Edit: Ry
Sàn đấu xuất hiện ảo ảnh Siêu Nhân Điện Quang khổng lồ không chỉ khiến người xem ở hiện trường sốc mà người xem livestream cũng không nhịn được thốt lên. Hình ảnh kì quái lại hết sức khôi hài này khiến họ quên mất đây là sân đấu đào thải nghiêm túc, như thể đang xem phim hoạt hình cho nhi đồng.
Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm lùi lại, nhìn hình ảnh trên trời, im lặng một lúc lâu. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt của siêu nhân, rõ ràng không có ánh sáng nào lại khiến họ cảm giác đằng sau cái bộ phận màu trắng đó có một người đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi rùng mình. Nhóm tu sĩ đối đầu cũng không ngờ thứ này đột nhiên xuất hiện, bị Siêu Nhân Điện Quang đánh bay, phải lùi mấy chục bước, lơ lửng trên không trung nhìn nó, nỗ lực tìm đường đột phá.
[Má ơi đỉnh, cười chết há há há há]
[Ôi trời ơi đây là cái gì vậy!?]
[Cái này cũng là trận con rối, nhưng hình như là trận cỡ lớn, từ từ để tôi giở sách.]
[Đây là trận con rối Thượng Cổ, gọi là trận ảo ảnh con rối, một loại trận con rối cần thời gian dài để vẽ. Ảo ảnh là nửa thật nửa giả, mắt trận nằm ở trên người con rối gốc.]
Cái gì là nửa thật nửa giả.
Người xem livestream chẳng hiểu gì, một lúc sau thấy nhóm tu sĩ công kích ảo ảnh, nhưng không có bất cứ tác dụng nào, mọi đòn đánh đều thất bại, nó giống như một hình chiếu, tất cả công kích đều xuyên qua.
"Tinh túy của trận ảo ảnh con rối nằm ở độ linh hoạt của nó." Đại sư trận pháp ở trên đài cao giải thích: "Thấy không? Con rối tiểu tiên sinh cầm trong tay mới là thật, ảo ảnh chỉ là ảo ảnh. Nhưng chỉ cần chủ trận muốn, cậu ấy có thể hoán đổi giữa thực và ảo. Loại trận pháp này tiêu hao không nhiều linh lực lắm, nhưng vì sự đặc biệt của nó nên phải tốn rất nhiều thời gian để khắc cũng như rót linh lực. Giờ mà có thêm một trận tụ linh, chủ trận chỉ cần ra lệnh một lần thôi, nó sẽ trở thành một con rối bán tự động."
"Trận pháp Thượng Cổ lại tài tình như thế ư?"
"Ài, thực tế thì những trận pháp này đã thất truyền, hoặc là trận đồ bị người ta cất giấu không xuất hiện." Đại sư trận pháp cảm khái: "Nếu không phải tiểu tiên sinh xuất bản <Phân tích trận pháp Thượng Cổ> thì e là nghiên cứu của chúng ta về trận pháp sẽ còn chậm lại mấy trăm năm. Trận con rối này cũng được nhắc tới trong sách, nhưng tận mắt chứng kiến mới biết nó vĩ đại cỡ nào."
[Cảm giác mình đọc sách cũng như không.]
[Trước kia tôi luôn cho rằng trận tu không đánh nhau được, giờ tự dưng lại thấy trận tu mới là đánh đỉnh nhất ấy.]
[Nếu thế thì luyện thêm vài con rối nữa, lúc nào lên sân cứ tung nó ra là xong?!]
[Vãi, trận tu có thể chơi kiểu đó không?]
[Cái này không dễ làm đâu. Tôi thử vẽ trận con rối dựa theo giáo trình rồi, có vẽ được, nhưng cũng phải mất 1-2 năm. Rất nhiều chỗ khó hiểu, mà còn cần sự tập trung cực cao.]
[Tự dưng học được nhiều ghê, trận phòng cát có thể biến hóa, lại còn trận ảo ảnh con rối có thể tự do hoán đổi thật giả.]
[Sao mấy người vẫn còn tâm trạng để học hỏi vậy? Mắt tôi cứ dán vào Siêu Nhân Điện Quang ý.]
Có con rối hỗ trợ, Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm có cơ hội thở dốc, Túc Lê thì điều khiển con rối đi tuần xung quanh, khán đài ở bốn phía đều rơi vào tầm mắt cậu.
Đầu tiên là vị trí của nhà mình, Túc Minh ở trên khán đài đã đặt biển cổ vũ xuống, giơ tay khua khoắng la hét.
Túc Lê ngạc nhiên, điều khiển ảo ảnh giơ tay vẫy vẫy với Túc Minh.
"Mama! Siêu Nhân Điện Quang chào con kìa!" Túc Minh kích động kéo mẹ Túc: "Con muốn anh hai làm cho con một Siêu Nhân Điện Quang siêu ngầu giống vậy!"
Ba Túc miễn cưỡng hiểu được sở thích của tụi nhỏ, bèn nói: "Ừ ừ, để anh hai về làm cho con chơi nhé. Nhưng mà không được mang đến trường, sẽ dọa các bạn mất."
Mắt Túc Minh nhìn chằm chằm Siêu Nhân Điện Quang, mắt càng ngày càng sáng: "Con biết rồi ạ."
Túc Lê nhìn một lượt, nhanh chóng xác định khán đài cần tìm. Cậu lần theo hướng chỉ của Ly Huyền Thính, tìm ra hai nhân vật khả nghi, một kẻ mặc áo choàng màu xám không lộ mặt, người còn lại thì rất thoải mái đứng giữa khán đài.
Gương mặt quen, còn từng nói chuyện.
Kẻ đứng cạnh gã đàn ông mặc áo choàng không phải ai xa lạ, chính là vị phó giám khảo tổ kiếm pháp, Thích trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái.
'Ta thấy người rồi.' Túc Lê truyền âm cho Ly Huyền Thính: 'Mặc áo bào màu vàng, đứng ở hàng thứ 3 trên khán đài, là Thích trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái.'
Tam Thủy kiếm phái là một nhánh của Kiếm Tông sau khi tách ra, thanh danh không bằng Thiên Nguyên kiếm phái, là một môn phái khá nổi tiếng. Thích trưởng lão không phải môn chủ của Tam Thủy kiếm phái, nhưng lão cũng tương đối nổi tiếng trong môn phái, rất được các đệ tử kính yêu. Những năm qua Đan Tu Dương trốn Đông trốn Tây còn nuôi dưỡng được thế lực của mình, nếu không có người hỗ trợ thì gã không thể thuận lợi như vậy được, nhất là còn bị Kiếm Tông với thế lực trải rộng lùng bắt khắp nơi...
Nhưng nếu kẻ trợ giúp gã là tu sĩ trong Kiếm Tông, còn là tu sĩ có địa vị cao, vậy Đan Tu Dương đúng là sẽ nắm được mọi động tĩnh.
Trần Kinh Hạc nhận tin lập tức cho thuộc hạ đi triển khai bước tiếp theo, trận tỉ thí vẫn đang tiếp tục.
Chớp mắt đã qua hai nén nhang, tình huống cũng dần biến đổi. Thứ nhất là giao tranh ở phía Đông đã xuất hiện người bị đào thải, sau đó là nhóm người đánh hội đồng Du Tư bị giết ngược. Nhưng số người bị loại nhiều nhất vẫn là bên phía Túc Lê. Siêu Nhân Điện Quang Phật cản giết Phật, các loại chiêu thức biến hóa khó lường với tốc độ hoán đổi giữa thật và ảo khiến người ta không theo kịp. Còn có Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm đứng sau ra chiêu nữa, thời gian càng dài thì thế cục càng rõ ràng.
[Một đạp này bay hai mạng.]
[Ngầu muốn chết, còn hay hơn hồi tôi xem chiếu rạp nữa.]
[... Cơ bản là phim không dám quay như thế, sẽ bị người ta chửi là mất não.]
[Đây là sân đấu ảo ma nhất tôi từng thấy.]
[Chuyện gì vậy? Tại sao đang xem hội võ đạo mà tôi chẳng thấy hồi hộp gì hết vậy.]
Số người bị loại tăng dần, thời gian từng giây từng phút trôi đi, cuối cùng vào 3 giờ chiều, trên màn hình chỉ còn hiển thị 14 cái tên, hỗn chiến kết thúc.
[Ơ? Kết thúc rồi?]
[Nhanh quá vậy, tôi chưa xem đã luôn á!]
[Hết rồi?]
Hỗn chiến kết thúc, tất cả tu sĩ ngừng tấn công nhìn lên màn hình xác nhận tên những người vào vòng trong. Siêu Nhân Điện Quang to lớn trên sàn đấu cũng dần biến mất, cuối cùng hóa thành vệt sáng bay về phía chân trời. Trong sân, Túc Lê thong thả cất đồ chơi vào ba lô, tiện thể lấy ra cái bánh mì cỡ nhỏ, đeo ba lô lên rồi bắt đầu gặm.
Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm đều có chút chật vật, Túc Lê tiện tay biến ra hai chai nước khoáng, chất giọng trẻ con hết sức chân thành: "Vất vả rồi, uống nước không?"
Tạ Hòa Phong mất một lúc mới đáp: "Cậu cũng vất vả rồi."
"Cảm ơn." Mộc Tiệm hết sức phức tạp nhìn đứa trẻ này, hơi liếc con Siêu Nhân Điện Quang trong ba lô của cậu rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Chọc giận bạn nhỏ đúng là đáng sợ.
Hỗn chiến đã xong, sau đó chính là đấu lôi đài. Người chủ trì tuyên bố kết thúc, Túc Lê bèn tạm biệt Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm, hồ hởi ra cổng. Tạ Hòa Phong vốn định hỏi Túc Lê đi đâu mà vội vậy, lại thấy một cậu bé đứng ở lối ra.
Túc Lê đi tới, cậu bé kia thuần thục cầm ba lô cho cậu, hai đứa trẻ sóng vai đi bên nhau, vừa đi vừa trò chuyện, có vẻ rất thân thiết.
"Thật đáng sợ. Lúc chiến đấu cậu ta quá thành thạo, nên đến tận khi kết thúc tôi mới ý thức được cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ." Mộc Tiệm nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, không khỏi nói: "Có đôi khi ta không hiểu được thiên tài, nhưng Túc Lê đúng là thiên tài có thiên phú nhất ta từng gặp."
Tạ Hòa Phong đồng ý: "Ừ."
Mộc Tiệm: "Ta về trước chuẩn bị, ngày mai gặp lại sẽ là đối thủ, hi vọng chúng ta có thể chiến đấu hết mình."
Nói rồi gã bật cười: "Cơ mà ta không dám nghĩ đấu với Túc Lê sẽ như thế nào. Lúc là đồng đội của cậu ấy ta đã cảm nhận được sự đáng sợ rồi, nếu thành đối thủ thì không biết sẽ còn phải chịu áp lực lớn cỡ nào nữa."
Tạ Hòa Phong nhìn gã, sau đó nói: "Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
-
Túc Lê ra ngoài, siêu nhân trong ba lô tất nhiên vào tay Túc Minh. Bạn nhỏ bị Siêu Nhân Điện Quang trong sàn đấu làm cho mê muội, thích tới nỗi không chịu buông tay, miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó.
Trần Kinh Hạc đã phái người đi điều tra Thích trưởng lão, mấy tiếng sau đã có kết quả, nói là lần theo đường dây này họ tra được rất nhiều thứ.
"Một mảnh vỡ đang nằm trong tay họ Thích đó?" Ly Huyền Thính hỏi.
Túc Lê suy tư: "Nếu Đan Tu Dương chỉ tiếp xúc với ông ta thì hẳn là thế, chứ ta cũng không nghĩ ra ông ta sẽ để nó ở đâu."
Nói tới đây cậu không khỏi có chút kích động. Tìm mảnh vỡ mấy năm nay, giờ có cơ hội một lần thu hoạch hai mảnh. Mà nếu kí ức của cậu không sai thì chỉ còn một mảnh cuối cùng... Kinh Hạc có một tấm bản đồ, chưa biết chừng chỉ mấy năm nữa là cậu sẽ có thể đúc lại thân kiếm cho Ly Huyền Thính, khôi phục tất cả ký ức và thần lực.
"Vui vậy sao?" Ly Huyền Thính hỏi.
Túc Lê gật đầu: "Tất nhiên rồi, với cả..."
Túc Lê bỗng khựng lại.
Ly Huyền Thính nghi hoặc nhìn cậu: "Sao thế?"
Túc Lê bỗng chú ý tới chiều cao của Ly Huyền Thính. Trước giờ Ly Huyền Thính luôn cao hơn cậu, nhưng khi thật sự ý thức được điều đó thì Túc Lê lại có một cảm giác rất đỗi thân thuộc. Cậu hỏi: "Ngươi có thể xoa đầu ta không?"
Ly Huyền Thính ngẩn ra, nhưng vẫn đặt tay lên đầu Túc Lê: "Như vậy à?"
Túc Lê nhắm mắt, một lát sau mở ra bảo: "Ừm."
Hơi khác với bàn tay trong mơ, lại có cảm giác đồng bộ kì lạ. Người kia khi xoa đầu cậu cũng là như vậy, nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Anh ơi!" Tiếng Túc Minh vọng tới: "Về nhà rồi làm cho em mấy Siêu Nhân Điện Quang được không? Em có Taro với Ace!"
Túc Lê hoàn hồn: "Được."
Túc Minh hưng phấn: "Ngầu quá ----!"
-
Cả nhà ra ngoài ăn cơm, đến tối mới về khách sạn. Tuyển thủ có một ngày nghỉ ngơi, ba Túc định tranh thủ mang bọn trẻ tới khu du lịch của núi Tùng Lâm. Tới đây lâu như vậy rồi mà toàn vào thành phố chơi, vẫn chưa có cơ hội dạo quanh vùng núi này. Tối đó, Túc Lê cùng ba Túc lên kế hoạch ngày mai đi những đâu, bỗng nhận được điện thoại của Túc Úc.
Không rảnh tay nên cậu mở loa ngoài.
Đầu kia loáng thoáng có tiếng Bạch Quân, mà Túc Úc im lặng mãi mới nghiêm giọng nói: "Em làm rất tốt, anh rất vui mừng."
Ba Túc nghe thế nhíu mày: "Vui cái gì? Thứ 7 này nhớ tới sớm đấy, mẹ anh bảo có việc tìm anh kìa."
"Vâng vâng." Túc Úc qua loa đáp lời ba Túc, lại nói với Túc Lê: "Anh còn mấy mô hình nữa, cuối tuần anh mang cho. Đến lúc đó chúng ta thương lượng làm động tác khác, hệ thống động tác của bọn họ khác nhau..."
Tiếng Bạch Quân lại vang lên: "Túc Úc, rốt cuộc có ăn cơm không đấy? Nguội bây giờ."
Túc Úc: "Đây đây, để tôi nói chuyện xong với em tôi đã."
Bạch Quân: "Không ăn là nguội thật đấy."
Túc Úc: "Sắp xong rồi sắp xong rồi."
Ba Túc nghe một hồi, quả quyết nhấn tắt điện thoại, nói với Túc Lê: "Con cứ kệ anh đi, anh con cả ngày chỉ tính đường dạy hư các em thôi. Chỗ này thì sao? Có nhiều công trình trò chơi, con và bé Minh đều có thể chơi, Huyền Thính nữa. Ở đây còn có công viên nước..."
Sáng hôm sau, một nhà bốn người chuẩn bị xong, xách theo hộp cơm tình yêu ba Túc dậy sớm làm, vội vàng chạy đến khu du lịch, cửa vừa mở là vào trong. Túc Lê nắm rõ địa hình vùng núi Tùng Lâm như lòng bàn tay, không cần nhìn bản đồ cũng có thể dẫn người nhà tới đúng địa điểm. Trong núi Tùng Lâm có rất nhiều điểm ngắm cảnh, đài quan sát Túc Lê sử dụng trong sân thí luyện ở ngoài đời là một công trình trò chơi, vừa tới nơi Túc Minh đã kích động chạy vào.
Hai năm trước, ba Túc từng dẫn bọn trẻ đi công viên trò chơi. Lúc đó Túc Lê không biết công viên trò chơi là cái gì, được papa dắt đi chơi một vòng thì mở ra thế giới mới. Khi biết những thứ này đều là đồ chơi Nhân tộc nghiên cứu ra thì lại có thêm nhận thức mới về thế giới hiện đại. Chẳng qua là mỗi lần tới chỗ nào đó lạ là papa kiểu gì cũng sẽ dặn cậu không được dùng linh lực kiểm tra bên trong, nói là mấy thứ này không hoạt động đúng sẽ làm tổn thương tới Nhân tộc bình thường, phải hết sức cẩn thận.
Tất nhiên là Túc Lê nghe lời, chỉ là sự tò mò về cái mới quá cao, mỗi lần chỉ có thể chơi không thể soi bên trong khiến cậu bứt rứt vô cùng.
Về sau ba Túc dựng hẳn một cái vòng quay ngựa gỗ ở núi Tức Linh, Túc Lê xem mấy lần là hết hứng, Túc Minh thì chơi mãi không chán. Hôm nay tới đây, thấy đủ loại công trình trò chơi, tay Túc Lê lại ngứa.
Ly Huyền Thính như nghe được tiếng lòng của cậu: "Lần trước ta đi công tác với Kinh Hạc, y đầu tư vào một công viên ở thành phố G, ta cũng đầu tư một chút."
Túc Lê nghiêng đầu: "Thật không?"
Ly Huyền Thính gật đầu: "Lần sau ta đặt bao hết, dẫn ngươi đi."
Mắt Túc Lê sáng lên: "Được! Khi nào?"
Ly Huyền Thính: "Đợi ngươi thi xong, có ngày nghỉ thì chúng ta cùng đi."
"Bé Lê, Huyền Thính!" Tiếng mẹ Túc vọng tới: "Nhìn ống kính nào!"
Cả hai cùng quay đầu, khoảnh khắc được giữ lại trong điện thoại ở cách đó không xa. Mẹ Túc thỏa mãn nhìn bức ảnh, lại nói: "Nào, qua đây mẹ chụp cho thêm mấy tấm nữa."
Mẹ Túc chụp ảnh Túc Lê và Ly Huyền Thính xong lại đi chụp Túc Minh đang chơi máy bay xoay tròn, có mấy phút mà chụp mấy chục tấm, còn chọn ra vài tấm đăng Weibo.
Ba Túc đã tìm được một mặt cỏ để trải thảm, sửa soạn lấy các thứ ra xong mới gọi mọi người: "Ăn cơm thôi!"
Đêm trước vòng đấu quan trọng nhất của hội võ đạo, diễn đàn bắt đầu mở bàn cược, rất nhiều tu sĩ vừa đặt linh thạch vừa lục soát tin tức về các tu sĩ sẽ đấu lôi đài. Là một trong những tu sĩ được quan tâm nhất, tên Túc Lê là top từ khóa tìm kiếm của diễn đàn. So với những người khác tu luyện, nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc chiến, cậu lại cùng người nhà đi dạo chơi ở khu du lịch núi Tùng Lâm. Những người khác cho là cậu đang chuẩn bị trận pháp mai còn đánh nhau, không ngờ Túc Lê còn chẳng buồn chuẩn bị, trong tất cả các tu sĩ đấu lôi đài ngày mai, cậu là người thả lỏng nhất.
Vòng đấu bắt đầu vào thứ 7, Túc Lê dậy sớm, cùng Ly Huyền Thính tới chân núi mua bữa sáng.
Ly Huyền Thính hỏi: "Muốn ăn bánh bao nhân gì?"
"Nhân đậu." Túc Lê còn dặn thêm: "Mua 3 cái nhé."
Ly Huyền Thính lại nói: "Phải đánh ít nhất 3 trận lôi đài, hay là mua thêm cháo ngũ cốc? Bỏ vào trong bình nhỏ, về có thể cho thêm chút linh tuyền.
"Thế mua đỗ xanh nữa..."
Chủ tiệm thấy hai bạn nhỏ mới sáng sớm đã tới đây mua bữa sáng, không khỏi cười nói: "Mấy đứa mua nhiều thế có ăn hết được không?"
"Được ạ." Túc Lê nhìn thực đơn trên đầu: "Cháu muốn một cái bánh đậu đỏ nữa."
Ly Huyền Thính nhìn ông chủ: "Chú cho em ấy thêm một cái bánh đậu đỏ ạ."
Túc Úc dẫn theo Bạch Quân chạy từ nội thành tới, hẹn gặp người nhà ở bên ngoài sân đấu.
Đấu lôi đài nên càng có đông người tới hiện trường xem, Túc Úc vừa thấy Túc Lê đã không nhịn được nhìn chằm chằm ba lô của cậu. Tiếc là hôm nay Túc Lê không dùng ba lô trong suốt, không thấy được bỏ cái gì bên trong.
Túc Lê chào hỏi Bạch Quân xong, thấy Túc Úc vẫn cứ nhìn mình thì hỏi: "Sao thế ạ?"
Túc Úc liếc mẹ ở đằng kia, thì thầm hỏi: "Có mang không?"
[Tác giả có lời muốn nói]:
Túc Úc: Có mang không?
Bé Lê: Mang cái gì ạ?
Túc Úc: Cái đó đó!
Bé Lê: ??? Cái nào?
Túc Úc: Siêu Nhân Điện Quang á!!