Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 148: Chính nghĩa



Edit: Ry

Con rối đồng liên tiếp tấn công, người điều khiển nó ý thức được điểm yếu của Siêu Nhân Điện Quang thì lập tức dồn công kích vào bốn con Siêu Nhân Điện Quang có chất liệu bình thường. Túc Lê cũng kịp thời phản ứng, mấy lá bùa bay ra, ngưng kết thành một trận pháp khác trên không trung.

Trận pháp tự động lơ lửng trên đầu Siêu Nhân Điện Quang, như là ánh nắng chiếu rọi lên người chúng, dát lên một lớp hào quang. Túc Úc đứng trên đầu Kim Ô không vẫy cờ nữa, ngơ ngác nhìn cánh tay dưới mặt đất. Anh cứ tưởng Siêu Nhân Điện Quang sẽ được thu về, không ngờ em trai lại tiếp tục cho chúng nó xông lên.

[Tôi đảm bảo lần này là nhảy kênh thật.]

[Tự dưng khờ luôn ạ, tôi cứ tưởng con quái đồng thiếc kia sẽ bị đánh cho hoa rơi nước chảy phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.]

[Siêu Nhân Điện Quang gãy cánh.]

[Này... Sao mấy người xem hiểu được vậy? Giữa hai người này ai mới là đồng minh?]

[Thế mà còn không nhìn ra à? Thế là do ông không thấy được ánh sáng của chính nghĩa rồi.]

Đa số dân mạng ở đây đã từng xem hội võ đạo 10 năm trước, thấy trận pháp quen thuộc và Siêu Nhân Điện Quang thì biết ngay thủ phạm là ai. Chỉ là trước đó không lâu họ mới chứng kiến cảnh Túc Lê phóng hỏa đốt người, giờ lại thấy cậu điều khiển Siêu Nhân Điện Quang đánh nhau, thật sự là tâm trạng rất phức tạp.

Nếu không đốt thì sao? Thì những tu sĩ đã trở thành cái xác không hồn trong công viên cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng nếu giết thật, về tình về lý thì những người đứng ngoài quan sát đều khó tránh khỏi muốn khiển trách vài câu.

[Tôi thấy mọi người nên bình tĩnh lại trước đã.]

[Cãi thì cãi, nhưng mà cái gì cũng nên chờ mọi việc kết thúc rồi lại nói. Nếu chuyện ở công viên không giải quyết xong, mấy ông nghĩ chúng ta sẽ bình yên vô sự được chắc? Ác Linh Khí phách lối như vậy, không giải quyết nó thì về sau ai dám yên tâm tu luyện?]

[Đứng rồi, chúng ta cũng đã thấy những tu sĩ đó chết đâu.]

[Ai có người quen trong đó thì mau kiểm tra mệnh phù đi, ở đây cãi nhau làm gì? Lên mạng cãi cọ thì giải quyết được việc chắc? Toàn anh hùng bàn phím, vua cãi lí, mấy người là nhất ok chưa, tỉnh táo lại mà nghĩ coi.]

Đúng rồi! Giám sát không quay được quảng trường suối phun, nhưng các tu sĩ đều có mệnh phù hoặc đèn trường minh ở chỗ các sư trưởng, nếu có người chết thật, mệnh phù và đèn trường minh sẽ tắt.

Những người bị căm hận che mắt cũng tỉnh táo lại.

[Nhìn kìa! Siêu Nhân Điện Quang vẫn đang xông lên!]

[Nó còn có một tay thôi á...]

Nắm đấm của con rối đồng một lần nữa đánh tới. Siêu Nhân Điện Quang cụt một tay, tay còn lại được độ hào quang, đối mặt với nắm đấm đầy khí đen kia, cũng không hề khách khí mà đánh trả. Lần này cánh tay không rơi xuống, con rối đồng bị đẩy lùi vài bước.

Hai bên bắt đầu lao vào nhau, có qua có lại, tất cả đều dùng nắm đấm nói chuyện.

Những con rối khác cũng không ngồi yên, nhanh chóng xông pha, bao vây ba con rối đồng khổng lồ.

Túc Lê làm nhiều việc cùng lúc, điều khiển rối, còn không ngừng phân tích suy nghĩ tình huống. Nơi này là thế giới trong, mà Ác Linh Khí không có thực thể. Chỉ bằng bản lĩnh của nó thì không thể mô phỏng được tất cả rối trong kho thần binh của cậu với thời gian ngắn như vậy.

Con rối đồng thiếc năm đó Túc Lê mất tới trăm năm mới chế tạo ra, là con rối đời thứ nhất. Từ chất liệu cho tới linh lộ ở Thượng Cổ đều là ngàn dặm mới tìm được một. Ba con trước mắt này tuy bộ dạng giống hệt số 1 số 2 số 3 của cậu, nhưng thực tế chỉ là hàng nhái Ác Linh Khí làm ra, giống như những món linh vật khiến tu sĩ nhập ma.

Chúng giống con rối của cậu, thực tế chỉ là đồ giả do Ác Linh Khí hóa thành. Nếu thật sự làm từ thiên thạch, mấy con Siêu Nhân Điện Quang cậu đang điều khiển không thể nào đánh trực diện được. Nhưng bây giờ, cậu chỉ cần bơm linh lực cho trận pháp của Siêu Nhân Điện Quang và mấy con rối kia là có thể thoải mái đánh với chúng.

Trên không trung, tính cả Siêu Nhân Điện Quang thì có tổng cộng 11 con rối đang được Túc Lê điều khiển.

Túc Lê dùng bốn con Siêu Nhân Điện Quang làm trung tâm, tiếp tục lợi dụng 7 con rối khác bố trí trận Con Rối Thất Sát mới. Nếu đó là hàng giả do Ác Linh Khí hóa ra, vậy chỉ cần đánh tan Ác Linh Khí trên người chúng là có thể phá giải.

Công kích hai bên ngày càng gay gắt, Túc Úc nhìn Siêu Nhân Điện Quang cụt một tay "thân tàn chí kiên" vung ra một đấm, run rẩy nói: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi, chỉ còn một tay thôi đó."

Nhưng Siêu Nhân Điện Quang chỉ còn một tay lại có nắm đấm không hề yếu, thậm chí càng đánh càng hăng. Mỗi đấm đều như đấm thẳng vào tim Túc Úc, mỗi phát đánh đều khiến cơ mặt anh co rút.

Tiểu Kim Ô há hốc xem, không quên cổ vũ: "Mạnh quá!!!"

Túc Minh khoanh chân ngồi trên người Kim Ô, một tay đỡ Bạch Quân, tay còn lại vững vàng giơ điện thoại quay tất cả.

[Xem mà nhiệt huyết sôi trào.]

[Đây là tập Siêu Nhân Điện Quang dài nhất mà tôi từng xem.]

[Còn là hiện trường đánh tập thể nữa chứ.]

[Ánh sáng từ cái trận pháp kia dát lên người Siêu Nhân Điện Quang... Kiểu hợp quá thể đáng luôn ấy.]

[Tôi cảm thấy chúng ta sẽ thắng!]

Trận Con Rối Thất Sát hình thành, lực công kích của tất cả rối trong trận tăng mạnh. Trước kia là hai bên đánh nhau có qua có lại, giờ có trận con rối hỗ trợ, Siêu Nhân Điện Quang như được thần buff cho, một đấm đã khiến con rối đồng ngã xuống đất.

[Một đấm thần thánh!]

[Mẹ tôi đang hỏi tại sao lại quỳ xem Siêu Nhân Điện Quang đánh quái thú.]

Túc Úc rưng rưng. Từ góc độ của anh, trên tay con trai anh đã xuất hiện những vết nứt. Nhưng dù vậy, nắm đấm của con trai vẫn đầy chất đàn ông, khí thế một đấm này đủ để chinh phục tất cả nhiệt huyết nam nhi.

Cuối cùng, một con rối đồng không chịu được tấn công luân phiên như vậy, ngã khuỵu xuống không đứng lên được nữa. Túc Lê bắt lấy cơ hội này đột phá, Ác Linh Khí trên người ba con rối liên tiếp bị đánh tan, không thể tụ lại. Chúng giống như khí cầu bị xì hơi, đánh mất sức chiến đấu.

Không chỉ có vậy, sau khi mất đi Ác Linh Khí, mấy con rối dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành kích thước như đồ chơi của Nhân tộc, rơi xuống đất không nhúc nhích.

Túc Lê cong ngón tay, thu hết con rối trên không trung lại.

Tiểu Kim Ô chở người bay xuống, Túc Úc phóng cái vèo tới trước mặt Siêu Nhân Điện Quang, nhìn con trai cưng của mình thiếu một tay, nước mắt suýt rơi xuống: "Như thế này còn nối lại được không?"

"Không... Chắc không được đâu nhỉ?" Tiểu Kim Ô quay đầu nhìn chiến trường bừa bộn: "Cái tay kia khéo bị giẫm nát bét rồi..."

Túc Úc sờ vai nó: "Con trai ơi."

Túc Lê thấy thế hơi chột dạ, đành phải nói: "Anh, về trường em làm cho anh con khác tốt hơn."

Túc Úc nghe vậy lập tức quay đầu nhìn cậu: "Chỉ một thôi à?"

Túc Lê không thể làm gì khác ngoài nói: "Vậy hai con?"

Túc Úc tiếp tục nhìn cậu.

Túc Lê đổi giọng: "Ba con."

Ai cũng có phần, Túc Lê trưng dụng siêu nhân của anh em, phải hứa hẹn sau khi về trường sẽ làm cho mỗi người vài con mới, như vậy mới miễn cưỡng an ủi trái tim của Túc Úc và Túc Minh.

"Những người này xử lý sao đây?" Tiểu Kim Ô nghiêng đầu nhìn đám tu sĩ đứng im trong biển lửa, hơi sợ: "Bọn họ còn cứu được không?"

"Tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có thể dựa vào ý chí của mình. Ác Linh Khí trên người họ đã bị Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt trụi, nhưng có thể vượt qua được ác niệm tỉnh lại không thì phải xem số mệnh của họ." Túc Lê nhìn sang. Cậu không thể chỉ dẫn nhiều người như vậy, chỉ cần họ trụ được qua khoảng thời gian này, giải quyết xong chuyện Ác Linh Khí, tất nhiên sẽ có người của Liên Minh Yêu Tộc và Nhân Tộc tới giúp đỡ.

Giờ việc khẩn cấp là tìm ra Ác Linh Khí và khống chế nó.

Dưới sự trợ giúp của Túc Úc, Bạch Quân tỉnh lại. Anh vốn không có ác niệm, bị tẩu hỏa nhập ma chỉ là do Ác Linh Khí. Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt sạch Ác Linh Khí, anh tất nhiên sẽ tỉnh.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Túc Minh hỏi: "Có nên tới chỗ phòng tổng điều khiển xem không?"

Trận pháp dưới chân Túc Lê chưa tan, cậu đứng ở trung tâm vẽ một trận pháp mới thay thế mình, sau đó mới yên tâm bước ra: "Phòng tổng điều khiển có Kinh Hạc rồi, sẽ không sao đâu. Chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm."

"Việc gì?"

Túc Lê rủ mắt: "Tìm ra Ác Linh Khí."

-

Trong phòng tổng điều khiển, Túc Thanh Phong xem hết biển lửa và con rối đại chiến, nhìn sang Trần Kinh Hạc vẫn đang nỗ lực phá giải hệ thống của phòng tổng điều khiển: "Bên thế giới trong ổn định rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào chúng ta."

"Chờ chút." Ngón tay Trần Kinh Hạc bay trên bàn phím, màn hình chính nhanh chóng nhảy ra giao diện mới. Khung chương trình nền đen chữ trắng xuất hiện trước mặt cả hai, con trỏ ở dưới cùng nhấp nháy, nhắc nhở người dùng nhập mật khẩu.

Túc Thanh Phong hỏi: "Mật khẩu?"

Ánh mắt Trần Kinh Hạc tối lại: "Hỏng rồi, anh không nhớ."

Mặc dù công viên này trên danh nghĩa do tập đoàn Trần Thị đầu tư, nhưng thực tế người đầu tư là Ly Huyền Thính. Vụ mật khẩu chỉ có mấy người phụ trách chính biết, y nghe có một lần, sao mà nhớ được.

"Vậy phải làm sao?" Đây cũng là lần đầu Túc Thanh Phong gặp tình huống này. Hắn không am hiểu lập trình, cứ tưởng Trần Kinh Hạc giành lại quyền khống chế phòng tổng điều khiển là xong, không ngờ vẫn cần có mật khẩu.

"Không liên lạc được." Trần Kinh Hạc cau mày: "Cần phải tìm Huyền Thính để lấy mật khẩu."

Bên ngoài có tiếng động, lại có tu sĩ bị điều khiển tìm tới.

Túc Thanh Phong phân tâm đi giải quyết tu sĩ bên ngoài: "Anh xem trong phòng này có gì giúp chúng ta thu hút sự chú ý của tụi nhỏ không, Huyền Thính hẳn là biết chúng ta đang ở đây. Điện thoại không dùng được, truyền âm cũng không thể vào được thế giới trong, chúng ta chỉ có thể lợi dụng tài nguyên sẵn có."

Trần Kinh Hạc chợt nhớ ra: "Ban nãy lấy lại quyền giám sát, hình như anh thấy có chức năng phát thanh nữa, để anh xem có thể phát tới thế giới trong không."

Túc Thanh Phong thấy thế, yên tâm giao mọi việc cho Trần Kinh Hạc, hắn đi ra ngoài. Trong hành lang chật hẹp có một đám tu sĩ xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn lấy ra 20 lá Phượng Hoàng hỏa phù, tiện tay dán lên trán từng người.

Hỏa phù vừa dán lên, lập tức có những tiếng xèo xèo.

Túc Thanh Phong đứng nhìn, liếc sang giám sát cuối hành lang, con ngươi tối lại: "Ta chỉ có thể giúp các cậu tới đây." Hắn xoa nắn tro bùa trong tay, lẩm bẩm: "Về sau phải bảo bé bé vẽ nhiều hơn mới được, bùa này dùng hao quá."

Bên ngoài, các tu sĩ thông qua giám sát chứng kiến tất cả không khỏi im lặng. Lúc này có mấy tu sĩ vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với các đại tông sư, có người sửng sốt hỏi: "Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn ạ!" Người tới rất kích động: "Có một nhóm tu sĩ thuộc phái Thanh Vân ở thủ đô bị kẹt trong biển lửa, chúng tôi đã liên hệ với môn chủ Thanh Vân, hắn nói đèn trường minh của họ đều còn nguyên, bọn họ vẫn còn sống."

Tin tức này truyền ra, các tu sĩ đang nóng ruột không khỏi thở phào.

Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Biển lửa đáng sợ kia đốt hỏng cả giám sát, những tu sĩ bị nhấn chìm trong đó lại vẫn còn sống.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cao minh chủ trở nên sâu thẳm, xem ra thực lực của vị tiểu bối họ Túc này cao hơn bọn họ đoán rất nhiều.

Hắn thở dài: "Nào sinh linh chịu để người ta khống chế, tốt bụng làm tới nước này đã là cơ duyên tích phúc cả trăm năm mới có được. Bọn họ đánh bài tốt thành bài nát, còn liên lụy tới cả Liên Minh Đạo Tu."

Trong lòng đứa bé kia, e là đã hoàn toàn thất vọng với tu sĩ Nhân tộc.

"Cao minh chủ, bây giờ chưa phải là lúc để thả lỏng." Thanh Điểu cũng nhận được tin tức tương tự. Cô vẫn luôn đứng thẳng lưng, như thể chẳng có gì bất ngờ: "Tình huống bên trong có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, vậy chúng ta ở ngoài không thể phạm sai lầm nữa, đừng cho cá lọt lưới chạy trốn." Dù là tu sĩ bị điều khiển hay là Ác Linh Khí, lần này tuyệt đối không thể để thoát. Họ phải quyết đoán, nếu không sớm muộn cũng sẽ thua trong tay Ác Linh Khí.

Tu sĩ bên cạnh Thanh Điểu đột nhiên nói: "Mọi người nhìn kìa."

Trong những giám sát chưa hỏng của thế giới trong, tất cả đồng loạt hiện lên hỏa văn màu đỏ.

Nó giống như là biển lửa đang lan ra, từng bước bao phủ thế giới.

"Đây rốt cuộc là gì?"

"Trận văn!"

"Đây không giống trận pháp lắm? Nếu là trận văn thì sao có thể kéo dài như vậy."

"Với cả những hoa văn này rất lạ, chúng mang theo lửa, nhưng những nơi chúng đi qua đều không có cái gì cháy."

Đại tông sư trận pháp sững sờ, ông không dám tin nhìn những hỏa văn kia, âm thanh già nua mang theo sự rúng động: "Đây là... Trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp."



[Tác giả có lời muốn nói]

Về sau, Túc Úc: Thấy con này của anh có vết nứt không. Thôi vậy đi, mỗi con phải đền cho anh bốn con.

Bé Lê: ...?