Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 146: Biến cố.



Edit: Ry

Dàn tu sĩ dùng một tốc độ cực nhanh, oanh liệt vọt tới. Túc Úc có đần cũng ý thức được tình huống hiện giờ không ổn lắm. Anh nhảy lên người Tiểu Kim Ô, một người một chim lập tức cất cánh, cánh chim cuốn tới gió thổi bay đồ trang trí xung quanh.

"Má cái bọn này làm gì đấy? Không sợ phát sinh sự cố giẫm đạp à? Đã chen lấn còn chạy nhanh như vậy." Túc Úc và Tiểu Kim Ô bay lên cao rồi mới hơi dừng lại, kết quả không đợi họ nhìn kĩ, bóng người "dẫn đội" bay đằng trước đột nhiên đổi hướng bay về phía họ.

Túc Úc: !!!

Túc Lê được Ly Huyền Thính bế, cả đường đều quan sát địa hình. Hầu hết giống bản đồ của công viên hiện thực, không khác lắm. Cậu áng chừng phương hướng: "Vẫn nên tới quảng trường, quanh đây chỉ có chỗ đó là diện tích lớn nhất."

Nói rồi cậu chú ý tới Kim Ô ở đằng trước và bóng người trên lưng chim: "Trước hết bắt kịp anh cả đi."

Tốc độ bay của Kim Ô vốn đã nhanh, Ly Huyền Thính nghe lệnh của Túc Lê, lập tức thẳng người đề cao tốc độ bay. Con rối bên dưới cũng không ngờ hai người trên trời còn có thể bay nhanh hơn, mặc dù trận con rối giúp đề cao các chỉ số của chúng, nhưng vẫn có giới hạn, chúng dần bị tụt lại phía sau.

Tiểu Kim Ô vừa bay vừa sợ: "Túc đạo hữu, hình như bọn họ đuổi kịp tôi rồi!"

Túc Úc quay đầu nhìn bóng người đang bay tới, tập trung quan sát thì thấy quen quen, anh bèn nói: "Từ từ, ngừng lại."

"Ngừng?!" Tiểu Kim Ô hiển nhiên không hiểu, mà lúc này Ly Huyền Thính và Túc Lê đã theo tới, bay song song với Tiểu Kim Ô.

Túc Lê lập tức vào vấn đề: "Anh, em muốn dẫn bọn họ tới quảng trường đài phun nước, anh cầm cái này đi."

Túc Úc sửng sốt, theo bản năng giơ tay đỡ túi gấm mà Túc Lê ném sang, mở ra thì thấy bên trong là một xấp hỏa phù do cậu vẽ: "Khoan! Bé Lê, đưa anh cái này làm gì?"

"Lát nữa nhớ ném chúng xuống." Túc Lê không kịp giải thích nhiều: "Hai người nhớ bay cao một chút, đừng để trận pháp liên lụy."

Tiểu Kim Ô giờ mới hiểu, thấy Túc Lê bảo bay cao thì dứt khoát vỗ cánh bay lên cao hơn. Đột nhiên đổi góc bay khiến Túc Úc suýt ngã xuống, một tiếng chửi bậy kẹt trong cổ họng. Anh quay sang thì thấy Ly Huyền Thính đã ôm Túc Lê đổi hướng bay tới quảng trường đài phun nước bên dưới.

"Túc đạo hữu, anh không sao chứ?" Tiểu Kim Ô bay đến độ cao an toàn mới ngừng.

Túc Úc cau mày nhìn hai người bên dưới: "Ôm quá chặt."

Tiểu Kim Ô sững sờ, cái gì? Ôm quá chặt?

Y nơm nớp nói: "Tôi có ôm anh đâu, có phải là tôi bay nhanh quá không?"

Túc Úc không đếm xỉa tới y: "Cậu không hiểu đâu."

Tiểu Kim Ô: "..." Ok fine, dù sao thì khác chủng tộc, y cũng chẳng biết Thần Loan Điểu nào khác.

Ly Huyền Thính đưa Túc Lê tới quảng trường, Túc Lê dứt khoát nhảy từ trên cao xuống, vững vàng đáp đất. Khoảnh khắc cậu đáp xuống, mấy trận văn xung quanh lập tức sáng lên. Từ túi áo thiếu niên bay ra mấy chục lá bùa với phù văn kìa quái, từng lá như đang sống, tự động bay tới vị trí chỉ định, bao vây quảng trường.

Ly Huyền Thính tiếp tục lơ lửng trên cao, lấy hắn làm tâm, từng tầng kiếm vực liên tục mở rộng. Hắn sừng sững như một vị chiến thần, xung quanh là hành loạt ảnh kiếm, ngay ngắn trật tự lơ lửng, nhìn sơ qua phải có tới 3000 thanh là ít.

Tiểu Kim Ô vỗ cánh bay cao hơn nữa, nhìn kiếm vực bên dưới, không khỏi run rẩy: "Vị đạo hữu kia là kiếm tu... Kiếm vực này cũng quá đáng sợ, gió thổi cánh tôi đau chết đi được."

Gió tỏa ra từ kiếm vực như lưỡi dao sắc bén, làm y rụng mất mấy sợi lông.

Túc Úc cẩn thận quan sát hiện trường, chừng nửa phút sau, đám tu sĩ kia đã chạy tới.

Bọn họ như những cái xác không hồn bao vây quảng trường, bị người điều khiển nên không ý thức được nguy hiểm, điên cuồng xông vào kiếm vực. Mới đặt chân vào đã bị ảnh kiếm rơi từ trên trời xuống cố định.

"Điên rồi..." Túc Úc sợ hết hồn: "Đây cũng không phải là phim, tính làm Resident Evil hay gì? Đứa nào đứa nấy trông như zombie. Diễn viên quần chúng cũng không chuyên nghiệp được như vậy."

Tiểu Kim Ô gặp phải điểm mù tri thức: "Túc đạo hữu, cái Resident Evil mà anh nói là điển tích nào vậy? Zombie là xác sống đúng không?"

Túc Úc nghiêng đầu nhìn y: "Tôi tưởng là cậu biết nhiều về công viên trò chơi lắm chứ? Về sau nhớ theo dõi tin tức xã hội, kiến thức ít quá sẽ bị người ta coi là yêu quái nhà quê đấy. Đợi xong chuyện này kết bạn đi, tôi gửi cho mấy bộ phim mà cày, coi như tiền taxi."

"Cảm ơn." Tiểu Kim Ô gật đầu, lại sửng sốt.

Gì? Tiền taxi!?

Túc Úc rất đường hoàng nói: "Đừng quá khách sáo, nên làm mà."

Trong lúc hai người tám nhảm, bên dưới đã phát sinh biến đổi lớn, tu sĩ tới rất nhiều. Ở trên cao, họ có thể thấy rõ tình trạng bên dưới. Những tu sĩ này đi đứng có vẻ chậm và lộn xộn, thực tế động tác lại rất có thứ tự, mà nhìn từ trên cao còn thấy được có vài con rối rất linh hoạt lẫn trong đó.

Đó thật sự là rối, Túc Úc thấy khá quen, hình như anh đã từng thấy chúng lúc tìm người ở nhà ma.

"Bọn họ đều bị điều khiển..." Anh nắm được ngay tình huống. E là kẻ kia đã biến tất cả tu sĩ nhập ma thành rối người, từng bước áp sát Túc Lê, mục đích là để bắt nhốt hai người em của anh.

Tiểu Kim Ô chưa từng thấy cảnh nào hoành tráng như vậy, đành phải xin giúp đỡ: "Túc đạo hữu, vậy chúng ta nên làm gì đây?"

Túc Úc nhìn túi gấm trong tay: "Chờ thời cơ thôi."

Phòng phát sóng, dân mạng tìm từng giám sát, cuối cùng tìm thấy đại quân ở quảng trường đài phun nước.

Lúc ở trong nhà ma họ chỉ cảm thấy quá đông, nhưng tới quảng trường mới biết nhóm tu sĩ tụ tập ở đây phải tới bảy tám trăm người, gần như một nửa tu sĩ bị khống chế rồi.

[Tôi mới đi xem các giám sát khác, hai vị đại yêu áp chế chừng 500 người, cộng thêm người ở đây nữa, còn khoảng mấy trăm người chưa rõ tung tích.]

[Tức là chưa bị tẩu hỏa nhập ma, tất cả người bị tẩu hỏa nhập ma hình như đều được đưa vào thế giới trong.]

[Nhiều tu sĩ như vậy, bên trong còn có cả Nguyên Anh, liệu tiểu tiên sinh có đối phó được không đây.]

[Tôi không dám xem, bọn họ đều là tu sĩ, vậy mà giờ lại bị khống chế thành những cục thịt biết đi, không giết họ thì sẽ bị họ tấn công.]

[Túc Lê có phải đang bày trận không?!]

[Lần đầu tiên hoài niệm livestream mười năm trước, camera giám sát này chất lượng tệ vãi, tôi không thấy được là trận pháp gì!!!]

Dân mạng xem tình hình ở hiện trường mà sợ điếng người, từ giám sát đã thấy vô số người rồi, mà vẫn còn rất nhiều tu sĩ ở đằng xa bị tình huống bên này hấp dẫn tiếp tục chạy tới. Nếu cứ để như vậy, nơi này chắc chắn sẽ bùng nổ xung đột.

Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma đã mất lý trí, tu vi và thể xác được ma tính kích thích còn khó đối phó hơn bình thường, thực lực cũng càng cao. Mà theo tình huống hiện tại thì họ hẳn đã bị thứ gì khống chế, người bị khống chế sẽ không còn lý trí, cũng không bị dược vật ảnh hưởng. Cho dù bây giờ dùng phù chú làm họ mê man thì e là cơ thể họ vẫn sẽ bị thứ kia điều khiển, tiếp tục xông về phía trước.

Như vậy khiến Túc Lê và thanh niên kia rất bị động, bọn họ động thủ phản kích thì chắc chắn sẽ làm tổn thương tới các tu sĩ bị khống chế.

Mặc dù diễn đàn đã tối ưu hóa hình ảnh giám sát, nhưng dân mạng cũng chỉ có thể thông qua màn hình quan sát tình thế bên trong. Bọn họ không thấy được dao động linh lực, nhưng có thể thấy mặt đất đã xuất hiện hoa văn đỏ rực và hỏa phù lơ lửng xung quanh. Kết hợp tất cả những chi tiết này, rõ ràng là Túc Lê đang bày trận.

[Trận pháp hệ hỏa thường là trận có lực sát thương cực mạnh.]

[Túc Lê rất giỏi tấn công diện rộng. Trước kia xem hội võ đạo chỉ được thấy một vài trận pháp của cậu ấy, tuy là có cả trận phòng ngự, nhưng lối đánh của Túc Lê rõ ràng thiên về công kích. Trong tình huống này, cách tốt nhất là phá hủy trận pháp, không thì chỉ có thể giết người.]

[Đây là trận con rối gì vậy, quá đáng sợ, bọn họ lại có thể đuổi theo từ nhà ma tới bên này, chẳng lẽ trận này bao trùm toàn bộ công viên?]

[Sợ thật đấy!]

[Uầy, thanh niên kia mạnh thật, hắn đang chỉ huy ảnh kiếm rơi xuống, mấy người dính ảnh kiếm đều bất động.]

Kiếm vực mà Ly Huyền Thính triển khai có tên là "Bát Phương Định", thuộc loại kiếm vực khống chế, kiếm khí hóa thành ảnh kiếm để trói buộc kẻ địch.

Loại kiếm vực này không có lực sát thương, là cách nhanh gọn nhất để khống chế người. Hắn chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian cho Túc Lê, đợi cậu bố trí xong trận pháp.

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên bay tới một con mèo trắng có hình thể to lớn.

Trên thân nó có những hoa văn đặc biệt, bốn cái đuôi vung vẩy đằng sau. Nó đáp xuống pho tượng cạnh quảng trường, tránh đi kiếm vực của Ly Huyền Thính, kêu lên với người ở chính giữa: "Anh, anh Quân ở trong này!"

Túc Lê ở trong trận đang nhắm mắt, nhưng hàng mày mơ hồ nhíu lại.

Cậu đã vào trạng thái bày trận, trận văn đang dần mở rộng.

Ly Huyền Thính khống chế kiếm trận ở trên nghe vậy sửng sốt, kiếm vực lập tức biến hóa, từng ảnh kiếm bay lên cao rồi phóng vào trong biển người như tìm kiếm ai.

Túc Minh biến về hình người, trán thằng bé đầy mồ hôi, sốt ruột xông vào.

Túc Úc ở trên không trung thấy Túc Minh cũng không nhịn được, lập tức nhảy từ lưng Kim Ô xuống.

"Túc đạo hữu, anh đi đâu vậy!" Kim Ô không đỡ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Túc Úc nhảy xuống: "Ơ, tại sao lại như thế?"

Tiểu Kim Ô bay lượn trên không trung không có chỗ để đi, chỉ có thể nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, lẩm bẩm: "Chẳng phải Phượng Hoàng đại nhân đã dặn chúng ta ở trên không trung đợi sao? Sao tự dưng lại nhảy xuống?" Y ngẫm nghĩ, đành phải bay xuống theo.

Túc Úc đáp xuống bên cạnh Túc Minh, xách cổ thằng em định lôi ra ngoài, lại nghe được Túc Minh đang tìm Bạch Quân, anh lập tức sầm mặt: "Chuyện là thế nào, nói rõ ra."

Túc Minh tóm tắt: "Anh Quân trúng chiêu, có thằng bé đưa một thanh kiếm cho anh ấy, anh ấy thử đưa linh lực vào kiểm tra, sau đó bị tẩu hỏa nhập ma."

Nó và Bạch Quân vốn đang ở quảng trường ngoài hiện thực. Lúc ấy Bạch Quân giúp một đứa trẻ, đứa bé kia lại đưa cho họ một thanh kiếm được làm rất tinh xảo. Lúc đó họ cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà thanh kiếm này quá đặc biệt, không giống đồ chơi mà trẻ con Nhân tộc sẽ có, giống kiếm mà giới tu đạo thường dùng hơn.

Bọn họ tưởng là đồ vị đạo hữu kia làm rơi, Bạch Quân bèn thử đưa linh lực vào kiểm tra, không ngờ vừa làm thế thì có vấn đề. Bạch Quân giống như tẩu hỏa nhập ma, không nghe Túc Minh nói gì hết, linh lực trên người cũng có biến hóa. Tình huống khẩn cấp, Túc Minh đành dán lên trán anh một lá hỏa phù, sau đó nó và Bạch Quân bị kéo vào thế giới trong.

Hai người bị tách ra, Túc Minh vội vàng tìm người, giữa đường nghe được thông báo thì chạy tới bên này.

Ai ngờ vừa tới thì thấy một biển tu sĩ tẩu hỏa nhập ma.

Ly Huyền Thính nghiêng đầu nhìn Túc Lê đang bày trận: "Trận pháp của A Ly không thể ngừng."

Túc Minh khựng lại: "Anh hai đang bày trận gì vậy?"

"Một trận đảo ngược." Ánh mắt Ly Huyền Thính nghiêm trọng: "Tu vi của Bạch Quân còn thấp, trúng trận pháp này đạo tâm sẽ bị ảnh hưởng, phải mau chóng tìm được người."

"Anh có đồ của Bạch Quân, để anh tìm." Túc Úc cắn rách đầu ngón tay, lấy từ trong túi ra một thứ, ném lên không trung, sau đó dùng linh lực bao phủ lấy nó. Thứ kia biến thành từng vệt sáng bay đi.

Túc Minh loáng thoáng nhìn ra thứ Túc Úc vừa ném lên, không hiểu: "Laptop?"

"Trong đó có tài liệu từ đơn tiếng Anh Bạch Quân cho anh." Túc Úc xót của: "Anh mày mang theo nhiều năm rồi."

Túc Minh hỏi lại: "Nhiều năm?"

Túc Úc: "Từ đơn phải kiên trì học thuộc! Làm sao, tri thức là vô bờ hiểu không."

-

Thế giới hiện thực, trong phòng tổng điều khiển.

Ba Túc đứng ở cửa đẩy lùi tu sĩ đánh lén, dán phù xong trói lại vứt vào góc.

"Vẫn chưa hết." Sắc mặt hắn rất nghiêm trọng: "Xem ra trận pháp nơi này bị chúng ta phá giải xong, kẻ kia đã sốt ruột."

"Phòng tổng điều khiển có vô số trận pháp, thế giới trong bị bẻ cong sẽ không ảnh hưởng tới bên này." Trần Kinh Hạc đóng lại một tệp tài liệu: "Nó còn bố trí trận pháp quanh đây nữa, may mà người tới là hai chúng ta, không thì sẽ trúng bẫy của nó."

Ngoài phòng tổng điều khiển có trận pháp bẫy, là để nhằm vào khách không mời. Thủ đoạn bố trí trận pháp rất cao siêu, chưa từng thấy bao giờ, Túc Thanh Phong suýt thì trúng chiêu. Nhưng may mà có Trần Kinh Hạc đi cùng, y nhận ra nó khá giống với trận pháp phòng ngự năm xưa ở Phượng Hoàng Thần Sơn, bèn dẫn theo ba Túc phá trận. Hai người cứ tưởng như vậy là xong, lát sau lại lục tục có tu sĩ tới phá, tất cả đều tẩu hỏa nhập ma, đều nhằm vào phòng tổng điều khiển, hiển nhiên mục đích là ngăn cản hai người họ.

Tư liệu Thanh Điểu gửi có hạn, hai người phân tích tình huống, đại khái biết những tu sĩ này bị người ta lợi dụng.

Những người này đều có dấu vết tẩu hỏa nhập ma giống với người bị Ác Linh Khí ảnh hưởng, bọn họ kết luận đây khả năng cao là tác phẩm của nó. Nhưng chưa thể xác nhận, cụ thể hơn thì còn cần phải tìm thêm chứng cứ.

Thế giới trong mất kiểm soát, việc khẩn cấp là thu hoạch quyền khống chế phòng tổng điều khiển, nếu không họ chưa kịp làm gì thì đã bị bao vây chết.

Trần Kinh Hạc tìm được ổ cứng chứa tài liệu huấn luyện nhân viên mới trong máy tính ở đây, bên trong bao gồm một vài hướng dẫn sử dụng. Có điều cái này chỉ là sơ lược, nhắc vài chức năng dễ hiểu thường dùng, nội dung mấu chốt lại trống không, Trần Kinh Hạc đành phải vừa tìm kiếm vừa thử thao tác.

Ba Túc lại dùng phù chú trói một người, quay đầu hỏi: "Được chưa?"

"Hệ thống trong này quá phức tạp, để lấy được quyền thì còn cần thêm thời gian." Trần Kinh Hạc luống cuống tìm chức năng tương ứng, mãi mới mò ra được một chỉ lệnh có vẻ dùng được: "Anh tìm được quyền giám sát thế giới trong rồi, để xem."

Y thử điều chỉnh, cuối cùng nhấn một cái nút màu đỏ.

Màn hình tối đen trong phòng lập tức sáng lên, kết nối với giám sát ở thế giới trong. Bọn họ nhìn màn hình, sắc mặt thay đổi, thế giới trong đã hoàn toàn hỗn loạn.

"May là ở thế giới trong đấy." Trần Kinh Hạc nhẹ nhàng thở ra, nếu là hiện thực thì e là sẽ thành thảm họa.

Ba Túc cau mày: "Anh không thấy lạ à? Nếu là Ác Linh Khí gây ra, vậy tại sao nó lại giữ nhiều người như thế? Còn cố ý dùng thế giới trong để ngăn cách tu sĩ với người thường."

Trần Kinh Hạc do dự: "Có lẽ là những người này còn hữu dụng với nó, chỉ là không phải bây giờ."

"Tác dụng gì?" Ba Túc lại hỏi.

Trần Kinh Hạc bỗng nhớ đến chuyện trước đó Túc Lê bảo y điều tra, trong đó có vài sự kiện khiến tu sĩ Nhân tộc chia cắt: "Đây chỉ là suy đoán của anh, nhưng nó là Ác Linh Khí, ác niệm của vạn vật đều cung cấp sức mạnh cho nó. Thủ đô còn là nơi có linh mạch dày nhất, rất có thể đây là mục tiêu của Ác Linh Khí."

Ba Túc nói: "Ác niệm có thể khiến nó mạnh hơn... Những người này là tham lam."

"Đúng rồi, theo logic này thì mọi thứ sẽ hợp lý. Những tu sĩ kia tẩu hỏa nhập ma, ác niệm sẽ được phóng đại vô hạn, Ác Linh Khí có thể hút lấy tăng cường bản thân, nghỉ ngơi dưỡng sức..." Trần Kinh Hạc cẩn thận nhớ lại: "Nếu thế, nó giữ lại những người này là cho về sau, nó đang chờ thời cơ có thể khiến nó thật sự cường đại."

"Vậy tại sao nó...?" Ba Túc thắc mắc: "Hẳn là những người này có thể giúp tu vi của nó cao hơn một tầng?"

Trần Kinh Hạc nhìn giám sát: "Cũng có thể. Cho nên nó cố gắng giành quyền khống chế thế giới trong, một mặt là không muốn các tu sĩ khác can thiệp kế hoạch của nó, một mặt có thể là để kéo dài thời gian. Nó đang chờ. Nhưng anh vẫn không rõ nó còn mục đích gì nữa."

Hiện giờ Ác Linh Khí đã rất khó đối phó, Liên Minh Tu Sĩ phải nhờ tới Phượng Hoàng hỏa phù mới có thể giải quyết chuyện tẩu hỏa nhập ma. Linh mạch ở thủ đô thì được canh giữ nghiêm ngặt. Ác Linh Khí còn muốn làm gì đây...

"Rất có thể chúng ta đã bị ngộ nhận." Ba Túc bỗng hiểu ra: "Anh có bao giờ nghĩ tới chưa, nếu nó khiến tu sĩ tẩu hỏa nhập ma là để hút ác niệm gia tăng sức mạnh, vậy tại sao nó cần phải làm bản thân mạnh lên? Chúng ta biết quỹ tích hành vi của nó, lại vô tình bỏ qua mục đích ban đầu của nó. Nếu về sau nó mạnh đến mức có thể tự do thì sao?"

Trần Kinh Hạc nhận ra: "Bí cảnh, bí cảnh kho tàng."

Theo phán đoán của họ, bên trong bí cảnh đó rất có thể giấu một lượng lớn Ác Linh Khí. Thật ra cái này là một nhầm lẫn, Ác Linh Khí vẫn luôn tồn tại, mà bí cảnh kia thực tế là nơi trói buộc nó. Nó vẫn luôn tìm cách thoát ra khỏi đó. Mỗi lần bí cảnh mở ra đều sẽ xuất hiện Ác Linh Khí ở các vùng lân cận, là vì những lần đó nó đều đang cố gắng thoát khỏi giam cầm.

Y nói ra một ý tưởng nghe mà rợn cả người: "Nó muốn làm bí cảnh mở sớm hơn, lợi dụng tu sĩ và người bình thường ở đây để thoát khỏi giam cầm."

Ba Túc nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi. Trần Kinh Hạc quay lại nhìn giám sát: "Dù chúng ta có đoán đúng hay không thì tóm lại đều không thể để nó đạt được mục đích. Trước hết phải lấy lại quyền khống chế thế giới trong, nếu không đợi kế hoạch của nó thành công, người nơi này đều sẽ gặp nguy hiểm... Thậm chí sẽ khiến cả thủ đô rơi vào nguy hiểm."

Hai người nhanh chóng chú ý tới Kim Ô và Thần Loan Điểu. Trần Kinh Hạc cau mày: "Sao lão già đó lại tới đây?"

Vừa dứt lời, y nhìn thấy giám sát ở chỗ quảng trường đài phun nước có lít nha lít nhít tu sĩ tụ tập, lũ trẻ cũng ở đó.

Ba Túc nhìn thấy Túc Lê, sau đó thấy Ly Huyền Thính: "Bé Lê với Huyền Thính đang đi chung, kia là bé Minh... Túc Úc cũng ở đó." Hắn nhìn hết một lượt: "E là bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm."

Trần Kinh Hạc nghe vậy nhìn theo, thấy người thì sửng sốt: "Ơ? Sao quần áo của Huyền Thính và Phượng Hoàng đại nhân trông giống nhau vậy?"

-

[Sao họ tự dưng bất động vậy?]

[Tôi biết cái cậu kia, là em trai của tiểu tiên sinh, cũng là sinh viên của đại học Thủ Đô.]

[Hình như có chuyện rồi, họ đều không có hành động gì.]

[Ơ, nhưng mà đám tu sĩ kia tới rồi!!]

Dân mạng không hiểu được hành vi của những người này, Cao minh chủ và Thanh Điểu đang theo dõi giám sát cũng khó tránh khỏi lo lắng. Với tình huống trước mắt, Trần Kinh Hạc và Túc Thanh Phong ở phòng tổng điều khiển tạm thời không giúp được, mà Túc Dư Đường và Diệp Tư Tế lại đang bận trấn áp một nhóm tu sĩ khác, nhóm Túc Lê chỉ có thể tự giải quyết vấn đề.

Cao minh chủ lo lắng cho mấy người bên trong, Thanh Điểu ở bên cạnh lại nói: "Hình như Kinh Hạc tiên sinh phát hiện ra gì đó?"

Cao minh chủ không hiểu, trong giám sát, Trần Kinh Hạc đang xem giám sát của thế giới trong. Nhìn hình thì có vẻ như là y đang nói chuyện với Túc Thanh Phong, nhưng giám sát không có chức năng ghi âm, mà hình ảnh không rõ nét nên cũng không nhìn ra được gì.

"Có lẽ Kinh Hạc đại nhân đã phát hiện mấu chốt." Thanh Điểu đã đi theo Trần Kinh Hạc hơn ngàn năm, hiểu rõ thói quen hành vi của y. Thường chỉ cần một ánh mắt là đủ cho cô hiểu. Như hiện giờ thì hẳn là Kinh Hạc đại nhân đã phát hiện vấn đề, có lẽ đã biết chuyện này là do Ác Linh Khí gây ra... "Cao minh chủ, chúng ta cần phải sẵn sàng để hỗ trợ. Có thể bắt đầu sơ tán người không liên quan ở khu vực xung quanh, sau đó cho người chuẩn bị phương án dự phòng, tránh cho công viên có chuyện ảnh hưởng tới bên ngoài."

Cao minh chủ lập tức sắp xếp người đi làm, khi hắn trở lại xem giám sát, chú ý tới động tác của Túc Úc, hơi bất ngờ: "Mấy đứa trẻ này hẳn là đang tìm người."

Tình huống ở thế giới trong có biến hóa.

Con rối bị kiếm vực khống chế bắt đầu chuyển động, giống như bị thứ gì thúc giục, linh mạch của chúng dần hiện lên, con ngươi đỏ rực, rõ ràng tiến vào trạng thái điên cuồng.

"Không ổn!"

Ở hiện trường, trận pháp dưới chân Túc Lê dần hoàn thiện, trận văn sắp ngưng tụ thành công. Hỏa phù lơ lửng xung quanh bay lên cao, lửa Phượng Hoàng sáng tỏ nóng rực, như là sen đỏ nở rộ, bắt đầu xoay tròn ở trung tâm.

Uy áp cường đại của trận pháp ảnh hưởng đến kiếm vực trên không trung. Ly Huyền Thính vung kiếm lên, kiếm vực lập tức rút nhỏ lại.

"Kim Ô!" Túc Úc lập tức túm lấy Túc Minh, quẳng thằng em lên không trung. Kim Ô ở trên cao lập tức bay tới đỡ, mang theo thiếu niên bay vút lên.

Túc Minh bất ngờ, nằm trên lưng Kim Ô vẫn chưa rõ đầu đuôi: "Khoan."

Tiểu Kim Ô chỉ nghe Túc Úc, tiếp tục mang người bay lên cao, vừa bay còn vừa làm công tác tâm lý: "Bên dưới quá nguy hiểm."

Hồng Liên Nghiệp Hỏa nở bung, trận pháp đã thành.

Ánh sáng tản ra, Túc Lê ở chính giữa quảng trường bỗng mở mắt, trên mặt cậu hiện rõ đồ đằng, yêu đồng cũng sáng rực.

Thiếu niên nhẹ nhàng giơ tay, toàn bộ trận pháp ông một tiếng.

Ánh sáng đang bay đi bốn phía bỗng tụ lại, Túc Úc kêu lên: "Bên kia!"

Chớp mắt sau, Ly Huyền Thính và Túc Úc đồng thời phát hiện Bạch Quân giữa biển người. Trán anh dán một lá hỏa phù, bị một con rối màu đỏ đè lại.

Ảnh kiếm của Ly Huyền Thính khó khăn cố định Bạch Quân. Một giây sau Túc Úc từ trên trời giáng xuống xách áo Bạch Quân, như là nhổ củ cải rút anh ra khỏi đám người, ném lên trên, sau đó giương cánh bay lượn, móng vuốt quặp chặt người.

Túi gấm rơi xuống, Phượng Hoàng hỏa phù tản ra trong gió, từng lá dựng thẳng.

"Bé bé!" Tiếng Túc Úc bao phủ trong biển lửa, Thần Loan Điểu màu trắng giương cánh bay về phía không trung.

Hai tay Ly Huyền Thính kết ấn.

"Lên!"

Kiếm vực tức khắc tản ra, kiếm khí liên tục rót vào biển lửa.

Túc Lê nhận được đáp lại của Ly Huyền Thính, trận pháp đã cô đọng một lúc lâu lập tức bùng nổ, mở rộng hẳn một vòng. Toàn bộ trận pháp cứ thế triển khai!



[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc: Em không thể đợi anh bay lên cao hơn nữa à!!

Bé Lê: Em không nín được.

_____________________

Thực tế thì Túc Úc gọi Túc Lê và Túc Minh đều là chữ "tể" aka con/thằng/bé/nhóc. Chẳng qua thì với tính của ông này, gọi Túc Lê là bé còn hiểu tại anh em xa cách 10 năm, Túc Lê cũng ngoan nữa (thỉnh thoảng báo anh cả tí =]]]]]]]]) 

Chứ với Túc Minh, anh em lớn lên cùng nhau mười mấy năm, tối ngày chí chóe, để thằng anh gọi thằng em là bé chắc cả hai nổi da gà lăn ra xỉu cái đùng =)))))))))) Thế nên tui mới để xưng hô của Túc Úc với Túc Minh bỗ bã hơn, gọi thằng, xưng anh - mày. Với Huyền Thính thì là anh - chú/em. Nói chung là mọi người đọc cứ phiên phiến đi nhé, thuần túy là editor thấy xưng hô sao thuận mồm thì để vậy thôi =)))))))))))