Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 152: Thần Sơn



Edit: Ry

Núi Tùng Lâm.

Trong núi non trập trùng rải rác vài tòa biệt viện, bên ngoài có rất nhiều người canh gác, kiểm tra từng tu sĩ ra vào. Hôm nay núi Tùng Lâm tổ chức đại hội tu sĩ, đại hội tu sĩ không nổi tiếng bằng hội võ đạo, nhưng cũng là một giải đấu khá lớn ở giới tu đạo. Cuộc thi này chỉ dành cho tu sĩ có tu vi từ 1000 năm trở xuống, trên cơ bản tới tham gia đều là người của danh môn, mục đính chính là giao lưu bàn luận, không phải là tỉ thí thật.

Bên nhận thầu vẫn là Liên Minh Đạo Tu Nhân tộc, mời các tu sĩ trẻ tuổi của giới tu đạo tới tham dự, kéo dài trong ba ngày.

Hôm nay là ngày đầu tiên, rất nhiều tu sĩ đăng kí ra trận, người qua kẻ lại náo nhiệt.

"Tôi còn tưởng năm nay sẽ không tổ chức đại hội tu sĩ chứ."

"Kể cũng phải, đợt trước thủ đô xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng có vẻ như giải quyết xong rồi, không thấy tu sĩ tẩu hỏa nhập ma nữa."

"Giải quyết được là tốt, lần này tới cũng đông, không biết có mời tiểu tiên sinh không nhỉ."

"Ông mơ đẹp đấy ha ha, bây giờ bao nhiêu người muốn gặp cậu ấy còn không được."

Tu sĩ liên tiếp vào trong, bên dưới tán cây ngoài khuôn viên có hai thanh niên mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang lén lén lút lút, giống như chờ ai.

Trong đó một nam sinh cầm coca đứng tựa vào cây, thái độ rất dửng dưng, miệng bảo: "Anh chắc là anh hai sẽ tới đây chứ?"

"Anh mày hỏi thăm mà sai được à? Cái này là chú Kinh Hạc nói hớ đấy." Thanh niên ở phía trước quay đầu lại: "Thái độ hờ hững đó là sao hả? Gần đây bé Lê với Huyền Thính cứ lén lén lút lút, anh hỏi cái gì tụi nó cũng không trả lời, chắc chắn là hai đứa nó đang giấu giếm, có khi là lén chơi gì đó không rủ."

Túc Minh ngẩng lên nhìn ông anh cả nhà mình: "Anh tò mò thì bảo anh Quân đi cùng, lôi em theo làm gì, em còn chưa làm xong bài tập đây này."

"Anh Quân mày không đi công tác thì mày nghĩ tới lượt mày chắc?" Túc Úc lạnh mặt, lôi Túc Minh sang bên cạnh: "Với cả có bài tập thôi mà, về anh mày làm cho. Anh nhờ tí việc cũng ỉ ôi, chẳng lẽ mày không tò mò à?"

Túc Minh: "..."

Túc Úc chỉnh lại mũ cho em, lại nói: "Chú mày không tò mò quan hệ của hai đứa nó thật à?"

"Không, tò mò để làm gì?" Túc Minh chuyển sang ngồi xổm: "Anh không biết phải tôn trọng riêng tư của em mình à? Chẳng lẽ đàn ông tuổi 30 đều sẽ biến thành như anh, lải nhải nói hoài còn quản ba quản bốn?"

Túc Úc đặt tay lên đầu Túc Minh: "Ha, nói câu nữa xem, anh sẽ bảo mẹ đợt trước mày đi triển lãm anime cos gái với bạn."

"Anh im đi." Túc Minh: "Cái đó là do câu lạc bộ yêu cầu."

Túc Úc: "Anh mày không biết, tóm lại mẹ mà biết thì sẽ hứng thú lắm đấy."

Hai anh em chí chóe một hồi, Túc Minh bỗng chú ý tới hai bóng người lướt qua trên không trung, lập tức nói: "Kìa."

Hai người kia đáp xuống, sóng vai đi tới cổng, sau đó lấy ra giấy thông hành cho tu sĩ canh giữ xem, nhanh chóng được cho vào.

Túc Úc lập tức lên tinh thần: "Đi thẳng cửa chính luôn hả?"

Túc Minh cáu kỉnh: "Chứ không thì sao? Chỉ có tụi mình là lén lén lút lút thôi. Anh có giấy thông hành không đấy?"

"Tất nhiên là có rồi. Giấy mời đại hội tu sĩ nhà mình nhận cả đống." Túc Úc móc từ trong túi ra hai cái, đưa cho Túc Minh: "Đi."

-

Bước qua cửa, cảnh tượng trước mặt họ lập tức thay đổi thành nơi tổ chức chính cho đại hội tu sĩ --- Biệt viện núi Tùng Lâm.

Một nửa biệt viện nằm ở chân núi, nửa còn lại cheo leo trên vách, yên tĩnh vô cùng.

Túc Lê nhìn quanh, ngầm đánh giá trận pháp ẩn giấu ở đây.

Ba ngày trước, cậu từ miệng Ác Linh Khí nghe được tin về núi Tùng Lâm, để Trần Kinh Hạc điều tra mới biết nơi này chuẩn bị tổ chức đại hội tu sĩ cho thế hệ trẻ. Đại hội lần này tụ tập đông đảo tu sĩ thế hệ mới, khá giống tình huống ở công viên. Trần Kinh Hạc nhận tin, tức tốc báo cho Liên Minh Nhân Tộc. Bởi vì có liên quan tới bí cảnh, lại sợ đánh cỏ động rắn, Liên Minh tạm thời điều chỉnh đại hội, khống chế số lượng người tham gia.

Dù vậy cũng không thể ngăn cản rất nhiều tu sĩ lặn lội từ xa tới, đại hội chỉ có thể đúng hạn cử hành.

Bên ngoài thì biệt viện có vẻ rất yên bình, thực tế từ lúc bước qua cổng, mỗi người tiến vào đây đều đã trải qua vô vàn trận pháp, hiển nhiên là Liên Minh Đạo Tu và Trần Kinh Hạc đã chuẩn bị kĩ càng.

"Nó sẽ không dùng lại chiêu cũ." Túc Lê vừa quan sát tình hình xung quanh vừa nói.

Ánh mắt Ly Huyền Thính hơi nặng nề: "Bên dưới biệt viện núi Tùng Lâm là linh mạch lớn nhất thủ đô, nó chọn nơi này hẳn là có ý đồ. Mà cố tình chọn ngày này, e là bí cảnh cũng có điều kiện nhất định để mở ra."

Bí cảnh là một trong những cơ duyên lớn nhất của giới tu đạo, không phải tu sĩ nào cũng có thể tự do ra vào.

"Nó phải lên sẵn kế hoạch." Túc Lê đi quanh một cái trận pháp, đánh giá vị trí và công dụng của nó.

Lần này gần như không có đại tông sư góp mặt, đây là đại hội chủ yếu dành cho tu sĩ trẻ, nhiều lắm là 1-2 người tới trấn giữ. Ác Linh Khí chọn nơi này thì cũng phải tính toán đủ, hẳn là đoán được bọn họ sẽ nói chuyện này với những người khác. Nó không hề sợ, nhiều khả năng là vì bí cảnh có điều kiện để mở ra.

"Chào tiểu tiên sinh!"

"Chào tiên sinh!"

Hai người vừa đi vừa nói, bỗng bị tiếng chào hỏi trước mặt làm giật mình.

Người vừa lên tiếng là một tu sĩ trẻ, sau lưng y còn có vài tu sĩ khác, trên mặt họ đều có sự kích động khó nén, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa cậu và Ly Huyền Thính, có vẻ ngượng ngập muốn nói lại thôi.

Túc Lê ngẩn ra: "Chào mọi người."

Tiểu tiên sinh là gọi cậu... Thế tiên sinh chắc là gọi Ly Huyền Thính.

Nhưng mà sao sắc mặt mấy người này lạ vậy, trông khá kích động, mặt đỏ bừng bừng.

Ly Huyền Thính chỉ nhìn bọn họ một cái rồi thôi.

Tu sĩ đi đầu bị nghẹn, nhưng vẫn kịp thời phản ứng: "Chúng tôi là đệ tử của Tam Nguyên Quan, lần này tới đây để hỗ trợ mọi người làm thủ tục nhận phòng. Tu sĩ cầm lệnh thông hành vào biệt viện có thể ở lại đây, chúng tôi sẽ sắp xếp phòng."

Lúc này Túc Lê mới thấy trên tay y có cầm một quyển sổ, trên đó đã viết rất nhiều cái tên.

"Hai vị ở phòng cho một người hay..." Tu sĩ đỏ mặt hỏi.

Túc Lê hết sức tự nhiên nói: "Hai người chúng ta ở chung một phòng là được, phiền cậu sắp xếp."

Ly Huyền Thính cũng đưa ra giấy thông hành của cả hai cho họ.

"Được... Vâng! Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay." Tu sĩ cực nhanh viết tên và mã giấy thông hành của hai người, cũng xếp xong phòng: "Hai vị thuận theo đường này đi tới cuối, rẽ phải sẽ thấy viện Thanh Phong, đây là lệnh bài cho phòng của hai vị ạ."

"Cảm ơn." Ly Huyền Thính nhận lệnh bài từ tay y, chú ý tới hỏa phù xen lẫn trong đó, nhìn sang Túc Lê: "Chúng ta đi thôi."

Hai người đi khuất, mấy tu sĩ kia lập tức thở phào.

"Ở chung phòng!"

"Quả nhiên cảnh trong livestream là thật, trên mạng vẫn có đứa cố cãi là không phải. Người đàn ông kia là đạo lữ của tiểu tiên sinh à?"

"Lúc đó còn hôn cơ mà! Bằng kinh nghiệm cày phim của tôi bao nhiêu năm, góc độ đó thì không thể là giả được."

"Bọn họ thân mật thật đấy, ban nãy người kia một mực nắm tay tiểu tiên sinh."

"Ông nói tôi mới để ý hai người họ nắm tay đấy!"

"Là đạo lữ thật à! Thế ban nãy tôi gọi 'tiên sinh' có đúng không nhỉ? Lúc đó thật sự không nghĩ ra nên xưng hô kiểu gì."

Hai người rẽ vào viện Thanh Phong, Ly Huyền Thính nhận thấy tay Túc Lê có mồ hôi, nhưng vẻ mặt thiếu niên vẫn rất điềm nhiên, có tai là hơi đỏ một chút: "Sao vậy?"

"Không có gì." Túc Lê thu hồi lá bùa trong tay. Ban nãy cậu thấy mấy tu sĩ kia có vẻ lạ nên để lại một lá bùa nghe lén, không ngờ là nghe được chuyện về mình.

Ly Huyền Thính cười hỏi: "Nghe được à?"

Túc Lê khựng lại: "Ừ."

Ly Huyền Thính không nói thêm, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái: "Không sao đâu."

Trong viện Thanh Phong chỉ có bốn phòng, Túc Lê nhanh chóng tìm được phòng của mình. Hai người vào trong, lập tức thả trận pháp, sau đó lấy ra laptop liên hệ với Trần Kinh Hạc.

Trần Kinh Hạc rất bận rộn, hiển nhiên là đang chuẩn bị những việc khác. Y vừa nhấc máy đã nói: "Chúng tôi đang theo dõi linh khí quanh núi Tùng Lâm. Tạm thời chưa thấy vấn đề gì, cũng không thấy tung tích của Ác Linh Khí."

Thời hạn ba ngày mà Ác Linh Khí nói sắp tới rồi, nhưng nó vẫn chưa xuất hiện.

"Đã bàn giao với mọi người chưa?" Túc Lê quan sát bố cục căn phòng.

Trần Kinh Hạc đáp: "Trước mắt đã sắp xếp xong. Những tu sĩ đến sớm chúng tôi chưa kịp thông báo đều cầm lệnh bài phòng có Phượng Hoàng hỏa phù của ngài, những người còn lại thì đã được thông báo và đưa tới nơi an toàn, Ác Linh Khí muốn ra tay cũng không đơn giản như vậy."

Ác Linh Khí chọn biệt viện Tùng Lâm thì ắt hẳn có mục đích của nó. Nếu bọn họ để tất cả tu sĩ ở núi Tùng Lâm rút lui thì rất có thể nó sẽ thay đổi kế hoạch. Thay vì đối mặt với tình huống không biết, chi bằng tương kế tựu kế.

Núi Tùng Lâm hiện tại trông rất bình thường, thực tế bên trong được chia làm hai nhóm người.

Một nhóm là những tu sĩ chưa hay biết gì, nhưng họ có hỏa phù do Trần Kinh Hạc chuẩn bị, có thể chống đỡ sự mê hoặc của Ác Linh Khí.

Nhóm còn lại là những tu sĩ đã được cẩn thận lựa chọn, bọn họ có nhiệm vụ giữ liên lạc báo cáo tình huống với bên ngoài.

Nhóm những tu sĩ chưa biết tin được sắp xếp tập trung ở các viện, Trần Kinh Hạc đã cho người dựng trận pháp bảo vệ các viện đó. Nhóm tu sĩ liên lạc thì tập trung ở viện sâu bên trong, giữ liên lạc với bên ngoài bất kể tình huống. Đại tông sư cũng đã chuẩn bị sẵn lệnh triệu tập, chỉ đợi có biến là tung ra.

Ác Linh Khí quá gian xảo, lần này hai đại Liên Minh đều bí mật chuẩn bị, muốn vĩnh viễn diệt trừ tai họa.

Nhưng bí cảnh không phải thứ bình thường. Tình huống bên trong biến ảo khó lường, ba ngày quá ngắn, bọn họ chỉ có thể cố gắng chuẩn bị những gì có thể, còn lại thì trông cậy vào khả năng tùy cơ ứng biến của người bên trong. Lần này là âm thầm hành động, thế nên người biết kế hoạch cũng rất ít, Ác Linh Khí có một tay che trời thì cũng không thể đề phòng được hết.

"Còn chuyện này nữa." Trần Kinh Hạc có chút bất đắc dĩ nói: "Túc Úc với Minh Minh bám theo hai người tới núi Tùng Lâm. Trước khi hai đứa nó vào trong đã bị người của tôi cản lại, không biết tụi nhỏ lấy giấy thông hành từ đâu nữa."

Túc Lê sửng sốt: "Ta biết rồi. Mọi người chuẩn bị xong thì hãy rút lui khỏi biệt viện."

Trần Kinh Hạc: "Rõ."

Lúc hai người tới là giữa trưa, ở trong phòng một lúc rồi tới viện chính của biệt viện Tùng Lâm. Nơi này vẫn cử hành đại hội tu sĩ như cũ, chẳng qua tu sĩ có mặt ở đây đều đã được sàng lọc điều chỉnh. Trong lúc lễ khai mạc diễn ra, Túc Lê không ngừng quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện ai khả nghi.

Cho tới tận tối, Ác Linh Khí cũng không có động tĩnh gì.

Đến tối, biệt viện Tùng Lâm lại càng thêm tĩnh lặng.

Túc Lê và Ly Huyền Thính về phòng, báo với Trần Kinh Hạc một tiếng rồi lại ra ngoài kiểm tra, đến khi trở lại phòng lần hai thì đã qua nửa đêm.

"Nó hẳn là không trà trộn vào nhóm tu sĩ ở đây." Túc Lê đóng laptop, hơi day mày: "Lạ thật, cái này không giống phong cách của nó."

Ly Huyền Thính giúp cậu sửa sang ba lô, bỗng phát hiện trong túi có một cái hộp lạ. Hắn có ấn tượng với cái hộp này, nó được trưng bày trong quầy thủy tinh ở phòng thí nghiệm của Túc Lê, hắn chưa được thấy thứ bên trong: "Ngươi mang thứ này tới à?"

Túc Lê nghiêng đầu, thấy hộp thì hơi khựng lại: "Cái đó là để tặng cho ngươi."

"Tặng ta?" Ly Huyền Thính ngạc nhiên.

Túc Lê có vẻ mệt, cậu ngáp một cái, nói tiếp: "Lần trước là chưa làm xong, lần này trước khi tới đây ta kịp hoàn thành nên mang theo, định cho ngươi một bất ngờ."

Ly Huyền Thính hỏi: "Bất ngờ?"

Hắn mở hộp quà, bên trong là bảy thanh linh kiếm dài ngắn không đồng đều. Mỗi thanh đều tỏa ra kiếm khí mạnh mẽ không thể coi thường, phẩm chất này rõ ràng không phải vật tầm thường.

"Ta nghĩ mình nên tặng ngươi gì đó..."

Bộ kiếm này được cậu chuẩn bị rất lâu, nhưng mà đợt này quá nhiều việc, tới giờ mới hoàn thành. Từ hồi xưa Túc Lê đã muốn tặng Ly Huyền Thính gì đó, bộ kiếm này chính là bộ kiếm đầu tiên cậu rèn sau khi đầu thai: "Ta nghĩ mãi không ra ngươi sẽ thích cái gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tặng kiếm là tốt nhất."

Túc Lê hơi thấp thỏm: "Ngươi thích không?"

Nếu không thích thì lần sau cậu phải nghĩ cách... Nghe nói rồng thích bảo vật, thích mấy thứ sáng lấp lánh vàng óng ánh, hay là lần tới làm cái khác nhỉ...?

Ly Huyền Thính nhìn chằm chằm cái hộp một lúc lâu. Hắn đã thấy cái hộp này rất nhiều lần, không ngờ bên trong là món quà Túc Lê tỉ mỉ chuẩn bị cho mình: "Ta rất thích."

Túc Lê nghe vậy mới thả lỏng. Cậu len lén quan sát Ly Huyền Thính một hồi, sau đó mới quay lại nhìn phần mềm giám sát. Đúng lúc này trời đất quay cuồng, Ly Huyền Thính một tay bế cậu lên, đi thẳng về phía giường.

Đây là phòng cho hai người nên chính giữa phòng là một cái giường lớn.

Túc Lê bị Ly Huyền Thính bất ngờ bế lên, người kia cởi áo khoác cho cậu, rồi kiên nhẫn cởi giày cởi vớ. Bây giờ là mùa đông, giày tất tháo xong, chân cậu lập tức cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Ly Huyền Thính, bầu không khí giữa cả hai trở nên mập mờ.

"Ngủ đi." Ly Huyền Thính cũng cởi áo khoác, nằm xuống cạnh cậu: "Ngươi đã hai ngày không chợp mắt rồi."

Từ khi nhận tin của Ác Linh Khí, hai ngày qua Túc Lê bận rộn lên kế hoạch với Trần Kinh Hạc. Thiếu niên luôn sinh hoạt điều độ lại thức trắng hai ngày liên tiếp. Tu sĩ nửa tháng không ngủ nghỉ cũng không sao, chẳng qua Túc Lê đã quen ngủ mỗi ngày, giờ thức đêm liên tục, trên mặt hiếm hoi hiện vẻ mệt mỏi.

"Nhưng mà..." Túc Lê còn chưa nói xong đã thấy Ly Huyền Thính thu dọn hết mọi thứ, chỉ để lại một cái đèn nhỏ cạnh giường, sau đó nằm xuống.

Chút buồn ngủ này chỉ là ảnh hướng trái chiều của thói quen, thực tế tinh thần cậu vẫn rất tỉnh táo. Trước đó hai người cũng nằm ngủ chung giường, nhưng đây là lần đầu cậu được Ly Huyền Thính bế vào giường.

Ly Huyền Thính thò tay nắm chân cậu trong chăn: "Chân lạnh."

"Tại ngươi cởi tất của ta." Túc Lê đưa lưng về phía hắn, cầm điện thoại lên mạng, đang xem tin nhắn Trần Kinh Hạc gửi: "Lát nữa là ấm."

Người đàn ông vừa lên giường đã ôm cậu vào lòng, nhiệt độ cơ thể hắn truyền qua lưng Túc Lê, dường như ngăn cách tất cả rét lạnh, khiến căn phòng cũng có vẻ ấm hơn nhiều.

Hắn thò tay lấy điện thoại của cậu: "Đi ngủ."

Ánh sáng từ màn hình điện thoại theo đó biến mất, Túc Lê nhỏ giọng nói: "Không ngủ được."

Thực tế là từ lúc Ly Huyền Thính ôm cậu, cõi lòng đã bắt đầu mơ màng, buồn ngủ bay sạch, sao mà ngủ được.

Ly Huyền Thính không nói gì, mượn tư thế này hôn lên tai Túc Lê, cứ thế hôn tới mặt, đến khóe miệng thì thành một nụ hôn dài chúc ngủ ngon.

"Ngứa." Túc Lê nghiêng đầu muốn hôn lại, vô tình sượt môi qua cằm hắn. Cậu vùi đầu vào cổ Ly Huyền Thính, cảm nhận mùi hương của bạn trai, khẽ cắn vào xương quai xanh một cái, lại nhẹ nhàng liếm một chút.

"Nhắm mắt là sẽ ngủ được." Ly Huyền Thính khẽ hít vào một hơi: "A Ly, đừng cắn."

Người đàn ông không có động tác nào khác, Túc Lê đành phải ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Biệt viện Tùng Lâm lấp lóe ánh đèn, cẩn thận lắng tai nghe thì còn nghe được tiếng trò chuyện ở phòng cách vách, hình như là hai tu sĩ đang thảo luận công pháp.

Tiếng gió ngày một lớn, nhiệt độ không khí trong núi càng về đêm càng thấp.

Chẳng biết tại sao, có lẽ là vì vòng ôm của Ly Huyền Thính quá ấm, Túc Lê mơ màng thiếp đi, còn nằm mơ. Trong mơ, cậu trở lại Phượng Hoàng Thần Sơn, biển lửa đầy trời hiển hiện trước mặt, tiếng sấm đì đùng vẫn văng vẳng, từng nhát bổ xuống bên cạnh.

Hạt mưa nặng nề đánh vào mặt, cái lạnh ngày càng buốt giá.

Mưa?! Không đúng.

Túc Lê mở mắt ra, trước mắt cậu là nước sông đang dần dâng lên. Cậu nằm trên một đống đá vụn, đằng xa lóe lên từng tia chớp, mưa tầm tã trút xuống.

Cậu xoay người ngồi dậy, phát hiện mình đang ở bờ sông. Trời mưa khiến cho nước sông dâng lên, nửa người của cậu ngâm trong nước, ướt sũng.

Ngày mưa khiến người ủ dột vẫn tiếp tục, trận mưa này dường như không có hồi kết.

Túc Lê đanh mặt nhìn quanh. Trước khi tới núi Tùng Lâm cậu đã kiểm tra thời tiết, trong ba ngày tới thủ đô luôn là trời quang hoặc nhiều mây, không có không khí lạnh tiếp cận, cũng không có mưa gió. Nhưng nhiệt độ của nơi này rất thấp, thậm chí mặt sông còn kết một lớp băng mỏng.

Túc Lê là tu sĩ hệ hỏa, cũng không sợ lạnh. Nhưng cậu ghét ngày mưa, nhất là kiểu mưa như trút nước thế này.

Hoàn cảnh này rõ ràng khác với thực tế, hiển nhiên cậu đã vào bí cảnh. Túc Lê cúi đầu nhìn đôi chân trần và bộ quần áo mỏng. Xem ra Ác Linh Khí cũng rất biết chọn thời gian, kéo họ vào bí cảnh trong lúc ngủ.

"Phượng Hoàng đại nhân, ngài có nghe được không?"

Tiếng Kinh Hạc dường như xuyên qua màn mưa tới tai cậu, không rõ lắm, nhưng nghe được.

Túc Lê lấy bộ đàm trong túi càn khôn ra, cái này là cậu và Trần Kinh Hạc chuẩn bị từ trước: "Nghe được."

"Tốt quá rồi." Tiếng Kinh Hạc đứt quãng, cố gắng giải thích tình huống với cậu.

Rạng sáng lúc 2 giờ 07, trong biệt viện đột nhiên có động tĩnh lạ, sau đó trên không trung xuất hiện một cái hố đen bao phủ núi Tùng Lâm. Một lượng lớn Ác Linh Khí tràn ra từ cái hố đó, may mắn được các tu sĩ canh chừng kịp thời khống chế, khởi động trận pháp núi Tùng Lâm, mới không để Ác Linh Khí tiết ra ngoài.

Nhưng cùng lúc đó, trong các viện cũng xảy ra chuyện lạ. Bao gồm cả bọn họ, gần như tất cả tu sĩ có tu vi tầm Nguyên Anh đều biến mất. Đại tông sư và các tu sĩ khác thử thông qua hố đen tiến vào bí cảnh, lại bị bí cảnh đẩy ra. Cuối cùng chỉ có thể thông qua bộ đàm được chế tạo đặc biệt, liên hệ với một nhóm tu sĩ.

"Trước mắt thì chỉ có cái này xuyên qua được phong ấn bí cảnh, liên hệ với mọi người... Nhưng vẫn có chướng ngại, mọi người càng đi sâu vào trong thì tín hiệu sẽ càng yếu, có thể bị ngắt bất cứ lúc nào."

"Cái này có thể là hạn chế đặc biệt của bí cảnh, cũng có thể là quy tắc chủ nhân bí cảnh đặt ra, cũng rất có thể là Ác Linh Khí cố tình làm vậy."

Túc Lê ngẩng lên nhìn trời: "Các anh sẽ không vào được đâu, bây giờ bên ngoài là mấy giờ."

"12 giờ 09 phút trưa." Trần Kinh Hạc bình tĩnh báo.

Túc Lê nhìn sắc trời, bây giờ trong bí cảnh hẳn là ban đêm. Cậu thông qua thần hồn gọi Ly Huyền Thính, nếu cậu vào đây thì hẳn là Ly Huyền Thính cũng đã vào. Nhưng tiếng gọi trong thần hồn như đá chìm đáy biển, kết nối giữa họ vẫn còn, cậu lại không thể liên hệ với Ly Huyền Thính.

Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có hai nguyên nhân, một là Ly Huyền Thính không tiện giao lưu với cậu, hai là kết nối giữa hai người bị một loại phong ấn nào đó ngăn cách, giống như lúc ở trường đại học.

Túc Lê đành phải thôi, thả thần thức dò xét xung quanh, tới một vị trí thì sửng sốt.

Trần Kinh Hạc vẫn đang nói: "... Chúng tôi... Chưa rõ lắm... Tình huống của mọi người."

Túc Lê nhìn về ngọn núi đằng xa, trên đỉnh có mấy cái cây lớn, mà cái cây ở chính giữa có khí thế trang nghiêm. Tán cây to rộng, dưới ánh chớp có vẻ âm u, trên thân cây có những cái rễ nặng nề, đó là một gốc ngô đồng cổ xưa.

"Kinh Hạc, nơi này có vẻ là Phượng Hoàng Thần Sơn."

Ánh mắt Túc Lê âm u: "Lát nữa nói chuyện."

"Khoan!" Trần Kinh Hạc chưa kịp nói thêm, Túc Lê đã ngắt tín hiệu.

Mưa gió vẫn đang quay cuồng, tiếng sấm ngày càng vang.

Túc Lê bay khá thấp, nhanh chóng tới cổng lên núi, thấy bia đá to lớn ở lối vào. Nước mưa thuận theo chữ trên bia chảy xuống, bia đá còn tỏa ra một loại uy áp mơ hồ. Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng bia đá.

Bên trên viết bốn chữ lớn --- Phượng Hoàng Thần Sơn.

Túc Lê tiến lên một bước, trận pháp phủ kín phù văn xuất hiện trước mặt cậu, ngăn cản cậu vào trong.

Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, trận pháp này là chính cậu bày cho đám tiểu yêu gác cổng. Không những thế, đi vào trong thì sẽ liên tiếp gặp vô vàn trận pháp dùng để ngăn cản kẻ địch. Đó là trận đồ Trọng Hộ Sơn 89 ải mà Phượng Hoàng Thần Sơn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.

Ánh mắt Túc Lê càng thêm nặng nề, tiến lên trước một bước. Trận pháp hộ sơn không hề khách khí phát động công kích với cậu, bốn phía bắn ra lửa được độ thêm linh lực, như là con rồng quấn lấy mắt cá chân cậu.

Đoạn!

Túc Lê giơ ngón, một thanh linh kiếm xuất hiện trong tay, chặt đứt con rồng lửa kia. Cậu vội lùi lại mấy chục bước, đáp xuống góc chết của trận pháp, lạnh lùng nhìn bia đá hộ sơn.

Trong bí cảnh tràn ngập Ác Linh Khí này thế mà lại có một bản mô phỏng của Phượng Hoàng Thần Sơn vạn năm trước, là thời kia chưa gặp chiến loạn. Phượng Hoàng Thần Sơn này không nhận thần lực của cậu, chặn cậu ở ngoài.

[Tác giả có lời muốn nói]

Bé Lê: Về tới nhà... Nhưng mà không được cho vào.