Lửa gần như thôn tính cả thế giới, dân mạng canh giữ trước giám sát chỉ nhìn thấy biển lửa, ngay sau đó từng camera báo hỏng, màn hình chuyển sang màu xám. Thế giới trong là công viên cho tu sĩ, luôn chuẩn bị đầy đủ các biện pháp phòng hộ, tất nhiên những camera này cũng có trận pháp bảo vệ. Nhưng biển lửa bùng lên, tất cả giám sát quanh khu vực quảng trường đều bị phá hủy, chỉ còn một cái camera ở khá xa, nhưng vẫn bị đốt mất một góc.
Biển lửa, một nơi không có chỗ cho sự sống.
[Chuyện sao rồi?]
[Tôi mới chớp mắt có một cái thôi á.]
[Trời ơi... Như vậy là chết người rồi còn gì?]
[Thế lửa dữ dội như vậy, nếu uy lực của nó đủ lớn thì đám tu sĩ tẩu hỏa nhập ma cơ bản không ngăn được.]
[Đệt, liệu lửa này có làm sập thế giới trong không?]
[Chết người không? Đây không phải là trận khống chế...]
Tu sĩ ở ngoài công viên thấy thế cũng giật thót, đây là công khai phóng hỏa trước mặt bàn dân thiên hạ.
Xét theo quy củ hiện nay của giới tu đạo, phần lớn tu sĩ đều trực thuộc các môn phái lớn, xét theo một khía cạnh nào đó, họ là trụ cột tương lai của giới tu đạo. Bị dụ dỗ đi công viên là một chuyện, nhưng dù cho tình thế khẩn cấp không có đường lui thì Túc Lê cũng không thể ra tay với họ trước mặt nhiều người như vậy. Giết hại đồng đạo không chỉ phải gánh vác nhân quả ngập trời, thậm chí sẽ còn bị các đại tông sư thuộc các môn phái uy hiếp.
"Đây là... Là giết người rồi?"
"Không hẳn, nếu họ không ra tay thì người chết là họ mà."
"Nhưng những người kia chỉ là bị khống chế thôi, tội đâu đến mức phải chết."
"Túc Lê quá liều lĩnh, hắn không biết những tu sĩ đó liên quan tới bao nhiêu thế lực à?"
"Từ lần trước tôi đã nói Túc Lê quá không coi ai ra gì. Chuyện của thế gia năm đó, nếu không phải Yêu tộc bảo vệ hắn thì với cái tính phách lối này sao sống nổi tới hiện tại?"
"Cao minh chủ, ngài xem nên xử lý thế nào?" Những người khác nhìn nhau, chuyện xảy ra quá đột ngột, họ không có cách để ngăn cản.
Sắc mặt Cao minh chủ cũng không tốt. Hắn tưởng là Túc Lê chỉ dùng trận pháp bình thường, nhưng thế công mãnh liệt như vậy, hắn ở đó cũng chưa chắc đối phó được, huống hồ bên trong còn có không ít tu sĩ tu vi chỉ ở Kim Đan. Hắn liếc nhìn các đại tông sư, thấy họ đều đanh mặt thì biết chuyện này không dễ giải quyết.
"Túc Lê đại nhân sẽ không giết người." Ánh mắt Thanh Điểu trở nên nặng nề: "Chư vị, sự tình còn chưa rõ kết quả mà, các vị có thấy người chết không?"
Trên màn hình giám sát chỉ có biển lửa.
Túc Lê là Phượng Hoàng phản tổ, việc cậu am hiểu Phượng Hoàng Thần Hỏa không phải bí mật. Lửa Phượng Hoàng là loại lửa mạnh nhất giới tu đạo, trong tình huống này, dù có đợi nữa thì kết quả chẳng phải chỉ còn một đống tro thôi sao?
Các tu sĩ khác không tin, có người vì bạn bè người thân cũng ở trong đó nên lộ rõ sốt ruột, thậm chí bắt đầu nặng lời.
Dân mạng chứng kiến cảnh này cũng sôi trào, tất cả chỉ thấy biển lửa, các loại khiển trách thóa mạ không ngừng vang lên.
"Chư vị." Thanh Điểu bình tĩnh đứng ra: "Bây giờ vẫn chưa giải quyết được chuyện trong công viên, chỉ bằng hình ảnh giám sát thì chúng ta không thể kết luận hiện trường thế nào, mong chư vị có thể tỉnh táo lại. Kẻ địch chung của chúng ta chỉ có Ác Linh Khí."
"Tinh anh của tộc Huyền Hạc lẫn Thanh Điểu đều ở đây, ta lấy danh nghĩa tộc Thanh Điểu để đảm bảo." Thanh Điểu khom lưng: "Túc Lê đại nhân chắc chắn sẽ không giết hại đồng tộc, mong rằng chư vị có thể bình tĩnh đợi xem kết quả."
"Nếu là thật thì sao? Mắt thấy mới là thật, tất cả bọn ta đều thấy." Có tu sĩ lên tiếng.
Thanh Điểu nghiêm nghị: "Nếu chuyện là thật, Thanh Điểu ta mời các vị tùy ý xử lý, ta sẽ không chống cự."
Giọng nói nghiêm nghị bình tĩnh của cô vang vọng: "Nhưng giờ phút này, nếu có kẻ nào dám dùng đây làm cớ để gây chuyện, ta chắc chắn sẽ không khách khí."
Cao minh chủ cũng gánh chịu áp lực tiến lên: "Cao mỗ cũng có thể cam đoan, hi vọng chư vị có thể bình tĩnh lại, đợi xem kế tiếp."
Hắn sai thuộc hạ: "Nhiệm vụ của chúng ta vẫn như cũ không thay đổi, chỉ cần trận pháp ở công viên còn chưa được phá giải, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ nơi này được an toàn. Mong rằng chư vị hiểu được, Ác Linh Khí là không thể nhân nhượng, chỉ cần sơ sẩy chúng ta sẽ giẫm lên vết xe đổ."
Tất cả đại tông sư lựa chọn giữ im lặng, chỉ có đại tông sư trận pháp chủ động tiến tới kiểm tra trận pháp.
Mọi chuyện có vẻ đã lắng xuống, nhưng sóng ngầm vẫn mãnh liệt, mọi người gồng lên sợi dây lí trí cuối cùng.
Thanh Điểu một mình gánh chịu tất cả áp lực, ánh mắt dừng ở Trần Kinh Hạc trong phòng tổng điều khiển.
Cô cũng chỉ có thể chờ.
Trong quảng trường, biển lửa vẫn chưa biến mất.
Cách đó không xa, Túc Dư Đường và Diệp Tư Tế đang trong yêu hình trấn áp tu sĩ cũng đồng loạt quay đầu. Nhìn thấy biển lửa ở hướng ngược lại, họ lập tức ý thức được đã có chuyện. Hai người một trái một phải ổn định chừng 500 tu sĩ bên dưới, khống chế phạm vi ảnh hưởng đến mức lớn nhất.
Cả quảng trường cháy hừng hực, hoàn toàn không rõ tình trạng bên trong.
Tiểu Kim Ô bay trên cao đã bao giờ gặp tình hình chiến đấu kịch liệt như thế. Giây phút biển lửa nổ ra, y liều mạng bay lên mới miễn cưỡng không bị cuốn vào, bây giờ vẫn còn chưa hết sợ nhìn xuống. Vậy là tất cả đều chết ư?
Nhiều người như vậy, có khi trong đó còn có tu sĩ y biết.
Y cứ tưởng vị đại nhân kia chỉ dùng trận pháp khống chế bình thường, không ngờ nó lại có lực sát thương lớn đến vậy. Y đang tỉnh táo mà còn biết được sự đáng sợ của nó, vậy những tu sĩ đã mất lí trí không có khả năng tự vệ kia, có khi đã bị đốt thành tro...
Túc Minh: "Bay xuống đi."
Tiểu Kim Ô nghe vậy sởn tóc gáy: "Bên dưới đều là lửa..."
Ánh mắt Túc Minh hết sức bình tĩnh: "Nghe tôi, lửa kia không thiêu chết người."
Tiểu Kim Ô hoang mang, nửa hồn đã bị trận pháp này dọa bay. Nhưng Túc Minh nói chắc nịch, y chỉ có thể đánh bạo bay xuống. Vừa tới gần y đã cảm nhận được sức nóng, nó khiến toàn thân y nóng rực, thần hồn cũng không ổn định. Đúng lúc này có cơn gió mát thổi từ trên xuống, hóa ra là linh khí của Cửu Vĩ Thiên Miêu trên lưng.
Y đánh bạo bay vào biển lửa, cảm giác nóng cháy lại không xuất hiện, thậm chí còn có một sự mát mẻ. Bên dưới biển lửa là những đồ đằng phức tạp, tất cả tu sĩ đứng trong đó, mỗi người đều được phủ một vòng sáng màu lam kì lạ. Trên đầu họ còn có một đốm lửa đỏ thẫm đang lơ lửng.
Thế mà trong biển lửa này còn cất giấu càn khôn!
Thế lửa dữ dội như vậy mà những người này không bị thiêu chết!?
Trong lúc Tiểu Kim Ô ngạc nhiên, phía trước bỗng có một con chim màu trắng to lớn bay tới. Chú chim này toàn thân trắng muốt, chỉ có cái đầu là màu da, rất là lạc quẻ với bộ lông uy vũ, là một con Thần Loan Điểu trọc đầu. Chim lớn bay tới trước mặt y, ném người mình đang tha lên lưng y, y khó khăn đỡ lấy, nghe được tiếng người.
"Minh Minh, để ý Bạch Quân, đừng xé bùa."
Chim lớn phát ra âm thanh hết sức quen thuộc, Tiểu Kim Ô giật mình: "Túc... Túc đạo hữu?"
Chim lớn liếc y: "Gì?"
Tiểu Kim Ô há hốc: "Lông của anh bị sao vậy, bị đốt à?"
"Đốt?!" Túc Úc nghe thế lập tức ngó nghiêng, thấy bộ lông trắng xinh đẹp của mình vẫn còn nguyên thì mới thả lỏng. Anh cứ tưởng là vừa rồi mình sẽ bị đốt thành chim quay luôn chứ, kết quả lửa kia nóng thì có nóng, nhưng chỉ cần bay ra khỏi trung tâm trận pháp là không sao. Hình như lửa này là giả, thực tế nó là do một loại linh lực hóa thành.
Anh cúi xuống nhìn trận văn bên dưới, nghĩ ngợi, thấy Kim Ô cứ nhìn đầu mình chằm chằm thì bảo: "Nhìn cái gì? Chưa thấy anh đẹp trai đầu trọc bao giờ à?"
Tiểu Kim Ô sững sờ: "Đây là kiểu tóc của anh ư?"
Túc Úc mặt dạn mày dày: "Chứ không thì là gì?"
Tiểu Kim Ô không nghĩ ra từ để hình dung, miễn cưỡng nói: "Rất... Rất đẹp."
Trần đời lại có chim tự vặt lông đầu của mình, thật sự là quá... Quá đặc biệt, tìm khắp Điểu tộc cũng không ra con thứ hai.
Túc Minh không bóc phốt ông anh mạnh miệng, nhưng thấy bộ lông màu trắng vẫn còn thì cũng yên tâm hơn. Nó đỡ Bạch Quân, để anh nằm thẳng trên lưng Kim Ô. Lúc Kim Ô bay xuống thấp hơn, Túc Minh sửng sốt, chỉ vào 7 con rối đặc biệt giữa dàn tu sĩ đông đảo: "Anh, nhìn kìa!"
Túc Úc nhìn theo hướng chỉ, thấy mấy con rối được bao bọc bởi ánh đỏ.
Đây không phải tu sĩ, mà là mấy con rối NPC anh đã thấy ở nhà ma. Bọn nó đang bị ánh sáng từ trận pháp trói buộc, không nhúc nhích được, trên người hiện những phù văn quỷ dị. Những phù văn kia lại bị trận pháp dưới chân chúng liên tục hút đi, cảnh tượng khác thường khiến cả đám giật mình.
"Trận pháp kia sẽ hút hồn?!" Tiểu Kim Ô sốc.
Túc Minh quan sát: "Không phải là hồn, hình như trên những con rối kia có trận pháp khác."
Hào quang màu đỏ tỏa ra từ người Túc Lê, trận văn tiếp tục lan ra, từng đường mang theo ngọn lửa tiến về phía trước. Tiểu Kim Ô chở Túc Minh và Bạch Quân bay trên không trung, Túc Úc lại nhảy xuống, hóa về hình người đứng cạnh Ly Huyền Thính, hỏi: "Rốt cuộc là sao? Những tu sĩ này bị ai khống chế vậy?"
"Đây là một trong những trận đồ con rối Thượng Cổ, cũng là trận đồ con rối mạnh nhất hiện nay. Trung tâm của nó là trận Con Rối Thất Sát, trận này là để giết người." Ly Huyền Thính bình tĩnh nói ra cái đáng sợ của Con Rối Thất Sát: "Một khi trận pháp được kích hoạt, con rối sẽ giết sạch người sống trong phạm vi trận pháp."
Túc Úc thấy tất cả tu sĩ không nhúc nhích được: "Thế trận pháp của bé bé thì sao?"
"Em ấy đang phá trận." Ly Huyền Thính lại nói: "Hay đúng hơn là em ấy đang giành quyền khống chế trận đồ."
Giành quyền khống chế trận đồ?!
Túc Úc sốc, anh từng nghe phá trận, nhưng chưa từng nghe là có thể cướp quyền khống chế trận đồ? Trận đồ của người khác mà có thể cướp tới dùng?!
"Làm được à?"
"Các trận pháp khác thì có lẽ không được, nhưng bởi vì đây là trận Con Rối Thất Sát nên có thể." Ly Huyền Thính bình tĩnh nói.
Nó là trận do Túc Lê cải tiến, mỗi một trận văn đều là cậu tỉ mẩn thiết kế. Ác Linh Khí muốn lợi dụng thứ của cậu để đối phó cậu, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Túc Úc càng nghe càng ù ù cạc cạc. Mặt đất bỗng có rung chấn, anh quay đầu lại, thấy con rối bằng đồng khổng lồ ở đằng kia đột nhiên cử động.
Túc Minh nghe được tiếng động cũng nhìn lại, thấy con rối kia thì lộ vẻ thán phục: "Đó không phải là mô hình trang trí à?!"
Lúc chạy quanh tìm Bạch Quân nó đã nhìn thấy rồi, chẳng qua tình hình khi đó khẩn cấp nên cũng không nhìn kĩ, chỉ cho là điểm nhấn của thế giới trong, định xong việc rồi lại đi xem, không ngờ thứ này có thể hoạt động?
Túc Minh nhìn chằm chằm con rối nọ: "Chúng ta qua đó xem thử đi."
Tiểu Kim Ô lại rùng mình: "Đáng sợ lắm... Tôi không muốn đi."
Ngoài con rối đồng khổng lồ kia, đằng xa lại xuất hiện vài vệt sáng.
Hai con rối đồng khổng lồ đột nhiên xuất hiện bên cạnh con ban đầu.
Túc Minh không nỡ dời mắt, lẳng lặng rút điện thoại ra, chỉ huy: "Bay lại gần hơn đi."
Tiểu Kim Ô rung lắc: "Tôi không đi!"
Túc Minh lại nói: "Chỉ chụp mấy tấm thôi."
Tiểu Kim Ô miễn cưỡng bay thêm về phía trước vài mét.
Bên dưới, Ly Huyền Thính và Túc Úc cùng ngừng nói chuyện. Túc Úc nhìn ba con rối khổng lồ kia, văng liên tục ba câu "vãi chưởng". Mà Ly Huyền Thính thì chỉ liếc một cái, thấy được số hiệu đằng sau ba con rối đó thì nói: "Số 1 2 và 3, chúng từng là ba con rối khổng lồ mạnh nhất ở kho binh khí."
Cái gì? Cái gì là ba con rối khổng lồ mạnh nhất của kho binh khí!?
Túc Minh và Túc Úc đều nghe thấy thông tin mơ hồ này, cả hai như thể biết được bí mật động trời, trong mắt in rõ bốn chữ siêu to "cực kì muốn biết".
Ly Huyền Thính bồi thêm một câu: "Kho binh khí của Phượng Hoàng Thần Sơn, là kho binh khí của A Ly. Tất cả binh khí bí tịch xuất hiện trong công viên đều là mô phỏng lại đồ trong kho binh khí."
Túc Úc sững sờ: "Cái gì? Đồ nhái?"
Ly Huyền Thính gật đầu, nhìn ba người khổng lồ đang đi tới, ánh mắt trở nên nặng nề: "Mà giờ chúng là kẻ địch."
"Từ từ nhé." Túc Úc lấy điện thoại ra, tìm mấy bức ảnh rồi video trước đó quay chụp, nhanh tay bấm xóa. Đợi xóa xong hết, anh mới bẻ tay bẻ chân: "Hóa ra là hàng giả, tức thật đấy, lại còn dám dùng đồ của em thằng này mô phỏng nữa. Đời này ông đây ghét nhất là đồ lậu."
Túc Minh ngồi trên lưng Kim Ô nghe vậy cũng xóa ảnh, gương mặt tràn trề hứng thú trở thành lạnh tanh.
Tiểu Kim Ô thấy người trên lưng không nói gì thì hỏi: "Có chụp nữa không?"
Túc Minh lạnh lùng đáp: "Không."
Những con rối đồng thiếc từng bước đi tới, dần tiếp cận bọn họ. Chúng bị thứ gì đó khống chế, mỗi bước chân đều phá hủy kiến trúc, thế giới trong bị chúng phá tanh bành.
Tiểu Kim Ô thầm run rẩy: "Chúng tới kìa."
Đúng lúc này, Túc Lê ở trung tâm trận pháp bỗng mở mắt. Cậu hơi đưa tay, tất cả tu sĩ trong trận pháp nhắm mắt lại, linh khí hỗn loạn trên người họ chớp mắt bị trận văn hút sạch. Linh lực tăng vọt thiếu ổn định bỗng chốc tạm dừng, bình yên trở lại. Bảy con rối lẫn trong đám người có linh lực mới rót vào, tập thể bay lên. Trên mặt chúng được khắc đồ đằng Phượng Hoàng, cho thấy giờ phút này chúng chỉ nghe lệnh Túc Lê.
Biến động này khiến tất cả ngỡ ngàng, Ly Huyền Thính nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: "Xong rồi."
Bảy con rối đột nhiên phóng to, được linh lực vô hạn bành trướng kích thước, bay thẳng lên trời.
Túc Úc đang mải xem, bỗng cảm nhận được có hai thứ chạy ra khỏi túi càn khôn của mình, mà trên trời cũng xuất hiện hai vệt sáng. Không đợi anh nhìn kĩ, Siêu Nhân Điện Quang anh cất giữ nâng niu lâu nay đột nhiên xuất hiện trên không trung, có cả hai con của Túc Minh nữa. Tổng cộng bốn con Siêu Nhân Điện Quang vững vàng canh giữ bốn phương Đông Nam Tây Bắc.
"Đù má, con trai tôi!!!" Túc Úc sờ túi của mình, sau đó chỉ vào hai con Siêu Nhân Điện Quang trên không trung: "Thật sự quá là ngầu."
Tay Túc Minh run run, một lần nữa lấy điện thoại di động ra: "Bay lại gần đi."
Tiểu Kim Ô: "???" Cậu vừa mới bảo là không chụp nữa mà?
Túc Minh mở máy, nhận thấy mấy con rối đồng kia đứng lại. Nó bèn nhìn xuống bên dưới, thấy anh hai đứng giữa trận pháp.
-
Túc Lê mở mắt ra, cậu có thể cảm nhận được toàn bộ con rối trong công viên này. Dù là con rối của cậu hay là rối vô chủ, sau khi cậu đoạt được quyền khống chế trận đồ, chúng đều do cậu khống chế. Túc Lê không ngờ Ác Linh Khí lại có bản lĩnh lớn cỡ này, thế mà nó biến toàn bộ công viên thành máy nguồn cho trận đồ con rối. Cướp được quyền khống chế rồi cậu mới hiểu nó làm thế nào để chi phối thế giới trong.
Hai quản lý điều hành của công viên cũng là con rối bị Ác Linh Khí điều khiển. Đầu tiên, nó lấy quyền khống chế thế giới trong từ họ, sau đó lợi dụng bố trí trận pháp của thế giới trong, kết hợp với trận đồ con rối. Về sau nó lợi dụng những thay đổi này, biến tu sĩ tẩu hỏa nhập ma thành con rối của mình. Nếu đúng như kế hoạch của nó, tu sĩ sẽ trở thành rối người, cũng thành chất dinh dưỡng cho nó. Thời gian càng lâu thì Ác Linh Khí sẽ càng mạnh, đến khi thực lực của nó đủ để hoàn toàn chi phối công viên, nơi này sẽ chính thức trở thành một nhà máy phát điện cho nó tiếp tục mở rộng trận đồ ra ngoài.
Ác Linh Khí dùng ác niệm làm thức ăn, dùng linh mạch làm nguồn suối sức mạnh.
Sau khi cướp được quyền khống chế, Túc Lê mới hiểu mục đích của Ác Linh Khí. Cậu nhìn thấy một thế giới rộng lớn.
Trong thế giới kia, Ác Linh Khí không ngừng tràn ra từ một vết nứt, quấn lấy tất cả tu sĩ, từng bước xâm chiếm. Vết nứt kia ngày càng lớn, sắp hoàn toàn rách ra rồi. Hiện giờ Ác Linh Khí không có thực thể, nhưng nếu ác niệm và sức mạnh của tu sĩ là chất dinh dưỡng của nó, vậy sẽ có ngày nó đột phá được vết nứt kia, chính thức giáng lâm xuống thế gian.
Đến lúc đó tất cả người và tu sĩ đều sẽ thành bữa ăn thịnh soạn cho nó.
"Hắn có gì tốt?"
Một âm thanh vang lên bên tai Túc Lê.
"Ta nói cho ngươi ngươi lại không tin, Ly Huyền Thính chỉ cần vài câu đã có thể dỗ ngươi xoay mòng mòng."
"Hắn nói hắn không nhớ rõ chuyện mảnh vỡ, hắn nói hắn không nhớ rõ Ác Long Tướng, hắn nói cái gì ngươi cũng tin."
Trước mặt Túc Lê xuất hiện một cái bóng mờ, cái bóng kia giống Ly Huyền Thính như đúc, gương mặt lại có sự nham hiểm hung ác hoàn toàn khác.
"Phượng Hoàng, ngươi cho rằng chiến loạn vạn năm trước của giới tu đạo do ai gây ra? Ta ư?"
"Nhưng nếu không có Ly Huyền Thính thì làm gì có ta?"
"Phượng Hoàng, ngươi có tin bốn chữ giẫm lên vết xe đổ không?"
Những lời đó như là thôi miên, không ngừng tuần hoàn bên tai Túc Lê. Dùng giọng của Ly Huyền Thính, dùng hơi thở của Ly Huyền Thính, nói những lời độc ác như vậy. Trước mắt Túc Lê tối đen, cậu thấy bầu trời mờ tối, cùng với lôi kiếp liên tục giáng xuống.
Đây là Hỗn Độn ngàn vạn năm trước.
Khi Long độ kiếp, trên trời giáng xuống Lôi Cực Ác.
Túc Lê chưa từng thấy rõ Long ở thời Hỗn Độn như lúc này. Ngày hôm đó, từng tia sét bổ vào thân rồng, vảy rồng như ánh sáng dần tan vỡ giữa đất trời. Đó là vảy mà Long từng hứa hẹn sẽ dùng làm tổ cho cậu, cuối cùng thành ánh sáng vụn vỡ. Long thiện lương như vậy, cuối cùng khi độ kiếp lại gặp phải lôi kiếp tàn nhẫn nhất - Lôi Cực Ác.
Trong màn mưa ánh sáng đó, cậu nhìn thấy mình bảo vệ đốm long hồn cuối cùng.
"Ác Long Tướng? Đó là cái gì?"
"Phượng Hoàng, Long có hai mặt, Ác Long Tướng chính là sự tồn tại cực ác của thế gian." Tiếng của Long từ viễn cổ truyền về: "Vạn vật đều có ác tướng, ta có ác, Phượng Hoàng cũng có ác. Có ác thì không thể phi thăng, thiên giới không chấp nhận ác niệm."
"Ta cũng sẽ như ngươi chết đi trong độ kiếp ư?"
Long nói: "Không, ngươi có Niết Bàn."
"Vậy khi nào ta sẽ Niết Bàn?"
"Khi lòng ngươi có ác niệm."
Long nói, Phượng Hoàng sẽ Niết Bàn, sẽ luân hồi ngàn vạn lần rèn luyện ác tướng.
Long cũng nói, Long không có Niết Bàn, kết cục chỉ có cái chết.
Thời gian dường như trở lại vùng đất mai táng ấy, cậu giấu đi đốm long hồn cuối cùng, đứng trước xác của Long.
Long hồn có nửa trắng nửa đen, trắng là thiện, đen là ác.
Trời Hỗn Độn âm u, Túc Lê cuối cùng cũng nhớ ra tất cả. Cậu giấu đốm long hồn kia vào sâu trong thần hồn của mình, chào đón Niết Bàn.
-
Quá khứ trước mắt như hoa trong gương, trăng trong nước. Tiếng thì thầm của Ác Linh Khí vẫn còn, âm thanh của quá khứ lại ngày càng xa. Hiện thực và hư ảo đan xen, nỗi đau khi chứng kiến Long độ kiếp chớp mắt đã lắng xuống. Niết Bàn qua đi, mọi thứ vỡ vụn, cậu từ hồi ức trở lại hiện thực.
Ba con rối đồng xuất hiện trước mặt cậu, mà mây mù cũng theo đó tan đi.
Tiếng của người thân văng vẳng bên tai, còn có tiếng gọi của Ly Huyền Thính như vọng tới từ nơi sâu thẳm thần hồn.
Túc Lê bừng tỉnh khỏi hồi ức, nhìn sang Ly Huyền Thính, thể xác tinh thần nhẹ nhõm chưa từng có, chỉ có trái tim là không ngừng nhảy lên.
Ly Huyền Thính mở kiếm vực, như bao lần canh giữ bên cạnh cậu, từ khi cậu bày trận tới giờ vẫn chưa từng rời khỏi nửa bước. Túc Lê tự nhận mình là kẻ lập dị, một khi thừa nhận cái gì là sẽ không thay đổi, tin tưởng một người cũng thế. Nếu không có Ly Huyền Thính, cậu ở thời Hỗn Độn chắc chắn không sống được tới khi Niết Bàn, chứ đừng nói là giấu long hồn đi lừa trời Niết Bàn.
Lại nói, từ rất rất rất lâu về trước, cậu đã thích Long rồi.
Tin tưởng thì đâu cần nhiều lí do như vậy, nhiều năm như vậy rồi.
"A Ly!"
Cách đó không xa, đứa bé trốn ở góc chết của giám sát nham hiểm nhìn con rối trên không trung. Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn Túc Lê trên trời, cuối cùng thả ra một tia Ác Linh Khí, luồng khí kia bay lên cao rồi đột nhiên tan biến.
Ánh mắt đứa bé rét lạnh, không cam lòng lẩm bẩm: "Phượng Hoàng, hắn có gì tốt? Mà ngươi từ đầu đến cuối vẫn luôn tin hắn như vậy."
Túc Lê dang tay, tất cả con rối nghe lệnh cậu. Từ giây phút này, quyền khống chế của Ác Linh Khí đã bị cậu cướp đi, nó chỉ có thể chi phối mấy thứ nó mô phỏng từ kho binh khí, tức là ba con rối khổng lồ kia.
Siêu Nhân Điện Quang và các con rối đứng im nãy giờ đồng loạt xông lên, bao vây ba con rối khổng lồ.
Trên mạng, dân tình phút trước còn bị biển lửa hấp dẫn, phút sau đã chú ý giám sát của mấy khu vực khác vẫn chưa bị phá hủy, trong đó có mấy cái xuất hiện hình ảnh ba con rối to lớn. Góc camera này vừa hay chĩa về chỗ tàu lượn siêu tốc, quay lại rõ rệt hình dạng của chúng. Các tu sĩ vốn đang tranh cãi chuyện biển lửa đồng loạt sững sờ trước biến hóa bất ngờ này, sau đó thấy những con rối lơ lửng bốn phía.
Vốn còn đang lo ngay ngáy, nhưng thấy cảnh này thì tập thể ngừng tay, khu bình luận im lặng trong chớp mắt.
[Bị nhảy kênh à?]
[Giám sát mà cũng bị nhảy kênh?]
[Gì cơ? Bên kia đang phóng hỏa mà...?]
[Siêu... Siêu Nhân Điện Quang đại chiến quái đồng thiếc?!]
[Cảnh này quen thế nhỉ.]
Giây phút nhìn thấy mấy con rối phe mình cử động, Túc Minh yên lòng. Nhưng chưa được mấy giây, nó đột nhiên nghe được một tiếng vang cực lớn. Túc Minh quay phắt lại, nhìn thấy hai con Siêu Nhân Điện Quang mình bảo tồn, cùng ăn cùng ngủ với mình trong suốt 10 năm qua, như là được thánh quang phụ thể xông lên phía trước. Nắm tay chúng tụ thần lực, một phát đấm thẳng vào rối đồng. Giống hệt như hội võ đạo 10 năm trước, nó được thấy anh hai như thần tiên, điều khiển Siêu Nhân Điện Quang tung hoành bốn phương.
Tiểu Kim Ô không ngờ hiện trường lại biến thành nơi ẩu đả của mấy con rối: "Đây... Đây là gì!"
Túc Minh sụt sịt, sống mũi cay cay. Nó mở chế độ quay, chĩa máy về phía Siêu Nhân Điện Quang, cảm giác tự hào không ngừng dâng lên trong lòng. Là anh hai của nó đó!
Túc Úc ở bên dưới nhìn ngây cả người, sau đó cảm thán: "10 năm, nhiệt huyết khó nguội!!!"
Từ 10 năm trước, anh đã ngày nhớ đêm mong cảnh này, tới mức mà nghĩ trăm phương ngàn kế nhét không biết bao nhiêu Siêu Nhân Điện Quang vào ba lô của em trai, cuối cùng nản lòng thoái chí nhìn em trai nhập tháp bế quan. Khát vọng nam nhi thuở thiếu thời vỡ tan, giờ đã gần ba mươi, không ngờ lại có cơ hội bù đắp cho tiếc nuối thời trẻ. (Editor: Má nghe nó tả mà tưởng sắp xuống lỗ rồi á =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])
Một lá cờ xuất hiện trong tay Túc Úc, anh nhảy vọt lên không trung, mấy bước đã giẫm lên đầu Kim Ô, điên cuồng vẫy: "Xông lên!!!!!"
Túc Minh lạnh tanh kéo anh trai mình xuống: "Anh, che mất ống kính rồi."
Tiểu Kim Ô cố gắng ổn định, phải chịu gánh nặng mà tuổi này không nên nhận, hét lên: "!!!! Hai người ngồi yên đi! Rơi bây giờ!"
Con rối đồng thiếc phản kích, lòng bàn tay nó ngưng tụ một đốm màu đen, tung về phía Siêu Nhân Điện Quang gần nhất.
Siêu Nhân Điện Quang giơ tay cản, cánh tay không được linh lực bao trùm có màu xám tro, dưới góc độ ánh sáng này trông vừa ngầu vừa gợi cảm.
Túc Úc nước mắt rưng rưng, hò hét: "Con trai!!! Vết chém ánh sáng!!! Đánh nó đi!!!"
Một giây sau, cục đen va chạm với tay Siêu Nhân Điện Quang tạo thành tiếng vang. Cục đen đâm vào bả vai Siêu Nhân Điện Quang, ngay sau đó một cánh tay tróc ra, rơi từ trên cao xuống.
Thế gian bỗng tĩnh lặng.
Túc Úc đờ đẫn, một giây sau: "KHÔNG!!!!!!"
Túc Minh đang giơ máy quay: "?"
Dân mạng xem stream đang hưng phấn: "?"
Túc Lê đứng giữa trận pháp cũng sửng sốt, yêu đồng hiện vẻ nghi hoặc, dường như cũng không hiểu chuyện là như thế nào.
Ly Huyền Thính đang khống chế kiếm vực, thấy vậy bật cười, bất đắc dĩ nói: "A Ly quên à, nó không phải con rối làm từ thiên thạch."
Không có trận Ảo Ảnh Con Rối và linh lực duy trì thì nó chỉ là hàng mỹ nghệ yếu ớt rơi là vỡ của Nhân tộc thôi.
[Tác giả có lời muốn nói]
Túc Úc đờ đẫn: Không ai viết kịch bản như thế hết!