Edit: Ry
Túc Lê không ở lại lâu, dự thính hết một tiết của Túc Úc rồi đi dạo những nơi khác trong trường.
Buổi tối, mấy anh em lại tụ họp ăn một bữa cơm xong mới tách ra. Túc Lê theo Ly Huyền Thính về căn hộ nghỉ ngơi, sau đó nhận được tin của ba Túc.
"Sao vậy?" Ly Huyền Thính đưa khăn tắm cho Túc Lê.
Túc Lê đặt di động xuống: "Không có gì, ba bảo chúng ta chú ý an toàn."
"Huyền Thính." Túc Lê mở hành lý ra, bên trong ngoài sách thì chỉ có quần áo mặc hàng ngày: "Ba nói trong nhà có áo ngủ nên ta không mang, ngươi có áo ngủ dư không?"
Ly Huyền Thính hỏi: "Mặc của ta được không?"
"Được." Túc Lê cầm khăn tắm: "Vậy ta đi tắm trước."
Ly Huyền Thính khựng lại, thấy Túc Lê đã xoay người đi vào phòng tắm.
Hành lý trong phòng còn chưa thu dọn xong, hắn thuận tay nhặt mấy thứ dưới sàn mang đi cất, lại bỏ ra quần áo Túc Lê muốn mặc ngày mai, để gọn sang một bên. Đồ trong vali của Túc Lê cũng không nhiều, ngoài quần áo ra thì chỉ có sách với đồ ăn vặt. Ly Huyền Thính cất đồ cho cậu xong mới vào phòng lấy bộ áo ngủ, lúc đi tới vừa hay tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng.
Cánh tay trắng nõn thò ra từ sau kính mờ, nước vẫn còn đang nhỏ giọt.
"Huyền Thính, ngươi đâu rồi?" Túc Lê gọi.
Ly Huyền Thính đến gần. Cách kính mờ, hắn thấy được hình dáng cơ thể thiếu niên: "Quần áo có thể sẽ hơi rộng."
"Không sao, mặc được là được." Túc Lê cầm quần áo trên tay Ly Huyền Thính, sau đó đóng cửa lại.
Cách một cánh cửa, Ly Huyền Thính còn nghe được tiếng quần áo sột soạt. Hắn nhắm mắt, một lúc sau có hơi nóng phả vào mặt, sau đó là bàn tay ấm áp dán vào trán.
Ly Huyền Thính mở mắt, nhìn thấy Túc Lê bước ra với mái tóc ướt sũng. Đồ ngủ bị rộng nên ống tay ống quần đều được cậu xắn lên. Dù vậy, nó vẫn thùng thình, lỏng lẻo khoác trên người thiếu niên. Cổ áo hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh.
Túc Lê sờ trán Ly Huyền Thính: "Sao vậy? Mệt quá à?"
Lòng bàn tay dán vào, Ly Huyền Thính cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể của Túc Lê. Hắn cố nén mà đáp: "Không, đừng để tóc ướt khi ngủ, dễ bị đau đầu." Hắn thuận tay cầm khăn tắm trên vai thiếu niên: "Ta lau cho ngươi."
Hắn đang định đứng dậy, lại thấy người trước mắt ngồi thụp xuống.
Túc Lê vốn định dùng thuật pháp hong khô tóc, nghe thế tự dưng lại ngồi xuống. Cậu ngồi trên thảm, tựa lưng vào chân Ly Huyền Thính, hỏi: "Vậy có dễ lau hơn không?"
Ly Huyền Thính ngẩn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Ừ."
Túc Lê co chân lại, cảm nhận lực xoa ấn dịu dàng, từng chút từng chút, giống như là bàn tay của Long năm đó đặt trên đầu xoa xoa, nhẹ nhàng chầm chậm. Cậu ngẩn người nghĩ đến tiểu kiếm linh luôn theo sau mình năm xưa, lại nhớ đến móng vuốt khổng lồ khe khẽ chạm vào mặt, chúng giao hòa vào nhau, có chút không chân thực.
Ly Huyền Thính cẩn thận lau tóc cho Túc Lê, một lát sau thấy thiếu niên ngồi trên thảm hơi gà gật, phần lưng tựa hờ vào chân hắn dần tì mạnh hơn, cuối cùng hoàn toàn thả lỏng dán sát vào.
"A Ly?" Ly Huyền Thính khẽ gọi.
Túc Lê mơ màng đáp: "... Ừm."
Ly Huyền Thính bật cười, động tác càng thêm nhẹ nhàng, còn truyền thêm chút linh lực giúp thư giãn.
Không biết qua bao lâu, tóc Túc Lê khô, Ly Huyền Thính đỡ đầu thiếu niên, cúi người bế cậu lên. Thiếu niên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn, hiển nhiên đã ngủ say rồi.
Ly Huyền Thính nhẹ nhàng đặt người lên giường, cuối cùng in lên trán cậu một nụ hôn.
"Ngủ ngon."
-
Mẹ Túc nửa đêm kết thúc công việc xem vòng bạn bè của Túc Úc mới biết các con đều ở thủ đô, nguyên một đêm không ngủ bị đồng chí Túc Úc trách móc trong nhóm gia đình, sáng hôm sau canh đúng giờ Ly Huyền Thính dậy gọi tới.
"Vâng, hôm nay con sẽ tới vùng ngoại ô thăm mẹ." Túc Lê đang ăn sáng: "Con biết rồi, mẹ không cần tới đón đâu, con tự đi được."
Nói chuyện điện thoại xong, Ly Huyền Thính nói: "Hôm nay anh cả sẽ phải tới sân vận động chỉ đạo, Minh Minh cũng có lớp, chỉ có chúng ta thôi."
Lúc tới vùng ngoại ô, trợ lý Tiểu Lâm của mẹ Túc đã chờ sẵn trước Thành Phố Điện Ảnh.
Lâu lắm rồi Túc Lê mới lại đến Thành Phố Điện Ảnh, lần cuối tới đây là mười mấy năm trước. Thành phố Điện Ảnh thay đổi rất nhiều, lúc vào trong cậu còn suýt đi nhầm đường. Tới chỗ mẹ Túc đang quay phim, cậu và Ly Huyền Thính đứng ngoài xem. Nhiều năm không được thấy, cảm giác khi xem mẹ đóng phim vẫn vậy.
"Cô Túc, con của cô tới thăm à? Còn dẫn theo một thanh niên nữa." Mẹ Túc quay xong đi vội tới chỗ các con, nghe vậy cười bảo: "Đạo diễn, thằng bé đó cũng là con trai tôi."
Đạo diễn ngạc nhiên: "Ơ?"
Ông biết Ly Huyền Thính nhờ một lần hợp tác quay phim với Túc Dư Đường, đứa bé đó đã từng tới thăm.
Nhưng thiếu niên kia là lần đầu tiên ông gặp.
Túc Dư Đường giải thích: "Là đứa lớn trong cặp song sinh, Túc Lê."
Đạo diễn mất một lúc mới nhớ ra: "Ơ? Có phải là cậu bé thiên tài từng đóng phim không?"
Ông không nhịn được quan sát Túc Lê. Bộ phim năm đó Túc Dư Đường quay chung với Túc Lê giành rất nhiều giải thưởng, mọi người đều tưởng thằng bé sẽ là ngôi sao mới trong giới, kết quả về sau chẳng có thông tin gì. Giờ gặp người thật, ông vẫn không thể liên tưởng tới đứa nhỏ năm đó.
"Mama." Túc Lê đi tới.
Mẹ Túc bước nhanh, cho con trai một cái ôm: "Con tới thủ đô ở mấy ngày?"
"Nửa tháng ạ, papa cũng tới công tác." Túc Lê giải thích: "Hôm qua con gặp anh cả, anh ấy rất giận."
"Anh con dỗi vậy thôi, hôm qua gọi điện trách móc mẹ cả tối, sáng nay đã lại hào hứng như thường gọi khoe đủ thứ." Mẹ Túc vuốt tóc con trai: "Đã nghĩ ra muốn đi đâu chơi chưa? Mấy hôm tới mama không đi được, nhưng nếu Huyền Thính bận thì có thể để chị Tiểu Lâm dẫn con đi dạo trường quay."
Hai mẹ con trò chuyện một hồi, mẹ Túc phải trở lại quay phim tiếp.
Ở Thành Phố Điện Ảnh mấy hôm, Ly Huyền Thính có việc đột xuất phải về công ty, Túc Lê bèn nói với mẹ Túc rồi theo hắn về. Đến công ty thì Ly Huyền Thính phải đi họp, thư ký Thanh Điểu xuất hiện, dẫn cậu tới phòng nghiên cứu.
Trụ sở chính của tập đoàn Trần Thị cũng có một phòng nghiên cứu, cái này là chuẩn bị riêng cho Túc Lê, bên trong tích lũy một lượng lớn các thiết bị máy móc mà Túc Lê cảm thấy hứng thú, đều là mẫu mới nhất. Không những thế, phòng nghiên cứu này còn được xây dựng giống với kho binh khí của cậu năm đó, vừa vào trong là có thể cảm nhận được khí lạnh phả vào mặt, chỉ là giá kiếm cao lớn hai bên đã được đổi thành đài trưng bày, binh khí đổi thành thiết bị.
Kiểu thiết kế này khiến Túc Lê rất có thiện cảm, đứng đó không nhấc nổi chân.
Hai mắt sáng trưng: "Tất cả là cho ta?"
Thanh Điểu gật đầu, tranh thủ công lao cho chủ nhân: "Kinh Hạc đại nhân đã rất cố gắng thu thập trong những năm qua ạ."
Túc Lê có chút cảm động: "Kinh Hạc quá có lòng."
Thanh Điểu: "Ngài cứ chơi đi ạ, nếu cần gì thì cứ việc nhấn nút màu đỏ bên trái để gọi chúng tôi."
Túc Lê gật đầu, tay đã bắt đầu loay hoay.
Thanh Điểu ra khỏi phòng nghiên cứu, Túc Lê liếc nhìn camera giám sát trên đầu, giơ tay chỉ một cái, camera lập tức tắt, sau đó mới hài lòng cầm đồ chơi mới. Cậu mải mê thưởng thức, bỗng cảm nhận được một luồng khí kì lạ lướt qua trước cửa.
Khí này rất lạ, không phải người, lại có phần quen thuộc.
Túc Lê thả thần thức để điều tra, nhưng mới tới gần luồng khí kia, cậu đã cảm nhận được một loại hung ác tỏa ra từ sâu bên trong nó, nháy mắt khiến Phượng Hoàng Thần Hỏa có phản ứng.
Túc Lê tập trung hơn, đọc chú hòng bóp tắt luồng khí kì lạ đang muốn quấn lấy thần thức của mình.
Cậu đặt đồ chơi trong tay xuống, ánh mắt nghiêm trọng nhìn ra ngoài, có thứ đã lẩn vào đây.
-
Ly Huyền Thính vào văn phòng của Trần Kinh Hạc, trên mặt bàn bày chỉnh tề các loại tư liệu. Trần Kinh Hạc vừa họp xong, mặt mày có chút mỏi mệt, y giải thích: "Mấy việc hôm qua nói với cậu trong điện thoại có một phần là thật, bản đồ bí cảnh có liên quan tới Ác Linh Khí."
"Nó xuất hiện cùng lúc với bí cảnh?" Ly Huyền Thính cầm tư liệu lên xem: "Vậy tại sao thời Thượng Cổ không thấy Ác Linh Khí?"
"Chuyện này bọn ta cũng khó hiểu, nhưng chưa tra được gì." Trần Kinh Hạc cau mày: "Nói thật thì Ác Linh Khí rất ít được đề cập ở giới tu đạo, ở trong Yêu tộc lại càng ít, mấy thông tin này đa phần là từ bên Nhân tộc truyền tới. Bọn ta thử tra một ít sự kiện kì quái phát sinh trong thời gian bí cảnh hiện thế, phát hiện loại Ác Linh Khí này sẽ ảnh hưởng đạo tâm của tu sĩ, cũng sẽ ảnh hưởng khí vận. Lần cuối nó xuất hiện là ba ngàn năm trước, lúc ấy Nhân tộc có một trận thiên tai, chết vô số người. Không chỉ có nhân gian xảy ra tai họa, mà giới tu đạo cũng có chuyện."
Ly Huyền Thính: "Rồi sao nữa."
Trần Kinh Hạc: "Lúc ấy bên Nhân tộc, Kiếm Tông là nơi đầu tiên có chuyện. Kiếm tâm của một vị tông sư đại năng trong Kiếm Tông bị tắc nghẽn, tẩu hỏa nhập ma, giết hơn ngàn tu sĩ."
Ly Huyền Thính khựng lại: "Chuyện này là thật?"
"Là thật. Nhưng giờ ít ai đề cập là vì Kiếm Tông đã giấu chuyện này." Nói tới đây, ánh mắt Trần Kinh Hạc trở nên nghiêm túc. Y đẩy một phần tài liệu tới trước mặt Ly Huyền Thính: "Ta biết là bởi vì thám tử ta cài ở Liên Minh Đạo Tu gửi tới một tin tức, mà tin này thì chưa lan truyền."
Ly Huyền Thính cầm lên mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trần Kinh Hạc nói: "Tháng trước đã có hai người, tháng này là ba người, đều là tu sĩ gặp bình cảnh chuẩn bị thăng cấp. Tình huống tương tự như vị tông sư tẩu hỏa nhập ma năm đó của Kiếm Tông."
Ly Huyền Thính lật sang trang sau.
"So sánh tình huống hiện giờ với những tư liệu lịch sử mà chúng ta tìm được thì có thể thấy là lần này nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào trước đó." Trần Kinh Hạc thoáng im lặng: "Nếu chuyện này là thật, nếu nó thật sự có liên quan tới bí cảnh, vậy chúng ta không thể để bí cảnh hiện thế. Nếu không sẽ tái hiện loạn lạc năm đó, thậm chí mang tới hậu quả không thể đo lường."
"Đó sẽ là một thảm họa."
Ngoài công ty, phòng nghiên cứu ở tầng 9 vẫn luôn là nơi được bảo vệ chặt chẽ nhất của tập đoàn Trần Thị trong suốt mười năm qua, mức độ bảo mật cao tới nỗi đến cả những kĩ sư nhà khoa học cao cấp của tập đoàn cũng không có quyền vào. Hôm nay, các nhân viên lại phát hiện phòng nghiên cứu này đang vận hành.
Nhân viên tầng 8 đang đi làm, tiện thể buôn chuyện về drama trong công ty.
"Vụ gì?"
"Nghe kể là thư kí của chủ tịch dẫn vào, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ."
"Thấy bảo là một học sinh, không lớn lắm."
"Hay nhỉ, Thái Tử đến tập đoàn cũng không vào đó, người kia rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trong lúc thảo luận, có người bỗng nói.
"Hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi khi nhỉ."
"Em cũng đang định bảo chuyện này, điều hòa bị hỏng à?"
Cách đó không xa, có nhân viên ngơ ngác đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.