Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 130: Nhảy xuống



Edit: Ry

Trong tòa thí nghiệm, tất cả sinh viên đều ngồi trong lớp đợi có điện.

Giáo viên đi ra ngoài xem tình hình, các học sinh ở lại trong phòng học.

"Sao tự dưng mất cả sóng vậy?"

"Tao cũng thế, không có tín hiệu."

"Ê bọn mày thấy gì không, bên ngoài có sương kìa."

"Sáng nay trời nắng chang chang mà, dự báo thời tiết có nói hôm nay có sương mù đâu!"

Màn sương dày đặc ở khắp mọi nơi, nhìn từ cửa sổ ra không cả thấy được tòa nhà ở đối diện, cảm giác như cả thế giới trở nên mông lung.

Sự chú ý của nhóm sinh viên bị sương mù bên ngoài hấp dẫn, có vài người còn định đi ra chụp ảnh. Đúng lúc này, giáo viên hớt hải chạy vào: "Tất cả ở yên trong lớp, không được chạy lung tung, một lát nữa là sẽ có điện, không được sốt ruột."

Túc Minh nhìn sương mù bên ngoài, sau đó quay lại nhìn máy tính: "Phòng máy chủ ở bên này, nhưng nhà trường sẽ luôn có phương án dự bị, chắc chắn sẽ không để tòa thí nghiệm đột nhiên bị cắt điện như vậy, trừ khi là đã báo trước. Nếu không phải là do yếu tố bên ngoài thì khả năng cao là vấn đề nội bộ, phòng máy chủ có trục trặc."

Đây là lớp sinh viên IT, nghe đến đó đều hiểu.

"Máy chủ bị hack?"

"Dễ là vậy, chứ mày nghĩ xem bao nhiêu nguồn điện dự phòng, mà mỗi phòng máy đều có nguồn điện riêng, cúp điện thì cũng không thể cúp cùng lúc cả tòa được."

"Thế vụ mất sóng này thì sao? Chẳng lẽ là hack cả cột phát sóng gần trường mình?"

"Hẳn là dùng máy phá sóng."

"Gì dữ vậy?! Đây là cố tình chống đối trường rồi."

Giáo viên nghe vậy nói: "Mọi người đừng lo lắng, giáo sư Ngô đã liên lạc với phòng trực ban để cho người tới phòng máy chủ kiểm tra, hẳn là sẽ có điện nhanh thôi."

Nói thì nói vậy, nhưng cô cũng chưa từng thấy sắc mặt giáo sư Ngô tệ như thế, mà gần một tiếng rồi vẫn không có nhân viên nào khác của trường tới hỏi thăm. Chính cô cũng cảm thấy không ổn, cảm giác khủng hoảng này khiến khả năng suy tính của cô gần như bằng 0.

"Tiểu Hạ, lên gỡ dây đi." Túc Minh lấy laptop từ trong ba lô ra: "Cô ơi, em mượn thiết bị phòng này nhé?"

"Em định làm gì? Bây giờ chúng ta nên đợi các thầy cô tới xử lý." Cô giáo đã tìm về lí trí: "Mà em có muốn đăng nhập từ đây thì cũng phải có mật khẩu, không kết nối được với máy chủ đâu."

Tiểu Hạ đã phăm phăm rút dây: "Cô ơi tụi em xem thử thôi, đảm bảo không phá gì đâu."

Nó bổ sung: "Với cả giờ chờ cũng chẳng làm gì, mọi người chung tay hỗ trợ thì sẽ tìm ra nguyên nhân nhanh hơn mà. Mật khẩu hệ thống của trường cũng dễ đoán thôi."

Nó nói thế xong, nhóm sinh viên bên dưới chột dạ cười.

Tất cả vây quanh Túc Minh, có vài người còn lấy ra bút đèn pin của mình, lượng pin còn lại miễn cưỡng soi được 1 tiếng. Ngón tay Túc Minh gõ như bay, một lúc sau đã vào được giao diện đăng nhập hệ thống phòng máy, dưới cái nhìn chăm chú của cô giáo, tách tách gõ mật khẩu.

Cô giáo nói: "Xong chuyện này tôi phải bảo bên an ninh một tiếng để họ cải thiện phép tính mã hóa."

Chứ ai lại để sinh viên ra vào thoải mái như nhà mình thế này.

Túc Minh vừa vào hệ thống, thấy trình tự code thì giật mình: "Có người đi trước chúng ta một bước."

Tiểu Hạ hỏi: "Hay là giáo sư Ngô?"

Túc Minh lắc đầu: "Đây là kết nối từ bên ngoài, nếu là giáo sư thì đáng lẽ phải dùng mạng nội bộ của phòng máy."

Mà căn cứ vào thời gian chương trình chạy, e là lúc đó nhóm giáo sư còn chưa tới được phòng máy.

Túc Minh bỗng có ý tưởng, dùng một chương trình khác tiến vào xem người ngoại lai kia đang làm gì. Kết quả vừa vào đã thấy một đống code bị xuyên tạc, nó sửng sốt: "Bị hack thật kìa."

Tiểu Hạ: "Từ từ, thế cái ông ngoại lai kia là hacker à?"

Túc Minh nhìn những dòng code nhảy lên: "Không phải... Hắn đang sửa lại chương trình."

Mà sửa theo kiểu rất loạn, rối một nùi, dùng đủ loại ngôn ngữ, không giống logic quy tắc mà họ phải tuân theo khi học chính quy bài bản. Còn có rất nhiều thuật toán bị nhảy trình tự... Phong cách viết code này sao càng nhìn càng thấy giống anh hai vậy!?

Càng đọc, mắt Túc Minh càng sáng, khẳng định danh tính người kia.

Tiểu Hạ ngơ ngác: "Là quân mình à?"

Mấy sinh viên đứng quanh nhìn đống code lộn xộn kia, có người không nhịn được hỏi: "Ông này giỡn mặt hả, viết nhảy chương trình thế mà vẫn chạy được code!?"

Túc Minh nghe thế lườm người kia một cái.

Sinh viên nọ thấy ánh mắt của Túc Minh thì khựng lại. Tự dưng bị thánh học lườm cho một cái, chẳng... Chẳng lẽ mình nói gì sai à?

-

Bên ngoài tòa thí nghiệm, Liên Minh Đạo Tu nhanh chóng phái người tới. Các tông sư lơ lửng trên tòa nhà, quan sát xung quanh rồi đăm chiêu. Ác Linh Khí ở nơi này e là còn nồng hơn cả Tam Nguyên Quan ở ngoại ô, lớn chuyện rồi.

"Tình huống không tốt lắm." Sắc mặt Ly Huyền Thính tối tăm: "Em sẽ vào trong."

"Để anh." Túc Úc cũng sầm mặt nhấn điện thoại: "Nơi này nhiều tu sĩ như vậy, lỡ chú dùng linh lực lộ long uy thì càng khó giải quyết."

Anh nhấn mấy lần, muốn báo tin cho ba mẹ lại thấy tin nhắn đi hiện dấu chấm than: "Mẹ nó, không có tín hiệu."

Ly Huyền Thính: "Em có thể khống chế long uy, mang em vào thì sẽ dễ tìm A Ly hơn."

Túc Úc do dự mãi: "Vậy thì được, nhưng chú mày hứa là vào trong phải nghe anh nói."

Anh còn hỏi thêm: "Nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

"Khi mà chưa xác định được Ác Linh Khí phát ra từ đâu thì chúng ta phải ưu tiên cứu người trước."

Ly Huyền Thính đưa ra một phương án tương đối đáng tin: "Cho dù không có giáo sư Ngô thì em cũng có thể dựng trận pháp truyền tống trong và ngoài."

Túc Úc: "Sẽ mất bao lâu?"

"15 phút." Ly Huyền Thính nhìn tu sĩ xung quanh: "Tiền đề là chúng ta phải vào trong trước."

Một tu sĩ trẻ tuổi thấy họ tới gần tòa nhà thì vội vàng chặn đường: "Dừng lại, hai người không được vào! Bây giờ bên trong rất nguy hiểm, hai người vào sẽ có chuyện."

Túc Úc hiếm hoi nổi giận, quát lên: "Tại sao không được vào, hai đứa em tôi ở trong đó, tôi là người nhà!"

Tu sĩ kia nói: "Người nhà thì càng phải giữ tỉnh táo. Chỗ này để cho dân chuyên giải quyết đi, hai cậu ở ngoài này đợi tin tức."

Nói rồi y hô lên với mấy người đằng kia: "Thêm mấy người nữa ra đây được không, có người nhà mất bình tĩnh rồi."

Túc Úc liếc Ly Huyền Thính, giơ tay đẩy tu sĩ kia ra: "Tỉnh táo con kẹc, bọn này là dân chuyên đây, Huyền Thính!"

Ly Huyền Thính giơ tay, màn sương đang ngưng tụ lập tức tản ra một khoảng nhỏ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Túc Úc cứ thế chui vào, Ly Huyền Thính theo sát phía sau, cả hai biến mất.

-

Ở một phòng máy khác, một sợi dây đỏ vươn ra từ ngón út tay phải của Túc Lê, kết nối với nguồn điện, những ngón còn lại tiếp tục gõ lạch cạch.

Bên cạnh còn có một máy tính khác đang bật, chính là cái máy có cắm usb. Túc Lê thoáng ngừng tay, không ngờ cậu sinh viên kia lại gây ra rắc rối lớn cỡ này. Cậu mất một lúc mới hiểu rõ hệ thống phòng máy ở đây, sau đó mới biết nguồn điện và mạng local ở khu vực phía Tây này đã bị cắt.

Ác Linh Khí vẫn còn lảng vảng xung quanh, thỉnh thoảng bay tới trước mặt Túc Lê, nhiễu loạn suy nghĩ của cậu.

Túc Lê bất đắc dĩ phân tâm, mở một trận pháp trước máy tính, tránh Ác Linh Khí tiến vào.

Rất nhiều năm rồi cậu mới lại chạm vào code, hồi trước ở nhà cũng có tiếp xúc đôi chút, chủ yếu là 10 năm trước chơi máy tính bảng nghịch ra không ít thứ. Bây giờ thuật toán có hơi thay đổi, nhưng quy tắc logic thì vẫn vậy, cậu miễn cưỡng làm được.

Sinh viên nằm dưới đất tỉnh lại, ngẩng đầu thấy xung quanh tối như mực. Ngoài hai cái máy tính đang sáng màn hình ra thì trong đây còn quanh quẩn một loại sương kì lạ. Y mơ màng đỡ tường đứng dậy, sau đó mới chú ý tới nam sinh đang ngồi trước máy tính.

Nam sinh mặc đồng phục quân sự, đầu còn đội mũ quân sự, hẳn là sinh viên năm nhất tham gia huấn luyện ở bãi tập.

Mà lúc này ngón tay cậu đang bay nhanh trên bàn phím, ánh sáng màn hình chiếu vào một bên mặt. Từ góc độ của y nhìn sang cũng thấy cậu trai này rất đẹp.

Đầu y hơi đau, cũng không nhớ tại sao mình lại ở đây. Y nhớ rõ là mình đang đi tới phòng học để lên lớp, sau đó chẳng có kí ức gì, tỉnh lại đã thấy nằm trong căn phòng kì lạ này. Sương không chỉ có ở trong phòng mà bên ngoài cũng trắng xóa.

Y đành phải đi tới, muốn hỏi thăm nam sinh kia, kết quả là nhìn thấy hệ thống của trường đang hiển thị trên màn hình. Nam sinh này còn đang gõ như bay, tạo code mới nhập vào chương trình, có vẻ như là đang sửa lại: "Đây là hệ thống của phòng máy mà, sao cậu lại sửa code lung tung thế!"

Túc Lê mặc kệ y, tiếp tục sửa.

Sinh viên kia thấy Túc Lê không đáp thì đứng xem tiếp, giờ mới thấy rõ, cậu trai này đang sửa lại hệ thống, chải vuốt lại đống code bị xuyên tạc trước đó... "Đây là bị hack à?"

Y xem tiếp, tự dưng thấy đoạn code này sao mà quen thế, sau đó mặt xanh mét: "Không được sửa! Nó sẽ tự hủy!"

Túc Lê nghiêng đầu: "Tự hủy?"

"Không đúng... Tại sao nó lại ở đây." Y đau hết cả đầu, cuối cùng cũng nhớ ra đoạn chương trình này chính virus mà mình nghiên cứu. Nhưng nó phải ở trong USB chưa được kích hoạt chứ... Tại sao lại ở trong hệ thống phòng máy?? Với cả con virus này chưa hoàn thiện, không thể khống chế. Trước đó y còn định tiêu hủy nó, sao giờ nó lại lây nhiễm vào hệ thống của trường... Hơn nữa còn đã bị kích hoạt.

Túc Lê nghe vậy liếc nhìn cái máy tính bên cạnh: "USB của anh à?"

Trên cây máy tính, chiếc USB màu bạc vô cùng chói sáng.

Sinh viên kia cứng mặt, theo bản năng sờ vào túi quần: "Hình như là vậy."

Y nói năng lộn xộn: "Không thể nào, sao nó lại ở đó, tôi đâu có định phá hệ thống của trường, tôi chỉ định mang đi cho thầy xem rồi tiêu hủy..."

Không có ký ức?

Túc Lê nghĩ đến hành vi quái dị của y lúc cậu mới tới căn phòng này. Ác Linh Khí có thể phóng đại ác ý trong lòng người, nên mới khiến tu sĩ tẩu hỏa nhập ma. Người bình thường không có linh lực thì việc bị Ác Linh Khí khơi dậy tà niệm là chuyện cực kì đơn giản, nghĩ vậy Túc Lê bỗng ngẩn ra.

Vậy tại sao cậu lại gặp Ly Huyền Thính trong ảo cảnh?

"Chương trình này không được sửa." Sinh viên hốt hoảng nói: "Nó có chế độ tự hủy, đây không phải cổng đúng để xâm nhập, nó sẽ khởi động chế độ tự hủy khi cậu cướp quyền khống chế, đến lúc đó tất cả dữ liệu lưu trữ trong hệ thống cũng sẽ bị hủy... Hơn nữa nó sẽ còn làm tổn hại phần cứng của máy chủ."

Sinh viên kia vắt óc nghĩ: "Giờ vẫn kịp, cái này chứng tỏ chương trình của nó vẫn chưa xâm nhập vào bộ điều khiển điện áp... Nếu không nó sẽ còn ảnh hưởng cả nguồn điện ở khu vực này."

Y sắp điên rồi, con virus này không phải do một mình y hoàn thành, y đã tham khảo rất nhiều từ chương trình của các hacker trên mạng. Con virus này vốn được tạo ra để bảo vệ hệ thống và tấn công lại hacker, nhưng về sau chỉnh lại code y mới phát hiện ra sự đáng sợ của nó. Ban đầu y chỉ định đưa cho thầy, để xem có cách nào đối phó không. Kết quả là giờ y đang ở phòng máy, virus đã hoàn toàn kích hoạt, chính y cũng không biết phải làm gì để giải quyết...

"Mất điện rồi." Túc Lê nhắc nhở.

Sinh viên sửng sốt, nhìn về phía máy tính: "Nhưng..."

Người bình thường không nhìn thấy linh khí phun trào ở đây, càng không nhìn thấy linh tuyến nối ngón tay cậu với nguồn điện.

Túc Lê uyển chuyển giải thích: "Tôi mang cục sạc dự phòng."

Sau đó hỏi: "Thế cổng vào chính xác là cái nào?"

Sinh viên nọ hiển nhiên cuống lên rồi, cũng không thắc mắc vụ sạc dự phòng: "Tôi không biết, nhưng theo tư liệu thì có thể thiết lập cổng từ máy tính này." Y lập tức ngồi xuống bên cạnh, nhìn đống code trên màn hình: "... Không đúng, cổng đã được thiết lập, không thể tạo cái thứ hai."

"Ở đâu?" Túc Lê hỏi.

"Để tôi xem địa chỉ IP." Sinh viên kia run rẩy nói: "... Phòng máy chủ."

Ánh mắt Túc Lê trở nên nặng nề, rắc rối rồi, cậu nhớ là phòng máy chủ ở tầng hai, nhưng lúc đó không có xem kĩ biển hiệu trước cửa phòng: "Anh có biết phòng máy chủ ở đâu không?"

Y đáp: "Tôi biết."

Túc Lê cắt linh tuyến bên tay phải, nối thêm hai đoạn với cái máy có USB, đảm bảo quyền khống chế nó: "Dẫn đường đi."

Bên ngoài phòng học chỉ có sương mù âm u, sương dày tới độ không thể thấy quá nửa mét.

Sinh viên thấy cảnh này lại càng sợ, run rẩy nói: "Chuyện gì vậy... Chúng ta gặp ma à? Hay là tôi đang nằm mơ."

Hai người đi tiếp một đoạn, sinh viên kia đột nhiên đạp hụt rơi xuống.

Túc Lê nhanh tay kéo y lại, lùi về sau mấy bước.

Sinh viên sợ đần người: "Đây... Chỗ này là hành lang mà?"

Hai người trở lại cửa phòng học ban đầu.

E là đoạn hành lang bên ngoài đã bị sương mù thay đổi, biến thành một ảo cảnh to lớn.

Túc Lê nhìn quanh. Một mình cậu có thể ra khỏi đây, nhưng mang theo người thường thì sẽ hơi phiền, lại không thể để người ta ở chỗ này.

Sinh viên nọ sợ đờ người, đây đã hoàn toàn vượt xa nhận biết của y.

Túc Lê lạnh lùng hỏi: "Phòng máy chủ ở đâu?"

Y bị khí thế của Túc Lê dọa, run rẩy nói: "Ở lầu hai, phòng 205."

Túc Lê ngẩng lên nhìn biển số phòng, chỗ này là lầu 5, vừa hay là 505.

Cậu quay sang nhìn sinh viên kia, dịu giọng bảo: "Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ anh."

Sinh viên khóc ròng: "Tôi đang mơ có đúng không?"

Túc Lê kéo y tới: "Ừ, anh đang nằm mơ."

Cậu kéo người tiến về phía trước bốn bước, tụ Phượng Hoàng Thần Lực trong tay, vung lên, bỗng bắt được lan can: "Chúng ta cũng khá may mắn."

"Hả?" Sinh viên kia ngơ ngác.

Túc Lê thò người về phía trước xem thử, tính toán khoảng cách.

Người kia chợt hiểu: "Cậu, cậu, cậu, đừng nói là cậu tính nhảy xuống nhé? Chết người đấy."

Túc Lê: "Anh chỉ cần bám chắc vào tôi thôi, không cần sợ."

Sinh viên nhìn Túc Lê còn nhỏ con hơn mình, này thì bám kiểu gì! Cậu còn không to bằng tôi! Nhảy xuống là cả hai chúng ta thành thịt nát đấy!

"Tôi... Chúng ta bình tĩnh lại được không, đi cầu thang không tốt hơn à?"

"Không đi được." Túc Lê quay đầu, thấy người kia cao hơn mình thì khựng lại.

Cậu cũng không do dự nhiều, thò tay ôm eo y, sau đó khiêng người lên vai: "Ờm, anh có thể cân nhắc việc giảm béo."

Sinh viên đờ đẫn, y chỉ cảm thấy cơ thể bị tay của nam sinh kia ghìm cho không động đậy được.

Giây sau, tầm mắt thay đổi! Chàng trai này thế mà vác y trên vai đứng lên lan can.

Y còn chưa kịp kêu, độ cao thay đổi đột ngột khiến bụng dưới hơi co lại, sau đó là gió đập vào mặt!

Nhảy thật hả!!!