Edit: Ry
Túc Úc vừa ám chỉ xong, ba Túc ở đằng kia đã giục Túc Lê tới giờ phải vào trong, tiện thể kiểm tra cho con những vật phẩm có thể mang theo. Đấu trường tổ chức vòng cuối của hội võ đạo là vùng đất do linh vật bảo vệ, tiếng người huyên náo, chính giữa là lôi đài thi đấu hình tròn. Lôi đài thực tế rất rộng, xung quanh bố trí từng tầng trận pháp, hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ.
Túc Lê vừa vào phòng chuẩn bị cho tu sĩ, tất cả người trong phòng đã dán mắt vào cái ba lô màu xám cậu đang đeo.
Trong phòng chuẩn bị chỉ có mười bốn người, lát nữa đấu lôi đài là 14 người phải cùng ra trình diện, sau đó người đầu tiên bắt đầu thủ đài. Nếu người thủ lôi thắng liên tiếp 3 người sẽ có quyền tiếp tục thủ đài hoặc tạm dừng nghỉ ngơi, sau đó mới tới lượt người thứ hai lên thủ đài. Lần lượt theo thứ tự này, ai thua ba trận liên tiếp sẽ bị đào thải, ai thắng 7 trận liên tiếp sẽ vào vòng trong.
Nếu tới ngày cuối cùng mà vẫn chưa phân được thắng bại thì sẽ chọn ra hai người có số lần thắng cao nhất, tiến hành đấu 1-1. Bên thắng sẽ là nhà vô địch của hội võ đạo năm nay.
Túc Lê nhìn người xung quanh, không có mấy gương mặt quen, hầu hết cậu chưa từng gặp, biết mỗi Tạ Hòa Phong với Mộc Tiệm.
À còn có yêu tu mặc đồ đen đứng ở trong góc nữa. Ngửi mùi thì không nhận ra là tộc nào, hẳn là y sử dụng linh vật có tác dụng che giấu yêu hình. Trần Kinh Hạc từng nhắc tới người này, hình như tên là Du Tư? Là một phản tổ, linh căn hệ thủy, thiện yêu thuật hệ thủy...
Túc Lê cẩn thận phân tích tình báo hôm qua Trần Kinh Hạc cung cấp, miễn cưỡng nhận ra được đủ 14 người. Mộc Tiệm thấy cậu đứng một mình một góc thì đi tới hỏi: "Hôm qua nghỉ ngơi thế nào? Hôm nay phải đấu ít nhất 6 trận nên có thể sẽ phải đánh tới khuya, sẽ mệt lắm đấy."
Túc Lê khựng lại: "Có thể đánh tới khuya?"
"Ừ." Mộc Tiệm nhìn ba lô của cậu: "Sao vậy?"
Túc Lê: "Ta chỉ chuẩn bị đồ ăn sáng với trưa, cứ nghĩ là buổi chiều sẽ xong."
Tính sai, biết thế mua thêm mấy cái bánh.
Mộc Tiệm: "... Trong ba lô của cậu toàn là đồ ăn à?"
"Chứ không thì là gì." Túc Lê nghi hoặc nhìn gã: "Anh tưởng ta để gì trong đó?"
Mộc Tiệm lặng lẽ thở phào: "Không có gì. Nếu cậu muốn kết thúc sớm thì cũng có cách, chỉ cần thắng ba trận liên tiếp là có thể nghỉ sớm."
Túc Lê hỏi: "Thứ tự thủ sẽ sắp xếp theo thành tích à?"
Mộc Tiệm lắc đầu: "Không, phải cướp."
Túc Lê: "?"
-
Ngoài sân, người của Trần Kinh Hạc triển khai truy đuổi Đan Tu Dương. Hội võ đạo đã tới giai đoạn đấu lôi đài, cũng đã biết người đứng sau Đan Tu Dương là Thích trưởng lão của Tam Thủy kiếm phái, để tránh hai người này tạo ra phiền toái không cần thiết thì phải bắt Đan Tu Dương càng sớm càng tốt.
Đan Tu Dương không ngờ người của Trần Kinh Hạc lại đuổi tới tận hội võ đạo, còn nắm rõ hành tung của gã như lòng bàn tay, không trốn được lâu đã bị đẩy vào đường cùng. Gã không thể tiếp tục kế hoạch, chỉ có thể liều mạng tìm đường sống.
Trần Kinh Hạc ra lệnh cho thuộc hạ giảm tốc độ, cố gắng đừng để Đan Tu Dương nghi ngờ. Mà ở một bên khác bọn họ cũng điều tra hành trình hai ngày qua của Thích trưởng lão, bất ngờ phát hiện một chuyện.
Thích trưởng lão tiếp cận Tạ Hòa Phong, nhưng có vẻ không được thuận lợi lắm.
"Xem ra mục đích của bọn chúng đúng là Chuông Thiên Thu. Đan Tu Dương không trộm được nó thì cách duy nhất là cướp nó từ người chiến thắng lôi đài." Trần Kinh Hạc dễ dàng suy ra mục tiêu của Thích trưởng lão: "Tạ Hòa Phong là tán tu, không có liên quan gì tới danh môn. Trương Thủ Không đã mời chào cậu ta rất nhiều lần đều bị từ chối. Thích trưởng lão muốn móc nối với Tạ Hòa Phong cũng không dễ vậy đâu, bọn chúng chọn nhầm người rồi."
Tâm phúc hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên xử lý sao ạ?"
Trần Kinh Hạc ra lệnh: "Tiếp tục đuổi theo Đan Tu Dương, không được cho gã rảnh tay làm chuyện khác. Phái người bám theo họ Thích kia nữa, để xem lão còn chiêu gì."
Tâm phúc nhận lệnh, nhanh chóng làm việc.
Trần Kinh Hạc đi từ hậu trường tới khán đài, nghe được tiếng người hò hét, hiển nhiên thi đấu đã bắt đầu. Y nhìn xuống dưới, phát hiện hai người đang đấu không có Phượng Hoàng đại nhân nhà mình thì hơi nghi hoặc. Chẳng lẽ Phượng Hoàng đại nhân có chiến lược mới?
"Bắt đầu rồi đúng không?" Trần Kinh Hạc tìm tới ghế của mình, hỏi Ly Huyền Thính: "Tình huống hiện tại như thế nào?"
Ly Huyền Thính có vẻ bất đắc dĩ, chỉ sang Túc Úc bên cạnh.
Trần Kinh Hạc nhìn theo, phát hiện người nhà họ Túc đang cãi cọ.
Túc Úc: "Thật không công bằng, cái ông chủ trì kia bị đui hả? Rõ ràng bé bé giơ tay cao như thế."
Ba Túc cũng cằn nhằn: "Rõ ràng bé bé giơ tay nhanh nhất."
Bạch Quân an ủi: "Người chủ trì đứng ở xa, chỗ Túc Lê đứng lại thành góc chết, với cả người xung quanh cũng cao hơn em ấy..."
Túc Úc làu bàu: "Ai lại chơi trò giơ tay xung phong này, bốc thăm cũng được mà!"
Ly Huyền Thính bổ sung: "Để đề cao tính thú vị và tiết kiệm thời gian, ban tổ chức đổi việc ra sân theo thứ tự thành tích thành ai giơ tay trước lên trước. Muốn đấu với người thủ đài thì cứ việc giơ tay, không giới hạn số lần, nhưng thất bại ba lần sẽ bị loại."
Hắn cũng không biết nên nói sao: "Ban nãy đã đấu một trận rồi, A Ly giơ tay mấy lần đều không được gọi."
Trần Kinh Hạc nhìn Phượng Hoàng đại nhân đứng giữa một đám tu sĩ cao lớn, cũng cạn lời: "Đây đúng là vấn đề lớn."
Cả nhà tức giận bất bình, phòng livestream lại vì thế mà cười nở hoa.
[Tôi cười chết, thiên tài thế hệ này gãy ở đây.]
[Sốc nặng, ngày đầu tiên thi đấu cậu ấy không thể ra sân, hóa ra nguyên nhân là...]
[Rõ ràng là một chuyện rất nghiêm túc mà sao vào miệng mấy ông lại buồn cười vậy.]
[Không đùa nha, giờ tôi đang hi vọng Túc Lê móc ra Siêu Nhân Điện Quang giơ tay cho cao.]
[Vãi há há há há há thế thì đảm bảo là cao nhất luôn!]
Trừ lôi đài ra thì xung quanh có một khoảng đất cho tu sĩ nghỉ ngơi. Túc Lê giơ tay mấy lần không có kết quả thì chọn ngồi nghỉ, mở ba lô lấy bánh bao đậu đỏ ra ăn. Buổi sáng cậu cố ý thêm trận pháp giữ ấm cho ba lô, bánh bao vẫn còn nóng hổi, thơm lừng.
Bánh bao còn được nhỏ linh tuyền, mùi thơm bay khắp nơi.
Các tu sĩ vốn đang nghiêm túc quan sát tình thế trên lôi đài không khỏi bị hấp dẫn, quay sang đã thấy bạn nhỏ ngồi ăn bánh. Một tay bánh bao một tay sữa đậu nành, ăn đến là ngon lành, mukbang tại hiện trường.
Ván thứ hai kết thúc khá nhanh, tu sĩ trở thành đài chủ đầu tiên không chống đỡ được thế công, thực lực hơi kém nên bị đánh xuống. Ván thứ ba bắt đầu, một tu sĩ cướp được quyền tấn công lập tức bay lên đài, tiếng reo hò lại vang dội.
Túc Lê rụt tay về, tiếp tục ăn bánh bao.
[Trời ơi coi bé bé nhà chúng ta kìa, giơ tay những ba lần rồi.]
[Thương quá đi mất, xin cho ẻm cái ghế ngồi đi.]
[Từ từ, ăn xong đã.]
[Chỉ có tôi để ý sức ăn của Túc Lê à? Cái bánh bao thứ tư rồi đó...]
Du Tư khoanh tay tựa vào tường, hờ hững nhìn lôi đài.
"Tuổi này là tuổi khí phách dồi dào nhất, những người này đều không có mấy kiên nhẫn, không biết mấy kiểu đánh lôi đài này càng lên sân sớm càng tiết lộ nhiều tình báo cho đối thủ." Tu sĩ đứng cạnh y nói: "Mới ngày đầu tiên thôi, làm sao mà phải sốt ruột như vậy, họ tưởng là mình sẽ lên cấp được ngay à? Đúng không anh Du?"
Du Tư không đáp, tu sĩ kia lải nhải tiếp: "Tạ Hòa Phong cũng chọn bàng quan kìa. Anh muốn đấu với hắn một ván đúng không, với chế độ thi đấu này, muốn công bằng thì hai người phải 1 đấu 1 ở vòng cuối cơ. Thế thì tốt nhất không nên đụng độ hắn lúc thủ đài, tiêu hao linh lực còn dễ lộ át chủ bài..."
"Lần này chưa chắc đã là đấu với Tạ Hòa Phong." Du Tư nhìn trong sân: "Trong hội võ đạo, ta không chỉ có một đối thủ là Tạ Hòa Phong."
Tu sĩ kia lần theo tầm mắt y: "Ý anh là Túc Lê? Em thấy thằng bé đó có trở thành đài chủ cũng không kiên trì được hết 7 vòng, huống hồ nó giơ tay mấy lần rồi, rõ là hữu dũng vô mưu. Đấu lôi đài không chỉ là so vũ lực thôi đâu..."
Du Tư nghe thế cười khẩy: "Ngươi cho rằng người có thể vẽ ra những trận pháp như vậy là người có tâm tư đơn giản như bề ngoài?"
Tu sĩ kia sững sờ: "Nhưng nó có gian manh tới mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi."
"Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn."
[Có ai phát hiện không, Du Tư và Tạ Hòa Phong đều không nhúc nhích.]
[Ván thứ hai kết thúc nhanh thật, cảm giác cả hai tu sĩ đều chỉ là thăm dò thực lực của nhau.]
[Đấu lôi đài sẽ kéo dài nhiều ngày, theo như mấy năm trước thì những ngày đầu chỉ là tìm hiểu thực lực của nhau thôi, về sau mới là dốc sức đánh bại đối thủ.]
[Đúng rồi, ban nãy tôi đã định nói rồi. Hấp tấp lên sớm như vậy chẳng phải là bại lộ thực lực sao? Với cả mới lên đã định thắng 7 trận vào vòng trong là chuyện không khả thi, đây là hội võ đạo của thiên tài đó.]
[Cách thức ổn thỏa nhất là cẩn thận quan sát đối thủ, nắm rõ thực lực rồi lại ra tay. Sẽ chỉ có hai đài chủ, bọn họ không nên vội vã như vậy.]
[Gì vậy mấy ba, đánh lôi đài thôi mà cũng phải phức tạp vậy à?]
Hết một buổi sáng, đã tiến hành bốn trận lôi đài, chỉ có một người thủ được hai trận.
Tốc độ giơ tay chậm dần, tu sĩ có liều lĩnh cũng phải dằn xuống tâm tư, quan sát đài chủ hiện tại. Chỉ cần hắn thắng trận tiếp theo thì sẽ có quyền nghỉ ngơi sớm.
Người chủ trì hỏi: "Minh Hồi chân nhân đã thành công thủ hai ván, có đạo hữu nào khiêu chiến nữa không?"
Hắn dứt lời, thấy xu thế giơ tay rõ ràng kém hẳn mấy vòng trước, ai cũng do dự, nửa giơ nửa không. Lần này, cuối cùng hắn cũng chú ý tới một cánh tay nhỏ ở trong góc.
Cả buổi sáng người chủ trì không nhìn bên đó, chủ yếu do bị các tu sĩ khác che khuất, giờ mới thấy chủ nhân của cánh tay, là một đứa nhỏ trông rõ lạc loài với người xung quanh. Trong đầu hắn hiện lên danh sách tuyển thủ, nhận ra đây là Túc Lê: "Đạo hữu Túc Lê ngồi ở bậc thang thứ ba."
Lúc bị gọi tên Túc Lê còn đang uống chè đỗ xanh, nghe thế sững sờ: "Đến lượt ta rồi à?"
[Tới rồi.]
[Thật không dễ dàng, bé bé giơ tay hết 4 ván, cuối cùng người chủ trì cũng nhìn thấy.]
[Há há há đó là do tu sĩ ngồi trước che ẻm ván vừa rồi lên đài á, nên lần này không có ai che nữa.]
[Túc Lê cũng ngoan thật đó, không biết chuyển chỗ ngồi à?]
[Là do chỗ ẻm ngồi có bóng râm á, không bị nắng chiếu, vừa mát vừa thoải mái ăn bánh bao.]
Người chủ trì thấy thế không khỏi cười nói: "Mời đạo hữu."
"Vậy chờ chút." Túc Lê nhẹ nhàng đứng dậy, đậy nắp bình cất chè đậu xanh vào ba lô rồi mới tung người nhảy lên đài.
Trên khán đài, Túc Minh đang ăn kém cuối cùng cũng thấy lôi đài thay người, thế là la lên gọi người lớn đang dán mắt vào điện thoại: "Mọi người đừng nghịch điện thoại nữa! Ván thứ năm kìa!"
Hai vợ chồng Túc Thanh Phong đang sốt ruột viết thư khiếu nại tới ban tổ chức hội võ đạo, Trần Kinh Hạc thì chỉ huy thuộc hạ chơi trốn tìm với Đan Tu Dương, Túc Úc thì đang hỏi Bạch Quân cách làm mấy bài toán cao cấp.
Ba Túc nói: "Minh Minh đợi chút nhé, papa viết sắp xong rồi."
Túc Úc đã tiêu hao hết kiên nhẫn, đang vắt óc làm một bài đạo hàm: "Giá trị này thì tính kiểu gì?"
"Ông giả sử nó bằng 1 đi rồi tính." Bạch Quân hướng dẫn.
Túc Minh thấy không ai để ý mình, quay sang nhìn Ly Huyền Thính cũng đang theo dõi lôi đài.
Ly Huyền Thính nhận thấy ánh mắt của nhóc con, bèn bổ sung giúp: "A Ly ra sân."
Mấy người lớn đang làm việc riêng lập tức ngẩng lên: "Lên rồi à!? Ơ đúng kìa!"
Ly Huyền Thính dạy Túc Minh: "Lần sau em phải nói như thế, biết chưa?"
Túc Minh múc một thìa kem: "Vâng ạ."
-
Túc Lê ra sân, đấu với Minh Hồi chân nhân.
Minh Hồi chân nhân là đạo tu Nhân tộc, am hiểu phù pháp, linh căn hệ thủy.
Ban nãy Túc Lê cũng chỉ nhìn thủ pháp đấu của hắn mấy lần. Chi nhánh của phù pháp khá là giống với trận pháp, nhưng trận pháp cần thời gian dài để bố trí, phù pháp lại không cần. Mỗi phù tu đều mang trên mình đủ loại phù chú, lúc cần thiết có thể dùng phù chú để tấn công thay bản thân.
Với ưu thế trời ban như vậy, đấu với phù tu là một chuyện cực kì phiền phức. Bởi phù tu không cần quá nhiều linh lực để kích hoạt phù chú, chỉ cần đủ phù chú, họ có thể chiến đấu lâu hơn bất cứ tu sĩ nào. Mặc dù tốc độ công kích của phù tu không nhanh bằng kiếm tu, nhưng với trận tu là dư xài. Ván đấu này, Túc Lê không hề có lợi thế.
[Phù tu khó chơi lắm, bình thường tôi ghét nhất là đánh với phù tu.]
[Chẳng trách không ai dám xung phong lên ván thứ ba. Phù tu dự trữ linh lực rất nhiều, thua thì chẳng khác nào cho Minh Hồi chân nhân quyền kết thúc sớm.]
[Trận tu thì phải đánh với phù tu kiểu gì?]
Túc Lê vừa lên đài, Minh Hồi chân nhân đã ném ra mấy phù khảm thủy. Cột nước chồng lên từng tầng, không cho Túc Lê thời gian phản ứng. Túc Lê nhảy tránh, lại có phù chú đuổi theo, gần như phá hỏng tất cả đường lui của cậu.
Ồ? Một phù tu biết chiến đấu.
Cách đơn giản nhất để đối phó trận tu chính là cắt ngang họ khi bày trận, sau đó tiêu hao linh lực của họ, từ đó giành tiên cơ. Vị Minh Hồi chân nhân này biết, còn hết sức quen thuộc, có vẻ như đã đấu với trận tu rất nhiều.
Người này không chỉ cắt ngang nhiều loại thủ pháp bày trận, mà còn dùng thế công hung hãn nhất, dùng linh lực để nghiền ép cậu, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng.
Cũng khá thú vị, nhưng dùng vài trò vặt này mà muốn thắng trận pháp thì đúng là mơ hão.
Túc Lê liếc một cái, đã có ý tưởng. Nếu vậy thì để cho hắn xem trận tu chân chính bày trận như thế nào.
[Trận tu đây, nhìn mà nhức cả đầu, phù tu đáng ghét thật đấy.]
[Mẹ nó mới vào trận đã rải đầy phù chú, như thế thì bày trận kiểu gì, không có chỗ để ném trận pháp luôn.]
[Phù tu luôn mang theo cả đống phù chú, chưa kể còn có thể vẽ bùa trên không. Mặc dù uy lực của phù chú không bằng trận pháp, nhưng có thể thắng bằng số lượng.]
[Tôi hi vọng tiểu tiên sinh có thể dạy tôi đánh phù tu.]
[Tôi thấy khó đấy, không thấy Túc Lê bị ép chạy liên tục à?]
[Thật sự là rất khó bày trận, không có chỗ đặt chân thì thôi, còn không có thời gian quan sát địa hình phương hướng nữa.]
Ngoài sân, Bạch Quân lần đầu thấy trận tu chiến đấu nên không hiểu: "Trận tu đánh nhau không phải là ném trận pháp trước à? Sao Lê Lê lùi liên tục vậy? Cũng không ném trận pháp ra."
"Tay chân nhân kia không cho nó thời gian bày trận. Trận tu thường sẽ dùng linh vật làm vật dẫn, ném trận pháp đã chuẩn bị sẵn ra để chiếm tiên cơ. Nhưng loại vật dẫn này phải đặt ở khoảng trống không có linh lực bao trùm thì mới thành trận được." Túc Úc giải thích: "Tên Minh Hồi kia mới bắt đầu đã rải nước đầy sàn đấu, cắt đứt mọi cơ hội bố trí vật dẫn, tức là trận tu đã mất tiên cơ."
Bạch Quân khựng lại: "Không cướp được tiên cơ chẳng phải là mất cơ hội bày trận sao?"
"Có thể nói là vậy. Trận tu gặp phải loại khởi đầu này là khó khăn nhất. Trận tu mất tiên cơ đồng nghĩa với mất một nửa lực chiến, còn lại chỉ có thể lợi dụng những phương thức khác quét sạch linh lực của kẻ địch rồi tìm thời cơ để bày trận."
Túc Úc chỉ vào mười bốn tu sĩ bên dưới: "Ông không nhận ra trong 14 người dưới đó chỉ có bé Lê là trận tu à? Trận tu thực sự không phù hợp để chiến đấu. Nếu là chiến trường nhiều người thì còn đỡ, đấu 1-1 thì trận tu và y tu đều cực kì bị động, bởi nhược điểm quá rõ."
Đây chẳng khác nào vòng lặp vô hạn, trận tu khó chiến đấu còn bị động, tương đương với thò mặt ra cho người ta đánh.
Dần dà người học trận pháp ít đi, không có cường giả xuất hiện, phái này cũng ngày càng xuống dốc.
"Nhưng cũng không phải không thể đánh, chỉ cần bắt được kẽ hở là có thể bày trận. Chẳng qua đối thủ là tu sĩ hệ thủy, một khi nước tràn khắp lôi đài, nó sẽ là một vùng đất chết." Túc Úc ngáp một cái: "Vừa rồi tôi chỉ nói trận tu bình thường thôi. Lũ đó lười bỏ xử, chỉ thích cái gì tiện lợi, bị người ta dí chết là đúng rồi. Bé Lê thì không cần lo đâu, trận pháp của nó không giống với trận pháp hiện đại, chuyện này không thành vấn đề."
Bạch Quân gật đầu, tiếp tục quan sát.
Lại nghe được người bên cạnh ngáp cái nữa, anh bèn hỏi: "Hôm qua 12 giờ ông làm xong bài rồi mà, không ngủ à?"
"Cái trận hỗn chiến hôm bữa quá kích thích, trước khi ngủ tôi xem thêm ba lần." Túc Úc nhắc tới là lên tinh thần: "Sao bé Lê không thả con rối ra, gặp chuyện này thả con rối ra là xong tuốt còn gì!"
Mẹ Túc nghe thế nghiêng đầu: "Con hỏi cái này hả?"
Nói rồi chị hóa ra một mô hình Siêu Nhân Điện Quang trong lòng bàn tay, chính là cái đã đại sát tứ phương ở sàn đấu hôm nọ.
Túc Úc: "?"
Túc Minh nghe thế cũng lục ba lô mấy ra mấy cái: "Em cũng có! Anh hai cho em chơi đấy!"
Túc Úc: "???"