Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 129: Ảo cảnh



Edit: Ry

Phòng máy chủ của đại học Thủ Đô nằm ở khu Tây, mặc dù có nguồn điện dự phòng và các phòng máy khác, nhưng khu Tây mất điện mất mạng đã ảnh hưởng đến một phần công tác dạy học. Tổ sửa chữa của trường khẩn cấp chạy tới tòa thí nghiệm khu Tây, nhưng vừa đặt chân vào, các loại dụng cụ họ mang theo đều ngừng vận hành, như có ma vậy.

Đại học Thủ Đô là trường danh giá trong nước, tất nhiên cũng có sự tồn tại của Liên Minh Đạo Tu. Tình huống đặc biệt xuất hiện, các bộ ngành liên quan lập tức nhận được thông báo. Nhưng hôm nay Tam Nguyên Quan xảy ra chuyện, thiếu nhân lực, chỉ có một đội do vài tu sĩ Nguyên Anh tạo thành tới đại học Thủ Đô.

"Mấy người đó có làm được không vậy? Trông trẻ thế." Đội sửa chữa của trường lui ra góc nhìn những gương mặt trẻ tuổi kia tiến vào tòa nhà: "Trong đó tự dưng sương khói mù mịt, liệu có phải là có ma không?"

"Chào mọi người." Một tu sĩ mặc đồng phục của bộ ngành cao cấp đi tới chào hỏi: "Chúng tôi cần hỏi vài vấn đề, mời đi qua bên này."

Đội sửa chữa sững sờ: "Ơ? Còn phải điều tra nữa à?"

Nhưng vẫn đi theo.

May mắn là các khu vực khác vẫn bình thường, chỉ có khu Tây bị ảnh hưởng, cũng không có quá nhiều người vây xem. Tu sĩ đã sơ tán người thường quanh đây để đảm bảo "công việc sửa chữa" có thể thuận lợi tiến hành.

"Tình huống hiện tại thế nào?"

Người phụ trách bên trường giải thích: "Hẳn là phòng phát điện có vấn đề. Khu Tây bị cắt điện, tín hiệu cũng không ổn định. Ban nãy nhân viên còn có thể vào trong sửa, về sau máy tính mang vào liên tục xảy ra vấn đề, chúng tôi nghi ngờ là mạng nội bộ có virus. Nhưng theo lời kể của họ thì trong tòa nhà tràn ngập sương khói rất lạ, có hai nhân viên sau khi vào đột nhiên mất liên lạc. Tôi thấy tình huống không ổn nên gọi tất cả ra ngoài."

"Lát nữa nhớ xử lý kí ức của họ." Tu sĩ Nguyên Anh nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa, nhìn từ bên ngoài thì đúng là không có vấn đề gì: "Bên trong có học sinh không?"

Sắc mặt người phụ trách hơi khó coi: "Có, có chừng 20 lớp đang học trong đó."

Tu sĩ Nguyên Anh sững sờ: "Vậy phải mau chóng xử lý. Sương kia hẳn là để che mắt, có thể là do tinh quái gây ra."

Hai người vừa dứt lời, nhóm tu sĩ ban nãy đi vào lại chạy ra, ai nấy mặt mày đều tái nhợt, như thể thật sự gặp ma.

Người phụ trách bên trường vội tiến lên: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Một tu sĩ lên tiếng: "Sương mù kia rất kì quái, có hai tu sĩ Kim Đan bị mê hoặc. Đội trưởng, bọn tôi nghi ngờ cái này có liên quan tới Ác Linh Khí ở ngoại ô."

Tu sĩ Nguyên Anh phụ trách lần hành động này cũng xanh mặt: "Gọi cho Cao minh chủ, để họ phái thêm người tới."

Y nhìn tòa nhà trước mặt, trong này có những 20 lớp học...

Ly Huyền Thính và Túc Úc chạy tới tòa thí nghiệm khu Tây vào thời điểm này, lập tức chú ý tới nhóm tu sĩ tụ tập ở đây.

Túc Úc đi nghe ngóng tin tức, sắc mặt cũng thay đổi: "Cái khí này ở bên ngoài không thể cảm nhận được."

Nếu anh chỉ đi ngang qua tòa nhà, không tiến vào thì cũng sẽ không phát hiện trong đó có vấn đề. Nếu đây đúng là Ác Linh Khí... Vậy thì có đại tông sư ở đây cũng chưa chắc phát hiện được. Hóa ra không phải là tu sĩ khác không có đề phòng, mà là quá khó để đề phòng.

"Giờ có thể vào cứu người không?" Túc Úc hỏi.

Một tu sĩ đáp: "Không vào được. Để tránh Ác Linh Khí lan tràn, chúng tôi đã mở trận pháp phong tỏa khu vực này. Giờ phải chờ người bên Liên Minh tới xử lý, đã có hai tu sĩ Kim Đan kẹt bên trong rồi."

Túc Úc sững sờ, tình huống có vẻ không ổn lắm...

Ly Huyền Thính lại nhìn về hướng phòng máy chủ trong tòa nhà: "A Ly ở bên trong."

"Không thể nào?" Túc Úc cũng nhìn theo: "Trong này còn có những học sinh khác, muốn cứu người thì trước hết phải phá được sương... Mà tất cả thiết bị truyền thông tin đều bị gián đoạn, dùng loa gọi cũng vô dụng, nơi này bị ngăn cách rồi."

Hai người thảo luận một hồi, Ly Huyền Thính đi tới hỏi người phụ trách bên trường: "Có thời khóa biểu hôm nay không?"

Người phụ trách có ấn tượng với Ly Huyền Thính, nhớ rõ hắn là người của tộc Huyền Hạc, bèn đưa thời khoá biểu cho hắn: "Học sinh hẳn là vẫn đang học, chưa có hỗn loạn." Nhưng để thêm một thời gian nữa thì chưa biết.

Túc Úc hỏi: "Em hỏi xin thời khoá biểu làm gì?"

"Em nhớ là viện máy tính có hai giáo sư cũng là tu sĩ, trong đó có một vị từng nghiên cứu trận pháp truyền tống đặc biệt, ông ấy lắp nó ở một nơi trong tòa thí nghiệm khu Tây." Ánh mắt Ly Huyền Thính kiên định: "Mã chìa khởi động trận pháp nằm trong tay giáo sư Ngô, nếu ông ấy ở trong đó, chắc chắn sẽ nghĩ cách để truyền tin ra ngoài."

Người phụ trách không biết chuyện này, nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, có trận pháp thì chúng ta sẽ tìm được cách cứu người."

Trên thời khóa biểu liệt kê kĩ càng danh sách các lớp, bao gồm cả tên sinh viên lẫn giáo viên dạy. Ly Huyền Thính lật từng tờ, tới trang cuối thì khựng lại.

Túc Úc cũng đang giúp Ly Huyền Thính tìm người, nhìn thấy số lớp quen thuộc thì xanh mặt: "Mẹ nó, đây là lớp thằng Minh mà?"

-

Đèn trong phòng máy mất khống chế lung lay, Túc Lê vừa chạm tay vào con chuột, trước mắt đã chìm vào bóng tối.

"Tiểu Phượng Hoàng."

Âm thanh xưa cũ như tiếng trời, Túc Lê mở mắt ra.

Cậu ngồi trên bãi cỏ, đằng xa có mây cuộn mây bay, linh khí hỗn độn ngưng kết nơi chân trời tựa như những dải lụa màu.

"Nghĩ gì thế?" Long ôm vai cậu, hơi thở phả bên kẽ tai: "Muốn đi đâu chơi?"

Túc Lê quay sang, nhìn thấy gương mặt không khác gì Ly Huyền Thính thì ngẩn ra, ý thức được đây là Long thời kỳ Hỗn Độn.

Người đàn ông mặc áo giáo nửa người do vảy rồng hóa thành, nửa bên ngực còn lại để trần, hoàn toàn khác với Ly Huyền Thính luôn áo quần kín kẽ.

"Đi Tây Hải không?" Long nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh: "Bên đó có dốc đá cao, đứng ở trên có thể tận hưởng linh phong của Tây Hải. Ngươi đã hóa hình được trăm năm, vách núi bên đó có thể giúp ngươi học bay."

Túc Lê nhìn lòng bàn tay của mình, vân tay và đồ đằng Phượng Hoàng hiện rõ: "Học bay?"

Cậu mới thốt lên một câu, cánh tay ấm áp đang khoác trên vai cậu hóa thành làn khói, xung quanh lại bị sương mù dày đặc bao phủ.

Túc Lê hoảng hốt, cậu cảm thấy Long vẫn còn ở đây, giống như thời Hỗn Độn vậy, từng giây từng phút che chở cho cậu.

Nhưng chớp mắt sau, hài cốt của Long, vùng đất chôn xương, mọi thứ hoang đường liên tiếp xuất hiện trước mắt.

Thời Hỗn Độn, sau khi hóa hình cậu và Long chưa bao giờ tách rời. Họ cùng nhau bay lượn nơi chân trời, cùng nhau ra biển hóng gió.

Cậu từng cho rằng hành trình của mình với Long sẽ vĩnh viễn không kết thúc, cho đến ngày họ buộc phải chia lìa.

Là giả, Hỗn Độn hay Thượng Cổ đều là quá khứ.

Bây giờ Long và Ly Huyền Thính đều đang bên cạnh cậu, cậu không mất gì hết.

Túc Lê cố gắng kéo bản thân ra khỏi nỗi bi thương khi mất đi, giữ vững lí trí, tụ linh, hất tay xé tan ảo ảnh trước mắt.

Sương mù chớp mắt nhòe đi, ánh sáng màu quýt bỗng tản ra, như là mặt trời mới mọc nơi chân trời rọi tới. Túc Lê lại mở mắt, mùi cỏ cây quen thuộc bên ngoài cánh cửa sáng ngời. Cậu tiến thêm vài bước, cảnh sắc chân trời bên ngoài nhà cây rơi vào trong mắt.

Đây là nơi trước kia cậu sinh sống, là Thần Mộc Ngô Đồng ở Phượng Hoàng Thần Sơn.

Túc Lê nhảy xuống khỏi nhà cây, chân chạm lên đồng cỏ. Xúc cảm quen thuộc truyền tới từ lòng bàn chân khiến cậu nao nao, cúi xuống nhìn đôi chân trần.

"A Ly." Giọng nam trưởng thành quen thuộc vang lên từ đằng sau.

Túc Lê quay đầu, thấy được Ly Huyền Thính.

Người đàn ông mặc áo bào màu đen viền vàng, sau lưng là vỏ kiếm, trong ánh mắt luôn có sự dịu dàng, như bao lần đi tới trước mặt cậu.

"Huyền Thính?" Túc Lê kinh ngạc hỏi.

"Sao vậy?" Ly Huyền Thính tiến lên: "Chuyện trước núi giải quyết xong rồi. Hôm nay chúng ta sẽ tới Trung Nguyên đúng không?"

Trung Nguyên... Du lịch Trung Nguyên ư?

Hình như là có chuyện này. Cậu hồi tưởng, đây là chuyện rất nhiều năm về trước, cậu và Ly Huyền Thính đi du lịch Trung Nguyên, cậu nhớ là Ly Huyền Thính tới tìm cậu.

"Sao không đi giày?" Ly Huyền Thính hỏi.

Túc Lê khựng lại: "Quên."

Cậu còn chưa kịp nói thêm, Ly Huyền Thính lại tiến tới. Túc Lê không khỏi lùi về sau hai bước, lưng tựa vào thân cây ngô đồng.

Ly Huyền Thính tiếp tục tới gần, cuối cùng ngồi xuống trước mặt cậu, bàn tay to rộng ấp lên mu bàn chân.

Túc Lê giật mình, chớp mắt sau đã cảm nhận được hơi ấm truyền tới. Cậu không khỏi lùi ra sau, nhìn chân của mình bị Ly Huyền Thính nhấc lên. Bàn tay thô ráp hơi vò lên mu bàn chân, cảm giác như cát thổi qua bỗng nổ tung trong đầu Túc Lê.

Quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cậu có thể cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay hắn.

Túc Lê: "Huyền Thính, thả ta ra."

Ly Huyền Thính ngẩng đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Sao vậy?"

Thái độ của hắn rất bình thản, như thể cầm chân xỏ giày cho Túc Lê là một chuyện hết sức bình thường, ngón tay tiếp tục mơn trớn chân thiếu niên.

Phần kén trên tay hắn chạm vào đầu ngón chân cậu, ngưa ngứa như là kiến cắn xương. Rõ ràng trước kia Ly Huyền Thính cũng xỏ giày cho cậu, nhưng Túc Lê chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Nơi tiếp xúc trở nên nóng hổi, cậu vô thức kiềm chế nhịp thở của mình, trầm giọng nói: "Buông ra."

"A Ly, ngươi sao vậy?" Ly Huyền Thính ngẩng đầu nhìn cậu: "Ta đi giày cho ngươi."

Túc Lê nhìn vào mắt hắn, không biết sao bỗng nhớ tới lần trước ở nhà, Ly Huyền Thính cũng dùng tư thế này xỏ tất cho mình. Hình ảnh dường như chồng lên nhau, hư ảo và chân thực giao hòa, làm cậu ý thức được, như vậy là không đúng.

Túc Lê nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt chỉ có sự tỉnh táo: "Ta nói là buông ra."

"Ly Huyền Thính" đột nhiên nắm chặt chân Túc Lê: "Nếu ta không buông thì sao."

Túc Lê quả quyết triệu hồi kiếm vung lên, không hề nể nang chém bay đầu "Ly Huyền Thính".

Cảnh tượng xung quanh dần vặn vẹo, không trung loáng thoáng truyền đến âm thanh.

Giây phút biến mất, "Ly Huyền Thính" dùng chất giọng Túc Lê quen thuộc lành lạnh nói một câu.

---- "Thật vô tình."

Túc Lê nhắm mắt rồi mở mắt, một lần nữa trở lại phòng máy. Sinh viên nọ vẫn đang hôn mê, Ác Linh Khí trong không gian đã nồng hơn. Cảm giác lòng bàn tay nọ vuốt ve dường như vẫn còn đọng trên chân, Túc Lê cúi xuống nhìn, sau đó quay đi nhìn máy vi tính.

Màn hình đen kịt, sương mù nồng hơn, căn phòng chìm trong bóng tối.

"Mất điện?" Túc Lê cởi mũ, vuốt ngược tóc ra sau rồi lại đội lên. Ánh mắt nhạy bén đảo qua đống dây điện đằng sau cây máy tính, dễ dàng tìm được dây nguồn. Thiếu niên nằm rạp xuống, chút linh lực chảy ra từ ngón tay tiếp xúc với dây nguồn, mô phỏng nguồn điện.

May mà hồi trước ở nhà cậu hay nghịch đồ điện, dùng linh lực mô phỏng dòng điện, mà những thiết bị trí năng này không thể rời khỏi tín hiệu số và tín hiệu tương tự.

Máy tính tự khởi động, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng cây máy tính ông ông vận hành.

Túc Lê kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn màn hình.



[Tác giả có lời muốn nói]

Về sau, bé Lê kiếm cớ: Đó đều là ảo cảnh.

Ác Linh Khí: Thừa nhận sớm không thích hơn à?