Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 121: Ác linh



Edit: Ry

"Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm." Thần Tử vội vàng sơ tán đám người.

Sinh viên xung quanh vẫn nửa tin nửa ngờ.

Tình huống có hơi hỗn loạn, cuối cùng nhóm sinh viên hiệp hội thể thao phải giúp đỡ sơ tán mới không làm lớn chuyện.

Đầu Túc Úc vẫn loạn cào cào, lúc thì kéo tay Túc Lê, lúc thì vỗ vỗ, quan sát em trai mình từ đầu tới chân, phát hiện không cụt tay què chân, không có tình trạng gì đặc biệt thì mới yên tâm.

KFC không ăn được, cả nhóm đành gói đồ mang vào trong trường. Trên đường đi, Túc Úc vẫn luôn sầm mặt gọi điện cho người nhà. Gọi cho mẹ thì đang bận quay phim nên không nghe, gọi cho ba cũng không thấy nhấc máy.

Đầy một bụng tức không biết tìm ai xả, Túc Úc: "Rốt cuộc là tại sao không ai nói cho anh?"

"Papa bảo gần đây anh đang chuẩn bị luận văn, dặn tụi em không được quấy rầy anh." Túc Lê thành thật nói: "Anh viết xong luận văn chưa?"

"..." Túc Úc: "Đừng có quan tâm chuyện luận văn của anh. Hay lắm, tóm lại là cả nhà biết chỉ có mình anh không biết?!"

Chuyện này anh càng nghĩ càng giận, nhưng nhìn em trai đã lớn thế này, tức mấy thì cũng không thể xả lên đầu nó được.

Đi một hồi lâu, Túc Úc liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay Ly Huyền Thính, thở dài: "Đói rồi đúng không, tìm chỗ nào ngồi ăn đã."

Cả nhóm vào trong trường, đi thẳng tới phòng nghỉ của Túc Úc, mà chuyện ở KFC đã lên diễn dàn. Thông tin chấn động Túc Úc và Ly Huyền Thính là anh em lại không có mấy người bàn luận, chủ yếu là nói vụ Túc Úc suýt thì đánh người. Cũng may khi đó có rất nhiều học sinh, họ nhanh chóng làm sáng tỏ mới không khiến tin tức truyền ra ngoài.

[Cái gì? Túc Úc có nhiều em trai vậy á?]

[Cái cậu đó siêu lắm, tôi đứng ngay sau xem cậu ấy giải đề luôn, kể cả cái ứng dụng Toán Lý Hóa của viện máy tính mà cậu ấy cũng làm trong tích tắc.]

[Sinh viên trường mình à?]

[Không phải đâu, tôi chưa thấy cậu ta trong dàn sinh viên mới bao giờ.]

[Tôi mới đi tìm kiếm từ khóa về Túc Úc, vốn là định xem có bài đăng cũ nào về thầy ấy không, nhưng mà đoán xem tôi tìm được gì... Một bài đăng từ 10 năm trước.]

Sinh viên đại học Thủ Đô tràn vào, bài đăng kia viết về một cậu bé thiên tài, một nhân vật chính khác là Túc Úc, cũng là quán KFC đó, cũng là cày đề. Lúc ấy hành vi "ác liệt" của Túc Úc còn bị các sinh viên trêu đùa, giỡn là gây trở ngại cho sự phát triển của thiên tài. Nhưng xem bài đăng hôm nay với bài đăng năm đó...

[Ơ? Vậy cái cậu trong bài 10 năm trước đó là em nào của Túc Úc?]

[Anh trai người ta là chăm em từng tí, sao tới thầy Túc lại là quát mắng em vậy?]

[Đù, chỉ có mình tôi để ý là thầy Túc có nhiều em trai chất lượng tốt như vậy à? Cái cậu sinh viên năm nhất bên viện máy tính cũng là em ổng đúng không? Hai anh em trông rõ giống nhau luôn.]

[...?? Không hiểu.]

Túc Minh thấy tin trên diễn đàn mới biết là chuyện gì xảy ra.

Nó chạy vội tới căn tin trường, thấy ba người anh của mình đang ăn, trên bàn là một đống hộp KFC, còn đang thảo luận gì đó. Nếu bỏ qua quả mặt đen như đít nồi của anh cả thì đúng là cảnh tượng anh ngã em nâng.

Túc Úc đang nói chuyện điện thoại: "Thầy hiểu lầm rồi, đó là em trai em, nó im im chạy tới đây nên em đang mắng nó. Không phải đánh nhau gì hết, là đám sinh viên kia chuyện bé xé ra to."

"Anh." Túc Minh chào hỏi rồi ngồi xuống.

Túc Lê vẫn đang ăn, tiện tay đưa cho Túc Minh một cái hamburger: "Em tan học rồi à?"

Túc Minh cầm lấy: "Anh với anh Huyền Thính tới mà sao không nói. Em tưởng anh phải ở nhà chuẩn bị thi đại học chứ?"

Túc Lê: "Papa tới thủ đô công tác nên bọn anh cũng đi theo ở vài ngày."

Túc Minh hỏi: "Anh có định thi vào trường này không?"

Túc Lê gật đầu: "Có, mọi người đều ở đây mà. Có khó không?"

Túc Minh: "Không khó."

Hai anh em thảo luận chuyện đề thi có khó không, Ly Huyền Thính ngồi nghe một lúc thì nhận được điện thoại của Trần Kinh Hạc.

Hắn từ chối, không ngờ ngay sau đó Trần Kinh Hạc đã gọi lại.

Ly Huyền Thính ngẩn ra, nhấn nhận cuộc gọi.

"Chuyện gì vậy?"

Trần Kinh Hạc: "Có việc gấp, bây giờ cậu có thể tới tập đoàn không?"

"Ta với A Ly đang ở trường, có chuyện gì nói đi." Ly Huyền Thính nhìn Túc Lê: "Liên quan tới bí cảnh à?"

"Ừ." Trần Kinh Hạc cau mày: "Ban đầu ta định điều tra rõ rồi nói cho mọi người, nhưng tình huống đã vượt xa dự đoán, cần phải xử lý ngay. Người của ta tìm được một bản đồ khác, bố cục tương tụ với bản đồ năm đó, chỉ là nguồn gốc của bản đồ này khiến bọn ta hơi lo."

Ly Huyền Thính hỏi: "Nó từ đâu tới?"

"Bản đồ này ở trong cấm địa của nhà họ Quý, giấu rất kĩ, mới tìm được mấy hôm trước thôi, hẳn là có liên quan đến một ít bí mật của thế gia Nhân tộc. Lúc ấy Liên Minh đã điều tra lai lịch của nó, phát hiện nó liên quan mật thiết tới nguyên nhân khiến giới tu đạo năm đó loạn lạc, hôm nay mới gửi kết quả điều tra và bản đồ cho ta." Trần Kinh Hạc hơi do dự: "Bản đồ này nằm trong một cuốn sách cổ, tên là Ác Linh Khí. Chúng ta hoài nghi nguyên nhân khiến linh khí suy bại năm đó rất có thể là do Ác Linh Khí lan tràn."

Thời kì chiến loạn, tức là sau Thượng Cổ, một trong những thời kì hỗn loạn nhất của giới tu đạo.

Tộc đàn hỗn chiến không phân địch ta, đến mức đa số truyền thừa và tông sư đại năng đều ngã xuống, dẫn tới tình trạng hiện tại của giới tu đạo. Trong những ghi chép còn sót lại cho đến nay, nhắc tới thời kì này đều nói là do linh khí suy bại dẫn tới tranh giành linh mạch.

Ly Huyền Thính từng tới tộc Huyền Hạc đọc tư liệu có liên quan, nhưng trong đó cũng không đề cập tới Ác Linh Khí.

"Ác Linh Khí chỉ là một cách nói đại khái, thực tế nó là một loại tà niệm của tu sĩ. Nghe nói tu sĩ tẩu hỏa nhập ma nổ tung mà chết, tà niệm sẽ không biến mất mà dần hội tụ trở thành Ác Linh Khí." Trần Kinh Hạc thở dài: "Thời Thượng Cổ không có Ác Linh Khí, hoặc là có nhưng chúng ta không phát hiện. Cho đến nay vẫn không có ghi chép chính thức nào về nguồn gốc của Ác Linh Khí. Thời loạn lạc ta bận bảo vệ Phượng Hoàng Thần Sơn nên không để ý chuyện xảy ra bên ngoài. Năm đó tộc Huyền Hạc cũng ở ẩn, tránh xa những khu vực có tranh chấp... Thế nên cũng không có thông tin gì về nó."

Ly Huyền Thính hỏi: "Ác Linh Khí liên quan gì tới bí cảnh mà chúng ta muốn đi?"

"Hồi đó bọn ta đã căn cứ vào một phần ghi chép để tính toán thời gian bí cảnh hiện thế. Nhưng từ xưa đến nay nhiều bí cảnh như vậy, ghi chép khó tránh khỏi có sai lệch." Trần Kinh Hạc giải thích: "Đúng là đã tìm được ghi chép và bản đồ, nhưng chính vì tiếp tục điều tra bản đồ, bọn ta mới phát hiện thời gian bí cảnh này xuất hiện luôn là lúc Ác Linh Khí đạt tới đỉnh điểm..."

Ly Huyền Thính khựng lại.

"Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng..." Trần Kinh Hạc nói: "Sang năm bí cảnh mở ra, rất có thể cũng sẽ khiến Ác Linh Khí bùng nổ."

"Huyền Thính, nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Tiếng Túc Lê vọng lại từ chỗ bàn.

Ly Huyền Thính hoàn hồn: "Giờ vẫn chỉ là suy đoán của anh thôi, còn một năm nữa, chúng ta có thể tiếp tục điều tra theo hướng này."

Sau đó hắn nói: "Ta cúp trước."

Túc Lê hỏi tiếp: "Nói chuyện với Kinh Hạc à?"

Ly Huyền Thính cất di động: "Ừ, y tra được thông tin mới về bí cảnh, nhưng vẫn chưa chắc chắn."

Túc Lê gật đầu: "Vậy à."

Ly Huyền Thính lại hỏi: "Ngươi có muốn tới phòng thí nghiệm xem thử không?"

Túc Lê nghi hoặc: "Phòng thí nghiệm?"

"Mười năm qua đại học Thủ Đô nhận đầu tư của tập đoàn Trần Thị đã xây dựng rất nhiều phòng thí nghiệm kiểu mới." Ly Huyền Thính chuyển sang một giao diện khác: "Ngoài mấy phòng thí nghiệm quyên cho trường để nghiên cứu thì còn có hai cái tư nhân."

Màn hình điện thoại của hắn hiển thị mã quét mở cửa, đưa cho Túc Lê: "Hai cái đó là để cho ngươi."

Túc Lê khựng lại, sau đó mắt sáng trưng: "Cho ta?!"

"Ừ, còn có mấy khu nghiên cứu khoa học kỹ thuật ở ngoại ô nữa." Ly Huyền Thính nói: "Ngươi có hứng thú thì mấy ngày tới chúng ta có thể tới xem. Vừa hay mẹ cũng quay phim ở gần đó, chúng ta tiện đường tới thăm luôn"

Túc Minh đi mua cơm về, cầm theo mấy đôi đũa và bát canh, thức ăn trên bàn lập tức trở nên phong phú.

Túc Úc nói chuyện điện thoại xong nhìn đám em: "Có chuyện này anh cần nhắc lại."

Túc Minh tiếp tục lấy đồ ăn, tiện thể gắp cho Túc Lê hai viên thịt: "Thịt viên căn tin trường mình ngon lắm."

"Ừ." Túc Lê nhìn mấy món khác: "Đây là gì?"

Ly Huyền Thính giải thích: "Là sườn xào chua ngọt của cửa số 4, hương vị hơi khác so với ba làm, họ nêm nếm theo khẩu vị người thủ đô."

Túc Úc im lặng vài giây, lớn giọng hơn: "Anh cảm thấy mình cần phải nhắc lại sự uy nghiêm của người làm anh."

Túc Lê nhìn sang, sau đó gắp cho Túc Úc một miếng sườn xào chua ngọt: "Anh, anh ăn sườn này."

Túc Úc nhìn sườn trong bát, gắp lên ăn, sau đó nói tiếp: "Chuyện em xuất quan..."

Túc Minh gắp cho anh cả thịt viên: "Anh, ăn thêm chút nữa đi."

Túc Úc: "..."

-

Lúc ăn cơm ở căn tin, bốn người rất thu hút sự chú ý của các sinh viên, nhưng họ đều không quan tâm. Cơm nước xong bốn anh em dẫn nhau đi dạo quanh trường, trên đường đi gặp không ít người chào hỏi, thậm chí còn có mấy người đánh bạo tiến tới trò chuyện.

Ly Huyền Thính ở trường đúng là chuyện hiếm, một đống giáo sư giáo viên luôn phải tìm cách chặn đường hắn để hỏi chuyện. Có người muốn hỏi Ly Huyền Thính sắp tới sẽ hợp tác với trường trong dự án nào, có người muốn hỏi Ly Huyền Thính chuyện thi thố... Nhưng mà Ly Huyền Thính trừ những lúc quan trọng sẽ tới trường một chuyến, còn đâu gần như không thấy bóng dáng bao giờ.

Tin tức vừa lên trên diễn đàn, mấy giáo sư lao tới căn tin, không tìm được người, tiếp tục chạy quanh thì nghe tin Ly Huyền Thính đi dự thính tiết của thầy Túc.

Tiết thể dục ở sân tập, tiết đầu tiên của buổi chiều nắng chói chang.

Túc Lê ngồi dưới gốc cây hóng mát, cùng Ly Huyền Thính nhìn anh cả ở xa xa đang dạy học, thỉnh thoảng còn có mấy giáo viên tới chào hỏi. Lúc thì hỏi chuyện Ly Huyền Thính, lúc thì hỏi về Túc Lê. Ban đầu cậu nghe cũng thấy mới lạ, hình như họ đang nói về dự án hợp tác mới nhất, nhưng nghe thêm một lúc thì chán, Túc Lê lại chuyển sự chú ý về sân thể dục.

Lần đầu được dự thính tiết học của anh trai, cậu có cảm giác rất mới lạ. Bầu không khí ở trường đại học Thủ Đô cũng không tệ lắm, thư viện có rất nhiều sách cậu chưa từng đọc, năm nay thi vào đây có lẽ là một lựa chọn tốt.

Ly Huyền Thính tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn Túc Lê: "Nghiêm túc vậy?"

Túc Lê tò mò: "Đại học là đi học chung à? Một lớp có nhiều người như vậy sao?"

Ly Huyền Thính bất ngờ, sau đó mới nhớ ra Túc Lê chưa từng đi học tử tế, trải nghiệm về trường lớp dừng lại ở tiểu học mười năm trước. Hắn nói: "Ừ, tiết thể dục là tự chọn, ngươi sẽ học chung với sinh viên cùng khóa nhưng khác ngành, chưa chắc đã học chung với bạn lớp mình."

Túc Lê cười: "Vậy à? Cũng vui đó chứ."

Cậu lại hỏi: "Vậy ta có thể đi học chung với ngươi không?"

Ly Huyền Thính ngẩn ra, sau đó cười: "Ta có thể lên lớp cùng ngươi."

Sinh viên trong sân thì không được may mắn như hai người. Tiết thể dục trước giờ là tiết thả lỏng, nhưng hôm nay tự dung có một đống lãnh đạo trường đi ngang qua, khiến giáo viên dưới sân luống cuống thể hiện, sinh viên cũng phải chịu khổ theo.

Sinh viên của lớp Túc Úc lại khác, hôm nay họ hiếm hoi cảm nhận được sự quan tâm của thầy giáo. Thầy Túc có vẻ không nghiêm khắc như mọi khi, thế là họ bỗng thành lớp nhàn nhã nhất cả sân.

"Trưa nay trên diễn đàn còn nói là thầy Túc phát cáu mà?"

"Làm tao sợ muốn chết, cứ tưởng sống không qua chiều nay chứ."

"Tao thấy tâm trạng thầy ấy tốt lắm mà? Ban nãy tao lười không chạy mà cũng không bị phạt."

"Sáng nay nhiều đứa bị ổng phạt chạy lắm rồi, chiều nay có vẻ tâm trạng của Túc ma vương khá tốt."

Túc Úc dạy học, trong lúc rảnh rỗi đứng dưới gốc cây nói chuyện với em trai: "Tiết thể dục của sinh viên không thể quá thả lỏng cũng không được quá nghiêm khắc, để bồi dưỡng nền tảng cho sinh viên thì mục tiêu đặt ra cho mỗi lớp phải phù hợp. Thấy anh dạy học thế nào?"

Túc Lê khen ngợi: "Giỏi lắm ạ."

Sinh viên đang ngồi nghỉ xung quanh im như thóc: "..."

"Đợi có thời gian anh dẫn đi dạo sân vận động, bình thường anh làm việc ở bên đó." Tâm trạng Túc Úc khá tốt, thấy em trai đã lớn vậy cũng nao nao, cầm di động lên nói: "Bé Lê, nhìn bên này."

Túc Lê mới quay sang đã nghe được tiếng chụp ảnh: "Được chưa ạ?"

"Được rồi." Túc Úc tiện tay đăng lên vòng bạn bè: "Rất đẹp trai."

Một tiết học kết thúc rất nhanh, Túc Lê chưa thỏa mãn lắm. Mấy sinh viên lớp Túc Úc rất thật lòng hô: "Em trai, lần tới lại qua chơi nhé!"

Túc Úc hài lòng khi thấy sinh viên like ảnh trên vòng bạn bè, nghe được câu này lại cau mày: "Đó là em của thầy."

Sinh viên: "..."

Đó là ân nhân cứu mạng của tụi em đó.

-

Núi Tức Linh, ba Túc từ phòng họp ra, lao thẳng về nhà thu dọn hành lý.

Quanh nhà họ Túc có rất nhiều tu sĩ ở, tất nhiên sẽ có người vẫn theo dõi động tĩnh nhà họ. Nhất là khoảng thời gian này nhà họ Túc ra ngoài liên tục, không khỏi khiến các tu sĩ hoài nghi.

Một lão tu sĩ hỏi: "Túc đại nhân, ngài ra ngoài à?"

Ba Túc: "Ừ, đi thủ đô công tác một thời gian."

Túc Thanh Phong đi rồi, nhóm tu sĩ bắt đầu bàn tán.

"Tôi nghe nói tháng trước họ tới cục giáo dục đó."

"Sao lại thế? Con nhà họ đi học trên thủ đô hết rồi mà?"

"Chẳng phải có lời đồn là người thừa kế Phượng Hoàng đã chết rồi sao? 10 năm không thấy tin tức gì, thái độ của nhà họ Túc mấy năm trước cũng giống đang giấu giếm gì đó."

"Chịu, vẫn nên đuổi theo hỏi thì hơn."

Tin càng truyền đi càng không hợp thói thường, có người còn khẳng định gần đây họ thấy một gương mặt lạ xuất hiện quanh nhà họ Túc. Chuyện Phượng Hoàng mười năm trước quá chấn động, họ quyết định báo cáo lên trên. Kết quả bên trên phái người tới xem Ấn Phượng Hoàng, xác nhận không có gì bất thường thì cũng kệ, thậm chí còn rút bớt người về môn phái.

Lúc này trong diễn đàn tu sĩ lại đang lan truyền một thông tin khác.

[Ê mấy người nghe nói gì chưa, hình như bên Kiếm Tông có hai tu sĩ tẩu hỏa nhập ma...]

[Không thể nào, bây giờ vẫn còn tu sĩ tẩu hỏa nhập ma á?]

[Ầm ĩ lắm, Kiếm Tông đã phong tỏa tin tức, hình như là Thiên Nguyên kiếm phái.]

[Đừng nói nữa, trước đó bên Tam Nguyên cũng có tu sĩ tẩu hỏa nhập ma.]

[Thời tiết nóng hơn rồi, nhưng cũng không đến mức nóng trong người tẩu hỏa nhập ma đâu nhỉ?]

[Mấy người lúc tu luyện nhớ cẩn thận hơn một chút, nhất là dạo này, tôi luôn có cảm giác rất lạ.]

Ba Túc ra cửa lại gặp Phương Thủ Ý. Đã một thời gian hắn không gặp Phương Thủ Ý nên khá bất ngờ, hắn nhớ là đợt này này hai cha con họ đang đi du lịch.

Phương Thủ Ý vừa mới về, sắc mặt có phần nghiêm trọng: "Túc đại nhân, ta về lấy chút đồ, có thể sẽ đưa Mạch Mạch xa nhà, tới đây chào một tiếng."

Lần đầu tiên ba Túc thấy Phương Thủ Ý như vậy, mà hai cha con vừa đi du lịch về, giờ lại vội vàng muốn đi đâu?

Hắn bèn hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Thiên Nguyên kiếm phái xảy ra chút chuyện, ta phải về một chuyến." Phương Thủ Ý bày tỏ áy náy, nhìn lên Ấn Phượng Hoàng trên không trung, để lại một viên đá truyền âm: "Nếu núi Tức Linh có biến, Túc đại nhân cần hỗ trợ cứ việc truyền âm cho ta, ta phải đi đây."

Ba Túc chưa kịp nói cho Phương Thủ Ý chuyện Túc Lê đã xuất quan, thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng như vậy cũng thì không tiện nhiều lời, bèn đáp: "Được, đạo hữu đi đường cẩn thận."

Phương Thủ Ý đi vài bước lại ngập ngừng quay lại dặn dò: "Mặc dù chuyện này vẫn chưa chắc chắn, nhưng có lẽ Túc đại nhân cũng nên chú ý một chút."

Hắn trầm giọng giải thích: "Nếu trong tộc ngài có tu sĩ sắp đột phá, hãy dặn họ tạm thời đè nén tu vi, bây giờ không phải là thời cơ tốt."