Edit: Ry
"Tình huống thế nào?" Ly Huyền Thính vừa nộp tài liệu thì nhận được văn bản do Thanh Điểu gửi, đọc xong lập tức gọi cho Trần Kinh Hạc.
"Ta đã tới ngoại ô." Trần Kinh Hạc đứng ngoài chi nhánh của Tam Nguyên Quan, nơi này được rất nhiều trận pháp bao bọc, một đám tu sĩ Nhân tộc bày trận sẵn sàng: "Bên này có tới 10 tu sĩ đồng thời tẩu hỏa nhập ma, ta và Quan Chủ của Tam Nguyên Quan đang ở bên ngoài theo dõi tình hình. Tam Nguyên Quan nói trong số này chỉ có 2 tu sĩ sắp đột phá, những người còn lại đều không trong giai đoạn đột phá. Huyền Thính, Ác Linh Khí đã vượt quá dự đoán của chúng ta, nó không chỉ ảnh hưởng tu sĩ đang trong thời kì đột phá, mà chỉ cần đạo tâm không ổn định cũng sẽ bị nó ăn mòn."
Trần Kinh Hạc nhận tin lập tức chạy tới ngoại ô, nơi xảy ra sự cố chính là chi nhánh của Tam Nguyên Quan ở thủ đô, có tới gần 20 người tẩu hỏa nhập ma.
Lúc xảy ra chuyện, trong Tam Nguyên Quan còn có khách hành hương. Các tu sĩ trong quan đã lập tức khống chế cục diện, dựng trận pháp bao vây, nhưng vẫn có ba vị khách hành hương bị nhốt bên trong cùng với đám tu sĩ nhập ma. Có mặt ở đây là ba vị đại tông sư Nhân tộc và các bộ ngành liên quan, trước hết khống chế tình huống, đối ngoại nói là có cướp xông vào Tam Nguyên Quan. Nhưng càng kéo dài thời gian thì tình huống sẽ càng phức tạp.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua Ác Linh Khí bùng nổ với quy mô lớn như vậy, trước giờ luôn là rải rác vài tu sĩ trong thời kì đột phá bị ảnh hưởng, địa điểm cũng trải rộng phức tạp. Liên Minh Đạo Tu về cơ bản chỉ xác định được có mấy chỗ có liên quan tới cứ điểm của Đan Tu Dương, còn đâu không có tiến triển gì. Hai tuần vừa qua, Ác Linh Khí bỗng lắng xuống, mấy nơi trước đó thường xuyên xảy ra sự cố cũng không có vấn đề gì, bọn họ mới thở phào thì đột nhiên Tam Nguyên Quan có biến.
Ly Huyền Thính dừng chân: "Tình huống bên trong sao rồi?"
"Khó xử lý, tình trạng Ác Linh Khí bên trong thế nào cũng không ai biết, tự tiện tiến vào có thể sẽ nguy hiểm." Trần Kinh Hạc đứng trên cao nhìn Tam Nguyên Quan tưởng như bình yên bên dưới: "Đó là đầm rồng hang hổ."
Ly Huyền Thính: "Gửi địa chỉ cho ta, ta tới ng..."
Hắn bỗng khựng lại, nhìn ra sân tập đằng xa, lông mày nhíu chặt.
-
Hành lang tòa thí nghiệm hết sức yên tĩnh, tòa nhà này nằm ở phía Tây, cách khá xa tòa mà sinh viên thường dùng để lên lớp.
Túc Lê đứng ở chân cầu thang, ổ khóa rơi trên mặt đất, xích sắt vắt vẻo trên cổng. Cậu nghiêng người lách qua khe cửa, lên lầu hai thì thấy các phòng thí nghiệm đóng chặt, luồng khí quen thuộc kia lại ngày càng gần.
"Ai ở đó thế?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Túc Lê quay lại, thấy đằng sau là một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca-rô: "Phòng máy đóng cửa bảo dưỡng, tạm thời không mở cho sinh viên."
Áo sơ mi kẻ thấy Túc Lê mặc đồng phục quân sự thì ngạc nhiên: "Em là sinh viên mới đúng không? Sao lại tới đây? Huấn luyện quân sự bắt đầu rồi mà."
Túc Lê do dự, sau đó thấy thẻ nhân viên trước người hắn, hóa ra là nhân viên quản lý phòng máy.
Cậu bỗng nhớ tới biển chỉ đường ban nãy. Mấy tòa thí nghiệm phía bên này thuộc học viện máy tính, mà tòa cậu đang đứng nằm ở phía Tây thì cũng không hẳn là tòa thí nghiệm. Mấy tầng trên là phòng thí nghiệm, mấy tầng dưới lại là phòng máy, phòng giám sát chính các thứ. Từ cửa sổ còn thấy được một ít màn hình giám sát bên trong, nơi này rõ ràng là phòng trực chính.
"Em có bạn đi vào đây nên em đang tìm cậu ấy ạ." Túc Lê nói dối không chớp mắt: "Thầy có thấy bạn ấy không ạ?"
Sơ mi kẻ cũng bất ngờ trước lí do này: "Em có chắc là vào tòa này không?"
Túc Lê gật đầu: "Trưa nay tâm trạng cậu ấy không tốt, nói với em là tới phòng thí nghiệm ở đây. Em không liên lạc được với cậu ấy nên tới tìm. Em tìm hết những chỗ khác rồi, chỉ còn mỗi tòa này thôi."
Áo sơ mi kẻ: "Vậy để thầy tìm cho, bạn em tên gì?"
"Ly Huyền Thính ạ." Túc Lê đáp.
Áo sơ mi kẻ: "...? Tên bạn em có vẻ quen nhỉ."
Sau đó hắn bảo: "Em qua bên văn phòng đợi đi, phòng máy gần đây đang sửa, coi chừng động phải cái gì."
Túc Lê thấy nhân viên đi lên lầu ba, bèn làm chú ẩn thân, dùng cầu thang khác, lần theo luồng khí kì lạ kia đi thẳng lên lầu năm. Đến lầu năm, luồng khí kì quái đó tản ra, trải rộng ở các phòng.
Lầu bốn là phòng máy phòng thí nghiệm, nhìn từ ngoài thì không khác nhau lắm, mỗi phòng đều là từng dãy máy tính để bàn. Lên tới lầu năm thì bố cục kiểu dáng khác hẳn.
Túc Lê bình tĩnh tìm kiếm, sau đó thấy một người ở căn phòng trong góc.
Đó hẳn là người bình thường, trên người hoàn toàn không có linh khí dao động, ánh mắt đờ đẫn ngồi trước máy vi tính.
Rèm trong phòng được kéo kín, mà phòng này còn nằm ngược hướng mặt trời nên tối om om. Tay người kia gõ trên bàn phím, màn hình phản chiếu trên mắt kính của y, trông kì quái và âm u.
Đây là tòa thí nghiệm đang bị đóng cửa để sửa chữa, người được phép ra vào chỉ có nhân viên quản lý ở bên dưới và nhân viên sửa chữa định kỳ đến phòng máy.
Người kia không có thẻ nhân viên, cũng không mặc trang phục của thợ sửa, trông còn rất trẻ, hẳn là sinh viên trong trường.
Học sinh, người bình thường... Mấu chốt là Ác Linh Khí đang vờn quanh y.
Túc Lê rủ mắt, giảm sự hiện diện của bản thân, lặng lẽ tiến vào phòng thí nghiệm.
Vừa mới bước vào, khí ở trong này so với bên ngoài còn nồng và kì quái hơn. Hình ảnh trước mắt Túc Lê bỗng thay đổi, khí lạnh vút qua, cậu hiện đang đứng ở kho binh khí của Phượng Hoàng Thần Sơn.
Hai bên là đài trưng bày kiếm, thiếu niên Ly Huyền Thính đứng ở ngay phía trước, ôm vỏ kiếm của mình tỉ mẩn lau chùi.
"Huyền Thính?" Túc Lê gọi một tiếng, Ly Huyền Thính ở đằng trước quay đầu lại. Trên mặt hắn thế mà lại đeo một cái mặt nạ màu trắng, che toàn mặt. Túc Lê giật mình, tay kết ấn, Phượng Hoàng Thần Hỏa bùng lên.
Người mặt trắng nhìn cậu, không có động tĩnh gì, Túc Lê lại nghe được tiếng cười kì dị. Cậu không chút nghĩ ngợi điều khiển thần hỏa bay tới.
Khoan! Thần hỏa khó khăn dừng ngay trước mặt người kia.
Túc Lê siết chặt tay, thần hỏa bỗng rút về. Sau đó cậu treo thần hỏa ở ba điểm linh huyệt trên mắt, giây sau hình ảnh trước mặt đã thay đổi, trở lại căn phòng máy ban đầu.
Túc Lê cảm thấy khó giải quyết, không sai, căn phòng này thế mà tràn đầy Ác Linh Khí...
Mà nó thế mà lại có thể nhìn trộm kí ức của người ta, tùy ý tạo ra ảo cảnh.
Nếu vừa rồi cậu không dừng lại, thần hỏa sẽ đánh trúng học sinh kia.
Túc Lê ý thức được vấn đề. Ác Linh Khí không phải đang mê hoặc cậu, mà là để cậu sơ sẩy quên đi mình đang ở đâu, lừa cậu phạm thêm những sai lầm khác. Chẳng trách nhiều tu sĩ trúng bẫy của nó như vậy, nó khiến họ quên mất thời gian địa điểm, chỉ biết ra tay chống cự. Trình độ quỷ quyệt không thua kém gì lòng người...
Tiếng bàn phím lạch cạch không ngừng vang lên.
Túc Lê tỉnh táo lại, đi về phía học sinh kia. Ngón tay cậu bắn ra một vệt thần hỏa, học sinh đang gõ chữ được thần hỏa đánh thức, ánh mắt trở nên tỉnh táo, giây sau đã đập mặt xuống bàn phím, cứ thế ngất.
Ác Linh Khí có thể lừa gạt tu sĩ để họ tẩu hỏa nhập ma, đối phó với học sinh tay trói gà không chặt lại càng đơn giản. Nhưng không đúng, Đan Tu Dương chắc chắn không thể điều khiển một thứ như vậy, vậy sao nó lại có cùng quỹ tích với gã...
Cực Bắc... Đan Tu Dương... Mạch Mạch!
Túc Lê hiểu ra tại sao mình lại thấy những địa điểm đó quen thuộc như vậy. Ngoài việc nó là tuyến đường Đan Tu Dương hành động ra, những nơi khác cũng trùng lặp với tuyến đường của cha con Phương Thủ Ý. Kết nối những điều này có một chi tiết chỉ bọn họ mới biết --- Mảnh vỡ kiếm Huyền Thính.
Phương Thủ Ý và Phương Mạch Mạch từng có mảnh vỡ, về sau mảnh vỡ của Mạch Mạch vào tay Đan Tu Dương, thế nên mới có chuyện trùng lặp quỹ tích.
Tam Thủy kiếm phái là bởi vì Thích trưởng lão, Chuông Thiên Thu từng ở phía nam Liên Minh Đạo Tu... Ác Linh Khí đang lần theo mảnh vỡ...
Không đúng, vậy thì không giải thích được.
Túc Lê lập tức bác bỏ ý nghĩ của mình. Vậy tại sao Tam Nguyên Quan lại tổn thất nặng nề? Mà núi Tức Linh là nơi tập trung nhiều mảnh vỡ nhất lại chẳng có vấn đề gì.
Không phải mảnh vỡ, vậy nó là cái gì? Một thứ cũng đi theo mảnh vỡ.... Vậy chỉ có thể là Phượng Hoàng Thần Lực còn sót lại trên đó.
Là nhằm vào cậu à?
Túc Lê đi đến bên cạnh sinh viên kia, dùng linh lực đỡ y nằm sang chỗ khác, sau đó nhìn lên màn hình máy tính.
Những con chữ lít nha lít nhít nhảy lên với tốc độ cao, một chương trình nằm ở góc màn hình lẳng lặng vận hành. Túc Lê ngẩn ra, lập tức nhìn xuống cây máy tính ở dưới, USB cắm trên đó lập lòe phát sáng ---
Cậu ngẩn ra, sau đó nhìn quanh phòng học trống rỗng.
"Thú vị."
-
Sân tập.
"Xin nghỉ?" Huấn luyện viên nhìn Bách Thành: "Sáng nay vẫn còn khỏe mà?"
Bách Thành nơm nớp nói dối: "À vâng, lúc trưa về cậu ấy bảo không thoải mái, bây giờ đang ở phòng y tế ạ."
Mặc dù có nghi ngờ, nhưng biểu hiện hàng ngày của Túc Lê khá tốt nên huấn luyện viên cũng không làm khó: "Được rồi, nhưng nghỉ huấn luyện quân sự thì phải báo cáo, bảo Túc Lê khỏe lại thì mang giấy phép tới chỗ tôi."
Bách Thành gật đầu: "Vâng."
Huấn luyện viên: "Về đơn vị, tiếp tục huấn luyện."
Trong một lớp học ở tòa thí nghiệm khác, sinh viên trong phòng máy vừa nhìn máy tính vừa trò chuyện.
"Minh Minh, có nghe gì không đấy?" Bạn cùng phòng của Túc Minh quay đầu nhìn nó: "Diễn đàn đang tám về quan hệ nhà mày á, tụi nó chém ghê thật."
Nếu không phải bọn họ đã gặp Ly Huyền Thính và Túc Úc thì chắc cũng bị diễn đàn dắt mũi.
Tiểu Hạ: "Thường thôi thường thôi, người nổi tiếng như Minh Minh thì người ta thường thích đặt điều mà."
Rồi hỏi: "Minh Minh, học xong qua thăm anh mày không? Chiều nay tụi mình tan sớm, bên sân tập chắc vẫn đang huấn luyện quân sự."
Túc Minh đang làm bài, nghe vậy bút cũng không ngừng: "Đi, tối tao có hẹn đi ăn với các anh, căn tin số 4 mở cửa."
Một người khác cũng là bạn cùng phòng của Túc Minh nói: "Thế tao qua chiếm chỗ cho mày với anh mày nhé. Hôm nay có sườn xào chua ngọt, không dễ tranh đâu."
Mấy người mở trang thông tin lên xem thực đơn hôm nay, có qua có lại thi nhau đặt món.
Đúng vào lúc này, đèn trong phòng học bỗng lấp lóe, một giây sau tối om.
Tiểu Hạ ngẩn ra: "Gì đấy? Mất điện à?"
Bạn cùng phòng đang xem thực đơn cũng ngẩng lên, góc trên bên phải điện thoại hiển thị "không có tín hiệu": "Vãi nồi mất mạng luôn? Không có tín hiệu?"
Cả lớp bắt đầu nháo nhào, Túc Minh ngẩn ra, đứng dậy đi ra ngoài xem.
Buổi chiều trời vẫn nắng chang chang, các sinh viên kêu khổ không ngừng. Chiều nay Túc Úc không có việc gì, định tới sân tập xem em trai huấn luyện, vừa tới đã gặp Ly Huyền Thính.
"Sao lại qua đây?" Túc Úc hỏi: "Chiều nay không đi làm à?"
Ly Huyền Thính đang nhìn về phía lớp của Túc Lê, không thấy người: "A Ly không có ở đây."
"Không có?" Túc Úc ngó thử: "Là sao? Đùa đấy hả mới đi học có mấy ngày đã trốn học, còn trốn huấn luyện quân sự."
Nói rồi anh lấy điện thoại ra gọi, kết quả là thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng, truyền âm cũng không có phản ứng.
"Truyền âm giữa bọn em bị gián đoạn."
Đây là tình huống trước nay chưa từng có. Thần hồn của hắn và Túc Lê nối liền, trừ khi gặp phải phong ấn ngăn cách, nếu không sẽ không bao giờ có chuyện gián đoạn.
Ly Huyền Thính thả lỏng ngũ giác lắng nghe bạn cùng phòng của Túc Lê nói chuyện, hình như là đang nói về việc Túc Lê xin nghỉ: "Có vẻ như là từ trưa, sau khi tách ra với em, A Ly đã không tới lớp."
Không phải trốn học!? Mất tích!?
Túc Úc cau mày: "Bé tí đã làm đủ chuyện xấu, đi theo anh."
Ly Huyền Thính hỏi: "Anh biết em ấy ở đâu à?"
"Anh mày sao mà biết được? Nhưng giờ thuật pháp vô dụng thì phải dùng tới sức mạnh của khoa học kỹ thuật." Túc Úc vừa nói vừa gọi điện: "A lô? Lão Lý à, ừ tôi đây, phòng an ninh có ai không? Ừ, học sinh không tới lớp, tôi qua đó tra giám sát..." Nói được một nửa thì ngừng.
Ly Huyền Thính do dự: "Sao vậy?"
Túc Úc chưa kịp thông não: "Bên khu Tây mất điện."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Túc Úc không tin nổi: Khoa học kỹ thuật cũng có ngày lật xe.
________________________
Nhiều người cứ bị làm sao ấy nhỉ, truyện treo tag đang edit, không có một chữ nào nói hoàn thành, nhưng hở ra là "sao không đọc được chương ## vậy". Vì chưa edit đó má?? Có thời gian bình luận câu này không có thời gian back ra cái mục lục xem truyện có gắn chữ hoàn nào không à??? Lắm bà còn bình luận luôn ở mục lục cơ mới chịu. Là tôi nhạy cảm hay nhiều người đọc hiểu có vấn đề vậy??