Edit: Ry
6 giờ sáng hôm sau, Túc Lê mở mắt. Sau khi thức dậy, cậu bắt đầu đánh răng rửa mặt ăn sáng trong sự canh chừng của người nhà, đến cả hộp bút các thứ cũng là Ly Huyền Thính chuẩn bị cho, bỏ vào cặp sách để sẵn trong xe.
"Lên xe trước đi." Túc Úc bảo.
Túc Lê nhìn anh cả một cái, nghe lời leo lên xe.
Đợi Túc Lê lên xe, Túc Úc giơ tay ra sau ra hiệu, Phong Yêu lập tức kéo miếng vải đen che đuôi xe xuống, để lộ mấy chữ to đùng dán trên cửa kính đằng sau --- "Túc Lê, xông pha!"
Hôm nay trên xe có đông đủ mọi người, Túc Lê vừa ăn cơm nắm ba làm vừa xem lại vở. Ăn xong cậu mới chú ý trong xe quá yên lặng, ngẩng lên thì thấy tất cả đang nhìn mình.
Túc Lê nuốt miếng cơm trong miệng, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Túc Minh nói: "Không có gì đâu anh, anh đọc sách tiếp đi."
Túc Lê cũng không để trong lòng, tiếp tục ôn bài.
Chiếc xe hoành tránh lái ra khỏi núi Tức Linh. Nhà họ Túc vốn là đối tượng chú ý trọng điểm của tu sĩ vùng này, cái xe kia họ đã thấy rất nhiều lần, hôm nay ra sân long trọng như vậy khiến ai nấy đều sững sờ.
"Nhà họ Túc lại có thí sinh à?"
"Ơ... Nhà họ còn ai thi đại học nữa à, chẳng phải thi đậu hết rồi sao?"
"Hôm bữa bên Bộ Giáo Dục bảo là gì nhỉ, à, bà con xa."
"??? Mấy người làm cái gì thế, đằng sau xe dán tên kìa?"
"Tên gì thế? Có phải là chữ Túc Lê không?"
Túc Lê!?
Cái tên này quả thực khiến người ta chấn động.
"Cái gì? Túc Lê là ai?"
"!!!! Vãi nồi, mấy ông không biết hả, cái cậu có Phượng Hoàng truyền thừa mười năm trước tên là Túc Lê đó!"
"Hả?!"
Tài xế là ba Túc, lúc này bảng điều khiển của xe hiện lộ trình tối qua Túc Úc đã quy hoạch sẵn, lái một vòng quanh chung cư Tức Linh, lại lái một vòng quanh công viên nhỏ rồi mới bắt đầu đi lên trấn.
Tình hình bây giờ không giống 10 năm trước, mọi nguy cơ đã được giải quyết, bọn họ mất 10 năm để dọn sạch chướng ngại cho con, mà giờ bé bé cũng đã có năng lực tự vệ.
10 năm trước hai vợ chồng lo rằng con bộc lộ tài năng sẽ dẫn tới nguy hiểm, về sau buộc phải phô trương rồi ra oai. Giờ vẫn có vô số cặp mắt theo dõi nhà họ, nhưng ai dám ra tay nữa. Trái lại, Liên Minh Đạo Tu còn sợ tin tức về Phượng Hoàng truyền ra, bởi vì một khi lan truyền thì sẽ ảnh hưởng tới thế cục họ vất vả lắm mới ổn định được.
Bên Nhân tộc là ốc không mang nổi mình ốc, làm sao có thời giờ để ý tới nhà họ.
Thế là với mục đích ra oai tiện thể khoe con, kế hoạch của Túc Úc được cả nhà tán dương.
Xe đi mấy vòng, vô số tu sĩ nhìn thấy mấy con chữ dán sau xe. Chẳng mấy chốc cả thôn đã biết nhà họ Túc lại có thí sinh thi đại học, mà thí sinh này tên là Túc Lê.
Cuối cùng lái đến trường thi, Túc Lê xuống xe nhận thấy ánh mắt của người xung quanh hơi lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, theo những thí sinh khác vào trong. Túc Lê vào trường thi, nhà họ Túc ở bên ngoài lập tức hành động, ai bày bàn bày bàn, ai treo băng rôn treo băng rôn. Ly Huyền Thính thì đang đứng ở góc nói chuyện với cảnh sát giao thông vừa theo tới. Do họ đỗ xe trái quy định, mà hình dán trên kính sau cũng chiếm diện tích quá lớn, rồi còn băng rôn nữa, cuối cùng Ly Huyền Thính nhận tấm vé phạt đầu tiên trong cuộc đời.
Trong trường thi, tiếng chuông thứ nhất vang lên, Túc Lê viết xuống tên mình.
Sau nhiều năm cậu mới lại được tham gia một cuộc thi có quy mô lớn như vậy. Nếu theo đúng quy hoạch của 10 năm trước, đáng lẽ cậu sẽ tiếp tục việc học, tham gia kì thi lên cấp 2, rồi thi cấp 3, đi học cấp 2 đi học cấp 3, cuối cùng mới tới thi đại học. Nhưng Túc Lê bỏ lỡ quá nhiều chương trình học, cũng không được trải nghiệm sinh hoạt giống các bạn khác, chưa gì đã bước chân vào trường thi đại học.
Độ khó của bài thi nằm trong dự đoán của cậu, thậm chí cậu và Ly Huyền Thính còn đoán trúng quá nửa đề. Nhưng lần này khác với những lần thi khảo sát trước, cũng không biết là do các học sinh ngồi xung quanh, hay là sự thay đổi trong tư tưởng, Túc Lê luôn cảm thấy có gì đó khang khác.
Bên ngoài trường thi, sự chuyên nghiệp rầm rộ của nhà họ Túc biến họ thành phong cảnh gây chú ý nhất.
Ba Túc trò chuyện với các vị phụ huynh, vừa nhâm nhi trà vừa bàn về con cái, rất thanh thản tự tại.
"Dạy con ấy à, thật ra mấy chuyện thi cử này mình làm cha làm mẹ chỉ có thể ủng hộ các con thôi. Nếu tụi nhỏ cần thì giúp đỡ, nhưng cũng nên để con có thời gian riêng tự điều chỉnh."
"Thi trượt đại học thì sao á? Ầy sao các anh lại nói thế, làm gì có cái gì gọi là thi trượt đại học. Mỗi đứa nhỏ bước chân vào trường thi đã là một sự thành công rồi. Anh cũng đừng lo con sẽ phải học lại, mình phải tôn trọng ý nghĩ của tụi nhỏ, cho các con sự ủng hộ lớn nhất."
"Luôn phải tôn trọng ý kiến của con."
Mẹ Túc thì ngồi trong xe, trên màn hình máy tính bảng là danh sách các lộ trình du lịch thích hợp cho gia đình mà phòng làm việc gửi tới, còn đính kèm hướng dẫn du lịch luôn. Chị dùng thái độ như thể thẩm định kịch bản, tìm vài hành trình thích hợp nhất, còn ghi chú lại.
Túc Minh thì đang nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng. Nó vừa giảng đề cho bạn, vừa lơ đãng xen vài câu vào: "Bài này chọn B, công thức cho có một cái bẫy, mày làm thì coi chừng dính phải... Ừ, anh tao đang thi, cũng không biết liệu có thi tốt không... Thành tích anh tao ổn mà, chẳng qua là tao sợ trạng thái của ổng không tốt rồi lúc thi không được như mong đợi."
Bạn cùng phòng hỏi thành tích bình thường như thế nào, còn an ủi bảo Túc Minh đừng quá lo lắng.
Túc Minh báo điểm đợt thi khảo sát.
Bạn cùng phòng: "... Làm phiền rồi."
Túc Minh tiếp tục giảng đề, lại nói: "Nhưng mà tao vẫn lo lắm."
Một góc khác trên xe, Trần Kinh Hạc trên mặc âu phục đàng hoàng, dưới là một cái quần chun màu lam nhạt, nghiêm chỉnh họp từ xa với giám đốc các phòng ban: "Dự án bên thành phố G tạm gác đi, để tổ dự án cho ra báo cáo ước tính rồi làm, chưa có ước tính thì đừng có nói cái gì mà lí tưởng với tôi. Quý trước báo cáo về dự án này đã có thâm hụt rồi..."
Người phụ trách ở bên kia hết mực tôn kính: "Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay."
Bên ngoài xe nhộn nhịp rộn ràng, tất cả náo nhiệt chỉ cách một mặt kính.
Các tu sĩ nhận được tin khoan thai tới muộn, đứng ở xa xa quan sát nhà họ Túc chứ không lại gần. Họ nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, hoàn toàn không tham dự nổi. Gần đây giới tu đạo xảy ra quá nhiều chuyện, báo vụ này lên cũng chỉ có khoảng 10 tu sĩ tới điều tra tình huống, những người khác đều bị cử đi điều tra chuyện tẩu hỏa nhập ma.
Lần này thì họ thấy rõ mồn một chữ dán sau xe, cũng nhìn thấy băng rôn cùng với một đống bàn ghế nhỏ được đánh kí hiệu là dành cho phụ huynh tới ủng hộ con của nhà họ Túc. Thấy vậy, họ nơm nớp báo cáo lại, đúng là cái vị phản tổ Phượng Hoàng ở núi Tức Linh đi thi.
Trong mười năm qua, tin tức về Phượng Hoàng đã lắng xuống, giờ vì thông tin bất ngờ này mà các tu sĩ tức tốc lên diễn đàn thảo luận, ai nấy đều nhao nhao ngoi đầu. Trong đó kích động nhất không ai qua được trận tu. Mười năm qua có khá nhiều tu sĩ nhờ học hỏi trận mở đầu của Túc Lê mà thực lực tăng mạnh, còn tạo một đợt phong trào trận tu học trận mở đầu.
Càng học, họ lại càng sùng bái Túc Lê. Nhưng mà 10 năm qua không có bất cứ tin tức gì về tiểu tiên sinh, khiến cho những trận tu này chìm trong một loại xoắn xuýt kì lạ. Giờ có tin mới, một đám fan hâm mộ Túc Lê từ thời hội võ đạo tức tốc hiện thân ---
[Khoan? Thật hay giả vậy, là tiểu tiên sinh của tôi à?]
[Hẳn là thật, cái xe kia tôi từng thấy rồi, mấy lần thi trước cũng có.]
[Người thừa kế Phượng Hoàng là ai?]
[Không ngờ mới mười năm trôi qua mà danh hào tiểu tiên sinh đã phai nhạt rồi ư? <link> tặng lầu trên nè.]
[Diễn đàn đổi một đám người dùng mới thôi. Các người có biết đống tinh hoa trận pháp trên diễn đàn này đều là học hỏi từ video tiểu tiên sinh tham dự tranh tài ở hội võ đạo không vậy? Rồi vụ nhà họ Tiết gây chấn động dư luận mấy năm trước nữa, có biết hồng nhan... À lộn lam nhan suýt khiến hai tộc xảy ra chiến tranh là ai không?]
[<video> xem đi, sẽ hiểu biết trực quan hơn đấy.]
Bình luận liên tục tăng lên, có tu sĩ nghe tin còn chạy thẳng tới hiện trường. Nhưng cũng chỉ đứng ở xa quan sát, không dám tới gần, tránh quấy rầy người nhà họ Túc.
"Đó là cái gì? Băng rôn à? Hình như là người nhà tiểu tiên sinh làm."
"Bọn mình tới tay không vậy không tốt lắm đâu."
"Mấy năm qua nhận được bao ích lợi từ tiểu tiên sinh rồi, nhưng hình như chúng ta chưa từng làm gì cho cậu ấy thì phải?"
"Hay là mua quà đi, hoặc là làm mấy cái băng rôn bảng cổ vũ giống vậy cũng được."
Nhóm tu sĩ mải thảo luận, một cảnh sát giao thông đi tới, tiện tay viết vé phạt: "Chỗ này không cho phép đỗ xe."
"... Vâng." Các tu sĩ đành phải lái xe đi.
Cảnh sát giao thông lại nhìn mấy cái xe vi phạm quy định bên kia đường: "Biết hôm nay là thi đại học nên mọi người làm phụ huynh cũng lo lắng cho các cháu, nhưng mà phải tuân thủ luật giao thông, không thể làm ảnh hưởng tới những xe khác."
Tu sĩ: "... Vâng chúng tôi biết rồi ạ."
Người nhà họ Túc không để ý chuyện ngoài đường, thoáng chốc đã xong buổi sáng đầu tiên. Túc Úc đứng ở bồn hoa bên ngoài trường thi, vừa nhìn quanh vừa gọi điện thoại: "Đúng đúng đúng, tôi thấy màn hình trên tòa nhà ghi cho thuê quảng cáo. Đúng, mấy anh có nhận đơn quảng cáo gấp không? Giá cả không thành vấn đề. Quảng cáo gì á? Cũng không phải là quảng cáo, chỉ là..."
Anh nói một thôi một hồi: "Tiền bạc không thành vấn đề. Đúng, làm chữ to một chút, in đậm nhé."
Chỗ xe nhà họ Túc, ba Túc giao lưu với mấy vị phụ huynh xong lại cùng Phong Yêu, Ly Huyền Thính và Bạch Quân uống trà nói chuyện phiếm.
"Hôm nay náo nhiệt thật đấy." Ba Túc ngồi trên ghế.
Phong Yêu đáp lời: "Đông hơn năm Minh Minh thi."
Ly Huyền Thính liếc Túc Úc đằng kia, nhanh chóng quay lại chủ đề: "Năm nay số lượng thí sinh đông hơn năm Minh Minh thi một chút."
"Thế à." Ba Túc rót trà: "Nào, uống ly trà đi."
Ly Huyền Thính bưng trà lên nói: "Bên núi Y có trà mới rồi, mấy bữa nữa con mang về một ít cho ba."
Ba Túc lại hỏi: "Bạch Quân, công việc dạo này thế nào?"
Bạch Quân: "Dạ cháu mới xong dự án nên mấy hôm nay rảnh hơn chút."
Ba Túc dặn dò: "Thế thì tốt, cũng đừng trì hoãn chuyện tu luyện."
Bạch Quân gật đầu: "Vâng, cháu hiểu."
-
Liên Minh Đạo Tu có quá nhiều việc, cuộc họp các môn phái trong liên minh vừa mới kết thúc. Trải qua mười năm biến động, thế gia Nhân tộc tổn thất nặng nề, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, sự phát triển của đạo tu Nhân tộc cũng chậm hơn.
Ban đầu thì đây là chuyện tốt, nhưng năm nay không hiểu sao từ đầu năm liên tục có người tẩu hỏa nhập ma trong các môn phái, chuyện ngày càng lớn.
Cao minh chủ và Trương Thủ Không đi chung với nhau, Trương Thủ Không đề nghị: "Chi bằng chúng ta bàn chuyện này với bên Yêu tộc. Nghe nói hôm bữa chỗ Trần Kinh Hạc có một tu sĩ tẩu hỏa nhập ma xong tỉnh táo lại, có lẽ Yêu tộc có biện pháp."
"Chuyện này quả thực quá kì quái, chúng ta đã điều tra hết rồi, chưa từng gặp tình trạng như vậy bao giờ."
Sắc mặt Cao minh chủ rất tệ: "Nếu không mau tìm ra biện pháp giải quyết, có lẽ đây sẽ thành thảm họa của giới đạo tu."
Quan Chủ của Tam Nguyên Quan đi tới, sự kiện lần này hai môn phái lớn bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất chính là Thiên Nguyên kiếm phái và Tam Nguyên Quan.
Trương Thủ Không bỗng hỏi: "Nếu những tu sĩ này đều bị thứ gì đó ảnh hưởng, vậy cái gì có thể gây ra chuyện này, hay họ đã làm gì mà bị thứ đó tìm tới cửa?"
Cao minh chủ bừng tỉnh: "Chẳng lẽ là do các người từng cung phụng thứ gì?"
"Cái này..." Quan Chủ Tam Nguyên Quan nói: "Cao minh chủ chớ đùa, sao bọn ta có thể cung phụng vật tà ma được."
Ba người tiếp tục bàn luận, Quan Chủ Tam Nguyên Quan bỗng có cuộc gọi. Ông gật đầu với hai vị tông sư, quay đi nghe máy: "Thi đại học? Vậy tin đồn là thật? Bị cảnh sát giao thông phạt?"
Cao minh chủ nghe được mấy chữ thi đại học thì khựng lại, lập tức lấy điện thoại ra, phát hiện có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ.
Hắn có linh cảm chẳng lành...
"Thi đại học?" Trương Thủ Không hỏi.
Quan Chủ nói: "Hai vị vẫn chưa biết à? Cậu bé phản tổ nhà họ Túc hôm nay thi đại học, đám thanh niên đang đồn ầm lên rồi."
Cao minh chủ khựng lại: "... Sao tin tức truyền ra nhanh như vậy?"
"Thôn Tức Linh có bao nhiêu người ở đó? Nơi đó linh khí sung túc, rất nhiều đại tông sư qua đó mua nhà định cư." Quan Chủ giải thích: "Nghe nói sáng nay nhà họ Túc lái xe qua khu chung cư, đánh hẳn một vòng, cả thôn đều biết."
Cao minh chủ: ...
Hắn lo ngày lo đêm, lại không ngờ được nhà họ Túc sẽ phô trương đến như vậy.
-
Túc Lê không biết gì tình huống bên ngoài, làm xong bài cậu đã bắt đầu tự hỏi xem trưa nay ăn gì, đợi tiếng chuông reo mới sực tỉnh, đã hết giờ thi buổi sáng. Giám thị đi xuống thu bài, Túc Lê nhanh gọn thu dọn văn phòng phẩm, thuận theo dòng người đi ra.
Học sinh ầm ĩ bàn tán ở cầu thang, Túc Lê cũng không vội, đi tới cổng trường thấy cổng còn chưa mở, đành phải đứng chờ.
Nhóm học sinh bên cạnh có vẻ như là người quen, trò chuyện với nhau.
"Vãi, mày nhìn bên kia đi, nhà nào mà giàu thế?"
"Xa hoa thật, Túc Lê? Con nhà ai vậy?"
Túc Lê đang mải nghĩ, nghe thấy tên mình thì sửng sốt, nhìn theo hướng chỉ của mấy học sinh kia. Sau đó cậu thấy trên cái biển quảng cáo treo ở tòa nhà cao tầng cách trường thi không xa đang hiển thị nền đỏ chữ trắng, chạy một dòng chúc phúc --- [Chúc thí sinh Túc Lê mã đáo thành công, thắng ngay trận đầu, đề danh bảng vàng!]
"Cậu gì ơi, cửa mở rồi, mau đi đi." Học sinh đằng sau giục Túc Lê.
Túc Lê đứng im tại chỗ, nhìn cái cờ đỏ chót dựng lên giữa biển người đằng trước, từ chối ra ngoài.