[Vãi chưởng, có phải tôi vừa mới bị đút thức ăn cho chó không?]
[Vừa rồi tôi không thấy rõ lắm, Túc Lê thu đứa bé kia, sau đó đi tới dưới đèn đường hôn bạn trai?]
[?????? Ông kia là bạn trai hả!]
[Tôi thiếu chút tiền đó à? Có thể cho thêm âm thanh được không!?]
Trong lúc dân tình vỡ tổ vì nội dung giám sát, giao diện livestream bỗng chập chờn, sau đó màn hình đen thui.
"Chuyện gì vậy?" Thanh Điểu vội vàng hỏi.
Tu sĩ phụ trách kết nối giám sát với diễn đàn livestream nói: "Giám sát kia được tuồn ra theo đường không chính thống, bên diễn đàn mới báo lại là nguồn cung bị ngắt rồi."
Dựa theo suy đoán trước đó của họ, chủ động livestream cho người ta thấy là thú vui độc ác của Ác Linh Khí. Nó muốn tất cả thấy được tình hình trong công viên, muốn bọn họ phải khủng hoảng. Họ đã từng bị nó đùa bỡn rồi, livestream đúng là việc nó sẽ làm.
Nhưng giờ nguồn live đã bị ngắt, tức là Ác Linh Khí...
Thanh Điểu lập tức nghĩ đến đứa bé bị Túc Lê dùng hồ lô bắt lại trong giám sát, ra lệnh cho thuộc hạ: "Chuyện bên trong hẳn là sắp giải quyết xong rồi, chuẩn bị khởi động trận pháp, không được để một tia Ác Linh Khí nào lọt ra khỏi công viên."
Giờ nhiệm vụ chủ yếu của họ là loại bỏ triệt để Ác Linh Khí.
"Đại tông sư, vừa rồi ngài nói là còn một trận đồ khác, rốt cuộc là sao?" Cao minh chủ sắp xếp xong công tác cứu hộ cũng đi tới, hắn tương đối để ý chuyện đại tông sư nói.
Các tu sĩ xung quanh lập tức vểnh tai.
Đúng rồi! Trận đồ còn lại là trận đồ gì? Ai bố trí? Chẳng lẽ tiểu tiên sinh mạnh đến mức có thể bố trí cùng lúc hai trận đồ.
Ánh mắt đại tông sư bình thản, giọng nói lại có mấy phần tôn kính: "Trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp cực kì khó, nó do nhiều trận pháp tạo thành, lão phu chưa từng nghe nói ai có thể bố trí hai trận đồ cùng lúc. Nhưng trong trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp ban nãy thật sự chứa những trận pháp khác, mà những trận đó đều không thuộc Phần Thiên Độ Nghiệp. Vậy nó chỉ có thể xuất phát từ một trận đồ khác."
Cao minh chủ kinh ngạc: "Đồng thời bố trí hai trận đồ, điều này là khả thi ư?"
Mà trong đó có một cái là Phần Thiên Độ Nghiệp cực khó.
"Ta chưa từng được thấy." Đại tông sư hồi tưởng hình ảnh trong giám sát, lại nói: "Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma bị điều khiển, ta đoán là Ác Linh Khí lợi dụng trận đồ điều khiển họ. Mà sau đó tiểu tiên sinh có thể dùng con rối phản kích, e là cũng nhờ một trận đồ khác."
Nếu không thì sẽ không giải thích được tại sao Túc Lê có thể điều khiển một đống con rối bao vây tấn công ba con rối đồng. Trong tình huống đó, nếu chỉ dùng trận pháp thì không thể điều khiển được nhiều con rối như vậy, vậy chỉ có thể là dùng trận đồ.
Đại tông sư không nói ra là theo quan sát của ông, thế giới trong vốn tồn tại một trận đồ. Không gian con khó có thể chịu được ba trận đồ vận hành cùng một lúc, vậy thì chỉ có một khả năng.
Tiểu tiên sinh đã cướp quyền khống chế trận đồ từ tay Ác Linh Khí... Ông ngửa đầu nhìn về phía công viên trò chơi. Cướp quyền khống chế trận đồ, đồng thời khống chế hai trận đồ...
Phương pháp này nghe mà rợn cả người, nhưng tiểu tiên sinh thật sự làm được.
Nếu nói mười năm trước tiểu tiên sinh còn nhỏ yếu, vậy hiện tại...
-
Thế giới trong tĩnh lặng vô cùng, trận đồ Phần Thiên Độ Nghiệp trải rộng, kiếm vực của Ly Huyền Thính cũng kéo dài.
Nụ hôn của Ly Huyền Thính rất nhẹ, như là chuồn chuồn lướt nước.
Túc Lê lại không kiểm soát được trái tim điên cuồng nhảy lên trong lồng ngực. Cậu chẳng nghĩ gì, cũng không ngạc nhiên. Dường như cậu và Ly Huyền Thính nên như thế từ lâu rồi, giống quan hệ của hai người vậy, không cần phải giải thích quá nhiều.
"Là thế này phải không?" Ly Huyền Thính nhẹ giọng hỏi cậu, chất giọng đàn ông như thể cắn lấy vành tai, cơn tê dại không cưỡng lại được chạy dọc theo sống lưng.
Túc Lê hơi cúi đầu, đầu óc trống rỗng, Ly Huyền Thính lại đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Đúng lúc này, trên đầu bỗng có ánh sáng lập lòe. Ly Huyền Thính ngẩng lên nhìn cái loa kia, hai cái bóng đèn treo trên cột đột nhiên chớp tắt, như thể cố gắng chứng tỏ sự hiện diện của mình. Túc Lê nhìn ánh đèn, còn chưa kịp hiểu đã nhíu mày nhìn xuống bên dưới.
"Sao vậy?" Ly Huyền Thính hỏi.
Túc Lê đáp: "Ta mới phát hiện vài con cá lọt lưới, vừa bị lửa Phượng Hoàng thiêu."
Toàn bộ thế giới trong có trận pháp của cậu, cậu thu phục Ác Linh Khí rồi cũng tiện tay chặt đứt mọi liên hệ của nó với thế giới bên ngoài, còn lại chỉ là vấn đề thế giới trong không ổn định. Kết quả cậu bài trừ chủ thể xong lại phát hiện vẫn còn một ít Ác Linh Khí lảng vảng ở phòng lái thế giới trong, e là ban nãy nó đã kịp động tay động chân.
Túc Lê giơ ngón, mấy tia linh lực bay lên chuẩn bị quấn lấy camera, loa phát thanh lại vang lên giọng nói.
"Ly Huyền Thính, mật khẩu hệ thống tổng điều khiển là gì?" Người lên tiếng là Trần Kinh Hạc, giọng y truyền ra từ loa, đầy nghiêm túc và mất kiên nhẫn, không tốt đẹp gì cho cam.
Túc Lê khựng lại, chưa kịp hiểu vấn đề, Ly Huyền Thính bên cạnh đã thoải mái điều khiển ảnh kiếm trong kiếm vực, bày ra một chuỗi kí tự dưới đất.
Ly Huyền Thính giải thích: "Phòng quan sát không nghe được tiếng ở đây, chỉ có thể thông qua hình ảnh truyền đạt tin tức cho họ."
Bên Trần Kinh Hạc nhận được mật khẩu thì không nói nữa, quyền khống chế thế giới trong về tay họ. Việc đầu tiên y làm là ổn định trận pháp ở đây, sau đó thông qua hệ thống nội bộ truyền lệnh. Trận pháp ngoài cùng của công viên được giải trừ, Thanh Điểu và Cao minh chủ dẫn theo một đống tu sĩ thông qua lối vào ở cổng tới thế giới trong thu dọn chiến trường.
Ly Huyền Thính hủy kiếm vực, dẫn mọi người về thế giới hiện thực. Nơi này vẫn bình yên như trước, người người xếp hàng chờ chơi trò chơi, không hay biết trong vài tiếng vừa rồi, cùng vị trí này ở một chiều không gian khác đã xảy ra chuyện gì.
Ổn định được thế giới trong, Liên Minh Tu Sĩ tạm thời tiếp quản vụ việc. Túc Lê gặp lại Diệp Tư Tế, sau 10 năm lão vẫn như vậy. Từ lúc ra khỏi Tháp Nghịch Thời Túc Lê chưa từng gặp lại lão: "Vẫn khỏe chứ?"
Diệp Tư Tế muốn quỳ xuống, lại được Túc Lê đỡ dậy.
Lão cố nén kích động luyên thuyên kể cho Túc Lê nghe chuyện mười năm qua, Túc Lê lại không mấy tập trung, thỉnh thoảng mới đáp vài câu.
"Ba các con đâu rồi?" Mẹ Túc kiểm tra tình trạng của Bạch Quân, thấy không có vấn đề gì mới hỏi bọn nhỏ: "Ba mấy đứa và Kinh Hạc tiên sinh vẫn chưa trở lại à?"
"Con có biết đâu." Túc Úc nhìn đồng hồ: "Chắc là đi tìm Cao minh chủ nói chuyện? Ban nãy chị Thanh Điểu còn tới hỏi con, sau đó thì vội vàng đi đâu mất."
Rắc rối đã giải quyết xong, Túc Dư Đường nhìn sang Túc Lê đang nói chuyện với Diệp Tư Tế. Con trai chị đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng xanh, cùng kiểu dáng với trang phục của Ly Huyền Thính.
Chị hỏi thẳng: "Bạn gái mà Huyền Thính dẫn đi chơi là bé bé à?"
Túc Úc vốn đang ăn vạ Bạch Quân đòi một bản từ đơn mới, nghe thế hốt hoảng: "Chắc là hiểu lầm thôi? Có thể là hai đứa nó lén đi chơi riêng, sau đó nhà mình hiểu lầm là Ly Huyền Thính có bạn gái..."
Mẹ Túc hỏi lại: "Vậy à?"
Bản thân Túc Úc cũng không tin, nhưng chỉ có thể nói: "Chắc là vậy?"
Mẹ Túc đảo mắt, nhưng cũng không truy tới cùng, chỉ nói: "Ban nãy mẹ hỏi rồi, thế giới trong sẽ đóng cửa, nhưng thế giới hiện thực vẫn hoạt động tới tối như bình thường. Chẳng mấy khi cả nhà có thời gian tới công viên, chơi cho đã rồi về."
Công viên mở tới tối, Túc Lê và Ly Huyền Thính đã chơi rất nhiều trò, nhưng đám Túc Úc thì chưa chơi mấy. Thế là mấy anh em lại dắt nhau đi chơi thêm lần nữa, tầm 7-8 giờ mới quyết định ra ngoài ăn cơm. Nhưng bởi vì Trần Kinh Hạc và ba Túc có việc đột xuất nên mẹ Túc quyết định chờ họ, cả nhà ngồi ở quán nước vừa xem diễu hành vừa uống trà sữa.
"Nhà ma?" Mẹ Túc sửng sốt: "Nhưng mà cả nhà mình chuẩn bị đi ăn bây giờ."
Túc Lê nói: "Buổi sáng qua đó chơi con làm rơi ít đồ, tụi con đi lấy rồi trở lại ngay."
Mẹ Túc nhìn cả hai một hồi, sau đó mỉm cười: "Nhớ về sớm nhé, ba con với Kinh Hạc sắp trở lại rồi."
"Thái độ của mama cứ là lạ sao ấy." Túc Lê nghĩ đến ánh mắt của mama khi nói chuyện với mình, cứ cảm giác là mẹ đã biết gì đó.
Ly Huyền Thính lại nói: "Không có gì đâu, chúng ta đi nào."
Nhà ma tạm đóng cửa nên bên này hiện không có ai, chỉ có hai nhân viên đứng trông, xem ra vẫn đang kiểm tra vấn đề trận pháp. Vì nhà ma vận hành dựa trên con rối và trận pháp nên nhân viên ở đây đều là tu sĩ, thấy Ly Huyền Thính thì lập tức nhường đường, hai người thuận lợi vào trong.
Bên trong đèn sáng trưng, Ly Huyền Thính dẫn Túc Lê đi thẳng tới chỗ giếng cạn, sau đó mở cửa ngầm đằng sau nó. Đằng sau cửa ngầm là không gian nội bộ của nhà ma, hai bên trái phải trưng bày những cái quầy thủy tinh cao lớn, trong ngăn tủ bày biện rất nhiều con rối.
Mắt Túc Lê sáng lên, không ngờ còn có một nơi như thế này.
"Lúc xây dựng nhà ma, ta đã tạo một trận pháp đặc biệt để bảo vệ nó, nơi này là không gian riêng, nhân viên cũng không biết." Ly Huyền Thính gõ lên một cửa kính, tất cả cửa thủy tinh theo đó mở ra: "Ban đầu ta định cho ngươi một bất ngờ." Không ngờ bị hụt, hai người bận rộn cả ngày.
Túc Lê đi xem từng con rối, cậu nhớ Ly Huyền Thính nói rối trong nhà ma đều do đại sư chế tạo, mỗi con là độc nhất vô nhị, vô giá. Cậu thấy nhà ma có nhiều con rối như vậy đã cho là xa xỉ lắm rồi, không ngờ bên trong còn những thứ này nữa.
Mỗi con rối ở đây đều được tỉ mỉ trang điểm, có con giống NPC trong nhà ma, có con lại mới tinh chưa từng thấy. Túc Lê chỉ nhìn một chút là biết đống rối trong này bao gồm đủ 8 lưu phái của thuật làm rối, cũng bao gồm đủ chủng loại.
Món quà tỉ mỉ cỡ này, không phải một hai năm là có thể xong.
Ly Huyền Thính chắc chắn đã chuẩn bị rất rất lâu.
"Tất cả là cho ta?" Túc Lê ngẩn ra.
Ly Huyền Thính nghe vậy khẽ ngoắc tay, tất cả con rối bay ra khỏi quầy thủy tinh, lơ lửng quanh Túc Lê, cuối cùng hóa thành những vệt sáng lấp lánh chui vào túi gấm. Hắn đưa túi gấm cho Túc Lê, nói: "Khi còn bé, ta từng nói sẽ dẫn ngươi tới công viên chơi."
Hắn khẽ cười: "Đã nói thì không thể nuốt lời."
Túc Lê nhận túi gấm, trong lòng trào dâng sự nóng bỏng khó tả. Cậu nghiêm túc hỏi: "Huyền Thính, bây giờ quan hệ của chúng ta là bạn trai đúng không?"
Ly Huyền Thính đáp: "Ừ."
Túc Lê hơi ngửa đầu: "Vậy ta có thể hôn ngươi không?"
"A Ly." Ly Huyền Thính giơ tay ôm mặt Túc Lê, từng nụ hôn chạy dọc theo sống mũi cậu.
Đèn trong không gian chẳng biết đã tắt từ khi nào, những cái quầy thủy tinh lấp lánh trong bóng tối như là ánh trăng soi rọi nơi này.
Nụ hôn của Ly Huyền Thính rất có kiên nhẫn, như là sương ngọt lâu năm, lại như thú dữ cuối cùng cũng được toại nguyện.
Hắn coi Túc Lê như báu vật, chầm chậm kéo người vào quyền sở hữu của mình, vào vòng tay mình, không dám buông ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Túc Lê đắm chìm, đồ đằng ở đuôi mắt đỏ tươi rực rỡ.
Cậu nghe được Ly Huyền Thính thì thầm bên tai: "A Ly, bạn trai thì không cần hỏi."
Nếu là bạn trai, muốn hôn thì cứ hôn thôi, không cần phải khách sáo hỏi ý.
Quan hệ giữa họ còn thân mật hơn thế, thần hồn đã giao hòa, tiếp xúc da thịt là thứ xếp sau.
Tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, Túc Lê giật mình, đối mặt với con ngươi đen thẳm của người đàn ông.
Cậu khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi Ly Huyền Thính: "Ta muốn hôn ngươi thì thích hôn lúc nào cũng được à?"
Góc rẽ, Trần Kinh Hạc và ba Túc vội vàng chạy tới đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Nam sinh cong môi cười, hôn lên môi một nam sinh khác.
Ánh đèn màu xanh tối nhờ nhờ càng tạo sự mập mờ, nhấn mạnh trang phục tình nhân của cả hai.
"Hụ khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan ngày càng lớn, Trần Kinh Hạc đỡ tường, lần đầu cảm thấy huyết áp của mình có lẽ hơi cao.
Túc Lê quay lại, thấy Trần Kinh Hạc và ba Túc đứng ở góc rẽ. Cậu định chào, lại nghe được hai vị phụ huynh nghiêm giọng nói.
Ba Túc một tay đỡ Trần Kinh Hạc, cố giữ bình tĩnh lên tiếng: "Huyền Thính, theo bọn ta qua đây."
[Tác giả có lời muốn nói]
Túc Úc (siêu nhân vẫn còn nằm trong tay em trai): Hai đứa nó chỉ là đi chơi chung thôi (không phải là chơi trong giếng đâu).
Mẹ Túc: À.
Ba Túc: Bình tĩnh lại nào! Chúng ta là phụ huynh tiến bộ, phải hỏi cho rõ!
Trần Kinh Hạc: Phượng Hoàng đại nhân... Chủ động hôn...
__________________________
Tin vui là tui đã edit xong bộ này nên từ giờ sẽ đăng 2 chương/ngày. Tại sao chỉ có 2 chương là vì t thích thế, và vì beta tốn thời gian t cũng lười ~