Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 125: Quỹ tích



Edit: Ry

Nhưng mà có câu giờ cũng vô dụng, giữa biển người mênh mông, Túc Úc tia một phát thấy ngay em trai mình, vác theo quả cờ to tướng xông pha, tóm Túc Lê kéo ra ngoài.

Thi đại học bao nhiêu ngày, Túc Lê sống trong ác mộng bấy nhiêu ngày. Đến mức về sau mỗi lần thi xong, cậu luôn là người cuối cùng ra khỏi phòng học.

Kết thúc kì thi, thành tích chưa có, Túc Lê đã nổi tiếng trong dàn phụ huynh đưa con đi thi, còn lên cả báo đài, trở thành khách quen trong vòng bạn bè của cha mẹ.

Thi đại học xong, ít nhất cũng phải cuối tháng 6 mới có điểm. Cả nhà đã vạch ra kế hoạch du lịch, Túc Lê nộp xong bài môn cuối là ngựa không dừng vó bắt đầu phiêu du. Mà các tu sĩ nằm vùng ở ngoài trường thi mấy ngày liền cuối cùng cũng đợi được tiểu tiên sinh thi xong, vốn là định gửi bái thiếp tới nhà thăm cậu, kết quả người đi nhà trống.

Có người nhà đồng hành, Túc Lê được trải nghiệm những điều mình chưa từng làm, đi hết những nơi năm xưa cậu chưa được đi. Chơi phát hết nửa tháng, gần như đi khắp phương Bắc.

Cuối tháng 6, đám Túc Úc trở lại thủ đô, ai đi học đi học, đi làm đi làm. Nhưng ngày thành phố S ra điểm thi đại học, tất cả không hẹn mà cùng ngồi canh trang web. Sắp tới giờ có điểm, Túc Lê vẫn rất bình tĩnh. So với người nhà lo lắng sốt vó, buổi sáng cậu dậy nạp linh tu luyện rồi theo Ly Huyền Thính đi siêu thị mua thức ăn.

Hôm nay ba Túc chỉ để ý chuyện điểm số, nên cơm trưa do Ly Huyền Thính phụ trách.

Siêu thị cách nhà họ Túc một khoảng, đi bộ mất chừng 20 phút, hai người cũng không vội, thong thả dạo bước.

"Ngồi xe không có cảm giác, giờ đi mới thấy khu chung cư này xây dựng lớn thật." Túc Lê ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng. Linh khí dồi dào, nếu cẩn thận quan sát thì sẽ còn thấy các dấu vết thuộc về các tu sĩ khác nhau lơ lửng trên không trung.

Hai người ra cửa đều không ngụy trang, chỉ đội mỗi mũ. Nhưng tu sĩ thường ngày canh giữ ở quanh đây hôm nay lại không thấy, cả đường họ chỉ gặp lác đác vài người.

Ly Huyền Thính hỏi: "Ngươi thích tòa nào?"

Túc Lê quay sang: "Cái gì?"

Ly Huyền Thính giải thích: "Lúc bắt đầu bán phòng, ta bảo Kinh Hạc để lại vài phòng ở mỗi tòa, ngươi thích ở tòa nào cũng có."

Túc Lê do dự: "... Ngươi giàu lắm à?"

Ly Huyền Thính sửng sốt, sau đó gật đầu.

Chẳng mấy chốc đã tới siêu thị, Túc Lê gần như chưa vào siêu thị bao giờ, lập tức theo Ly Huyền Thính đi khắp nơi.

Dạo mấy vòng, nguyên liệu nấu ăn cho trưa nay chưa mua cái nào, trên xe đẩy đã chất đống đồ ăn vặt. Lúc đi ngang qua kệ đồ ngọt, Túc Lê nhìn bánh kẹo rực rỡ muôn màu, do dự một lúc lâu mới rút hai bịch kẹo với ba hộp sô cô la, còn giấu dưới các đồ ăn vặt khác.

Ly Huyền Thính giả bộ không nhìn thấy, đợi Túc Lê đi tiếp lên kệ phía trước mới lấy thêm hai hộp sô cô la, lẳng lặng bỏ vào chỗ cậu giấu đồ ăn vặt.

Trên đường về, Túc Lê âm thầm cất bánh kẹo trong túi đồ ăn vặt vào túi càn khôn. Chỉ là lúc giấu mới nhận ra không biết mình lấy thêm mấy hộp bánh sô cô la từ khi nào.

Ly Huyền Thính quay đi, giải thích: "Ta không biết."

Túc Lê thầm nghĩ, làm gì có chuyện không biết, ngươi thanh toán mà, nhưng cũng ngầm hiểu cất hết sô cô la vào túi.

Trong nhà im ắng, Túc Lê mới bước vào đã bị ba Túc bế bổng lên, túi đồ trong tay rơi xuống đất. Cậu hoảng loạn đặt tay lên vai ba, sau đó nghe được ba Túc phấn khởi hô: "Bé bé nhà ta giỏi quá! Trạng Nguyên tỉnh!"

Sân thể thao của đại học Thủ Đô, Túc Úc nghiêm mặt nhìn điện thoại kẹp trong sổ điểm danh. Nhóm sinh viên ngồi dưới đất thở thì không hiểu hôm nay Túc ma quỷ uống lộn thuốc hay gì mà dí họ tới chết. Giờ thấy biểu cảm từ mưa sang nắng của Túc Úc, sợ ông thầy lại chập mạch bắt chạy thêm mấy vòng nữa, cả lũ càng im như thóc.

Đúng lúc này, ánh mắt của Túc ma quỷ chuyển từ "sổ điểm danh" sang nhóm sinh viên: "Nghỉ 15 phút."

Vừa dứt lời, đám sinh viên không tin nổi reo hò, Túc Úc tiếp tục nhìn điện thoại.

Điểm như này là sao nhỉ, trông có vẻ rất cao? Đủ điểm không?

Xếp hạng thế nào, có đỗ được đại học Thủ Đô không?

Ban nãy anh chưa xem kĩ, lại trượt tay nhấn vào ảnh đại diện của ba Túc, sau đó thấy dòng trạng thái mới nhất trên trang cá nhân.

[Chúc mừng bé bé đạt thành tích cao, xếp thứ nhất toàn tỉnh! <screenshot>]

Ngày hôm đó đã được định trước là không yên bình. Ảnh chụp phiếu điểm được đăng lên nhóm gia đình, cả nhà họ Túc bắt đầu chè chén. Túc Lê về nhà biết được thành tích của mình lại không có mấy phản ứng, nhưng di động của cha mẹ liên tục có cuộc gọi chúc mừng, hai người nghe hết cuộc này đến cuộc kia. Trong niềm vui sướng, bụng Túc Lê sôi ùng ục.

Không thể trông cậy papa nấu cơm rồi.

Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính xin giúp đỡ, người kia mặc tạp dề đi vào bếp.

Thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố, các tu sĩ đang theo dõi lập tức biết điểm của Túc Lê.

[Trạng Nguyên tỉnh!!]

[Tiểu tiên sinh quá tuyệt vời!! Hôm nay tôi còn xin nghỉ làm, chỉ ở nhà canh điểm.]

[Đừng nói nữa, hôm nay tôi còn bỏ cả trực.]

"Thanh Phong." Mẹ Túc ở ngoài sân gọi với vào: "Sao trước cổng có nhiều hoa quả vậy?"

Ba Túc đi ra ngoài xem, thấy từng rổ hoa quả đặt trước cửa nhà, còn có một cái xe xích lô của người trong thôn. Thấy hai vợ chồng đi ra, người kia bảo: "Ấy thầy Túc, đồ của nhà thầy này."

"Em có đặt mấy cái này đâu bác." Ba Túc tới gần xem, biển gắn trên mấy cái rổ đều ghi "Chúc mừng tiểu tiên sinh đạt được thành tích cao!".

"Không phải thầy đặt." Thôn dân nói: "Lúc tôi lên núi có một đám thanh niên chặn tôi lại nhờ tôi chuyển lên, tất cả là của nhà thầy đấy."

Nói rồi bác lại nhảy lên xích lô: "Dưới kia vẫn còn, để tôi đi thêm chuyến nữa."

Ba Túc: "..."

-

Thi xong là điền nguyện vọng, điểm của Túc Lê đủ cao, có điểm một cái là rất nhiều trường gọi tới chiêu sinh, cuối cùng cậu chỉ điền ngành trí tuệ nhân tạo ở đại học Thủ Đô. Trong lúc các học sinh tiếp tục chơi bời nhảy múa tận hưởng kì nghỉ hè, Túc Lê đã bắt đầu gặm sách chuyên ngành, bổ sung kiến thức mình bỏ lỡ trong 10 năm qua.

Trạng Nguyên tỉnh không quan tâm gì thế giới ngoài kia, không biết rằng bên ngoài đã loạn cào cào.

Một là phía nội thành. Thành tích của Túc Lê quá cao, điểm cao hơn vị trí thứ hai rất nhiều, cục giáo dục đã luôn theo dõi Túc Lê từ lúc cậu tới thi khảo sát, thấy điểm số vượt xa tưởng tượng thì không khỏi kích động làm hẳn một chuyên mục cho nhà họ Túc, còn mời chuyên gia giáo dục đương thời - thầy Túc Thanh Phong tới diễn thuyết.

Đài truyền hình thì sử dụng hình ảnh nhà họ Túc tới cổ vũ con ngoài cổng trường, cực kì rầm rộ, cuối cùng lên cả hot search, được fan của Túc Dư Đường chú ý. Giờ fan mới nhớ ra ngôi sao nhí trong <Cục Cưng Đáng Yêu> 10 năm trước từng được rất nhiều đạo diễn khen ngợi, thế là độ hot kéo dài mấy ngày vẫn không giảm nhiệt.

Tất cả đều xoay quanh thành tích thi đại học của Túc Lê.

Chuyện còn lại là bên phía Nhân tộc.

Phượng Hoàng truyền thừa bị một sự kiện khác hòa tan nhiệt độ, chính là chuyện từ đầu năm đến giờ có rất nhiều tu sĩ tẩu hỏa nhập ma. Ban đầu cái này chỉ được thảo luận trong phạm vi nhỏ, nhưng tới giữa năm thì tu sĩ nhập ma ngày càng nhiều, trong đó có một lần suýt thành thảm họa. Cuối cùng Liên Minh Đạo Tu đành phải công khai một phần tư liệu điều tra được, cũng nhắc nhở các tu sĩ tạm thời đừng thử đột phá. Lòng người bàng hoàng, các loại thuyết âm mưu xuất hiện.

Cao minh chủ sắp vì chuyện này mà trọc nửa bên đầu, nhưng thật sự không tra ra được nguyên nhân. Ban đầu họ còn tưởng là cung phụng tà ma dẫn tới, về sau đối chiếu với manh mối Trần Kinh Hạc cung cấp thì mới đặt trọng tâm vào Ác Linh Khí. Nhưng dù là Nhân tu hay Yêu tu thì đều không thể tra ra Ác Linh Khí này đến từ đâu... Chỉ có thể trơ mắt nhìn tu sĩ trúng chiêu ngày một nhiều, không thể nhúng tay ngăn cản.

"Chúng tôi một lần nữa phân tích tuyến thời gian Ác Linh Khí xuất hiện. Nếu trong sử sách nói chỉ bùng phát trên phạm vi nhỏ, vậy tình huống hiện giờ giống như là Ác Linh Khí đã mất khống chế. Gần đây tu sĩ nhập ma tăng cao, đủ để thấy suy đoán ban đầu của chúng ta là chính xác."

Trần Kinh Hạc đặt kết quả điều tra lên bàn: "Chúng tôi đã chứng thực rất nhiều lần. Lần đầu tiên Ác Linh Khí xuất hiện là 12 ngàn năm trước, khi đó Phượng Hoàng đại nhân mới biến mất, Phượng Hoàng Thần Sơn loạn vô cùng. Lúc ấy Kiếm Tông ở Trung Nguyên xuất hiện một lượng lớn tu sĩ tẩu hỏa nhập ma, ngay sau đó là linh mạch ở Trung Nguyên suy kiệt, Kiếm Tông bị ép phải di dời."

"Sau đó, Ác Linh Khí bắt đầu xuất hiện ở khắp các nơi trên giới tu đạo, nhưng bùng phát mạnh nhất là thời kì loạn lạc." Trần Kinh Hạc giải thích: "Điểm trùng hợp chính là bí cảnh. Nếu Ác Linh Khí đến từ bí cảnh, vậy sang năm nó mở ra, một lượng lớn Ác Linh Khí sẽ bị tiết ra ngoài, như vậy thì giới tu đạo sẽ lặp lại kiếp nạn vạn năm trước."

Túc Lê đóng sách chuyên ngành lại: "Xác định rồi à?"

"Về cơ bản là đã xác định." Trần Kinh Hạc nói: "Bên Nhân tộc sớm muộn cũng sẽ tra ra manh mối về bản đồ, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ ngăn không cho bí cảnh mở. Phượng Hoàng đại nhân, nếu là thật, chúng ta rất có thể sẽ phải bỏ qua mảnh vỡ cuối cùng của kiếm Huyền Thính."

Bí cảnh này mở ra sẽ gây nguy hiểm cho toàn giới tu đạo.

Bọn họ không thể vì mảnh vỡ kiếm Huyền Thính mà không màng an nguy của thế giới này.

Túc Lê im lặng. Sau khi khôi phục kí ức, cậu mới biết mục đích ban đầu khi rèn kiếm.

Kiếm Huyền Thính chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng, mà cơ hội ở ngay trước mắt. Nếu không vào bí cảnh thì việc cậu lấn trời Niết Bàn ở Thượng Cổ, mạo hiểm đưa long hồn nhỏ yếu đến hiện tại sẽ thành uổng công. Kiếm Huyền Thính đã trải qua Niết Bàn, cũng đã trải qua rèn luyện của thiên đạo. Khi ấy cậu phí hết tâm tư để lừa thiên đạo, giờ chỉ cần dùng mảnh vỡ đúc lại kiếm là có thể miễn cho long hồn bị độ kiếp lần hai.

Nếu từ bỏ mảnh vỡ này, một lần nữa tìm kiếm thiên linh địa bảo để rèn kiếm, cậu không dám chắc mình có thể tránh được thiên đạo nhìn trộm.

Dù sao cùng một chiêu, dùng lần thứ hai chưa chắc đã lừa trời giấu biển được.

"Nhưng đó là trường hợp xấu nhất." Trần Kinh Hạc nói: "Chúng ta không phải là không có cơ hội."

Túc Lê hỏi: "Ý anh là sao?"

Trần Kinh Hạc giải thích: "Từ xưa đến nay, bí cảnh hiện thế luôn là thuận theo đất trời, chưa có tiền lệ nào con người có thể ngăn cản chuyện này. Cho dù lần này chúng ta muốn ngăn bí cảnh mở ra thì cũng phải đợi nó mở rồi mới có thể nắm thời cơ khống chế nó. Theo tôi thấy thì với trình độ tông sư hiện nay của giới tu đạo, muốn đóng bí cảnh cũng cần khoảng hai ngày. Mà đây chỉ là áng chừng, cụ thể thì phải đợi xem bí cảnh mở mới có thể tính toán, cho nên không phải là chúng ta không có cơ hội."

"Nhiều nhất hai ngày." Trần Kinh Hạc nói: "Ngay khi bí cảnh xuất hiện phải tiến vào, tìm được mảnh vỡ thì ra ngay."

Túc Lê hiểu ý của Trần Kinh Hạc: "Ta hiểu rồi."

"Tóm lại chúng ta không thể trì hoãn, bí cảnh vừa xuất hiện là phải vào ngay." Trần Kinh Hạc im lặng một hồi: "Thật ra tôi không đồng ý làm như vậy. Ác Linh Khí quá nguy hiểm, chúng ta lại không biết tình trạng bên trong bí cảnh, hai ngày là quá mạo hiểm. Nhưng đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ."

Tin tức Trần Kinh Hạc mang đến đúng là không phải tin tốt, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bó tay.

Túc Lê nghe xong, tâm trạng tốt đẹp cả một ngày hoàn toàn biến mất, bắt đầu suy tính những biện pháp khác. Nếu như lúc đó cậu không tìm được mảnh vỡ thì phải làm sao.

"Mấy cái này là gì?" Túc Lê thấy bản sao của mấy cuốn sách cổ, tiện tay cầm vài tờ lên.

Trần Kinh Hạc nói: "Đây đều là tư liệu lịch sử mới tìm được mấy hôm trước, có chút liên quan tới bí cảnh, nhưng xuất xứ không rõ, lại chưa chắc sẽ hữu dụng nên tôi mang tới đây cho mọi người xem."

Tức là dã sử.

"Chúng ta sẽ chuẩn bị chu toàn, nhưng giờ rất khó xác định địa điểm bí cảnh sẽ xuất hiện." Trần Kinh Hạc nói: "Nếu có thể xác định địa điểm thì sẽ tranh thủ thêm được chút thời gian. Có điều lần này Ác Linh Khí trải rộng trên nhiều phạm vi, không dễ tính."

Túc Lê bỗng nghĩ tới một chuyện: "Có bản đồ không?"

"Đây." Trần Kinh Hạc lập tức lấy ra: "Đánh dấu ở trên này là những môn phái xảy ra chuyện, trong đó có mấy môn phái chịu thiệt hại nặng nề. Thuận theo đó thì có thể thấy một quỹ tích rõ rệt, nhưng chúng tôi không tra được bằng chứng nào liên quan đến quỹ tích này."

Túc Lê nhìn bản đồ, bất ngờ phát hiện các môn phái trong này cậu đều từng nghe tên.

Ví dụ như Kiếm Tông, trong đó có Thiên Nguyên kiếm phái và Tam Thủy thủy kiếm phái là tổn thất nặng nhất, sau đó là Tam Nguyên Quan... Thậm chí có môn phái ở gần Cực Bắc cũng gặp nạn. Ngày nay có nhiều môn phái như vậy, thực tế những môn phái Túc Lê từng có tiếp xúc lại không nhiều. Nhưng trên tấm bản đồ này, hầu hết lại là người quen, đây thật sự là trùng hợp ư?

Túc Lê nghĩ đến luồng khí kì dị cảm nhận được lúc ở tập đoàn Trần Thị, bỗng liên tưởng tới vài thứ: "Ta có cảm giác ngươi từng cho ta xem cái này."

Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Tôi từng cho ngài xem? Không thể nào."

"Tên của những môn phái này quá quen thuộc, mà quỹ tích này, ta nhớ từng thấy trong tư liệu anh cho ta rồi." Túc Lê cẩn thận hồi tưởng, càng chắc chắn mình từng thấy quỹ tích này. Tay cậu đặt vào vị trí Thiên Nguyên kiếm phái, đi xuống dưới, chỉ tới thành phố Y, rồi thành phố G, cuối cùng dừng ở gần thủ đô.

Trần Kinh Hạc điều tra vô số chuyện, thứ qua tay y nhiều không đếm được, thế nên y thấy những môn phái này trông quen mắt là bình thường. Được Túc Lê nhắc nhở y mới nhận ra, những địa điểm này trong khoảng thời gian qua hoặc ít hoặc nhiều đều từng có giao thoa với họ, đây là trùng hợp ư? Sao lại có trùng hợp như vậy được?

"Để tôi điều tra thêm, có thể tôi đã bỏ sót gì đó." Sắc mặt Trần Kinh Hạc trở nên nghiêm trọng, y định gọi cho thuộc hạ xem lại, chợt nghe được Túc Lê thốt lên.

"Đan Tu Dương." Túc Lê nhớ ra: "Lúc trước Đan Tu Dương mang theo mảnh vỡ giả, anh từng gửi cho ta quỹ tích hoạt động của gã."

Cậu chỉ vào đường dây này: "Trong đó có một cái gần sát với quỹ tích này."

Trần Kinh Hạc nhíu mày xem lại: "Hình như là vậy."

"Quỹ tích hoạt động của Đan Tu Dương..." Ly Huyền Thính nghe vậy nói: "Cái này ta nhớ. Trong đây có một vài cứ điểm thế lực của Đan Tu Dương, có thể nói đây là tuyến đường gã xuất hiện thường xuyên nhất." Hắn nói xong liếc nhìn một bản đồ trong đống dã sử Trần Kinh Hạc mang tới, đột nhiên cầm nó lên.

Hai người kia không để ý tới hành động của Ly Huyền Thính. Được câu này của hắn đánh thức, Trần Kinh Hạc lập tức có kế hoạch: "Tôi sẽ liên hệ với Liên Minh Đạo Tu, bây giờ Đan Tu Dương đang bị giam giữ ở chỗ họ, có lẽ chúng ta sẽ biết thêm vài manh mối. Trước đó Tam Thủy kiếm phái vi phạm luân thường, Đan Tu Dương thì muốn đúc tà kiếm, đáng lẽ chúng ta phải nghĩ tới mới đúng."

Trần Kinh Hạc lập tức liên hệ Liên Minh Đạo Tu, tiếp đó ra lệnh cho người đi tìm lại tư liệu họ theo dõi Đan Tu Dương năm đó. Túc Lê tiếp tục nhìn tấm bản đồ kia, nói ra suy đoán lại không khiến cậu bình tĩnh lại, luôn có cảm giác còn thứ gì rất quan trọng bị mình bỏ sót. Cậu dồn hết sự chú ý vào bản đồ, nhưng vẫn không nhìn ra thêm chi tiết gì.

Tất cả địa điểm cậu đều nhận biết, nhưng trừ manh mối liên quan tới Đan Tu Dương thì không có điểm chung nào khác.

Túc Lê mệt mỏi ngẩng lên, bỗng thấy sắc mặt của Ly Huyền Thính: "Sao vậy, tìm được gì mới à?"

Ly Huyền Thính thả tấm bản đồ kia xuống bàn, rủ mắt giấu đi sự tăm tối bên trong, đáp: "Không có gì."