Trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp, một trong những trận đồ cổ.
Đây là trận đồ có rất khó bố trí, nó có yêu cầu cực cao với thần hồn của tu sĩ, hơn nữa còn nhất định phải là tu sĩ hệ hỏa. Ngoài ra thì để dựng trận đồ này cũng rất nguy hiểm, vì nó dùng linh căn hệ hỏa của tu sĩ làm cơ sở, từng chút chồng trận pháp lên, cho tới khi trận văn của Phần Thiên Độ Nghiệp hoàn toàn mở rộng. Trong lúc đó, tu sẽ bày trận sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nếu bị cắt ngang trong quá trình vẽ thì tất cả phản phệ cũng sẽ do tu sĩ đó gánh chịu.
Nhẹ thì hao tổn tu vi, nặng thì linh căn bị hủy diệt.
Cũng bởi vì thế nên không có mấy trận tu dám bố trí trận đồ này, càng không có tu sĩ hệ hỏa nào dám dùng linh căn của mình để mạo hiểm.
Nhưng hiện nay, trận đồ với điều kiện bố trí khắt khe này lại tái hiện thế gian, không cần nghĩ cũng đoán được người duy nhất có thể dựng nó là Túc Lê.
"Phần Thiên Độ Nghiệp là cái gì?"
Con ngươi đục ngầu của đại tông sư lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, ông run giọng giải thích: "Đó là trận Độ Nghiệp dùng Chân Hỏa làm cốt lõi, có thể độ ngàn vạn nghiệp chướng. Tất cả tà khí ác niệm không thể tồn tại trong trận đồ này, tất cả đều sẽ bị Phần Thiên hỏa đốt trụi."
Đây là một trận pháp cực khó, chẳng trách biển lửa kia nhấn chìm tất cả tu sĩ. Hóa ra Túc Lê đã kéo bọn họ vào trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp, dùng nó để thanh tẩy Ác Linh Khí trên người họ. Xác thịt tu sĩ đã trải qua vô vàn rèn luyện, không phải xác thịt tà tu, thế nên họ đứng trong lửa Phần Thiên sẽ chỉ được tinh lọc.
Đại tông sư trận pháp quan sát hồi lâu, trước đó ông cũng tin là Túc Lê sẽ không giết những tu sĩ nhập ma kia, nhưng ông nghĩ mãi không rõ Túc Lê sẽ dùng cách gì để trục xuất Ác Linh Khí. Mặc dù Phượng Hoàng hỏa phù hữu dụng, nhưng không có đủ thời gian để đi dán phù cho từng người... Hóa ra cậu ấy đã mạo hiểm dựng lên trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp.
Đứa nhỏ này thật đúng là có khí phách hiếm thấy, sao thằng bé lại có can đảm như vậy.
"Vậy những tu sĩ kia còn cứu được không?" Có người hỏi.
Đại tông sư trận pháp đáp: "Trận Phần Thiên Độ Nghiệp dùng lửa Phượng Hoàng làm nền mà còn không thể thanh tẩy Ác Linh Khí thì thế gian này không còn cách nào khác. Nhưng có thể vượt qua tâm ma hay không thì phải xem tạo hóa của chính họ. Trận đồ chỉ trừ tà khí ác niệm, bước cuối cùng phải do chính họ đi."
Các tu sĩ nghe được tin này mừng vô cùng, đại tông sư chắc chắn là Định Hải Thần Châm của họ. Hóa ra Túc Lê không giết người, trái lại còn giúp họ thanh tẩy ác niệm. Chúng tu sĩ hay tin vừa mừng vừa hổ thẹn. Bọn họ chỉ nhìn giám sát đã phiến diện đánh giá đổ lỗi cho người ta, trong khi thực tế là Túc Lê đã mạo hiểm cứu đồng môn sư huynh đệ của họ một mạng.
Ân tình nhường này không phải dăm ba câu là có thể nói hết.
Không ít tu sĩ đã truyền tin về sư môn, tu sĩ tới từ các môn phái trong thủ đô đều cúi gằm mặt. Phần ân tình này về sau rất khó trả hết, linh vật đan dược phù triện người ta không thiếu, họ có muốn trả cũng không làm được.
"Chúng ta đã trách oan Túc Lê."
"Ta cũng vậy, ta cho rằng thằng bé tàn nhẫn tới mức giết hết những tu sĩ kia."
"Đợi cậu ấy ra ngoài thì phải thành kính nói cảm ơn."
Trái tim vẫn luôn treo cao của đại tông sư trận pháp cuối cùng cũng buông xuống. Nhưng lúc này, ông bỗng nhìn thấy một trận văn đặc biệt bên trong trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp. Ông nghiên cứu rất sâu về các trận đồ cổ, trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp chắc chắn không có trận văn này, bởi vì bất cứ trận văn lạ nào cũng có thể dẫn đến trận pháp phản phệ...
Ông trợn to mắt: "Không đúng, đây không chỉ Phần Thiên Độ Nghiệp, bên trong còn có trận đồ khác."
"Cái gì!?"
-
Thế giới trong.
Trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp trải rộng khắp nơi. Trong lửa Phần Thiên, Ác Linh Khí hóa thành khói đen bay lên không trung rồi biến mất. Những tu sĩ được thanh tẩy Ác Linh Khí lần lượt khoanh chân ngồi xuống quan sát đan điền, chìm sâu vào cuộc chiến với tâm ma của chính mình.
Mà lúc này, đôi mắt Túc Lê sáng lên.
"Tìm được rồi."
Cậu vừa dứt lời, mấy con rối lơ lửng trên không trung bỗng bay về một hướng, theo cùng chúng còn có mấy linh phù. Chúng có mục tiêu rõ ràng, chớp mắt sau đã bắt trói một đứa bé từ khu bàn tròn giải khát.
Đứa bé kia trông có vẻ rất đau đớn, nằm bò trên đất không thể cựa quậy. Hỏa văn xung quanh dần bao vây nó, tựa như một loại trấn áp vô hình, khiến nó không dùng nổi sức.
Tiểu Kim Ô chở người tới, thấy đứa bé này thì ngỡ ngàng vô cùng: "Đây là Ác Linh Khí?"
Túc Minh và Bạch Quân lại biết thằng bé này. Lúc ấy ở quảng trường, chính nó đưa món linh vật có phong ấn kia cho họ, thế nên Bạch Quân mới bị ép tẩu hỏa nhập ma.
Túc Úc chủ động: "Tất cả lùi lại đi, đừng để Ác Linh Khí chạm vào."
Anh kéo cả đám lùi về sau, nhường chỗ cho Túc Lê và Ly Huyền Thính, còn dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Đám Túc Úc lùi lại, quanh người Ly Huyền Thính lập tức sáng lên kiếm vực, ngăn cách trong và ngoài.
"Sao ngươi tìm được ta..." Đứa bé kia ngẩng lên, nhìn thẳng vào Túc Lê.
Khi Túc Lê giải quyết 3 con rối đồng kia, nó đã định chạy. Không ngờ lại có một hỏa văn phóng thẳng về phía nó, hết sức mãnh liệt, trói nó tại chỗ, khiến nó bỏ lỡ thời cơ chạy trốn.
"Mi cần phải điều khiển ba con rối kia, tất nhiên sẽ không ở cách chúng nó quá xa." Túc Lê đi tới, đứng trước mặt Ác Linh Khí: "Mi có quyền khống chế thế giới trong, có thể tùy ý điều khiển. Nhưng thế giới trong lại tương khắc với trận pháp ngoại lai, thế nên mi không thể vận dụng trận pháp của thế giới trong để đối phó bọn ta – những người đang ở trong trận đồ."
"Không còn cách nào khác, mi chỉ có thể điều khiển con rối tới đây." Tiếng thiếu niên hết sức bình thản: "Trận Con Rối Thất Sát là mi học lỏm từ kho binh khí của ta, mà những thứ đó ta nhắm mắt còn vẽ được. Muốn dùng đồ của ta để đối phó ta ư, mi còn non lắm."
Đứa bé nghiến răng nghiến lợi: "Vậy sao?"
"Bắt đầu từ lúc mi thử mê hoặc ta, ta đã lợi dụng con rối cầm chân mi, như vậy là đủ thời gian cho ta tìm được mi." Ánh mắt Túc Lê trở nên nặng nề: "Lần này ta sẽ không cho mi bất cứ cơ hội nào nữa, lần trước Phượng Hoàng Thần Hỏa đốt như vậy mà mi vẫn có thể chạy trốn, xem ra muốn tiêu diệt mi thì phải chờ bí cảnh hoàn toàn hiện thế."
Mắt đứa bé lóe lên kinh ngạc, nhưng rồi hiểu ra: "Xem ra ngươi đã biết không ít. Đáng lẽ ngươi nên ngoan ngoãn ở trong cái trường kia, chứ không phải tới đây phá hỏng chuyện của ta."
"Vậy à?" Túc Lê cắn đầu ngón tay, máu nhỏ xuống đất. Cậu vẽ một trận pháp mới trói Ác Linh Khí lại: "Nhưng lần này thì mi đừng hòng trốn nữa, ta giữ mi lại, vẫn còn có tác dụng."
Trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp cộng thêm trận pháp trói buộc của Túc Lê, Ác Linh Khí không còn đường để trốn. Nó không biết tại sao Phượng Hoàng lại đột nhiên hiểu rõ về nó như vậy, thế mà biết điểm yếu của nó, dùng kế bắt nó. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị trận pháp cỏn con kia trói lại, sau đó trên người nó xuất hiện đồ đằng quái dị, cả người bị rút cạn sức lực.
"Ngươi cho rằng bắt giữ được ta là kết thúc à?" Đứa bé cười gằn: "Bí cảnh sắp hiện thế rồi, đến lúc đó để ta chống mắt lên xem ngươi còn cách nào."
Nó bỗng nhìn sang Ly Huyền Thính, dùng giọng điệu kì quái hỏi hắn: "Ta nói có đúng không?"
Ly Huyền Thính lạnh lùng ôm linh kiếm trong ngực, thái độ với nó hết sức dửng dưng.
"Mi đúng là lạ." Túc Lê ngoắc ngón tay, trận pháp kia biến thành một cái hồ lô trong suốt, Ác Linh Khí bị ép teo nhỏ lại, cuối cùng bị hút vào trong hồ lô. Túc Lê cầm hồ lô, giơ lên ước lượng, sau đó nói: "Mi nói đúng hay không thì liên quan gì, mi cho rằng mi đang mê hoặc lòng người, thực tế là liên tục cung cấp manh mối cho chúng ta."
"Bí cảnh mở ra với ta là một chuyện tốt."
Ác Linh Khí xuyên qua hồ lô trong suốt thấy được ánh mắt Túc Lê. Nó nhìn thấy rét lạnh ở đáy mắt Phượng Hoàng, ánh mắt cậu nhìn nó như nhìn một món đồ tầm thường, không đáng để lọt vào mắt.
Túc Lê cất hồ lô đi, nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính bên cạnh.
Người kia vẫn ôm linh kiếm, mỗi lần thấy hắn như vậy là Túc Lê lại nhớ đến quãng thời gian ở Phượng Hoàng Thần Sơn. Khi đó Ly Huyền Thính quanh năm chỉ mặc áo bào đen, thường xuyên ôm vỏ kiếm đứng ngoài cửa kho binh khí chờ cậu.
Khi còn bé Ly Huyền Thính luôn ôm vỏ kiếm chạy theo sau cậu, lớn lên hắn vẫn giữ thói quen đó. Mỗi khi cậu quay đầu, sẽ luôn có thể thấy một bóng dáng màu đen. Thời điểm đó Ly Huyền Thính còn chưa có kí ức của Long, nhưng luôn dịu dàng kiệm lời, vĩnh viễn ở bên cậu.
Trước kia Kinh Hạc cũng thường xuyên theo hầu bên người Túc Lê, nhưng cảm giác khi nhìn thấy Ly Huyền Thính hoàn toàn khác với lúc nhìn Kinh Hạc.
Đêm dài sương nặng, bất cứ lúc nào, chỉ cần đẩy cửa ra, chỉ cần quay đầu lại, sẽ luôn có một người đứng chờ.
Ly Huyền Thính bỗng lên tiếng: "Ngươi không hỏi ta à?"
"Hỏi cái gì?" Túc Lê tiến tới, yêu đồng hiện lên những cảm xúc khác lạ: "Ngươi sẽ nói cho ta mà, ta cần gì phải hỏi. Chúng ta sẽ luôn như vậy đúng không?"
Cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước dường như vẫn còn ngay trước mắt, lôi kiếp từ trời giáng xuống, đánh vào thân rồng chấn động.
Mất đi rồi có lại, đâu cần hỏi chi.
Hai người họ nên mãi mãi được ở bên nhau.
Ly Huyền Thính nhìn thấy đồ đăng nơi đuôi mắt Túc Lê, sự xúc động khó nói thành lời bỗng dâng lên trong lòng. Hắn đáp: "Ừ."
"Huyền Thính." Túc Lê chủ động tới gần, kéo tay Ly Huyền Thính đặt lên ngực mình: "Năm đó ta giấu long hồn ở đây."
Giao hòa với thần hồn, muốn tìm ra thì phải đào gân cốt cạo thần hồn.
Ly Huyền Thính nao nao, hắn có thể cảm nhận được trái tim không ngừng nhảy lên bên dưới lớp áo.
Cậu nói: "Ta đã không bảo vệ được ngươi."
Kiếm vực giống như một bức tường cách ly vạn vật, tĩnh lặng vô cùng.
Túc Lê đi tới trước mặt Ly Huyền Thính, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến Ly Huyền Thính phải thu tay về.
Túc Lê liếc nhìn bên ngoài, chỗ này là góc chết, vừa hay có vật trang trí che.
Cậu bỗng nói: "Cúi xuống đi."
Ly Huyền Thính nghe theo cúi đầu, một giây sau cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên môi.
Trong mắt thiếu niên như có cả trời sao rạng rỡ, đồ đằng ở đuôi mắt càng thêm tô điểm cảnh đẹp nơi đây.
"A Ly." Ly Huyền Thính trầm giọng: "Ngươi biết ngươi đang làm gì không?"
"Biết." Túc Lê hơi ngửa đầu: "Ngươi có thể hôn ta không?"
Ly Huyền Thính nghe vậy sững sờ, linh kiếm trong tay biến mất. Hắn ôm eo thiếu niên, chuẩn bị nghiêng người hôn xuống, lại nghe được tiếng ho khan rất không đúng lúc.
Cả hai sửng sốt, ngẩng lên nhìn thì thấy dưới đèn đường ở chỗ góc trái treo một cái camera giám sát màu đen, bên dưới nó còn có một cái loa nhỏ, tiếng ho khan phát ra từ đó.
Túc Lê đang định mở miệng, lại nghe được loáng thoáng tiếng động truyền ra từ loa, có tiếng thủy tinh vỡ vụn, có cả hai giọng nam kịch liệt thì thầm.
"Loa phát thanh?" Túc Lê nhíu mày, sao giọng vừa rồi quen vậy nhỉ.
Ly Huyền Thính ngẩng lên xem: "Hình như là vậy."
Trong phòng tổng điều khiển, hai vị phụ huynh nhìn chằm chằm màn hình không dám chớp mắt, cái tay cầm míc của Trần Kinh Hạc nổi gân xanh. Không đợi họ lên tiếng, Ly Huyền Thính trong giám sát đã ôm eo Túc Lê, một lần nữa cúi đầu.
[Tác giả có lời muốn nói]
Ho khan xong.
"Bình tĩnh!"
"Là hôn đúng không?"
"Chứ còn gì nữa! Ly Huyền Thính thật to gan!"
"Bình tĩnh nào anh! Phải hỏi rõ đã! Chúng ta là phụ huynh cởi mở tiến bộ!"
"Hỏi thế nào?"
"Anh hỏi đi!"
"Còn lâu anh mới hỏi!"
Xem cảnh tiếp theo, ba Túc và Trần Kinh Hạc: Bình tĩnh con kẹc.