của trường mình á?"
Ứng dụng Trọng Học là một phần mềm do thiên tài Ly Huyền Thính của trường họ lập trình ra khi học năm thứ hai, về sau bán bản quyền cho trường. Giờ nó là bảo bối cày đề của các sinh viên trong trường, nơi tụ họp của các thánh học. Bởi vì là ứng dụng nội bộ nên chỉ có thể dùng mã sinh viên trong trường để đăng kí. Thế là nhóm người này bắt đầu tò mò, không nhịn được ngó xem giao diện điện thoại của Túc Lê, thấy màu nền với giao diện quen thuộc là xác định được ngay.
"Hình như là nó thật."
"Tiếng này là làm đúng liên tục đúng không?"
"Vãi, trường mình có thêm thánh học nào à mà sao tao không biết?"
"Lại đúng nữa kìa!? Ông này vào KFC để khoe trình à?"
Bởi vì tốc độ làm bài của Túc Lê quá nhanh, âm báo chính xác vang lên liên tục. Ban đầu nhóm sinh viên chỉ là len lén xem, thời gian dần trôi, bọn họ thật sự tò mò Túc Lê làm cách nào để có thể chọn đáp án nhanh như vậy. Có hai sinh viên không nhịn được đứng dậy đi tới, phát hiện giao diện đúng là ứng dụng của trường họ thật, mà tốc độ làm bài của cậu nam sinh này siêu nhanh, gần như là đọc đề xong chọn luôn.
"Cậu chọn đáp án kiểu gì thế?" Có người không nhịn được hỏi.
Túc Lê quay sang, thấy có mấy người đứng sau mình.
Sinh viên kia lúng túng: "Xin lỗi nhé, bọn tôi nghe thấy cậu làm bài đúng liên tục nên tò mò xem thử, cậu làm nhanh thật đấy."
Túc Lê giải thích kĩ xảo chọn đáp án nhanh cho họ, mấy người kia nghe vậy bắt đầu nghiêm túc xem đề, hình như có thể làm theo cách đó thật.
Thấy bọn họ vẫn đứng ở đây không định đi, Túc Lê cũng kệ, tiếp tục làm đề đợi Ly Huyền Thính.
Chỗ đỗ xe ở quanh trường đại học hơi khó tìm, cuối cùng Ly Huyền Thính đành phải lái xe vào trong trường đỗ rồi đi bộ ra. Tới KFC thì thấy trong góc bu đầy người, hắn không khỏi bật cười. Thấy trên bàn không có đồ ăn, đoán là Túc Lê chưa gọi món, mà bên đó cũng náo nhiệt, Ly Huyền Thính bèn đi thẳng tới trước quầy gọi món.
"Làm ơn nhường đường một chút."
Mấy sinh viên đang mải xem người ta cày đề giật mình, quay lại thì thấy một khuôn mặt quen thuộc: "Ơ, cậu là..."
Gương mặt này được dán trên bảng sinh viên danh dự của trường, nhiều lần xuất hiện ở diễn đàn đại học Thủ Đô, còn tham dự vô số tọa đàm, nhận vô vàn giải thưởng... Người kia nhận ra ngay: "Ly Huyền Thính!"
Nói xong cũng tự thấy mình mất lịch sự, vội sửa miệng: "Đàn anh! Sao anh lại ở đây?"
Ly Huyền Thính đặt khay thức ăn lên bàn, Túc Lê giật mình ngước lên thì thấy Ly Huyền Thính bị mấy sinh viên bao vây. Cậu ngạc nhiên: "Ngươi đỗ xe lâu vậy."
"Bãi đỗ xe ở gần đây đầy rồi, phải vào trong trường đỗ." Ly Huyền Thính ngồi xuống: "Ngươi có thể gọi món trước mà."
"Không sao, đợi ngươi mà." Túc Lê xé ra một cái hamburger bắt đầu ăn, mắt vẫn dán vào đề mới nhất. Đề này chạm phải điểm mù kiến thức của cậu, Túc Lê dừng một hồi, nhanh chóng tính toán trong đầu.
"Đề này khó lắm, từng được đăng lên thảo luận trên diễn đàn rồi, hình như là giáo sư ra đề." Có sinh viên thấy tốc độ của Túc Lê chững lại thì nghĩ thầm quả nhiên đề này vẫn quá khó, thấy cậu mãi không chọn đáp án còn nhân tiện hỏi: "Đàn em học ở viện nào thế? Sao anh chưa gặp bao giờ?"
Còn quen biết với Ly Huyền Thính, là đàn em của Ly Huyền Thính à? Nhưng mà sao chưa gặp lần nào.
"Em không phải sinh viên của đại học Thủ Đô." Túc Lê tính ra đáp án, nhấn chọn, giao diện hiện lên câu trả lời chính xác.
Sinh viên kia sững sờ: "Em giỏi thật đấy, học trường bên cạnh à?"
Túc Lê làm xong đề này cũng tắt màn hình: "Không, em không học ở đây."
"Ơ?" Sinh viên kia càng ngạc nhiên, nhìn mặt Túc Lê, không chắc lắm: "Thế bạn đang học nghiên cứu sinh à?"
Túc Lê nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính, nói đúng sự thật: "Không... Để mà tính chính xác thì chắc là lớp 5 tiểu học?"
Sinh viên: ...
Đúng lúc này có người đi tới, gọi tên Ly Huyền Thính.
Các sinh viên quay đầu lại, thấy nhóm thuộc hiệp hội thể thao, đi đầu là một người đàn ông cầm chai coca, cổ còn đeo một cái còi: "Đến trường sao không tới tìm anh? Lần trước bảo vệ xong đi luôn, anh tới tìm chú ăn cơm mà không thấy."
Ly Huyền Thính thấy Túc Úc thì khựng lại, sau đó nhìn Túc Lê ở đối diện.
Túc Lê nghe được chất giọng quen thuộc cũng ngoái lại xem, thấy gương mặt thân quen.
So với 10 năm trước, anh cả đã cao hơn, da cũng rám nắng.
Từ một sinh viên còn ngây ngô trở thành một người đàn ông trưởng thành, nhưng vẫn là điệu bộ thân thương ấy, có mấy phần bất cần đời.
Túc Úc đến đây để xem bạn gái của Ly Huyền Thính, tới bàn là lập tức quay sang nhìn người kia. Kết quả không thấy nữ sinh đâu, chỉ thấy một nam sinh còn khá nhỏ. Anh sửng sốt: "Con trai?"
Túc Lê mỉm cười: "Anh, lâu rồi không gặp."
Túc Úc khựng lại, thầm nghĩ sao người này chưa gì đã lôi kéo làm quen với mình rồi?
Kết quả khi người kia hoàn toàn quay sang, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ly Huyền Thính: "Em dẫn A Ly tới, định lát nữa vào trường tìm anh."
Túc Úc: "!!!"
Ánh mắt anh tập trung vào Túc Lê, vươn tay kéo cậu đứng dậy.
Mấy sinh viên hiệp hội thể thao và nhóm sinh viên đang đứng vây quanh đều ngơ ngác, Thần Tử vội tiến lên: "Từ từ, anh Úc, có mâu thuẫn gì mình bình tĩnh nói chuyện đã."
Sinh viên xung quanh: Có mâu thuẫn!?
Túc Úc hất tay Thần Tử ra, để Túc Lê đứng nghiêm chỉnh.
Túc Lê định mở miệng, Túc Úc lại sầm mặt: "Đứng im, đừng có nhúc nhích."
Giọng điệu lẫn sự uy nghiêm của chỉ đạo viên thể dục, khiến đám sinh viên xung quanh nghe được cũng vội đứng nghiêm.
Thần Tử nhỏ giọng: "Anh Úc, mình là người văn minh, động khẩu đừng động thủ."
Túc Lê ngoan ngoãn đứng đó cho Túc Úc quan sát.
Cao hơn rồi, khác hoàn toàn với nhóc nấm lùn dùng một tay là xách lên được. Mặt cũng dài hơn, hồi bé là đáng yêu, giờ là đẹp trai.
Nhưng tại sao bé bé lại ở đây!? Đáng lẽ lúc này bé bé phải ở trong Tháp Nghịch Thời chứ?! Thế mà chạy tới tận thủ đô, mà Huyền Thính cũng để mặc thằng oắt này quậy?
Túc Úc hỏi: "Ra khi nào?"
Túc Lê thành thật: "Hai tháng trước ạ."
Túc Úc: "Cái gì?"
Túc Lê lặp lại: "Em ra hai tháng trước."
"Ba mẹ biết?" Túc Úc không tin nổi nhìn sang Ly Huyền Thính: "Em cũng biết."
Ly Huyền Thính gật đầu.
Bầu không khí trở nên lúng túng. Sinh viên xung quanh không biết chuyện tưởng là họ chuẩn bị đánh nhau, nhân viên của KFC cũng đi tới, tự dưng thành cả đống người bao vây.
"Có nên báo cảnh sát không..."
"Hay là... Gọi đi?"
Thần Tử nhẹ nhàng kéo vạt áo Túc Úc: "Anh Úc, thầy Túc, có gì mình giải quyết riêng đi... Chứ cậu này tay chân nhỏ thế, không chịu được anh đánh đâu..."
Đầu óc Túc Úc đang rối bời, nghe được chữ đánh thì nói ngay: "Đánh cái gì mà đánh, đây là em tôi."
Đám sinh viên hiệp hội thể thao tập thể nhìn sang Ly Huyền Thính, lại nhìn Túc Lê: "Ơ?"
[Tác giả có lời muốn nói]
Sinh viên hiệp hội thể thao nổi lòng tôn kính: Chà... Anh nhận em dâu nhanh vậy ư?
Túc Úc: ? Đây là em ruột!
Thần Tử: Tụi em hiểu mà, hiểu mà.