Nơi này không phải Phượng Hoàng Thần Sơn năm xưa, lại cực kì tương tự với Phượng Hoàng Thần Sơn.
Túc Lê từng suy đoán rất nhiều tình huống có thể xảy ra trong bí cảnh, lại không ngờ nơi này sử dụng hình thức ban đầu của Phượng Hoàng Thần Sơn làm cốt lõi, thậm chí trận pháp hộ sơn cũng giống hệt cái cậu bố trí năm đó. Phượng Hoàng Thần Sơn được mệnh danh là yêu sơn số một Thượng Cổ, thứ nhất là vì trên núi có vô số trận pháp phòng ngự và yêu tu với thực lực hùng hậu. Thứ hai là vì nó sử dụng thần lực làm chìa, muốn ra vào Phượng Hoàng Thần Sơn thì phải có chìa...
Trận pháp bị kích hoạt, bia đá hộ sơn tiếp tục công kích.
Túc Lê theo trận pháp biển đổi, liên tục di chuyển tới góc chết. Cậu quá quen thuộc, những trận pháp này là cậu nắm tay dạy người cách bày, khi nào nên biến trận, khi nào cần công kích... Mấy thứ này cậu thuộc nằm lòng. Vì vậy nên một câu hỏi xuất hiện. Nếu đây là bí cảnh của Ác Linh Khí, tại sao nó lại cho cậu nhiều tiện lợi như vậy?
Túc Lê không nghĩ nữa, linh kiếm hóa thành vệt sáng đánh vào một nơi trên bia đá. Linh lực hùng mạnh va chạm với bia đá tạo thành tiếng ù ù kéo dài. Cậu tranh thủ lúc trận pháp có kẽ hở, lách mình trốn sau bia đá, một giây sau công kích cường đại đánh vào vị trí ban nãy cậu đứng.
Trận pháp hộ sơn có kẽ hở, nhưng kẽ hở này với những ai chưa quen thuộc nó thì vẫn không khác nào cửa tử.
Túc Lê chỉ cần vài phút là có thể tiến vào Phượng Hoàng Thần Sơn. Nhưng chưa nắm được toàn bộ tình huống của bí cảnh thì nên tránh đánh cỏ động rắn. Cậu cần phải tìm hiểu bí cảnh này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Phượng Hoàng Thần Sơn, và tìm tung tích của Ly Huyền Thính.
Vượt qua bia đá hộ sơn, đi vào trong là các loại trận phòng ngự.
Túc Lê như đi trên băng mỏng, liên tục xuyên qua những trận pháp do mình tỉ mỉ bố trí năm xưa. Càng vào sâu cậu càng hoảng, những trận pháp này thật sự là giống như đúc, mỗi bước mỗi ải đều giống hệt vạn năm trước. Nếu đây là nhái lại Phượng Hoàng Thần Sơn thì cũng không thể làm giống thật được như vậy.
Cũng không biết đi bao lâu, Túc Lê dừng lại dưới một gốc cây, nhìn tấm bia đá trước mặt.
Đằng xa bỗng có âm thanh, có tiếng trò chuyện có tiếng bước chân.
Trước mặt chính là khu vực sân trước của Phượng Hoàng Thần Sơn. Túc Lê đứng trên cao nhìn xuống, lúc này kiến trúc trong núi đèn đuốc sáng trưng, nhóm tiểu yêu đi tuần xách đèn dọc theo đường núi chạy lên trên.
Nếu không phải cậu biết đây là bí cảnh, có lẽ Túc Lê sẽ thật sự cho rằng mình trở lại Phượng Hoàng Thần Sơn, quá giống.
"Phượng Hoàng đại nhân!" Trần Kinh Hạc vẫn không ngừng gọi cậu qua bộ đàm.
Túc Lê lấy bộ đàm ra, nói: "Suy đoán trước đó của chúng ta là chính xác."
Trần Kinh Hạc hỏi: "Ý ngài là sao?"
"Bí cảnh này không phải là bí cảnh của Ác Linh Khí, mà là nơi trấn áp nó." Túc Lê nhìn chằm chằm khu vực trước núi, nhoáng cái đã xuyên qua khu rừng, không hề thở dốc nói tiếp: "Ác Linh Khí hiện thế ở Thượng Cổ, thời cơ xuất hiện đều rất khéo. Nhưng nếu như đây là bí cảnh của nó, nó từng có rất nhiều cơ hội để ra ngoài gây họa ngập đầu. Nhưng nó không làm thế, nguyên nhân chỉ có một. Nó không phải chủ nhân bí cảnh, mà là bị trấn áp trong bí cảnh, nó chỉ là tranh thủ những lúc phong ấn bí cảnh suy yếu để lẻn ra hiện thực."
Trần Kinh Hạc nghe được đứt quãng, nhưng họ từng đặt ra giả thuyết này, thế nên y vẫn hiểu tin tức Túc Lê truyền đạt: "Vừa rồi ngài nói Phượng Hoàng Thần Sơn là có ý gì?"
"Nó bị trấn áp, chứng tỏ bí cảnh này có chủ nhân khác." Túc Lê nhìn bia đá, nói tiếp: "Mà người trấn áp nó có quan hệ mật thiết với Phượng Hoàng Thần Sơn, thế nên hắn mới có thể tái hiện lại hoàn chỉnh như vậy." Mà căn cứ theo bố cục này, chỉ e chủ nhân của bí cảnh còn nắm rõ từng ngóc ngách của thần sơn. Người phù hợp với điều kiện có thể đếm được trên đầu ngón tay...
Túc Lê nói: "Chủ nhân của bí cảnh rất có thể là Huyền Thính."
Trần Kinh Hạc nghe câu được câu không, cho là mình bỏ lỡ tin tức quan trọng, nghe tới câu cuối thì chấn động: "Cái gì!?"
Túc Lê nói xong nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong rừng. Cậu lập tức ngắt liên lạc với Trần Kinh Hạc, bám theo người kia.
Bên ngoài bí cảnh, khu chuẩn bị tác chiến chân núi Tùng Lâm.
Trong lều vải được dựng khẩn cấp bày đủ loại dụng cụ, nhóm tu sĩ phụ trách kết nối với người bên trong liên tục đối thoại. Các tu sĩ tiến vào bí cảnh đều thành công thành lập liên hệ với họ, đang truyền ra các tin tức liên quan.
Thanh Điểu vén mành lên, định báo tin tốt cho Trần Kinh Hạc, lại thấy đại nhân nhà mình mặt mày nghiêm trọng. Cô không khỏi cẩn thận hơn: "Kinh Hạc đại nhân, chúng tôi đã kết nối được với hầu hết các tu sĩ, cũng đã vẽ xong bản đồ sơ bộ khu vực bên ngoài bí cảnh nhờ tin tức họ truyền lại. Theo như tình hình trước mắt thì họ đang ở trong một vùng rừng núi, có rất nhiều người bị nhốt trong trận pháp. Để tránh có chuyện, tôi đã yêu cầu họ tạm thời ở yên bên ngoài đợi lệnh."
Trần Kinh Hạc cầm bản đồ Thanh Điểu đưa, nhìn bố cục trên đó, gần như đã xác định.
Địa hình của Phượng Hoàng Thần Sơn là thứ y quen tới không thể quen hơn được nữa... Nhưng sao có thể như thế? Bên trong bí cảnh lại là Phượng Hoàng Thần Sơn, mà Phượng Hoàng đại nhân còn nói chủ nhân của bí cảnh là Huyền Thính!?
Thanh Điểu bỗng nói: "Kinh Hạc đại nhân, còn chuyện này nữa ạ."
Trần Kinh Hạc sứt đầu mẻ trán: "Chuyện gì?"
"Chúng tôi kết nối được với một vị thám tử của tộc Huyền Hạc, hắn nói nhìn thấy Túc Úc và Túc Minh trong bí cảnh." Thanh Điểu bẩm báo chi tiết: "Tôi tới lều trại tìm, phát hiện bọn họ đúng là đã mất tích. Tôi đã cho người báo với hai vị Túc đại nhân, họ đang trên đường tới."
Trần Kinh Hạc nghe xong càng đau đầu: "Ta đã dặn phải trông chừng hai đứa nó rồi mà?"
"Hiện trường có vài lá bùa thoát thân, căn cứ vào nét vẽ thì... Là bùa của Túc Lê đại nhân." Thanh Điểu cúi đầu: "Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi không ngờ họ có mang bùa thoát thân."
Trần Kinh Hạc: "..."
-
Rừng núi trập trùng bóng cây, Túc Lê bắt được tung tích người kia thì mau chóng đuổi theo.
Trong Phượng Hoàng Thần Sơn dày đặc trận pháp, nhưng người này di chuyển rất nhanh, chứng tỏ hiểu rõ bố cục, tránh được hết cạm bẫy. Túc Lê cẩn thận theo sát hắn, thấy hắn tiến vào kiến trúc trước núi, cuối cùng đứng lại ở một hành lang.
Cậu không đánh cỏ động rắn, núp trên cây nín thở quan sát tình hình, khi thấy rõ người kia thì không khỏi nao nao.
Hắn mặc một chiếc áo khoác dày, cổ áo rộng mở nên thấy được áo mặc bên trong.
Áo trong giống hệt với áo của cậu, là áo đôi hai người mua trên mạng, người kia là Ly Huyền Thính.
Túc Lê đang định nhảy xuống nhắc nhở, nhưng chân mới giơ lên đã khựng lại.
Kì lạ, trước khi vào bí cảnh cậu và Ly Huyền Thính đều nằm ngủ trên giường. Lúc đó cậu tận mắt nhìn thấy Ly Huyền Thính cởi áo khoác. Nếu Ly Huyền Thính cũng tiến vào bí cảnh từ biệt viện núi Tùng Lâm giống cậu, thì lúc này đáng lẽ hắn chỉ mặc áo trong thôi mới đúng.
Ánh mắt Túc Lê nặng nề, Ác Linh Khí có thể đóng giả làm Ly Huyền Thính một lần thì tất nhiên có thể làm được lần thứ hai.
Trước khi vào bí cảnh, biệt việt núi Tùng Lâm đã bị cậu bày cả đống trận pháp, tất nhiên Ác Linh Khí không thể lẻn vào nhìn trộm. Nhưng nếu nó ghi nhớ trang phục của Ly Huyền Thính ngay trước khi họ vào biệt viện, vậy thì nó có thể bắt chước.
Mà còn một lí do nữa khiến nó làm vậy, đó là nó chưa gặp được Ly Huyền Thính hiện tại, không thể chính xác bắt chước hắn.
Chỉ trong chớp mắt, Túc Lê đã suy ra đủ loại trường hợp, cuối cùng kết luận.
Trong bí cảnh này, Ác Linh Khí chưa chắc sẽ thuận lợi như bên ngoài, sẽ không có chuyện nó một tay che trời. Nó để nhiều người vào bí cảnh như vậy chỉ vì một lí do, nó muốn mượn tay họ phá hủy phong ấn nào đó, giải thoát cho nó.
"A Ly, là ngươi à?" Ly Huyền Thính ở bên dưới bỗng đi tới gốc cây Túc Lê đang trốn.
Túc Lê rủ mắt, vẻ mặt trở lại như thường, tung người nhảy xuống cạnh "Ly Huyền Thính", miệng nói: "Ta không liên lạc được với ngươi, chỉ có thể thuận theo đường lên núi tới đây." Cậu quan sát vẻ mặt của "Ly Huyền Thính", bổ sung: "Nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn."
"Ly Huyền Thính" không hề nghi ngờ, còn thuận theo logic của Túc Lê: "Xem ra Ác Linh Khí rất gian xảo, nó biến nơi này thành chỗ chúng ta quen thuộc, có thể là muốn làm chúng ta lẫn lộn."
Túc Lê ừ, giả bộ thảo luận với nó.
Ác Linh Khí rất thông minh, phải thừa nhận là nó đóng giả Ly Huyền Thính quá giống, từ bề ngoài cho đến khí chất, tất cả đều như đúc khuôn với Ly Huyền Thính. Nó hiểu rất rõ Ly Huyền Thính, nên mới có thể bắt chước mọi hành vi cử chỉ của hắn... Ly Huyền Thính từng nói, Ác Linh Khí có liên quan tới Ác Long Tướng.
"A Ly." 'Ly Huyền Thính' bỗng nói: "Hay là chúng ta vào trong xem? Có lẽ bên trong có manh mối khác."
Túc Lê nhìn nó: "Được, giờ cũng chưa rõ tình hình, nên tìm chút manh mối để xác định chi tiết bí cảnh."
Bên trong biệt viện Phượng Hoàng Thần Sơn tất nhiên có người đi tuần, Túc Lê nhìn một cái là biết ai với ai. Đây đều là hộ vệ trước núi, được Kinh Hạc điều phối tới bảo vệ Phượng Hoàng Thần Sơn. Nghĩ đến đây, Túc Lê hơi thẫn thờ. Từ từ... Nếu đúng như suy đoán của cậu, cả bí cảnh này là mô phỏng lại Phượng Hoàng Thần Sơn vạn năm trước...
Vậy có phải nơi này còn có một Kinh Hạc khác không.
Phượng Hoàng Thần Sơn không nhận chủ cũng có thể là vì... Trong bí cảnh này có một "cậu" khác.
Suy đoán này khiến Túc Lê không khỏi rùng mình. Tình huống như vậy không phải không thể xảy ra, bởi vì bí cảnh này đã hoàn mỹ tái hiện Phượng Hoàng Thần Sơn. Trên đường đi, cậu đã gặp quá nhiều người quen. Nếu bí cảnh này chỉ đơn thuần là bắt chước thì không thể nào lại có thể mô phỏng hoàn hảo tới từng hộ vệ như vậy. Cậu thậm chí có thể gọi tên từng tiểu yêu, nhớ rõ vị này là đội trưởng đội tuần tra nào.
Nếu đây không phải là hàng nhái, vậy thì chỉ có một khả năng.
Đây là ảo cảnh, hoàn mỹ tái hiện người và vật của Phượng Hoàng Thần Sơn năm đó. Để xác nhận cái này cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm được Kinh Hạc. Nếu suy đoán của cậu là thật, vậy Kinh Hạc của Phượng Hoàng Thần Sơn này hẳn đang ở trong thư phòng...
Vị trí của thư phòng là... Góc Đông Bắc.
Túc Lê đi sau lưng 'Ly Huyền Thính', hai người trông giống như sóng vai đi với nhau. Nhưng thực tế Ly Huyền Thính giả luôn đi trước cậu một bước, ngầm dẫn cậu tới một hướng khác. Mà nơi nó muốn dẫn cậu đi ngày càng xa thư phòng mà Kinh Hạc bí cảnh có thể đang ở...
Ác Linh Khí đang sợ cái gì? Sốt ruột muốn mang cậu đi như vậy.
"Chờ chút." Túc Lê chủ động nói: "Nếu như nơi này là Phượng Hoàng Thần Sơn, vậy có một nơi ta cần phải đi xác nhận."
'Ly Huyền Thính' hết sức tự nhiên: "Ngươi nói đi."
Ánh mắt Túc Lê không hề thay đổi, quay người nhìn về phía bên kia: "Ta muốn tới chỗ ở của ta xem."
"Đã tới đây rồi, chi bằng chúng ta kiểm tra khu vực trước núi xong rồi lại qua?" 'Ly Huyền Thính' nói rất có lý có cứ: "Tình huống nơi này rất phức tạp, chúng ta cần kiểm tra từng khu vực thì mới không bỏ sót manh mối."
Nếu không phải từ đầu cậu đã phát hiện tên này là hàng giả thì có lẽ đã thật sự bị Ác Linh Khí lừa. Nó đúng là rất giỏi bắt chước, dù là vẻ mặt hay ngữ điệu nói chuyện...
Nhưng thái độ của "Ly Huyền Thính" quá nóng vội, nó càng như vậy thì cậu càng muốn làm ngược lại, cần phải biết mục đích của nó là gì.
Túc Lê nhìn vào mắt nó, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu kiểm tra?"
"Ly Huyền Thính" bỗng trở nên rất cẩn thận: "Chúng ta có thể đi dọc theo đường này, kiểm tra từng khu vực, hay là tới đình Phi Tinh trước?"
Đình Phi Tinh, góc Tây Nam, ngược hướng với thư phòng của Kinh Hạc.
Nó đang nghĩ cách kéo cậu đi về hướng ngược lại...
"Được." Túc Lê mỉm cười, ngón tay tụ một tia linh lực, thả xuống một viên gạch dưới hành lang, linh lực nhanh chóng biến mất: "Đi chứ?"
Phượng Hoàng Thần Sơn, khu vực trước núi, phía Đông Bắc. Người đàn ông đang cúi đầu xử lý công việc bỗng ngạc nhiên ngẩng lên, nhìn về phía tranh sơn thủy trên tường.
Dòng nước trong tranh có biến hóa, mơ hồ hiện lên một phù văn khác.
"Kinh Hạc đại nhân." Có tiếng gõ cửa, sau đó một người tiến vào.
Là yêu tu phụ trách tuần tra đêm nay, hắn nói: "Trước núi không có vấn đề gì, nhưng chân núi hình như có kẻ xâm nhập, thuộc hạ đã phái người đi điều tra."
Ánh mắt y sa sầm: "Chắc chắn không có vấn đề gì?"
"Vâng." Yêu tu nghe vậy lại hơi do dự: "Xảy ra chuyện gì ạ?"
Kinh Hạc nhìn bức tranh, miệng nói: "Phái người đi tuần tra lần nữa, kiểm tra thật kĩ cho ta, có người đã xâm nhập vào trong."
Y bổ sung: "Tập trung kiểm tra khu vực phía Tây, ta đi với ngươi."
Yêu tu: "Rõ!"
Kinh Hạc cất bức tranh kia đi, mặt mày nghiêm trọng. Vừa rồi thứ hiện lên chính là mật lệnh của Phượng Hoàng đại nhân, nhưng lúc này Phượng Hoàng đại nhân đang bế quan trong kho binh khí, sao tự dưng lại truyền mật lệnh cho y!?
Gió bỗng lớn hơn, ào ào thổi qua tán cây.
Hai người né tránh tuần tra ở hành lang, tiến về phía Tây Bắc.
Lúc này, trên cái cây trước đó Túc Lê đứng có một bóng người.
Người đàn ông với bộ áo bào lưu vân màu đen, tấm lưng thẳng đeo một vỏ kiếm màu đen nặng nề. Hắn vững vàng đáp xuống nơi Túc Lê từng đứng, lạnh lùng nhìn viên gạch dưới đất, trong đôi mắt thăm thẳm lóe lên cảm xúc không tên, sau đó cất bước đi theo.