Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 127: Huấn luyện quân sự



Edit: Ry

Chỗ đăng kí có hướng dẫn kĩ càng, Túc Lê và Ly Huyền Thính nhanh chóng hoàn thành thủ tục, nhận không ít đồ cho tân sinh viên, cầm chìa rồi đi về khu kí túc xá. Kí túc xá của đại học Thủ Đô thường là 4 người một phòng, bạn cùng phòng của Túc Lê cũng là bạn học cùng chuyên ngành. Cậu vừa hay là người cuối cùng vào ở, lúc tới thì ba người kia đã có mặt.

"Oa, người anh em cuối cùng của chúng ta tới rồi."

Vừa bước vào phòng đã gặp một nam sinh cao lớn đứng chặn đường, nam sinh hết sức nhiệt tình chào hỏi: "Chào cậu, mình là Bách Thành."

Túc Lê ngẩn ra, bắt tay với cậu chàng: "Chào cậu, mình là Túc Lê."

Bạn cùng phòng đến từ các vùng miền khác nhau, hai người là người phương Bắc, một người là người phương Nam, đều tương đối nhiệt tình.

Túc Lê không mang theo hành lý, chỉ định tới đây xác nhận vị trí phòng kí túc, hàn huyên với bạn cùng phòng một lúc rồi đi.

"Ba bảo đã tới trường, hỏi chúng ta đang ở đâu." Ly Huyền Thính nhận được tin nhắn.

Một lúc sau, hai vợ chồng nhận được tin chạy thẳng từ cổng trường tới khu kí túc xá. Ba Túc là một người rất nhiệt tình, trong phòng ngủ còn có cha mẹ của các bạn cùng phòng, hắn vừa tới đã trò chuyện với người ta, mất mấy phút là quen thân. Ly Huyền Thính đang giúp Túc Lê trải giường chiếu, bỏ những thứ khác vào ngăn tủ.

"Túc Lê, đó là chị cậu à?"

Bách Thành nhỏ giọng hỏi.

Túc Lê quay lại, thấy mẹ đang nói chuyện với Trần Kinh Hạc: "Không, đó là mẹ tớ."

Bách Thành rất chấn động: "Mẹ cậu trẻ thật đấy, đẹp nữa, mà tớ cứ thấy quen quen."

Hôm nay mẹ Túc mặc rất đơn giản, và để tránh phiền toái không cần thiết, chị còn đội mũ đeo khẩu trang, gần như che hết toàn mặt. Nhưng dù vậy, khí chất của Túc Dư Đường vẫn khác hẳn với người bình thường, chỉ đứng đó thôi đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Áo mặc hôm nay là đồ gia đình mẹ Túc đặt thiết kế riêng, vốn dĩ Ly Huyền Thính cũng có, chẳng qua chưa kịp mặc đã bị Túc Lê lôi xuống xe.

Trang phục của ba Túc và Trần Kinh Hạc thì có vẻ tùy ý hơn, đơn giản thoải mái, khoác thêm cái áo gia đình. Nhất là Trần Kinh Hạc, trông trái ngược với điệu bộ âu phục giày da mọi ngày, không dính dáng gì tới mấy chữ nghiêm túc trưởng thành.

Bách Thành lại hỏi: "Thế cái người bên cạnh là chú của cậu à? Trông rất giống một vị danh nhân!"

"Danh nhân?" Túc Lê khựng lại.

Bách Thành bổ sung: "Thì cái ông chủ tịch tập đoàn Trần Thị ấy, chú cậu trông rất giống Trần Kinh Hạc."

Túc Lê: "... Ừ giống thật."

"Bé bé, Minh Minh bảo trưa nay đi ăn, em nó mới từ phòng thí nghiệm ra, đang qua bên này."

Mẹ Túc nhìn tin nhắn, nghiêng đầu bảo Túc Lê: "Ra ngoài trường ăn."

Túc Lê đặt gối lên giường, cẩn thận nhìn xung quanh: "Thế anh cả thì sao ạ? Hôm nay anh ấy bận hay rảnh?"

Túc Úc chạy một vòng quanh trường cũng không tìm được người, anh còn đã kiểm tra hết mấy bàn báo danh cũng không thấy Ly Huyền Thính. Cuối cùng vẫn là một sinh viên thấy anh tìm người, biết được là tìm Ly Huyền Thính thì chỉ đường, nói là trên diễn đàn có người bảo Ly Huyền Thính xuất hiện bên chỗ câu lạc bộ.

Anh đành phải vòng về xem, kết quả gặp sinh viên hiệp hội thể thao.

Gặp mới biết hóa ra ban nãy Ly Huyền Thính và Túc Lê đã tới.

Túc Úc sốc: "Sao không đứa nào báo cho anh?"

Thần Tử: "Anh block em!"

Túc Úc: "Không biết đường nhắn tin à? Rảnh hay gì mà gọi."

Thần Tử: "... Em nhắn thì liệu anh có đọc không?"

Túc Úc: "..."

Một lúc sau, điện thoại vang lên.

Túc Úc nghe máy mới biết người nhà đã đến cổng trường, đành phải tạm gác mọi chuyện, quay người chạy ra ngoài.

Thần Tử gọi với theo: "Anh! Nhớ hủy block em đấy!"

Buổi trưa cả nhà ra ngoài ăn, ăn xong lại đi dạo quanh một hồi. Đến khi đưa Túc Lê trở lại trường, ba Túc vẫn không nhịn được dặn dò: "Ở trường nếu gặp vấn đề gì thì tìm anh con. Minh Minh cũng ở kí túc xá, phòng của em ở tòa trước tòa của con. Nếu ở kí túc xá không quen thì về nhà, nhớ chưa?"

Túc Lê gật đầu: "Nhớ rồi ạ."

Ba Túc im lặng một lúc mới lại nói: "Con muốn ở kí túc xá thật à? Không thích ở nhà à?"

Túc Lê an ủi: "Cuối tuần con sẽ về nhà thăm mọi người."

-

Túc Lê cứ như vậy chuyển vào kí túc xá. Tối đó đã có họp lớp, Túc Lê và bạn cùng phòng đi chung, quen biết thêm các bạn học cùng lớp.

Nhập học không bao lâu, Túc Lê đã rất bận rộn.

Sinh viên mới có đủ loại toạ đàm hội thảo cần tham gia, nhiều lần Túc Minh rủ cậu đi ăn chung còn không có thời gian, đợi tới cuối tuần mới rảnh. Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, huấn luyện quân sự của đại học Thủ Đô cũng bắt đầu. Huấn luyện quân sự những một tháng, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không được xin nghỉ.

Lần đầu tiên Túc Lê tham gia huấn luyện quân sự, được người nhà dặn dò cẩn thận, nước ấm mũ che nắng thuốc thang đầy đủ, đến cả bạn cùng phòng cũng phải khen chu đáo. Nếu không phải đây là huấn luyện khép kín, người ngoài trường không được vào thì chắc cha mẹ cậu sẽ đích thân tới sân tập treo cờ cổ vũ.

Rất mau đã tới ngày học quân sự.

Trên bãi tập nắng chói chang, đám sinh viên đứng nghiêm xong đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, ai nấy đều mồ hôi như tắm.

"Sao ông không có tí mồ hôi nào nhỉ?" Bách Thành ngồi khoanh chân nhìn Túc Lê: "Mà da ông phơi nắng ba ngày cũng không thấy đen."

Nói tiếp: "Đám con gái còn lén hỏi tôi ông dùng kem chống nắng hiệu gì."

Túc Lê uống một hớp: "Ông biết rồi còn gì?"

Huấn luyện quân sự, giữa một dàn nam sinh đội mũ đen như than, Túc Lê trở thành tiêu điểm. Cậu nhiều lần bị huấn luyện viên gọi ra làm mẫu tư thế hành quân, mấu chốt là tư thế của cậu chuẩn không có chỗ nào bắt bẻ, còn đẹp trai, rất nhiều đàn chị đi ngang qua đều đứng lại xem. Túc Lê gần như trở thành biển quảng cáo sống cho lớp này, rất nhiều nữ sinh đều nghe ngóng không biết cậu có bạn gái chưa.

Bách Thành hâm mộ muốn chết. Bọn họ ba ngày phơi nắng sắp cháy thành than, bôi kem chống nắng cũng không ăn thua, nắng bên thủ đô độc vô cùng. Túc Lê tốt bụng chia sẻ kem chống nắng của mình cho họ dùng, kết quả mấy đứa trong phòng cũng chỉ trắng hơn đám con trai khác một chút. Tóm lại vẫn là do thể chất, người ta trời sinh phơi nắng không đen, có hâm mộ mấy cũng không được.

"Túc Lê, ra khỏi hàng." Huấn luyện viên gọi.

Túc Lê đứng dậy đi ra, đứng cạnh huấn luyện viên.

Bách Thành không nhịn được nói với người bên cạnh: "Lại nữa. Huấn luyện viên nào qua dạy lớp mình cũng đều phải gọi Túc Lê."

Người kia đáp:" Chẹp, ai mà ngờ được Túc Lê trông thư sinh non choẹt thế kia mà lại biết võ chứ."

Chứ còn gì nữa!

Bách Thành nhìn Túc Lê đang múa côn trên sân, đến cả cậu ta mấy hôm nay cũng sắp thành fan của bạn cùng phòng rồi. Học giỏi, thể lực cao, tốt tính, còn biết cả võ, Túc Lê như thể không gì không làm được. Chẳng cần phải lấy ví dụ đâu xa, một đám nam sinh ùa tới bắt chuyện với Túc Lê, ban nãy cả lớp học dùng côn, có vài động tác cậu giải thích còn dễ hiểu hơn là huấn luyện viên. Vài câu gãy gọn đã chia tách động tác ra thành vài phần học dễ hơn hẳn, mới vài ngày cả lũ đã bắt đầu gọi anh Túc anh Túc.

"Vãi chưởng, chiêu này của anh Túc mạnh thật đấy."

Bách Thành nhìn người trên sân dễ như trở bàn tay điều khiển côn gỗ: "Mày coi người ta kìa, cầm côn là cầm vũ khí, tụi mình cầm côn thì ra cái gì, khác mẹ gì cầm giá treo quần áo không."

Huấn luyện viên nhìn Túc Lê múa côn, còn khoe khoang với huấn luyện viên lớp bên cạnh.

Đúng lúc trại trưởng đi ngang qua, thấy côn pháp của Túc Lê cũng khá bất ngờ: "Cậu sinh viên này không am hiểu côn pháp."

Huấn luyện viên: "Trại trưởng, như vậy mà còn gọi là không am hiểu nữa!"

Trại trưởng lườm huấn luyện viên: "Cậu không nhìn hạ bàn của thằng bé à? Người ta trông gầy yếu thế thôi, hạ bàn còn vững hơn cậu, chứng tỏ thằng bé này am hiểu thứ khác hơn. Nhưng côn pháp thế kia cũng đủ treo người ta lên đánh rồi, là hạt giống tốt."

-

Diễn đàn đại học Thủ Đô ---

[Nghe gì chưa? Lứa năm nay có một đứa siêu mạnh.]

[Biết, bọn con gái lớp tao tan học là chạy qua đó xem.]

[Tôi biết, cậu ta là người phá quán của câu lạc bộ máy tính. Tôi nghe giáo sư bảo cậu ấy còn là thủ khoa năm nay.]

[Có ai còn nhớ bài đăng mấy tháng trước không? Cái mà ở KFC ngẫu nhiên gặp một vị thánh học tự nhận là mới học tiểu học đó. Hôm qua người đăng bài cập nhật, nói "học sinh tiểu học" cậu ta gặp hôm đó chính là Túc Lê.]

[Lại bảo không phải đi? Đàn anh Huyền Thính còn dẫn cậu ấy đi đăng kí, thấy bảo là em trai anh ấy đấy.]

[Sao tôi nghe là em trai của Túc ma quỷ mà... À còn là em trai của cậu thiên tài bên viện máy tính nữa.]

[Ngừng tung tin đồn nhảm, đàn anh Huyền Thính có phải họ Túc đâu.]

Diễn đàn sôi nổi bàn tán, Túc Lê kết thúc một ngày huấn luyện cùng bạn đi căn tin, trên đường về nhận được điện thoại của Ly Huyền Thính.

"Đang ở trường à?" Túc Lê: "Được, vậy ta ra đón."

Bách Thành: "Ông không về kí túc xá nghỉ à?"

Túc Lê: "Không, tôi ra ngoài đón người."

Ly Huyền Thính đứng ở cổng phía Đông, lúc Túc Lê chạy tới hắn còn kéo theo một cái vali.

Túc Lê hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Sắp tới ở lại trường làm chút việc." Ly Huyền Thính nói: "Chiều nay có phải huấn luyện không?"

"Có. Ta đi với ngươi đến kí túc xá rồi phải trở lại sân tập." Túc Lê: "Ngươi ở trường thì có đi làm được không?"

Ly Huyền Thính: "Được, công ty cách chỗ này không xa lắm."

Kí túc xá cho sinh viên và kí túc xá cho tiến sĩ cách nhau khá xa, Ly Huyền Thính là một mình một phòng. Lúc dẫn Túc Lê tới phòng của mình, hắn còn tiện tay cho cậu chìa khóa: "Bên này không có giờ giới nghiêm, nếu ngươi ra ngoài về muộn thì có thể qua đây ngủ."

"Được." Túc Lê vốn đang lo chuyện này: "Hai hôm trước ta đi phòng thí nghiệm xong về muộn, kí túc xá đóng cửa, phải tranh thủ lúc bảo vệ không chú ý trèo tường vào."

Có chìa khóa thì không sợ. Phòng thí nghiệm tư nhân là của cậu nên không có giờ giới nghiêm, nhưng kí túc xá lại có, rất phiền.

Tập đoàn Trần Thị.

Trần Kinh Hạc vừa họp xong đi ra, tới văn phòng đã thấy tư liệu mới đặt trên bàn. Y hài lòng mở ra xem ảnh thám tử chụp, thưởng thức phong thái tuấn tú của Phượng Hoàng đại nhân, lại chua xót mình không có thời gian đích thân tới xem Phượng Hoàng đại nhân huấn luyện. Y lựa vài tấm đẹp bỏ vào album dành riêng cho Phượng Hoàng đại nhân, lại gửi đống ảnh này sang cho nhà họ Túc.

Đương lúc Trần Kinh Hạc đắm chìm trong video ảnh chụp, thư ký Thanh Điểu lạnh mặt đi vào báo tin: "Sáng nay Huyền Thính đại nhân gửi báo cáo của quý vừa rồi, tiện thể xin nghỉ dài hạn."

Trần Kinh Hạc chậm chạp ngẩng đầu: "Bao lâu?"

Thanh Điểu: "Tích lũy kì nghỉ đông và nghỉ phép mấy năm qua thì tổng khoảng hơn ba tháng ạ."

Trần Kinh Hạc sợ hãi: "Hắn xin nghỉ lâu như vậy làm gì?!"

Thanh Điểu đáp: "Đi học với Phượng Hoàng đại nhân ạ."

Trần Kinh Hạc: "..." Hóa ra còn có thể làm vậy!

Thanh Điểu lại nói: "Còn việc này nữa, Diệp Tư Tế của tộc Kim Ô đang ở trong phòng tiếp khách, ông ấy nói có việc cần bàn với ngài."

"Không gặp." Tâm trạng tốt đẹp của Trần Kinh Hạc bay sạch, một lát sau mới bảo: "Ta còn ngày nghỉ đông không?"

Thanh Điểu đáp: "Dạ không, ngài đã dự chi nghỉ đông của 10 năm tới."

Trần Kinh Hạc: "Sao nhiều vậy...?"

"Đây đều là nghiêm ngặt chấp hành theo quy định ngài đặt ra năm trước." Thanh Điểu vô tình nói: "Lúc trước ngài nói là phải làm gương cho nhân viên, nên nghỉ phép của ngài mỗi năm chỉ có 3 ngày."

Bầu không khí trong văn phòng trở nên lúng túng, Trần Kinh Hạc nhìn video huấn luyện quân sự trên máy tính, chả còn thiết tha gì nữa. Điện thoại y đặt trên bàn rung rung, sau đó máy tính cũng hiện có tài liệu vừa được gửi tới.

Trần Kinh Hạc nói với Thanh Điểu: "Hội nghị cuối năm cho thêm một mục nữa, điều chỉnh kế hoạch nghỉ phép của ta."

Nói xong mới nghe máy.

"Tình huống thế nào?" Trần Kinh Hạc nghe được tin tức ở đầu kia, trở nên nghiêm túc hẳn: "Chắc chắn chưa?"

Y mở ra tài liệu vừa được gửi tới, đọc một hồi, sắc mặt thay đổi: "Thì ra là vậy..."

Một lúc sau, Trần Kinh Hạc lấy áo khoác âu phục trên ghế: "Thanh Điểu."

Thanh Điểu nghiêm túc đáp: "Dạ."

"Gọi người tới ngoại ô thủ đô." Trần Kinh Hạc đi được vài bước lại nói: "Truyền tin cho Huyền Thính, đã xảy ra chuyện."

-

Đại học Thủ Đô.

Túc Lê ngồi ở kí túc xá của Ly Huyền Thính đợi hắn cất hành lý rồi cả hai cùng nhau xuống dưới.

Tới ngã tư, bởi vì Ly Huyền Thính phải tới văn phòng nộp tài liệu, Túc Lê thì phải trở về sân tập tham gia huấn luyện buổi chiều, hai người bèn tách ra.

Giữa khu kí túc với sân tập có mấy tòa thí nghiệm cao lớn, còn có 5 phút nữa là bắt đầu huấn luyện, Túc Lê không khỏi tăng tốc. Lúc đi tắt qua tòa thí nghiệm, cậu chợt dừng bước.

Túc Lê nhìn lên tòa nhà cao lớn, cậu lại cảm nhận được luồng khí kì dị quen thuộc kia. So với mấy tháng trước ở tập đoàn Trần Thị, lần này nó mạnh mẽ hơn nhiều, sát gần, lại rất phô trương.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, sinh viên vội vàng xô đẩy nhau chạy vào lớp.

Đang là buổi chiều, trong này có rất nhiều sinh viên đang đi học.

Túc Lê dứt khoát xoay người, cầm điện thoại nhắn một tin cho Bách Thành, tiến vào tòa thí nghiệm trước mặt.